24



Sự kiện ba năm trước kia, trên thực tế nguyên nhân chính yếu trong mắt Cung Trầm, vẫn bởi vì Bồ Dao Tri không chịu giải thích cho hắn.

Chỉ cần Bồ Dao Tri giải thích, vậy ba năm bạo lực học đường kia, cũng sẽ không tồn tại nữa.

Hoài Thi làm người khởi xướng có một phần trách nhiệm.

Còn hắn, không thể phủ nhận rằng hắn cũng có một phần trách nhiệm.

Nhưng một phần trách nhiệm này lại cực kỳ bé nhỏ.

Mà nói từ phương diện khác, trên thực tế hắn cũng là người bị hại mới đúng.

Nếu Bồ Dao Tri không ngu ngốc như vậy, không dễ dàng tin tường người khác như vậy, thì chuyện này cũng sẽ không xảy ra.

Đến nỗi vì sao hắn muốn bồi thường, thì nguyên nhân bất quá chỉ là muốn cởi bỏ khúc mắc của mình mà thôi, để buổi tối mình không còn mơ thấy ác mộng nữa, có thể ngủ an ổn một ít.

Động tác của quản gia rất nhanh nhẹn.

Vài phút sau, Cung Trầm có được số điện thoại của Bồ Dao Tri.

Nhìn số điện thoại của mẹ Bồ trước mắt, Cung Trầm nhíu mày.

Hắn nhíu mày ngẩng đầu, "Của Bồ Dao Tri đâu?"

Quản gia cung kính đáp lại: "Thưa thiếu gia, ở cột thông tin liên hệ của gia đình Bồ Dao Tri ba năm trong trường học này, chỉ điền một dãy số này thôi."

Nói cách khác, chỉ có thể tra được dãy số này.

Cung Trầm phiền lòng ý táo.

"Thôi."

Tâm tình hắn không vui mà chậc một tiếng, kế tiếp liền dựa theo phương thức đã tra được mà gọi đi.

Sau khi điện thoại vang lên một tiếng, thì đầu kia liền chuyển được.

Giọng nói mang theo tang thương rõ ràng kia của mẹ Bồ từ trong điện thoại vang lên.

"Alo, xin chào, xin hỏi ngài là......?"

Cung Trầm lời ít ý nhiều: "Tôi là Cung Trầm."

Mẹ Bồ nghe tiếng liền sửng sốt.

Cô theo bản năng mà hỏi lại: "Cung Trầm? Cung Trầm là......?"

Mẹ Bồ vừa hỏi những lời này xong, sau đó đột nhiên linh quang vừa hiện, lập tức phản ứng lại đây.

Ở thành phố S to như vậy, người mang họ Cung, còn có thể là ai?

Người của Cung gia!

Sau khi ý thức được thân phận của người đầu kia điện thoại, mẹ Bồ không khỏi lập tức bắt đầu kinh hoảng thất thố.

"A! Ngài.... Ngài là Cung thiếu gia sao?" Mẹ Bồ chân tay luống cuống, được chiều mà sợ. Tiếp theo, cô theo bản năng liên tục nói lời cảm ơn với Cung Trầm, "Ba năm trước đây cảm tạ ngài khoan hồng độ lượng, đã để trường học thu hồi quyết định đuổi học Dao Tri. Bồ gia chúng tôi thật sự vô cùng cảm kích. Cảm tạ ngài đại ân đại đức, Dao Tri nhà chúng tôi chỉ là một Beta, nếu cứ như vậy mà bị trường đuổi học ——"

Nghe mẹ Bồ liên tục nói lời cảm tạ, nỗi lòng Cung Trầm không khỏi càng thêm phức tạp.

Cung Trầm nhíu mày, ra tiếng cắt ngang lời của mẹ Bồ.

"Chuyện ba năm trước đây," nói tới đây, thanh âm của Cung Trầm không tự giác tạm dừng một lát, "...... Có nội tình khác."

