33
Edit + Beta: ALice.
Cung Trầm đột nhiên không còn tâm trạng gì nữa.
Sở Thẩm Lộ ở một bên đang thao thao bất tuyệt mà đang đĩnh đạc nói về hợp đồng, nhưng Cung Trầm lại một câu cũng nghe không vào.
Sau khi nghe Bồ Dao Tri nhẹ nhàng bâng quơ mà nói câu 'ngu ngốc' kia xong, thì hắn hứng thú rã rời lập tức không còn tâm trạng đối với tất cả mọi thứ.
Thanh âm của Sở Thẩm Lộ còn đang ở một bên mà thao thao bất tuyệt, chỉ khiến trong lòng hắn cảm thấy càng thêm bực bội.
Cung Trầm nhíu mày, giơ tay đè đè giữa mày, trên mặt rõ ràng là không kiên nhẫn.
Bên cạnh.
Nhìn thấy Cung Trầm sắc mặt không vui, trong lòng Sở Thẩm Lộ đột nhiên nhảy dựng cũng cảm thấy không ổn.
Sở Thẩm Lộ chần chờ hỏi: "Cung tổng, những nội dung vừa rồi có chỗ nào không ổn sao?"
"Không có." Cung Trầm ngữ khí không vui.
"Vậy là......?" Sở Thẩm Lộ khó hiểu.
Cung Trầm không đáp, hắn lạnh mặt đột nhiên đứng lên khỏi sô pha.
"Hôm nay chỉ tới chỗ này thôi."
Phiên dịch là: Các người có thể đi rồi.
Sở Thẩm Lộ vẻ mặt đột nhiên không kịp chuẩn bị.
Sao tâm tình của Cung tổng lại đột nhiên không tốt rồi? Chẳng lẽ vừa rồi hắn thật sự nói sai gì rồi sao?
Hai mắt Sở Thẩm Lộ có chút mờ mịt mà lần nữa thu dọn hợp đồng và tư liệu trước mặt cất vào trong túi công văn. Tiếp theo, lại thật cẩn thận nói: "Cung tổng vậy chúng tôi đi trước, lần sau chúng tôi lại đến ——"
Cung Trầm cũng không quay đầu lại.
Sở Thẩm Lộ thu xếp xong túi công văn, liền tay chân nhẹ nhàng rời khỏi.
Bồ Dao Tri an tĩnh mà rời đi theo.
Cung Trầm lẳng lặng đứng trước cửa sổ sát đất, hắn nhìn quang cảnh bên ngoài cửa sổ sát đất, suy nghĩ bay xa.
Thông qua câu nói vừa rồi của Bồ Dao Tri kia khiến hắn đột nhiên nghĩ tới một đáp án khác.
Người nào đó không phải vì tự ti mà xấu hổ nhận hắn.
Cũng không phải vì đáy lòng vẫn còn có oán hận với hắn, cho nên không muốn nhận ra hắn.
Mà có lẽ bởi vì cậu cảm thấy mình trước đây thật sự là ngu xuẩn quá mức.
Vừa thấy mặt hắn liền không khống chế được mà nhớ tới mình trước đây đã từng vừa ngu xuẩn vừa buồn cười như thế nào.
Tất cả những việc như giả vờ không biết, tránh né gặp nhau, bất quá chỉ là không muốn nhớ lại qua khứ, muốn tách biệt hoàn toàn với mình ở quá khứ mà thôi.
Tất cả đều có giải thích hợp lý rõ ràng.
Nếu chỉ là bởi vì nguyên nhân này, nếu tận đáy lòng hắn vẫn còn giữ lại một chút áy náy với Bồ Dao Tri. Như vậy về tình về lý, nếu Bồ Dao Tri đã giả bộ không quen biết hắn muốn phủi sạch quan hệ với hắn, vậy thì việc hắn nên làm thỏa mãn Bồ Dao Tri mới đúng.
Từ phương diện lý trí mà nói, lý nên như thế.
