1.

Edit + Beta: ALice.

Thuốc viên chua xót dần dần tan ra, vị đắng chát tràn ngập trong khoang miệng của Cung Trầm.

Cảm giác bực bội điên cuồng trong lòng hắn cũng thoáng được trấn an một ít.

Bồ Dao Tri không có khả năng không nhận ra hắn.

Cho nên.

Ngay sau khi nhận ra CEO của tập đoàn Minh Uyên là hắn xong, bởi vậy không chút do dự mà trốn đi?

Sự kiện chín năm trước kia, chịu một phần trách nhiệm hẳn là Cung Trầm hắn mà không phải cậu.

Quả thật.

Tuy rằng lúc trước người nào đó đích xác ngốc không thể tả, nếu không phải bởi vì lúc trước người nào đó ngu ngốc đến buồn cười, thì sự kiện kia cũng sẽ không xảy ra —— nhưng truy tận gốc rễ mà nói thì trên thực tế, người nào đó từ đầu tới đuôi, đều chỉ là một người bị hại đáng thương mà thôi.

Ngu ngốc không phải là nguyên nhân để người nào đó bị người khác lừa gạt.

Trong sự kiện chính năm trước kia, Bồ Dao Tri từ đầu tới cuối đều không có bất cứ sai lầm nào.

Trừ bỏ một việc.

Mãi cho đến tận bây giờ, hắn vẫn không thể nghĩ thông suốt việc này.

—— vì sao cậu không giải thích với hắn.

Nhưng, bạo lực học đường và bỏ thuốc là hai việc khác nhau. Việc sau, Bồ Dao Tri đích xác từ đầu tới đuôi chỉ là một người bị hại vô tội đáng thương, không có bất cứ trách nhiệm nào.

Cũng bởi vậy nên Cung Trầm mới nghĩ không rõ, nếu Bồ Dao đã nhìn thấy hắn, vì sao không tới chào hỏi hắn.

Chín năm trước, giữa bọn họ đúng là có xích mích.

Nhưng người sai là Cung Trầm hắn.

Mà không phải Bồ Dao Tri.

Hoặc là nói——

Bởi vì thân phận giữa hai người kém quá lớn, cho nên nội tâm cậu tự ti, xấu hổ không dám nhận nhau?

Nhưng trước đây, cũng chính là chín năm trước, so sánh thân phận khi đó của Bồ Dao Tri và hắn, thì cũng đã có chênh lệch rất lớn.

Nhưng khi ấy, lúc biết hắn là Alpha, hơn nữa còn từng đến nhà hắn làm khách, thì hắn vẫn chưa từng thấy thần sắc của Bồ Dao Tri xuất hiện bất cứ tự ti hay cảm thấy thẹn gì.

Thậm chí còn vui vẻ tiếp tục làm bạn với hắn nữa.

Chín năm trước, lúc kết bạn với hắn, cũng không thấy cậu tự ti và cảm thấy thẹn. Chẳng lẽ chín năm sau, bởi vì tuổi tác tăng trưởng lại theo năm tháng mài giũa nên khi lần nữa gặp lại hắn, thì trong lòng cậu liền không hiểu sao mà sinh ra tự ti?

Hoặc là nói ——

Bởi vì hiểu lầm chín năm trước, cộng thêm vào ba năm bị bạo lực học đường. Tuy rằng đã qua nhiều năm như vậy, nhưng trên thực tế, trong lòng Bồ Dao Tri vẫn có một chút hận ý đối với hắn.

Bởi vì một chút hận ý trong lòng này, cho nên cậu mới không muốn, cũng căn bản không có ý định nhận nhau với hắn.

Nhưng đã cách chín năm, năm đó bọn họ chỉ là mới là học sinh cao trung, mà hiện tại, lại đã sớm là người trưởng thành rồi.

Truyện chỉ được đăng tại Wattpad phuthuytuyet07 và Wordpress ALice's House.