Mà ngoài dự kiến của Cung Trầm chính là, mẹ Bồ cũng không ngoài ý muốn.

Cô à một tiếng, thanh âm có chút buồn bã, nhưng cũng không cảm thấy khiếp sợ đối với việc này.

Thật giống như là...... Đã sớm biết rồi vậy.

Mẹ Bồ à một tiếng, theo sau không khỏi thở dài một tiếng.

"...... Tôi đã biết rồi." Cô nhịn không được mà cảm thán nói.

Đầu này điện thoại, thanh âm của Cung Trầm dừng lại, có chút kinh ngạc.

"Cái gì? Dì đã biết rồi sao?"

Mẹ Bồ bất đắc dĩ đáp lại, "Đúng vậy."

Cung Trầm nhanh chóng truy vấn, "Chính miệng Bồ Dao Tri nói sao?"

"Không, thằng bé cái gì cũng chưa nói, là tự tôi cảm thấy thôi." Nghĩ tới đây, giọng nói của mẹ Bồ cũng không khỏi càng thêm bất đắc dĩ, "Lúc trước, sau khi phát hiện tính cách của thằng bé thay đổi cực lớn, tôi mới đột nhiên nhớ ra, tiền tiêu vặt của nó cũng chỉ có một chút như vậy, sao có thể mua nổi NV-1 chứ? Cho nên tôi cảm thấy, trong này nhất định có gì đó kỳ quặc."

Cung Trầm rơi vào trầm mặc.

Chuyện dễ hiểu như thế, nhưng ba năm này, hắn lại hoàn toàn chưa từng nghĩ lại.

Cũng căn bản chưa từng hoài nghi.

Hắn không biết rốt cuộc là hắn ngu xuẩn, hay là sự ngạo mạn cao cao tại thượng đã khiến hắn mất đi năng lực bình tĩnh suy nghĩ.

"Tôi cũng cảm giác được trong đó chắc chắn có nội tình gì đấy, vì thế trước đó tôi cũng từng dò hỏi thằng bé." Mẹ Bồ lại nói tiếp.

"Cậu ta nói gì?" Cung Trầm không khỏi lại truy vấn lần nữa.

Giọng nói của mẹ Bồ dừng một chút.

Trong điện thoại, giọng nói của mẹ Bồ đột nhiên trở nên có chút gian nan, chỉ nghe cô chậm rì rì nói: "Thằng bé nói, 'mẹ, chuyện này đã không còn quan trọng nữa.'"

Cung Trầm lại trầm mặc lần nữa.

...... Không còn quan trọng.

Điện thoại đầu kia, mẹ Bồ nhịn không được mà trộm lau nước mắt.

Mẹ Bồ chật vật lau nước mắt trên mặt, để cảm xúc và giọng nói của mình bình tĩnh lại. Tiếp theo, cô thật cẩn thận hỏi thử: "Cung thiếu gia, tôi có thể hỏi một chút, nội tình trong đó...... Rốt cuộc là gì không?"

Cung Trầm im lặng, mới lại mở miệng lần nữa.

"Cái gọi là bỏ thuốc, trên thực tế là do cậu ta bị người khác lừa mà thôi. Tất cả không phải là ý muốn chủ quan của cậu ta."

Mẹ Bồ ôi một tiếng, trong lúc nhất thời thế nhưng đã quên nói chuyện.

Một lát sau, trong điện thoại mới lại lần nữa vang lên giọng nói mang theo khóc nức nở nghẹn ngào kia của mẹ Bồ.

"Vậy là tốt rồi...... Xem ra con trai tôi cũng không phải là một Beta vì muốn leo lên quyền quý mà không từ thủ đoạn...... Vẫn luôn là con trai tốt của tôi......"

Cung Trầm không nói.