Nhưng không biết vì sao.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh nghiễm nhiên như không quen biết hắn của Bồ Dao Tri, lại khiến hắn không hiểu sao mà lòng dạ không thuận.
Cũng tức giận không rõ lý do.
Trước đây, những người muốn nương vào thân phận bạn học để kéo gần quan hệ với hắn gần như là nhiều đếm không xuể.
Beta, Omega, Alpha...... Toàn bộ đều có.
Bồ Dao Tri thức thời phủi sạch quan hệ ra vẻ không biết với hắn như thế, chưa từng gây thêm phiền toái cho hắn. Dựa theo đạo lý mà nói, hắn hẳn nên cảm thấy thư thái mới đúng.
Nhưng hắn lại chưa từng cảm nhận được một chút cảm giác thư thái nào, ngược lại lại càng thêm tức giận.
Bồ Dao Tri càng thức thời, thì hắn liền càng thêm lòng dạ không thuận.
Hắn sẽ bằng lòng gặp cấp trên của cậu, thậm chí còn là đặc biệt gặp riêng, chỉ vậy thôi cũng đã hoàn toàn đủ để biểu lộ thái độ của hắn.
6 năm trước, những lời hắn nói qua điện thoại vẫn sẽ được bảo đảm như cũ.
Nếu cậu nói muốn bồi thường, cho dù đã qua đi 6 năm thì hắn vẫn sẽ thực hiện lời hứa hẹn như cũ.
Nhưng không nghĩ tới.
Xa cách 6 năm, Bồ Dao Tri vẫn cứ không thức thời như cũ.
Sáu năm trôi qua, thân phận giữa hai người càng ngày càng xa.
Dưới sự đối lập về chênh lệch thân phận như vậy, hiện tại hắn còn nguyện ý phản ứng Bồ Dao Tri, cũng dự định tiến hành bồi thường cho cậu cũng đã xem như đã là tự hạ thấp thân phận.
Nhưng Bồ Dao Tri không chỉ không cảm ơn, bái tạ hắn, vậy mà còn không thức thời mà làm bộ không quen biết hắn như vậy ——
Nhưng nếu nói đến nguyên nhân khiến Bồ Dao Tri không muốn nhận hắn, thì trên thực tế những điều trên đều hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Nếu như chuyện này xảy ra với những người khác, thì Cung Trầm căn bản sẽ không chú ý tới.
Nhưng tới lượt Bồ Dao Tri, thì Cung Trầm không hiểu sao lại bắt đầu tính toán chi li.
Trở nên hoàn toàn không giống hắn lúc bình thường.
Suy nghĩ trong đầu đang không ngừng giằng co khiến cảm xúc của Cung Trầm cũng tùy thời bắt đầu theo đó mà xảy ra thay đổi.
Cảm xúc của hắn lần thứ hai bắt đầu trở nên xao động.
Hắn vô cùng rõ ràng, một khi gặp phải chuyện liên quan đến Bồ Dao Tri thì cảm xúc của hắn liền cầm lòng không đậu mà bắt đầu trở nên cực kỳ điên cuồng.
Người luôn luôn bình tĩnh như hắn, vậy mà cảm xúc lại trở nên càng thêm không thể tự khống chế.
Hắn không thích cảm giác cảm xúc của mình bị người khác khống chế.
Sau khi gặp được Bồ Dao Tri thì trong đầu hắn, loại cảm xúc kia mỗi ngày đều đang không ngừng giằng co qua lại khiến hắn cảm thấy phiền chán.
Hắn phiền chán cảm xúc của mình dao động phập phồng.
Càng phiền chán cảm giác bị một Beta khống chế.
Mà còn là một Beta cấp thấp.
Hắn đường đường là một Alpha đỉnh cấp, CEO kiêm đổng sự của Tập đoàn Minh Uyên, thế nhưng lại bị một Beta cấp thấp ngay cả tây trang cũng không mua nổi khống chế cảm xúc. Thật sự là quá mức hoang đường.
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad phuthuytuyet07 và Wordpress ALice's House.