Làm một người trưởng thành thành thục ổn trọng thì không thể không biết, bạn học cao trung lúc trước, thậm chí còn là bạn ngồi cùng bàn hiện giờ đã là CEO của tập đoàn Minh Uyên. Chuyện này có nghĩa là gì, vậy không cần nói cũng biết.

Hơn nữa, cậu và cấp trên của mình đặc biệt đến tập đoàn Minh Uyên, mặt dày mà ở đại sảnh lầu một lì lợm la liếm muốn cầu được đầu tư từ tập đoàn Minh Uyên sao? Vậy càng không thể không biết thân phận của hắn rốt cuộc đại diện cho cái gì.

Cung Trầm không tin Bồ Dao Tri sẽ không biết.

Chín năm trước Bồ Dao Tri thật sự là một kẻ ngu xuẩn.

Nhưng cậu của hiện tại, nhìn cũng không giống ngu xuẩn cho lắm.

Nhưng phàm là người thông minh, thì đều đủ để biết, chỉ cần người nào đó nương vào thân phận bạn học cao trung lại mượn lý do sự kiện chín năm trước đây, thì đáy lòng hắn vẫn bảo tồn một phần áy náy như cũ. Nếu muốn đạt được đầu tư của tập đoàn Minh Uyên, vậy quả thực dễ như trở bàn tay.

Nhưng Bồ Dao Tri không chỉ làm như không quen biết hắn, thậm chí ngay cả liếc mắt hắn một cái cũng không muốn.

Thật giống như là sợ bị những người khác nhìn ra, hai người bọn họ đã quen biết trước vậy.

Hay là nói......

Cái gọi là làm bộ không biết, thật ra là một kiểu lạt mềm buộc chặt khác?

Hắn không rõ ràng lắm.

Đã nhiều năm trôi qua như vậy, nhưng hắn vẫn không quá hiểu Bồ Dao Tri như cũ.

Rõ ràng chỉ là một Beta cấp thấp, lại khiến hắn trước sau nhìn không thấu. Quả thực còn khó hiểu hơn vo với việc làm CEO của một công ty đa quốc gia.

Cung Trầm ngồi ở trước bàn làm việc, đen mặt mà nghĩ tới nghĩ lui. Rồi sau đó hắn vẫn không nhịn được, nhấc máy nội bộ gọi cho bí thư ở ngoài văn phòng.

......

Ba phút sau.

Máy nội bộ chỗ bí thư ngoài văn phòng vang lên.

Cung Trầm lập tức bắt máy.

Sau khi bắt máy, ngữ điệu trầm ổn như cũ kia của bí thư Alpha vang lên từ trong điện thoại.

Bí thư không nhanh không chậm nói: "Cung tổng, theo như lời của nhân viên tiếp tân. Sau khi ngài rời đi, thì vị Beta tiên sinh kia cùng một vị Alpha tiên sinh khác đứng tại chỗ hàn huyên vài câu sau, cũng theo đó mà rời đi rồi."

Cung Trầm im lặng.

"Sau khi tôi đi, cậu ta chờ ở lầu một bao lâu?"

Bí thư thong thả ung dung mà hồi: "Không đến hai phút."

Cung Trầm trầm mặc.

Trầm mặc một lát, hắn đen mặt, thô bạo mà lập tức cúp điện thoại.

Cứ như vậy gấp không chờ nổi mà muốn rời khỏi sao?!

Chờ hắn vừa đi, thì người nào đó ngay cả chờ ba phút cũng không muốn chờ!

Nghĩ tới đây, tâm tình vừa mới bình phục hòa hoãn kia không khỏi lại bắt đầu xao động lần nữa.

Lửa giận trong lòng lập tức bốc lên, sắc mặt càng thêm khó coi.

Cung Trầm nhắm hai mắt, mở miệng thở ra một hơi buồn bực, tiếp theo lại thành thạo mà lấy Mesnorline từ trong túi ra.

