Cung Trầm bình tĩnh tự nhiên nói xong, sau đó không nói hai lời, liền duỗi tay đóng lại cửa xe thay Bồ Dao Tri.

'Cạch' một tiếng, cửa xe đóng lại, thân xe cũng bắt đầu di chuyển. Trong xe, ánh mắt của Bồ Dao Tri dại ra. Cậu ngồi ở trong xe vẫn không nhúc nhích, thật lâu sau cũng không thể hoàn hồn.

Siêu xe rất nhanh liền chạy qua đình canh gác.

Ra khỏi đình canh gác, tài xế trên ghế điều khiển, nhìn về phía kính chiếu hậu, sau đó cung cung kính kính hỏi: "Tiểu tiên sinh, xin hỏi vị trí nhà ngài ở......?"

Bồ Dao Tri lúc này đã hoàn toàn ở trong trạng thái linh hồn xuất khiếu. Cậu ngẩn ngơ thất ngữ, dường như đã hoàn toàn không nghe được thanh âm bên ngoài nữa. Tài xế thấy thế, tận chức tận trách mà hỏi lại lần thứ hai.

Nhưng vẫn không có được câu trả lời. Vì thế, tài xế hơi hơi cất cao âm điệu, lại giương giọng hỏi một lần nữa.

Bồ Dao Tri giật mình một cái, tức khắc hoàn hồn. Cậu phục hồi tinh thần lại, sau đó vội vàng xin lỗi với tài xế: "Xin, xin lỗi, vừa rồi con có chút phân tâm......"

Bồ Dao Tri xấu hổ liên tục xin lỗi, sau đó mới nói địa chỉ nhà mình cho tài xế. Hai mươi phút sau, siêu xe đến nơi. Tới nơi, tài xế đẩy cửa xuống xe trước. Tiếp theo mới xoay người đi đến bên ngoài cửa ghế sau xe, theo thói quen chuẩn bị kéo cửa xe thay cho vị khách Beta này của chủ nhân.

Thấy thế, Bồ Dao Tri vội vàng kéo cửa xe ra, nhảy xuống trước một bước. Sau Bồ Dao Tri xuống xe xong, theo bản năng lễ phép lại lần nữa nói lời cảm ơn với đối phương.

Đối với bạn học nhỏ Beta cực kì có lễ phép này của chủ nhân, trong lòng tài xế rất có hảo cảm. Tài xế mỉm cười với Bồ Dao Tri, nói: "Vậy tôi giúp ngài xách mấy chiếc hộp này lên nhé."

Bồ Dao Tri theo bản năng chuẩn bị từ chối, nhưng cậu nghĩ đến những chiếc hộp lớn lớn bé bé ít nhất cũng phải mười mấy chiếc. Nếu chỉ có một mình cậu xách thì không biết phải đi tới đi lui bao nhiêu lần. Vì thế cậu do dự một chút, cuối cùng vẫn là thành khẩn nói một tiếng cảm ơn.

Tài xế đáp lại một câu đừng khách khí, sau đó lập tức bắt đầu xách lên.

Số hộp quà mà Cung Trầm ra lệnh người hầu đóng gói kĩ cho cậu, ước chừng hơn hai mươi cái. Cậu và tài xế hai người từ trên xuống dưới qua lại bốn năm lần, cuối cùng mới xách hết tất cả các hộp quà lên trên.

Dọn hộp quà xong, Bồ Dao Tri hơi hơi nghiêng người, vẻ mặt chân thành nhìn tài xế, hỏi: "Cái kia...... Chú tài xế ơi, ngài muốn vào nhà uống miếng nước rồi lại đi hay không?"

Tài xế cười xua tay, "Không cần đâu bạn học nhỏ, thiếu gia và phu nhân còn đang chờ tôi trở về đấy."

Bồ Dao Tri lúng ta lúng túng theo tiếng, sau đó phất tay lễ phép tạm biệt với tài xế. Tài xế đi rồi, cậu đóng cửa lớn lại, quay đầu lại nhìn vào trong phòng. Trong phòng, những hộp quà lớn lớn bé bé được đóng gói tinh mỹ chất đầy căn nhà vốn không lớn.

Liếc mắt nhìn lại một cái, gần như là không có chỗ có thể đặt chân. Bồ Dao Tri nhìn những hộp quà trước mắt, ánh mắt lại càng thêm mờ mịt. Bạn học Cung Trầm...... Sao lại đột nhiên biến thành Alpha rồi?

Hắn không phải nói hắn là......