Hơn nữa.
Cung Trầm bỗng nhiên nghĩ đến.
Cho dù lúc ấy người nào đó không làm bộ không quen biết hắn, mà là kêu tên hắn, nhiệt tình chào đón hắn thì hắn sẽ bởi vậy mà cảm thấy cao hứng sao?
—— cũng không biết nữa.
Cho nên, giả bộ không biết cũng không phải là nguyên nhân.
Mà nguyên nhân chính hẳn là bản thân Bồ Dao Tri mới đúng.
Bởi vậy, Cung Trầm quyết định kết thúc tất cả những điều này.
Mặc kệ người nào đó có cần hay không, thì hợp đồng này của cấp trên cậu, xem như là phần bồi thường cho sự kiện chín năm trước kia mà hắn đền cho cậu.
Từ đây về sau, toàn bộ ân oán giữa hai người đều sẽ bị xóa bỏ. Bồ Dao Tri và hắn sẽ không hề còn bất cứ liên quan nào nữa.
Quyết định xong, Cung Trầm xoay người đi đến trước bàn làm việc.
Hắn cầm lấy điện thoại bàn liên hệ đến phòng bí thư, nhấn số gọi đi.
Giọng nói của Khương Thâm vang lên.
"Cung tổng mời nói."
"Nói Sở Thẩm Lộ ba ngày sau phái bí thư lại đây ký hợp đồng."
"Chỉ một mình vị bí thư Bồ kia đến đây."
Ba chữ chỉ một mình này được Cung Trầm hơi hơi nhấn mạnh hơn một chút.
Khương Thâm hơi giật mình, nhưng rất nhanh liền đáp lại.
"Vâng, Cung tổng."
......
Bên kia.
Sở Thẩm Lộ giống như linh hồn xuất khiếu mà đi theo Bồ Dao Tri trở về công ty.
Nhớ lại lúc hắn mang theo Bồ Dao Tri rời khỏi lại thấy được vẻ mặt khó coi kia của Cung Trầm, thì Sở Thẩm Lộ gần như đã xác định.
Là hắn không cẩn thận nói sai chỗ nào rồi, cho nên mới khiến cho Cung Trầm không vui.
Sau đó ——
Hợp đồng cứ như vậy mà tạch, hết phim.
Sau khi trở lại công ty thì Bồ Dao Tri lại lập tức tận chức tận trách về chỗ làm việc của mình bắt đầu làm việc.
Còn Sở Thẩm Lộ, thì vẫn là trạng thái hai mắt xuất thần như cũ.
Bốn nhân viên khác trong công ty không khỏi tò mò mà nhìn về phía Bồ Dao Tri và Sở Thẩm Lộ.
34
Edit + Beta: ALice.
Cung Trầm gắt gao mà nhìn Bồ Dao Tri, mắt cũng không chớp lấy một cái.
Ánh mắt hắn hung ác nham hiểm, tâm tình rõ ràng cực kỳ bại hoại.
Nếu như Bồ Dao Tri có thể ngửi được tin tức tố, như vậy cậu có thể cảm nhận được cổ tin tức tố rượu vang đỏ tràn ngập đang trong không khí kia chợt trở nên vừa âm vừa lạnh. Áp lực đến mức gần như khiến người khác hít thở không thông.
Cung Trầm không tiếng động mà nhìn chăm chú Beta hồi lâu.
Nhưng thần sắc của Beta lại rất thản nhiên.
Trừ bỏ có chút kinh ngạc sau khi nhận ra thân phận của hắn thì đối phương lại không có bất cứ biểu cảm nào khác.
Xin lỗi không hề chột dạ, cũng không có bất cứ mất tự nhiên nào.
Vẻ mặt kinh ngạc kia cũng không phải tuyệt đối cố ý làm ra.
Cuối cùng, Cung Trầm đưa ra một kết luận vừa hoang đường lại vừa châm chọc.
Nội dung xin lỗi vừa rồi là thật sự.
Cậu không nhận ra hắn, cũng là thật sự.