Cung Trầm cầm điện thoại kiên nhẫn đợi một hồi, đợi mẹ Bồ ở đầu kia điện thoại phát tiết xong cảm xúc của mình, lại lần nữa lau nước mắt, sau đó giọng nói hơi chút kích động nói: "Cảm tạ Cung thiếu gia đã vì tôi giải thích nghi hoặc, bằng không tôi còn không biết chân tướng trong đó, bởi vì Dao Tri thế nào cũng không muốn nói."

Cung Trầm theo bản năng hỏi lại: "Vì sao lại không muốn nói?"

Nghe tiếng, mẹ Bồ không khỏi thở dài, nắm di động, vẻ mặt rất là bất đắc dĩ nói: "Sau khi sự kiện ba năm trước qua đi, ở nhà, thằng bé trở nên càng ngày càng ít nói, tươi cười trên mặt cũng theo đó mà trở nên càng ngày càng ít. Bây giờ chuyện gì nó cũng giấu ở trong lòng không chịu nói với tôi, bây giờ trong đầu nó nghĩ cái gì...... Tôi cũng không biết nữa."

Cung Trầm im lặng.

Mẹ Bồ bất đắc dĩ thở dài, sau đó đột nhiên hậu tri hậu giác mà nhớ tới một chuyện.

Mẹ Bồ giật mình, vô cùng cẩn thận hỏi: "Đúng rồi, Cung thiếu gia ngài gọi điện thoại lại đây là...?"

Lúc này Cung Trầm rốt cuộc mới nói ý đồ đến của mình.

"Tôi tìm Bồ Dao Tri."

Mẹ Bồ ngẩn người, rất nhanh liền phản ứng lại.

"À, thằng bé có ở nhà! Bây giờ nó đang đọc sách ở trong phòng!" Điện thoại đầu kia, mẹ Bồ vội vội vàng vàng đứng dậy khỏi sô pha, "Ngài chờ một chút, bây giờ tôi gọi thằng bé đến nghe điện thoại."

"Ừm."

Điện thoại đầu kia, mẹ Bồ không có lên tiếng nữa, nhưng lại truyền đến một loạt động tĩnh sột sột soạt soạt.



Hiển nhiên là cầm điện thoại, đi gọi Bồ Dao Tri.

Không biết vì sao.

Vừa rồi lúc nói chuyện cùng với mẹ Bồ, Cung Trầm vô cùng ung dung tự nhiên.

Nhưng mà lúc này.

Trong khoảng thời gian chờ Bồ Dao Tri tiếp điện thoại ngắn ngủi không đến nửa phút này, lòng bàn tay Cung Trầm đã không tự chủ được mà chảy ra một ít mồ hôi lạnh.

Hắn cũng không biết mình đang khẩn trương cái gì.

Nhưng không cách nào phủ nhận chính là, lưng hắn trong lúc vô hình đã thẳng thắn, trái tim cũng theo đó mà căng thẳng lên.

Hắn môi mỏng nhấp chặt, nín thở tĩnh khí.

......

Bên kia.

Mẹ Bồ cầm di động, gõ vang cửa phòng ngủ của Bồ Dao Tri.

"Dao Tri, con dậy rồi chứ?"

Trong phòng ngủ, Bồ Dao Tri an tĩnh đứng dậy khỏi bàn học, cứng mặt mà kéo cửa phòng ra.

Đứng ở cửa phòng, cậu ngẩng đầu, nhìn về phía mẹ Bồ.

"Mẹ, có việc gì sao?"

Mẹ Bồ cầm di động, lộ ra tươi cười đối với con trai mình.

"Có bạn học tìm con."

...... Bạn học? Bồ Dao Tri nhíu mày.

Cậu nghĩ không ra là ai có thể tới tìm cậu.

Bồ Dao Tri chần chờ mà tiếp nhận điện thoại.

Tiếp nhận điện thoại, cậu mở miệng.

"Alo? Xin hỏi là ai vậy?"

Điện thoại đầu kia, lòng bàn tay Cung Trầm không tự giác đổ mồ hôi, thanh âm căng thẳng.

Hắn ra vẻ lãnh đạm.

Cung Trầm: "Là tôi."