Khoan đã. Bồ Dao Tri nghiêm túc nhớ lại một chút một tháng đã qua này.

Cậu cẩn thận hồi tưởng một phen, sau đó đột nhiên dần phát hiện...... Cung Trầm từ đầu tới cuối, căn bản chưa từng chính miệng thừa nhận hắn chính là Beta với cậu.

Cái gọi là Beta, bất quá chỉ là một mình cậu tự cho mà thôi.

Nếu bạn học Cung Trầm là một Alpha, vậy trước đây bốn bạn học Omega trong lớp kia vì sao lại nói dối mình là Beta, còn đặc biệt kết bạn với cậu, thì đều có giải thích cả rồi.

Mà cho tới nay, cậu chưa từng bao giờ suy nghĩ nguyên nhân sâu xa vì sao bốn cái Omega kia muốn kết bạn với cậu. Bởi vì chữ ngu xuẩn trong miệng đối phương, cho nên cậu vẫn luôn không suy nghĩ.

Mà nguyên nhân cũng rất đơn giản. Bởi vì bạn học Cung Trầm là một Alpha có —— gia cảnh cực tốt. Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Bồ Dao Tri càng thêm mờ mịt vô thố.

Cho nên......

Cậu, cậu nên làm cái gì bây giờ đây?

......

Buổi tối.

Buổi tối 10 giờ, mẹ Bồ mệt nhọc một ngày trở về nhà.

Mở cửa vào nhà, mẹ Bồ đi vào huyền quan chuẩn bị đổi giày. Không ngờ, vừa nhấc mắt, liền thấy được hộp quà chất đầy toàn bộ không gian nhà. Mẹ Bồ nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc.

Cô đứng ở huyền quan, giương giọng hô về phía phòng ngủ của Bồ Dao Tri: "Dao Tri! Những chiếc hộp này là cái gì đây?"

Bồ Dao Tri nghe được tiếng của mẹ Bồ, vội vàng chạy chậm ra khỏi phòng, đi vào phòng khách. Đứng ở phòng khách, Bồ Dao Tri ngập ngừng, nhỏ giọng nói: "Bạn con bị bệnh, con đến nhà thăm bạn ấy...... Lúc đi về, hắn tặng cho con."

Mẹ Bồ bừng tỉnh. Mẹ Bồ vừa đổi giày, vừa thuận miệng hỏi: "Chính là một trong hai người bạn Beta kia của con hả?"

Bồ Dao Tri do dự một chút, sau đó vô cùng chột dạ mà ừm một tiếng.

Mẹ Bồ không nghĩ nhiều, cô thay dép cotton xong liền nhìn những chiếc hộp kia trong phòng khách không khỏi cười cười, ngay sau đó nói: "Sao người bạn này của con lại tặng cho con nhiều như vậy? Con ăn hết được sao?"



Bồ Dao Tri kéo kéo khóe miệng đông cứng, lộ ra tươi cười cực kì cứng đờ. Cậu chậm rì rì nói: "Mẹ ăn chung với con đi, như vậy nói không chừng là có thể ăn hết rồi."

Mẹ Bồ xua tay, cười nói: "Đây là bạn của con tặng cho con, cũng không phải tặng cho mẹ, tự con ăn đi."

Bồ Dao Tri yên lặng mà ò một tiếng. Bồ Dao Tri yên lặng, do dự một lát.

Hắn nắm chặt nắm tay, lòng bàn tay đổ mồ hôi, lấy đủ dũng khí hỏi mẹ Bồ: "Mẹ ơi, nếu...... Nếu một bạn học... Alpha trong lớp, hắn đối với con rất tốt...... Vậy con, con có thể kết bạn...... với hắn sao?"

Nghe tiếng, vẻ mặt mẹ Bồ rùng mình. Cô không chút do dự, nói: "Không thể!"

Bồ Dao Tri khó hiểu: "...... Vì sao nha?"

Mẹ Bồ nhíu mày: "Cái này còn cần phải hỏi vì sao à? Bởi vì con là một Beta! Một Beta diện mạo thường thường, gia thế cũng thường thường! Mà Alpha trong trường học của con thế nào? Gia thế ưu tú, thành tích ưu tú, bộ dạng cũng ưu tú. Alpha cấp cao ưu tú như vậy, vì sao lại nguyện ý kết bạn cùng một Beta cấp thấp chứ? Dao Tri, con ngẫm cho kĩ lại đi, ngoại trừ xem Beta cấp thấp là con này như một món đồ chơi để trêu đùa, thì còn có khả năng nào khác sao?"