Cho nên.
Mấy ngày nay, tất cả phỏng đoán, tất cả suy diễn, tất cả đáp án của hắn…….
Hắn cho rằng, Bồ Dao Tri giả bộ không biết ——
Tất cả suy diễn, tự ti, hận ý còn sót lại của hắn ——
Tất cả đều là phỏng đoán mà hắn tự cho là đúng mà thôi.
Tất cả những thứ này đều không tồn tại.
Mà đáp án chân chính lại cực kỳ đơn giản.
Chỉ có ba chữ.
—— cậu đã quên.
Chân tướng vô cùng hoang đường lại châm chọc, khiến cảm xúc của hắn trong khoảng thời gian này vẫn luôn lặp lại giằng co. Tất cả mọi đáp án mà Cung Trầm không ngừng suy đoán trong đầu, quả thực nhìn vô cùng buồn cười.
Lần đầu tiên Cung Trầm cảm thấy mình buồn cười đến vậy.
Tựa như một trò hề buồn cười.
Khóe môi Cung Trầm hơi cong, nhưng đáy mắt lại không có chút ý cười nào.
Giọng nói của Cung Trầm trở nên lạnh lẽo, mang theo một chút nghiến răng nghiến lợi: “Bồ Dao Tri, rốt cuộc cậu còn nhớ rõ được gì?”
“Tên của tôi ngươi đã quên.”
“Khuôn mặt của tôi, cậu cũng quên nốt.”
“Đừng nói với tôi, chuyện từng xảy ra 6 năm trước, cậu đã quên hết tất cả rồi sao?”
Đúng thật là Bồ Dao Tri đã quên đến không sai biệt lắm.
Nhưng lúc này sau khi nhận ra được thân phận của Cung Trầm, thì cậu lại không khỏi bắt đầu mà nhớ lại một ít.
“À,” Bồ Dao Tri nhướng mày, nhàn nhạt mà trả lời, “Còn nhớ rõ một ít.”
Vẫn là ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ như cũ.
Nhẹ như mây bay, lại cũng chẳng hề để ý.
Sáu năm trước, tất cả những bắt nạt khinh nhục từ mọi người trong trường mà cậu gặp phải trong suốt ba năm cao trung. Những ngày tháng đen tối vô cùng vô tận giống như tận thế đó, cứ như vậy bị mấy chữ nhẹ như mây mà nói qua.
Thanh âm của Cung Trầm cứng lại, vẻ mặt kinh ngạc.
Thậm chí là có chút khó có thể tin.
Hắn xem không hiểu Bồ Dao Tri.
Giờ phút này.
Bồ Dao Tri ngồi ở trước mặt hắn, lại phảng phất như sương mù sờ không thấy, khiến hắn cảm thấy cực kỳ xa xôi.
Cung Trầm nhịn không được mà hỏi: “Bồ Dao Tri, đối với cậu mà nói, những việc của 6 năm trước đây cuối cùng thì tính là cái gì?”
Cung Trầm khó có thể lý giải vẻ mặt chẳng hề để ý của đối phương.
Cung Trầm đen mặt, sắc mặt càng thêm khó coi.
Nhưng Bồ Dao Tri ngược lại lại lộ ra một nụ cười.
Đây là lần đầu tiên Cung Trầm nhìn thấy cậu cười.
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad phuthuytuyet07 và WordPress ALice’s House.
Chỉ thấy Bồ Dao Tri hơi cong khóe miệng, cười nhạt một tiếng ngay sau đó gió nhẹ mây trôi mà nói:
“Ồ, là một bài học không tệ.”
Nụ cười ngoài dự đoán trên mặt Bồ Dao Tri khiến Cung Trầm ngạc nhiên đến ngẩn người.
Trong lúc nhất thời hắn đã quên mất phản ứng.