Nghe được giọng của Cung Trầm, Bồ Dao Tri hơi giật mình, ngay sau đó vẻ mặt rất nhanh liền khôi phục đạm nhiên.

So với vẻ lãnh đạm giả bộ và đông cứng xa cách kia của Cung Trầm, thì giọng nói của Bồ Dao Tri lại cực kì bình tĩnh.

Bình tĩnh đến tựa như cục diện đáng buồn, không dậy nổi bất cứ gợn sóng nào.

"Thì ra là bạn học Cung Trầm, có việc gì sao?"

Ngữ điệu bình thản, không có một chút dao động cảm xúc nào.

So với giọng nói của Cung Trầm, thì giọng nói Bồ Dao Tri, mới xem như chân chính lạnh nhạt và xa cách.

Giống như là cách sương mù dày đặc, khiến người khác sờ không được, cũng nghe không ra.

Giọng nói của Cung Trầm không khỏi lại dừng một chút.

Nhưng mà.

Thanh âm của hắn hơi dừng, rất nhanh liền khôi phục bình thường.

"Ba năm trước đây, tôi biết chuyện NV-1 kia không phải là do ý nguyện chủ quan của cậu. Cậu bất quá chỉ là bị Hoài Thi lừa bịp, cho nên mới tạo thành tất cả những việc kia." Cung Trầm bình tĩnh trình bày sự thật, trong lời nói còn hơi hơi trộn lẫn ý vị cao cao tại thượng cùng trên cao nhìn xuống, "Trong đó, không thể phủ nhận, tôi cũng có trách nhiệm nhất định. Nếu lúc ấy tôi có thể bình tĩnh lại, duy trì lý trí, bắt đầu suy ngh lại, thì như vậy tất cả những việc kế tiếp cũng sẽ không xảy ra."

Dứt lời, không đợi Bồ Dao Tri đáp lời, Cung Trầm lại nói tiếp lần nữa.

Mang theo ý bố thí cực kỳ.

Cung Trầm nhàn nhạt nói tiếp: "Tôi không phải người không nói lý, nếu tôi cũng có trách nhiệm, như vậy để bồi thường, tôi có thể đáp ứng cậu một việc mà trong phạm vi Cung gia có thể làm được."

Giọng nói của Cung Trầm lại dừng một chút.

"Tôi nhớ rõ thành tích của cậu chẳng ra gì, trường có thể học, đều là những trường không có gì danh tiếng. Để bồi thường, tôi có thể phá lệ để cậu chuyển tới ——"

Lời nói tựa như bố thí của Cung Trầm vừa đến chỗ này, liền bị Bồ Dao Tri nhàn nhạt mà cắt ngang.

"Không cần."

Giọng nói của Cung Trầm đột nhiên im bặt.

Ít khi.

Cung Trầm mới lại lần nữa tìm về giọng nói của mình.

Hắn nhíu mày, lạnh giọng hỏi: "Vì sao?"

Nói cho hết lời, dường như đột nhiên lĩnh ngộ.

Cung Trầm nhướng mày, thong thả ung dung nói: "Hay là nói, trong lòng cậu vẫn còn bất mãn với tôi? Bồ Dao Tri, tôi khuyên cậu nên thức thời một chút, tốt nhất chuyển biến tốt liền thu, đừng ngay lúc thời cơ không thỏa đáng mà trộn lẫn cảm xúc cá nhân. Tuy rằng tôi là một người phân rõ phải trái, nhưng lại không phải một nhà từ thiện có độ nhẫn nại tốt đâu."

Ý trong lời nói của Cung Trầm đã sáng tỏ.

Ý nghĩa là:

Nếu lúc này Bồ Dao Tri không thức thời tiếp nhận bồi thường, như vậy cũng sẽ không có tiếp theo nữa.

Cao cao tại thượng, giống như tác phong trước sau như một của Cung Trầm.

Đây là Alpha đỉnh cấp.

Bồ Dao Tri ở đầu này điện thoại, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, không hề gợn sóng.