Bồ Dao Tri không muốn nghĩ Cung Trầm ác liệt như vậy. Cậu cũng không cảm thấy, Cung Trầm sẽ là người như vậy.

Bồ Dao Tri có chút không quá tán đồng, nhưng lại không dám phản bác trước mặt mẹ Bồ, vì thế cậu liền cực kì uyển chuyển nói: "Nhưng mà mẹ ơi, vì sao Alpha lại riêng đùa bỡn một cái Beta chứ?...... Bọn họ rảnh như vậy sao?"

Mẹ Bồ cười nhạt: "Đây không gọi là rảnh, mà là tính tình không tốt. Bọn họ thích đùa bỡn những Beta cấp thấp và Omega cấp thấp. Đây là tất cả những bệnh chung và đặc tính của các Alpha có gia cảnh xuất sắc đó."

Nói xong, mẹ Bồ lại riêng nêu ví dụ lần nữa.

Mẹ Bồ tận tình khuyên bảo nói: "Dao Tri à, con cũng biết, chỗ mẹ làm tất cả đều là Beta, đều giống với chúng ta vậy, là những Beta mà điều kiện trong nhà không tốt lắm.

Mà hai tháng này, mẹ con có hai đồng nghiệp Beta bởi vì bị Alpha đùa bỡn cảm tình, thương tâm đến mức không có cách nào làm việc, do đó bị công ty sa thải. Hai Alpha kia, lúc trước thì thâm tình chân thành, nói muốn cùng bọn họ ở bên nhau.

Kết quả không tới mấy ngày, thì hai Alpha kia liền lần lượt trở mặt, nói chỉ là chơi chơi mà thôi. Không nghĩ tới bọn họ vậy mà lại xem là thật, còn trào phúng bọn họ không tự mình biết mình.

Nói một Beta cấp thấp thế nhưng không biết xấu hổ muốn ở chung một chỗ với Alpha cấp cao bọn họ. Đây là tính tình ác liệt của những Alpha cao cấp đó.

Alpha đỉnh cấp thì càng sâu hơn.

Bị đùa bỡn cảm tình lại thêm thất nghiệp, còn nhìn xem, đây là hậu quả khi những Beta cấp thấp như chúng ta không có chút tự mình biết mình, mà đi tiếp cận Alpha đấy."

Nói tới đây, vẻ mặt của mẹ Bồ biến đổi, trở nên nghiêm túc đến cực điểm.



Mẹ Bồ trịnh trọng nói: "Cho nên, Dao Tri, con phải nghe cho kĩ đây. Cho dù Alpha kia có đối tốt với con, thì con cũng tuyệt đối không thể có bất cứ liên lụy gì với hắn."

Bồ Dao Tri tìm không thấy lời nào để phản bác. Cậu liên tiếp há miệng thở dốc, muốn phản bác, nhưng cuối cùng chỉ có thể chậm rì rì nói một câu: "...... Con đã biết rồi mẹ."

Mẹ Bồ miệng khô lưỡi khô nói xong, sau đó có chút gian nan mà đi vào phòng bếp, tự rót cho mình một ly nước.

Sau khi uống nước xong, cô giương giọng lại lần nữa nói với Bồ Dao Tri: "Con nhanh chóng ăn hết mấy thứ mà bạn con tặng đi, nếu để lâu sẽ bị hết hạn sử dụng. Vậy rất đáng tiếc."

Bồ Dao Tri ngoan ngoãn theo tiếng. Theo tiếng xong, cậu xách lên một hộp quà trở về phòng. Sau khi vào phòng, cậu ngồi ở bàn học, cẩn thận mở hộp quà ra. Sau khi mở ra, xuất hiện trước mắt cậu, là một chiếc bánh kem 7 tấc nhỏ được trang trí rất đẹp.

Nhìn ngoại hình của bánh kem, cậu suy đoán giá cả một chút.

—— phỏng chừng cậu phải tích cóp đến ba tháng tiền tiêu vặt mới có thể mua nổi.

Trong hộp quà còn rất săn sóc mà kèm thêm cái muỗng cùng nĩa nữa. Bồ Dao Tri cầm lấy cái muỗng, chậm rì rì ăn. Bánh kem nhỏ ăn ngon khiến người khác nghẹn họng nhìn trân trối.

Nhưng cảm xúc của Bồ Dao Tri, lại rõ ràng càng thêm hạ xuống. Một bên là cậu cần thiết phải nghe lời mẹ nói. Nhưng mà bên kia, thì cậu vẫn muốn làm bạn với Cung Trầm.