Bồ Dao Tri nhẹ nhàng bâng quơ dứt lời, tiếp theo lại bình tĩnh nói tiếp: “Tôi không biết, cũng không hiểu vì sao Cung tổng còn canh cánh trong lòng đối với loại lông gà vỏ tỏi này. Nhưng mà, những việc này đều đã qua rồi, nếu đã qua rồi, vậy thì Cung tổng…… cũng không cần thiết cứ luôn xách ra rồi lặp lại hồi ức làm gì.”
Nói cho hết lời xong, tiếp theo, ngược lại người bị bạo lực học đường 6 năm trước là Bồ Dao Tri lại đi khuyên Cung Trầm.
Chỉ thấy Bồ Dao Tri tươi cười như có như không mà nói: “Cung tổng, con người luôn phải nhìn về phía trước, không nên cứ ngủ say trong quá khứ mãi như vậy.”
Nghe Bồ Dao Tri khuyên, lại nhìn vẻ mặt không chút để bụng của Bồ Dao Tri trong lúc nhất thời Cung Trầm vậy mà không thể nói được lời nào.
Bồ Dao Tri đã sớm vứt những việc của 6 năm trước ra sau đầu.
Ung dung, bình tĩnh lại lý trí, tuyệt đối không có bất cứ một chút lưu luyến nào.
Giống như những đau khổ và bất kham trong quá khứ kia, chỉ là một hồi quá khứ mây khói không đáng để nhắc tới.
Một khi quay đầu, gió liền thổi tan cổ mây khói kia, không bao giờ còn gặp lại được nữa.
Người bị bắt nạt bạo lực sớm đã tiêu tan đối với chuyện của 6 năm trước, mà người đứng xem bắt nạt bạo lực 6 năm trước, thậm chí là kẻ khởi xướng phải chịu một phần trách nhiệm là hắn, thì ngược lại trước sau canh cánh trong lòng khó có thể buông khúc mắc.
Giống như…… bị ký ức của 6 năm trước vây khốn tại chỗ, chỉ có một mình hắn.
Bồ Dao Tri sớm đã ung dung vứt bỏ hắn mà đi.
Bóng dáng hắn lẻ loi đứng ở tại chỗ trước sau không chịu rời đi kia, nhìn buồn cười đến đáng thương.
Cung Trầm trầm mặc thật lâu.
Qua hồi lâu, cuối cùng hắn mới tìm lại được giọng nói của mình.
Cung Trầm mở miệng, thanh âm có vẻ có chút gian nan.
“Tôi vẫn còn một câu hỏi nữa.” Môi mỏng của Cung Trầm hé mở, thanh âm gian nan khàn khàn, “…… Cũng là câu hỏi cuối cùng.”
“Chín năm trước, buổi trưa sau khi sự kiện kia xảy ra, cậu rõ ràng đã biết rõ tất cả tiền căn hậu quả. Vậy vì sao, trước sau lại chưa từng giải thích với tôi?” Cung Trầm nhìn thẳng cậu, ánh mắt vừa sâu vừa lạnh tựa như biển sâu vậy, nhìn không thấy đáy.
Trên thực tế, Bồ Dao Tri cũng có chút kinh ngạc.
Cậu không nghĩ tới cách xa 6 năm, Cung Trầm vẫn còn canh cánh trong lòng đối với những việc lông gà vỏ tỏi, hơn nữa còn khắc sâu trong tâm khảm như thế.
Đối với những chuyện năm đó, cậu sớm đã quên hầu như không còn một mảnh.
Cậu là người năm đó bị bắt nạt bị bạo lực, đã sớm chẳng hề để ý đối với những việc trong quá khứ này nữa, cũng đã vứt những việc này ra sau đầu. Nhưng không nghĩ đến, Cung Trầm cho tới bây giờ thế nhưng vẫn còn khó có thể tiêu tan đối với chuyện này.
Nhưng cậu đã quên gần hết rồi, cho nên cần phải nhớ lại một chút.
Cậu nhớ lại một lát, cuối cùng cũng nhớ lại nguyên nhân năm đó cậu trước sau không đi tìm Cung Trầm.
