Tiểu thái giám kinh ngạc, hắn hầu hạ Hoàng Thượng không quá lâu, bất quá tinh tường nhớ rõ, lúc trước vị này lạnh nhạt như thế nào khi xử trí những hoàng tử kia. Mà lần này, An tiểu vương gia bất quá chỉ là ngất xỉu, Hoàng Thượng vậy mà muốn đích thân đến?

Thật là kỳ lạ, lúc trước cứ tưởng An tiểu vương gia cũng giống như những người khác, nhưng mà nhìn tình cảnh này, xem ra là khác nhau.

Có thể lưu lại bên Hoàng Thượng, tất phải có tâm nhãn tinh tế, hắn cảm thấy vì tiền đồ của mình sau này, việc liên quan đến An tiểu vương gia hắn nên chú ý hơn.

Lại nói tới Tần Lệ, hắn vốn cao lớn, thời điểm cất bước, những hạ nhân phía sau căn bản không theo kịp bước chân của hắn, chỉ có thể chật vật chạy chậm theo sau mà thôi. Kết quả là, liền xuất hiện hình ảnh chưa bao giờ thấy trong cung trước đây.

Tô Đường vẫn nằm ngay chỗ mấy phiến đá xanh, Hoàng Thượng không lên tiếng, không ai dám đem nàng nâng dậy, ngay cả thái y cũng không dám gọi, chỉ có thể nơm nớp lo sợ chờ đợi mệnh lệnh của Hoàng Thượng.

Kết quả chờ không thấy mệnh lệnh đâu, lại thấy Hoàng Thượng tới!

Tần Lệ làm lơ cung nữ quỳ bên chân, trưng ra bộ mặt lạnh lùng, sai người truyền ngự y.

Hắn không có vội vã đem Tô Đường bế lên, chỉ cảm thấy đây là khổ nhục kế của nàng, rốt cuộc từ trước đến giờ chưa từng bị phạt, bất chấp cách gì nàng cũng nghĩ ra. Té xỉu là việc nhỏ, lúc nào cũng phát sinh, đến cuối cùng, tiên đế đều bỏ qua, chỉ cần không làm nháo quá lớn, đều tùy nàng.

Thái y rất nhanh chạy tới, chỉ là sau một hồi bắt mạch, cả người bỗng cứng lại.

Tần Lệ nhíu mày, “Có chuyện gì? Nói!”

Thái y cứng đờ cả người, nhìn nhìn xung quanh, thấy xung quanh có rất nhiều cung nữ và thị vệ, liền cẩn thận nói: “Để lão thần xem lại.” Hắn nói, còn lau lau mồ hôi trên trán.

Mùa đông rất nhanh lại tới, đâu ra nóng nực, Tần Lệ nhăn mày lại tựa hồ có thể kẹp chết người. Khi hắn sắp hết kiên nhẫn, thái y lại một lần nữa run run rẩy rẩy quỳ xuống.

Hắn nghĩ nghĩ, lúc này trong lòng mới run sợ nói: “Thần….Hoàng Thượng có thể cho mọi người lui ra được không ạ?”

Có thể làm thái y run rẩy nói lời này, chắc là bí mật lớn gì đó. Tần An Cẩn người này, hắn đã sớm tra rõ ràng, nói đến An vương phủ, nếu lúc trước không có người phụ thân tiện nghi kia tính kế, hiện giờ không biết người đang ngồi trên ngôi vị Hoàng Đế là ai đâu.

Bất quá đã thắng làm vua thua làm giặc, nhiều lời cũng không thay đổi được gì.

Tần Lệ tò mò, nàng còn có bí mật gì mà mình không biết, liền nâng nâng tay, di tản mọi người đi.

Thái y thấy thế, lúc này mới nói, “Lão thần đã mấy chục năm khám bệnh, khám sai bệnh chưa từng có, nhưng mà An tiểu vương gia……”

Lời nói càng nói càng nhiều, Tần Lệ không kiên nhẫn, lạnh giọng đánh gãy lời nói, “Đừng nói nhảm nữa.”

Thái y sợ tới mức run run cả người, “Lão thần mấy chục năm kinh nghiệm bắt mạch, An tiểu vương gia này, hẳn là một cô nương.”

Đoàng một tiếng sấm sét, Tần Lệ nghe lời này, rất lâu vẫn chưa hồi thần, thậm chí, hắn còn tưởng điều mình nghe chỉ là ảo giác.

“Ngươi…..lặp lại lần nữa.”

Thái y hít sâu một hơi, tự cổ vũ chính mình, lại một lần nữa đem lời kia nói lại một lần nữa.

Tần Lệ thần sắc bắt đầu trở nên phức tạp, hắn nhìn Tô Đường té xỉu trên mặt đất, muốn nói hận thì cũng không hận, muốn nói chán ghét tự hồ cũng không chán ghét, nhưng nếu liền như vậy buông tha cho nàng, lại cảm thấy không cam lòng.

Chẳng qua, những thủ đoạn trước đó của hắn hẳn là không dùng được, khi dễ một cô nương, vẫn là có chút khinh thường.

Hắn cau mày, nhìn cô nương ngã trên mặt đất, trầm mặt không nói. Nhưng thái y lại nói ra những từ ngữ làm chấn động, “Hoàng Thượng, thân thể An tiểu vương gia, không mấy lạc quan cho lắm.”

Nghe được những lời này, sắc mặt của hắn hoàn toàn trầm xuống, “Sao lại nói không mấy lạc quan?”