Mặc dù hiện tại cậu đã biết Cung Trầm là Alpha. Cậu cũng không muốn tin tưởng Cung Trầm sẽ giống những Alpha tính tình ác liệt như lời mẹ cậu nói như vậy.

Cậu cảm thấy......

Bạn học Cung Trầm hẳn là không giống với những Alpha khác. Nhưng mà, nếu mẹ biết cậu đang kết bạn cùng với một Alpha...... Bồ Dao Tri bẹp bẹp miệng, có chút rầu rĩ không vui.

......

Thứ hai.

Bồ Dao Tri thấp thỏm tới trường học. Sau khi cậu biết ngồi cùng bàn thế nhưng là một Alpha, thì tâm tình của Bồ Dao Tri lúc đi học không còn là vui vẻ và nhảy nhót nữa, mà là khẩn trương cùng với bất an.

Nhưng không biết may mắn hay là xui xẻo, hôm nay thứ hai, Cung Trầm vẫn không tới trường như cũ. Sau khi biết Cung Trầm là Alpha, cậu đã hoàn toàn không cần nói cũng biết, 'bị bệnh' trong miệng chủ nhiệm lớp rốt cuộc là cái gì.

Sau khi biết là kỳ động dục, thì Bồ Dao Tri cũng không hề lo lắng giống như trước đây nữa.

......

Vài ngày sau.

Mãi đến thứ sáu, cũng chính là trước ngày thi tháng một ngày, cuối cùng Cung Trầm mới xuất hiện ở trường học.

Cung Trầm lần nữa trở lại trường học, Bồ Dao Tri lại không hề giống như trước đây, cả ngày tung tăng đi theo sau Cung Trầm, còn luôn không chê mệt mà tìm Cung Trầm nói đông nói tây nữa.

Hiện tại cậu ngay cả quay đầu lại liếc mắt nhìn Cung Trầm một cái cũng không dám. Cậu sợ hãi rụt rè ngồi trên ghế, thở mạnh cũng không dám thở. Thấy thế, Cung Trầm nhướng mày, trong lòng khẽ động.

Cứ như vậy mà qua một buổi sáng.

Tới tiết học đầu tiên của buổi chiều, Cung Trầm đột nhiên duỗi tay, ngón trỏ hơi gập lại, nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn của Beta nào đó.

Bồ Dao Tri kinh hoảng quay đầu lại. Sau khi quay đầu lại, cậu sợ hãi mà lộ ra một nụ cười vừa xấu hổ cứng đờ vừa ngây ngô với Cung Trầm.

"À, ừm......" Bồ Dao Tri cẩn thận hỏi, "Bạn học Cung Trầm có việc gì sao?"

Đuôi lông mày của Cung Trầm hơi nhếch lên, không chút để ý hỏi: "Cho nên, bạn học Bồ Dao Tri, bây giờ cậu không muốn làm bạn với tôi nữa đúng không?"

"Không có!" Bồ Dao Tri gần như lập tức phủ nhận, nhưng phủ nhận xong, thanh âm của cậu lại không khỏi yếu đi lần nữa, "Chỉ là...... Chỉ là mẹ mình nói...... bảo mình đừng kết bạn với...... Alpha."

"Cho nên, nguyên nhân tất cả đều là bởi vì mẫu thân cậu không cho phép cậu kết bạn với Alpha." Cung Trầm nhàn nhạt kết luận.

"Ừ!" Bồ Dao Tri gật đầu thật mạnh.

Cung Trầm nghe xong, mặt không cảm xúc nói: "Vậy cậu không nói cho bà ấy, không phải được rồi sao."

Bồ Dao Tri do dự. Cậu nhỏ giọng hỏi: "...... Như vậy có được không?"

Cung Trầm đáp: "Có gì mà không được."

Bồ Dao Tri nghiêm túc suy nghĩ một chút. Nếu không nói cho mẹ, vậy mẹ cũng sẽ không biết việc cậu đang kết bạn với một Alpha, cho nên cũng sẽ không tức giận. Mà cậu cũng có thể tiếp tục thuận theo bản tâm, làm bạn với bạn học Cung Trầm.

Cậu thật vất vả mới có bạn bè, hơn nữa mới chỉ quen được một tháng, cứ như vậy mà đột nhiên tuyệt giao...... cậu không nỡ. Nghĩ xong, trên mặt Bồ Dao Tri lại lần nữa lộ ra tươi cười, cậu ngốc hề hề cười nói: "Ừm! Cậu nói rất đúng! Mình không nói cho mẹ mình là được rồi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play