“Chuyện này à……” Bồ Dao Tri mặt không cảm xúc giải thích nói, “Cũng không có gì cả, chỉ bởi vì không cần thiết mà thôi.”
Cung Trầm ngẩn ra, nhíu mày.
“Không cần thiết?”
“Là có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.” Bồ Dao Tri mộc mặt đáp.
“Lúc ấy, đúng là tôi đã hiểu rõ tất cả tiền căn hậu quả ngay buổi trưa hôm đó, nhưng mà…… nếu cùng ngày đó tôi đến để giải thích với Cung tổng, thì Cung tổng sẽ bằng lòng gặp tôi sao?”
Cung tổng vốn theo bản năng nói vì sao không bằng lòng, nhưng hắn lại nửa chữ cũng không nói được.
Bởi vì Bồ Dao Tri nói…… là sự thật.
Như đoán được Cung Trầm muốn nói gì, Bồ Dao Tri bình tĩnh tiếp tục trình bày sự thật.
“Khi đó Cung tổng chỉ liếc mắt nhìn tôi một cái thôi cũng đã cảm thấy ghê tởm rồi, như vậy hẳn là sẽ không bằng lòng gặp tôi đâu.”
“Hơn nữa, Cung tổng không phải đã nhận định rằng, Beta cấp thấp như tôi luôn ôm tâm tư quấy rối với Cung tổng sao? Cho dù lúc đó tôi thật sự đi giải thích với Cung tổng…… thì Cung tổng sẽ tin tôi sao?”
Đáp án sáng tỏ.
—— hắn không tin.
Cung Trầm im miệng.
Bởi vì ngay cả một câu hắn cũng không phản bác được.
Đầu ngón tay hắn lạnh lẽo, thế nhưng đã không còn cảm giác gì.
Bởi vì trước đây…… Hắn chưa bao giờ nghĩ đến những điều này.
Hắn trước sau vẫn luôn tin tưởng vững chắc rằng 6 năm trước, Bồ Dao Tri gặp phải bạo lực học đường trong suốt ba năm cao trung, là do Bồ Dao Tri không chịu tự mình lại đây giải thích với hắn.
Hoàn toàn là vấn đề của Bồ Dao Tri.
Từ đầu tới đuôi, không có bất cứ quan hệ gì với hắn.
Cho nên, Cung Trầm chỉ thừa nhận trong vụ việc xảy ra vào chín năm trước kia, hắn xác thật phải chịu một phần trách nhiệm nhất định.
Nhưng việc Bồ Dao Tri gặp phải ba năm bạo lực học đường kia, đó là do Bồ Dao Tri gieo gió gặt bão.
Không liên quan gì đến hắn.
Nếu cùng ngày hôm đó cậu kịp thời gặp hắn để giải thích, kể ra chân tướng. Như vậy, ba năm này cái gọi là bạo lực cũng sẽ không còn tồn tại nữa.
Nhưng hắn như thế nào cũng không nghĩ đến…… chân tướng lại là như thế.
Hắn tự cho là không hề có liên quan gì đến hắn. Nhưng trên thực tế, hắn ngược lại mới là nguyên nhân chân chính khiến Bồ Dao Tri gặp phải ba năm bạo lực học đường kia.
Mà tất cả những việc này.
Đều do hắn ngạo mạn và cao cao tại thượng mà ra.
Nếu hắn có thể đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, đặt mình vào vị trí của Bồ Dao Tri, ở vị trí của cậu mà suy nghĩ một chút nguyên nhân vì sao cậu lại không tới tìm hắn giải thích…….
Nhưng hắn không có.
Từ đầu tới cuối đều không có.
Cung Trầm mở miệng, như là lẩm bẩm tự nói suy yếu mà phủ nhận lời nói của Bồ Dao Tri.
“Nhưng nếu……”
“Nếu như……”
“Tôi thật sự tin thì sao.”
Bồ Dao Tri vốn định nói không có nếu như, nhưng cậu bỗng nhiên cảm thấy đây là một câu vô nghĩa. Vì thế, cậu lại nuốt bốn chữ này lại, sửa miệng.