......

Đêm.

Ở công ty bận rộn cả ngày, đến buổi tối 7 giờ rưỡi, Cung Trầm lại ngồi ở trên xe chuyên dùng đến tham dự yến hội.

Sau khi trở thành CEO của tập đoàn Minh Uyên, những việc như tham dự yến hội này với Cung Trầm mà nói sớm đã thành chuyện thường ngày.

Trên xe, Cung Trầm đối diện với máy tính, trầm mặt mà nhìn báo cáo tài chính bên trên. Đột nhiên, điện thoại trong túi hắn vang lên.

Có thể có được số điện thoại cá nhân của hắn cũng chỉ có mấy người.

Mà mấy người này, lâu lâu gọi lại đây, thì cũng chỉ có một hai người như vậy.

Cung Trầm móc di động từ trong túi ra, mặt không cảm xúc mà nhìn màn hình di động.

Quả nhiên.

Giống như trong dự đoán của hắn.

Cung Trầm lạnh mặt bắt máy.

Điện thoại vừa được nhận, thì giọng nói của mẹ Cung từ trong điện thoại vang lên.

"Khi nào con đến khách sạn Hoa Thịnh?"

"Hai mươi phút nữa."

"Đợi lát nữa trong yến hội, con trai nhỏ của Lâm gia cũng ở đó. Nhỏ hơn con một tuổi, là Omega, con ——"

Mẹ Cung nói còn chưa dứt lời thì đã bị Cung Trầm cắt ngang.

"Mẫu thân, con không có tâm tình."

"Có chuyện gì ngài cứ dặn dò bí thư đi làm là được."

Nói xong, không nói hai lời liền cúp điện thoại.

Sau khi Cung Trầm cúp điện thoại xong thì giây tiếp theo, phía trước, di động của bí thư Alpha ngồi ở ghế phụ liền vang lên.

Bí thư móc di động ra nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, vội vàng bắt máy.

Sau khi bắt máy, bí thư cung kính nhanh chóng kêu một tiếng 'Cung phu nhân' đối với người ở đầu kia điện thoại.

Điện thoại đầu kia, mẹ Cung nhíu mày, thanh âm khó hiểu: "Khương Thâm, con trai ta làm sao vậy? Sao nghe hình như tâm tình của nó không tốt lắm? Cụ thể đã xảy ra chuyện gì?"

Khương Thâm phải phép mà trả lời: "Hôm nay, tâm tình của Cung tổng đúng là có chút không tốt, còn nguyên nhân cụ thể...... tôi cũng không hiểu rõ cho lắm."

Nói xong.

Bí thư Khương Thâm tiện đà hỏi tiếp: "Phu nhân ngài có chuyện gì muốn căn dặn sao?"

Mẹ Cung thở dài.

Giọng nói của bà bất đắc dĩ: "Yến hội lần này, con trai nhỏ của Lâm gia kia cũng có mặt. Vốn dĩ định nói, thừa dịp lần này Cung Trầm dự tiệc bảo nó đi nhìn thử một cái. Thuận tiện nói đôi lời với Omega nhỏ của Lâm gia kia một chút, xem nó có rung động hay không...... Nhưng nếu hôm nay tâm tình của nó không tốt, vậy vẫn là thôi đi."

Mẹ Cung bất đắc dĩ mà thở dài, không thể nề hà mà cúp điện thoại.

......

Đêm dài.

Buổi tối 12 giờ đúng, Cung Trầm vẫn không thể ngủ như cũ.

Chỉ cần vừa nhắm mắt lại, thì hình ảnh buổi sáng sau khi người nào đó nhìn thấy hắn xong, đôi mắt vô cùng lạnh nhạt mà bình tĩnh kia liền không có cách nào khống chế mà hiện lên trong đầu hắn.

Đã nằm ở trên giường sắp một tiếng, nhưng Cung Trầm trước sau vẫn không buồn ngủ.