"Không." Bồ Dao Tri ra tiếng phủ nhận, "Ngài hiểu lầm rồi."

Chữ 'ngài' vô cùng xa cách này, khiến Cung Trầm hơi cứng đờ.

...... Ngài?

Nghe chữ 'ngài' vô cùng cung kính này từ trong miệng Bồ Dao Tri, không biết vì sao, Cung Trầm chỉ cảm thấy cực kỳ chói tai.

Không chờ Cung Trầm bình tĩnh lại từ trong cảm xúc rắc rối phức tạp, thì lời mà Bồ Dao Tri nói tiếp, càng khiến hắn kinh ngạc và khiếp sợ.

"Sao tôi có thể bất mãn với bạn học Cung Trầm được chứ?" Bồ Dao Tri nhàn nhạt nói, "Tôi hẳn là nên cảm tạ bạn học Cung Trầm mới đúng."

Cung Trầm kinh ngạc không hiểu ra sao, trong lúc nhất thời còn tưởng rằng là mình nghe lầm.

"...... Cái gì?" Cung Trầm cau mày.

...... Cảm tạ hắn?

"Đúng vậy." Bồ Dao Tri thong thả ung dung, thanh âm vô cùng bình tĩnh, "Nếu không có bạn học Cung Trầm, thì tôi cũng sẽ không biết, lúc trước tôi lại là người ngu xuẩn như thế, ngu xuẩn không thể tả."

Cung Trầm lại lần nữa cứng đờ.

Bồ Dao Tri vẫn đang nói tiếp.

Giọng nói của cậu cực kỳ bình tĩnh, tuyệt đối không có bất cứ một chút ý tứ giận dỗi nào.

"Cảm tạ bạn học Cung Trầm đã riêng gọi điện lại đây, bạn học Cung Trầm có lòng nhưng bồi thường thì không cần đâu." Bồ Dao Tri vô cùng bình tĩnh nói, "Sự kiện ba năm trước đây, bạn học Cung Trầm cũng không có bất cứ trách nhiệm nào hết. Tất cả đều là do tôi gieo gió gặt bão, ngu xuẩn không thể tả mà thôi."

Trong lúc nhất thời.

Cung Trầm thế nhưng nói không nên lời.

Cho tới nay, hắn đều luôn cho rằng, đối phương là một tên Beta ngu xuẩn đến buồn cười.

Nhưng lúc đối phương chính miệng thừa nhận bản thân ngu xuẩn không thể tả, thì ngược lại Cung Trầm lại nói không nên lời.

Bồ Dao Tri trả lời, hoàn toàn không nằm trong dự kiến của hắn.

Điện thoại bên kia, Bồ Dao Tri còn ở tiếp tục nói.

Bồ Dao Tri cầm di động, mặt không cảm xúc nói: "Nếu kế tiếp bạn học Cung Trầm không còn chuyện khác, vậy tôi cúp máy trước. Còn nữa —— về sau cậu cũng không cần lại vì những việc nhỏ râu ria này mà gọi điện thoại lại đây đâu."

...... Việc nhỏ râu ria.

Bồ Dao Tri bị mọi người trong trường học bạo lực suốt ba năm. Ba năm này, cậu ở trong trường học, sống không bằng cả một con chó.

Nhưng lúc này, ở trong miệng chính chủ, lại biến thành một việc nhỏ râu ria.

Ngược lại Cung Trầm, người 'râu ria' này, lại như chuyện bé xé ra to vậy.

Cung Trầm cổ họng kích thích, hắn cứng đờ, qua một hồi lâu, hai mắt thất thần hắn mới miễn cưỡng tìm về giọng nói của mình.

Không dự đoán được thế nhưng lại bị đối phương không lưu tình mà quyết đoán từ chối. Vừa rồi Cung Trầm còn một bộ cao cao tại thượng, trong giọng nói tràn đầy bố thí, lửa giận trong lòng dần dần thoán lên.