“Ưu tư quá nặng, mấy năm nay chỉ sợ không chăm lo tốt cho cơ thể, cơ thể đã quá mệt. Cho nên mới quỳ một lát, nàng đã ngất xỉu.” Thái y cảm thấy mình thật xui xẻo. Đương kim Hoàng Thượng tính tình lúc nắng lúc mưa, giết người như ma a. Đừng nói là Thái y Viện Sử, lúc trước những hoàng tử đều bị hắn đồng loạt giết chết, trên triều đình, ai ai cũng cảm thấy bất an. An tiểu vương gia không có tiên đế phù hộ, mắt thấy vinh hoa chuẩn bị tàn, nhưng ít nhất Hoàng Thượng còn vui vẻ lăn lộn với nàng, quỷ mới biết lại tìm người chôn cùng nàng, đây chính là tội khi quân a!

Cũng không rõ thái độ của Hoàng Thượng bây giờ là gì, trên trán thái y mồ hôi ngày càng nhiều, nghĩ nghĩ, vẫn là nên nói đúng sự thật thôi, “Nếu hảo hảo bảo dưỡng, còn có thể sống thêm 10 đến 20 năm, nếu không bảo dưỡng tốt, sợ là không được mấy năm.”

Lệ khí bỗng bao trùm bầu không khí, Tần Lệ nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương đang hôn mê kia, trong lòng không biết đang nghĩ cái gì. Một lát sau, hắn khom lưng, trực tiếp đem người ôm lên.

Thái y kinh ngạc trong giây lát, sau đó lập tức từ mặt đất bò dậy, vội vàng đuổi theo.

Tần Lệ không cho người hỗ trợ, trực tiếp ôm nàng, hắn mới đột nhiên phát hiện, lúc trước vật nhỏ dương oai diễu võ như thế nào, sao giờ lại nhẹ đến đáng sợ. An tiểu vương gia lúc trước tuy kiêu ngạo, nhưng lại không giống với những huynh đệ của hắn. Cho nên, ban đầu hắn định thu nhập nàng, xem như một món đồ chơi, nếu sau này tạo phản, thì hắn làm thịt cũng chưa muộn.

Chẳng qua sau khi tiểu thoại bản kia xuất hiện, người khác nhìn thấy chỉ nhìn thấy những tình ý trong đó, nhưng hắn trong lòng lại rõ ràng, có một số việc, có thể biết rõ hơn chính hắn. Có thể viết ra mấy thứ này, chỉ sợ là lúc trước có tham dự.

Hắn nguyên bản cảm thấy chính mình bước lên ngôi vị Hoàng Đế có chút dễ dàng, đặc biệt là giai đoạn trước, giống như có người lót đường sẵn cho hắn. Cho nên hắn không ngăn chặn quyển thoại bản kia lan truyền, hắn còn muốn xem thử trong đó còn có tin tức gì không.

Chỉ là, hắn còn chưa kịp chơi đùa với nàng, đồ vật đáng chết này lại lăn lộn chính mình như vậy, hắn có chút khó chịu, không phải đau lòng cho tiểu nhân nhi trong ngực, mà là sợ hắn không thể khống chế được mọi việc.

Tần Lệ làm việc tùy tâm sở dục, trực tiếp đem Tô Đường ném vào tẩm cung của mình. Lúc ném nàng đi, hắn không hề thương hoa tiếc ngọc gì hết, cũng may trên long sàng có lông trắng mềm mềm, mới không đem nàng bị thương.

Đem người ném xuống, hắn lại chỉ chỉ thái y phía sau, “Đi đánh thức nàng dậy.”

Hắn ném tùy ý, thái y cũng không dám nói gì, lại cẩn thận tiến tới bắt mạch, sau đó mới đè nhân trung. Sau một lúc, thấy người có dấu hiệu sắp tỉnh, lại nói: “Hoàng Thượng, An tiểu vương gia sắp tỉnh lại, thần đi chuẩn bị chút thuốc.”

Tần Lệ mặt vô biểu tình, bàn tay vung lên, xem như đem người đuổi đi. Hắn không sợ mọi người sẽ lộ bí mật của Tần An Cẩn, vì khi chưa được hắn cho phép, trừ phi không muốn sống nữa, không ai có can đảm nói ra.

Tô Đường tỉnh lại thì thấy hoàn cảnh thay đổi, còn chưa kịp cao hứng, liền thấy Cẩu Hoàng Đế đang trưng một khuôn mặt lạnh nhìn nàng, rất nhanh phát hiện ra một điều kinh khủng.

Nàng cư nhiên ngủ trên long sàng của Cẩu Hoàng Đế!

Mẹ ơi, thật lá đáng sợ!

Tần Lệ nhìn nàng, nói thẳng: “Nói đi, thoại bản kia ai viết?”

Hắn hỏi như vậy, thật ra trong lòng đã có đáp án, ám vệ tới nói, thoại bản kia xuất phát từ An vương phủ. Mà toàn bộ An vương phủ, chỉ còn lại lão cha già yếu của nàng là có chức quyền, trừ nàng ra, không ai có gan làm ra được chuyện này.

Bất quá, hắn muốn xem nàng phản bác chuyện này như thế nào.

Quả nhiên, vật nhỏ trưng ra vẻ mặt mờ mịt, bởi vì mới vừa thức tỉnh, trên đôi mắt xinh đẹp còn phiếm đám sương, “A? Hoàng Thượng nói cái gì a, thần thật sự không biết?”

Tần Lệ nghe xong, không tức giận, ngược lại cười: “Như vậy a, trẫm sai người đọc cho ngươi nghe.”

(tấu chương xong)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play