Vẫn luôn không có cách nào đi vào giấc ngủ, cảm xúc cũng không biết từ bao giờ mà trở nên càng thêm xao động. Cung Trầm đen mặt đứng dậy, lấy ra hộp thuốc từ trong ngăn kéo ở tủ đầu giường đổ ra hai viên thuốc màu trắng.

Cung Trầm ra khỏi phòng ngủ, đi vào phòng khách. Sau khi tự đổ cho mình một ly nước lạnh xong, liền uống hết toàn bộ thuốc trong tay.

Ngày hôm sau.

Buổi sáng 8 giờ, đồng hồ sinh học đánh thức Cung Trầm.

Cung Trầm đáy mắt xanh đen, sắc mặt khó coi.

Nhưng dù vậy, khuôn mặt kia của Cung Trầm vẫn tuấn mỹ vô song như cũ, tinh xảo xuất chúng.

Bí thư đã tới từ sớm rồi, đang yên lặng chờ ở ngoài biệt thự.

Cung Trầm đứng dậy, tùy tay lấy một bộ quần áo từ phòng để quần áo, chuẩn bị thay.

Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên nhớ tới cái gì, động tác chợt dừng.

Hắn rũ mắt nhìn màu sắc của bộ tây trang trên tay, đột nhiên cảm thấy...... Không quá vừa lòng.

Vì thế, Cung Trầm duỗi tay treo bộ tây trang này trở lại.

Cung Trầm giương mắt, lần đầu tiên mà bắt đầu tinh tế đánh giá phòng để quần áo của mình.

Bên kia.

Dưới lầu.

Bí thư xách theo túi công văn kiên nhẫn chờ ở trước cửa.

Y chờ rồi lại chờ, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ trên cổ tay.

Đã qua khoảng 10 phút, nhưng Cung tổng vẫn còn chưa xuất hiện.

Chẳng lẽ Cung tổng ngủ quên sao?

Nhưng việc này cũng không quá có khả năng.

Những người khác y không biết, nhưng Cung tổng tuyệt đối sẽ không có khả năng ngủ quên.

Ngay lúc Khương Thâm do dự có cần gọi điện thoại cho cấp trên để hỏi tình huống cụ thể hay không, thì Cung Trầm cuối cùng cũng xuất hiện ở trước mặt y.

Khương Thâm lập tức nhẹ nhàng thở ra.

Hai người một trước một sau lên xe.

Sau khi lên xe, Khương Thâm lập tức tận chức tận trách mà báo cáo lịch trình buổi sáng hôm nay của Cung Trầm.

Cung Trầm nhàn nhạt mà ừ một tiếng, thoạt nhìn có chút thất thần.

Khương Thâm báo cáo xong, ngoan ngoãn mà thức thời im tiếng.

Bởi vì cấp trên nhà mình luôn thích an tĩnh.

Vài phút sau, cấp trên ngồi ở ghế sau đột nhiên ra tiếng, hỏi: "Trang phục hôm nay của tôi thế nào."

Khương Thâm ngẩn ra, trong lúc kinh ngạc không hiểu ra sao, đồng thời lại theo đúng sự thật mà trả lời: "Đẹp."

Nói xong, lại đặc biệt chân thành mà bổ sung một câu.

"Cung tổng, cho dù ngài mặc gì cũng rất đẹp."

Nghe tiếng, Cung Trầm không khỏi bực bội mà chậc một tiếng.

Thôi.

Hỏi cũng như không.

Một tiếng sau, Cung Trầm đến công ty.

Sau khi xuống xe, Cung Trầm đi ở phía trước, bí thư theo sát ngay sau đó. Cũng giống như trước đây, ở dưới tầm mắt chú mục của một chúng cấp dưới trong công ty, sải bước đi vào đại sảnh lầu một của công ty.

Nhưng hôm nay không giống với bình thường.

......Đối với Cung Trầm mà nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play