Bởi vì hắn thấy bộ dáng trong ba năm này của đối phương thật sự đáng thương, cho nên mới muốn bồi thường một phen.

Nhưng không nghĩ tới.

Đối phương cũng không cảm kích, thậm chí còn cảm thấy hắn nhiều chuyện, chuyện bé xé ra to.

Beta cấp thấp quả nhiên là Beta cấp thấp.

Kiến thức nông cạn hạn hẹp.

—— quả thực không biết tốt xấu.

Càng nghĩ trong lòng càng buồn bực khó bình, Cung Trầm cười lạnh một tiếng, tiếp theo như là giận dỗi với Bồ Dao Tri, lạnh lùng nói: "Bồ Dao Tri, tôi hỏi lại một lần cuối cùng, lời nói vừa rồi kia, cậu xác định sao?"

"Đúng vậy."

"Được, đây là cậu nói đó, tốt nhất là đừng hối hận." Cung Trầm giận đến phát cười, lập tức cúp điện thoại.

Điện thoại vừa cúp, đột nhiên Cung Trầm không chút do dự mà ném văng di động.

Bên kia.

Một bên, mẹ Bồ lo lắng sốt ruột nhìn Bồ Dao Tri.

Lời nói mới rồi, tất cả cô đều nghe thấy được.

Mẹ Bồ che miệng, trong lòng khiếp sợ, trong lúc nhất thời có chút nói không nên lời.

"Dao Tri con......"

Điện thoại vừa cúp, Bồ Dao Tri bình tĩnh đưa điện thoại di động qua.

"Về sau hắn hẳn là sẽ không gọi lại đây nữa."

Mẹ Bồ cười không nổi.

Cô chậm rãi duỗi tay tiếp nhận, nhìn Bồ Dao Tri đã trở nên cực kỳ xa lạ trước mắt.

Mẹ Bồ muốn nói lại thôi: "Sao con lại cho rằng lúc trước mình là ngu xuẩn không thể tả chứ....."

Lời của mẹ Bồ còn chưa dứt, Bồ Dao Tri nhàn nhạt mà cắt ngang lời cô.

"Mẹ, không còn việc gì nữa thì con về trước phòng đây."

Mẹ Bồ tức khắc không nói thêm lời nào được nữa

Tác giả có lời muốn nói: Gõ chữ trên điện thoai, nên Bồ Dao Tri luôn là đánh sai thành nước quả nho...



25



Edit + Beta: ALice.

Cung Trầm bạo nộ, ném văng di động.

Di động sang quý đập xuống nền gạch men sứ trắng lạnh lẽo tức khắc liền chia năm xẻ bảy. Màn hình cũng theo đó mà bị nứt thành hình bông tuyết.

Một bên, người hầu trong Cung trạch vẻ mặt kinh ngạc, ngay cả quản gia đã từng gặp qua không biết bao nhiêu sóng to gió lớn cũng là vẻ mặt đột nhiên không kịp phòng ngừa.

Phải biết rằng cảm xúc của Cung Trầm từ trước đến nay rất ít khi dao động, cho dù là gặp phải bất cứ chuyện gì, thì cũng đều là bộ dáng thờ ơ bình tĩnh.

Thật giống như bất cứ chuyện gì cũng không thể khiến hắn để ý vậy.

Mà lúc này hắn bạo nộ, mặt trái cảm xúc thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt, quả thực chính là ngàn năm một thuở.

Một đám người hầu trong Cung trạch trong lòng cũng kinh ngạc không kém, lại cũng không khỏi vì việc này mà run rẩy.

Không ai dám lên tiếng dò hỏi, tự tìm xúi quẩy.

Mọi người đều thức thời cúi đầu xuống.

Lửa giận trong lòng Cung Trầm bùng nổ, hắn nhắm mắt lại, duỗi tay đè đè huyệt Thái dương đang phát trướng của mình.

Loại Beta cấp thấp này, thật đúng là không biết tốt xấu.