“Nếu tin thì lại như thế nào?” Bồ Dao Tri nhướng mày hỏi lại.
Cung Trầm cơ hồ là theo bản năng trả lời: “Vậy thì cậu sẽ không gặp phải ba năm bạo lực học đường kia.”
Bồ Dao Tri bừng tỉnh.
Cậu bừng tỉnh, châm chọc mà kéo kéo khóe miệng theo đó không chút để ý mà nói: “Sau đó liền tiếp tục ở bên cạnh Cung tổng, làm một kẻ ngu xuẩn buồn cười sao?”
Sắc mặt Cung Trầm cứng đờ, kinh ngạc không kịp nhất thời lại có chút không biết ra sao.
Hắn lập tức phủ nhận: “……Tôi không có ý này.”
“Tôi biết Cung tổng không có ý này.” Bồ Dao Tri thần sắc không đổi, “Tôi biết ý mà Cung tổng muốn biểu đạt, nhưng có lẽ Cung tổng không tin trong vụ việc chín năm trước kia, tôi còn phải cảm tạ Cung tổng nữa.”
“…… Cái gì?”
“Nếu không có câu nói chín năm trước kia của Cung tổng, tôi cũng sẽ không trưởng thành nhanh chóng như vậy. Thậm chí chỉ sợ cho tới bây giờ, có thể tôi vẫn chỉ là một kẻ ngu xuẩn mỗi ngày chỉ biết kết giao bạn bè, không có tầm nhìn, cũng không có chút nào tự mình biết mình.”
“Năm đó tôi thế nhưng thật sự cho rằng, một Beta cấp thấp như mình có thể kết bạn cùng với một Alpha đỉnh cấp như Cung tổng vậy. Thật sự là ngu không thể tả.”
“Cảm tạ Cung tổng, là Cung tổng khiến tôi kịp thời tỉnh táo lại.”
Bồ Dao Tri lại lần nữa chân thành nói lời cảm tạ.
Trong ánh mắt tuyệt đối không có nửa điểm giả dối.
Mỗi một câu của Bồ Dao Tri đều khiến hắn không thể phản bác.
‘Những Beta hạ tiện cấp thấp như các người, xác thực ghê tởm đến cực điểm.’
‘Thanh âm của cậu khiến tôi ghê tởm.’
‘Cậu thật sự cho rằng, một Beta hạ tiện cấp thấp như cậu, thật sự có thể làm bạn với một Alpha đỉnh cấp sao?’
……
Chín năm trước, những lời hắn từng nói ở trong phòng y tế phảng phất còn đang rõ ràng ngay trước mắt.
Bồ Dao Tri có giác ngộ như vậy, hiện tại cũng thức thời như thế, có tự hiểu lấy mình như vậy gần như là thoát thai hoán cốt. Theo lý mà nói, Cung Trầm hẳn nên cảm thấy vui mừng mới đúng.
Nhưng hiện tại.
Nghe được những lời này xong thì trong lòng Cung Trầm lại không cảm giác được chút thư thái nào, ngược lại lại càng thêm nặng nề và gian nan, giống như là bị vật cứng nào đó chặn yết hầu.
Thanh âm của Bồ Dao Tri càng thêm nhẹ nhàng bâng quơ, gió nhẹ mây trôi thì yết hầu của hắn càng thêm chua xót khó nhịn.
Qua một lúc lâu sau, Cung Trầm mới gian nan mở miệng, từng câu từng chữ mà nói: “Thực xin lỗi…… Là do tôi sai.”
Nghe được Cung Trầm đột nhiên xin lỗi, Bồ Dao Tri kinh ngạc không hiểu ra sao.
Cậu theo bản năng hỏi lại: “Sao Cung tổng lại nói như vậy, ngài có gì sai chứ?”
Cung Trầm im lặng, không hề nói tiếp.
Tác giả có lời muốn nói: Giai đoạn thứ hai kết thúc, bắt đầu đi vào giai đoạn tiếp theo của cốt truyện.