Khó trách bị gọi là phế vật.

Cung Trầm đen mặt đứng dậy khỏi sô pha, chân dài một bước, đứng dậy liền đi.

Ba ngày sau.

Lửa giận trong lòng Cung Trầm cuối cùng mới miễn cưỡng tiêu xuống một ít.

Theo đó, lúc này Cung Trầm mới nhớ tới một chuyện đã bị mình quên mất ba ngày nay.

Ba ngày trước, hắn đã quên trong điện thoại dò hỏi đối phương, lúc ấy vì sao lại không giải thích.

Lúc ấy hắn tức giận bùng nổ, trong lúc nhất thời mất đi lý trí, chuyện này cũng thuận tiện theo đó mà bị vứt ra sau đầu.

Mãi đến lúc này, sau khi lý trí và bình tĩnh của hắn thoáng thu hồi một ít, thì mới dần dần mà nhớ tới.

Cùng thời gian, Cung Trầm cũng theo đó mà ý thức được một việc khác.

Hắn phát hiện. 

Một khi ở trước mặt Bồ Dao Tri, sự bình tĩnh tự chủ nhất quán của hắn, không biết vì sao, lại cực kỳ dễ dàng biến mất.

Đột nhiên nhớ tới việc ba ngày trước mình quên truy vấn đối phương chuyện này, thì phản ứng đầu tiên của Cung Trầm, chính là lấy điện thoại mới ra, tiếp tục gọi qua.

Nhưng nghĩ đến ba ngày trước, Beta nào đó ở trong điện thoại nói câu ‘về sau đừng gọi lại đây’ kia, thì Cung Trầm lập tức quyết đoán bỏ qua ý định vừa rồi.

Hắn thân là một Alpha đỉnh cấp, năm lần bảy lượt chủ động gọi điện thoại cho một Beta cấp thấp, còn dưới tiền đề là đối phương đã tỏ vẻ rõ ràng là không cần tiếp tục gọi lại, thì lại chủ động gọi điện thoại lần nữa ——

Này thì tính là cái gì?

Một Alpha đỉnh cấp như hắn, vậy mà lại đi chủ động cho không một Beta cấp thấp sao?

Bất quá chỉ là một Beta cấp thấp mà thôi, thì tính là thứ gì được.

Ánh mắt của Cung Trầm tối tăm mà nghĩ.

Mà ba năm này đối với Bồ Dao Tri, vì sao trước nay lại không có ý định tìm hắn giải thích nguyên do. Kết hợp với những lời mà Bồ Dao Tri nói trong điện thoại với hắn ba ngày trước, thì Cung Trầm đại khái suy đoán được một chút.

Có lẽ là bởi vì…… cuối cùng thì Bồ Dao Tri phát hiện việc bản thân mình ngu xuẩn. Xấu hổ không dám gặp người khác, cho nên liền từ bỏ ý định tới tìm hắn giải thích.

Nhưng cũng không hợp lý.

Việc phát hiện bản thân mình ngu xuẩn, và việc giải thích với hắn, hai việc này cũng không xung đột với nhau.

Hoặc là.

Bởi vì cảm thấy mình thật sự là ngu không thể tả, cho nên cảm thấy việc bị bắt nạt và khinh nhục mà ba năm này mình gặp phải, hoàn toàn đều là gieo gió gặt bão. Là do mình xứng đáng, cho nên cũng từ bỏ ý định giải thích?

Nhưng vẫn không hợp lý như cũ.

Bởi vì hắn nhớ rõ ràng, theo như lời Hoài Thi nói, thì ngay trưa hôm đó Bồ Dao Tri đã nghĩ ra tường tận chân tướng rồi.

Mà khi đó.

Việc những người khác trong trường học bắt nạt cậu, vẫn còn chưa bắt đầu.

Cho nên, ngay lúc ấy……  rốt cuộc vì sao cậu không giải thích với hắn?

Cung Trầm nghĩ tới nghĩ lui, trước sau không cách nào hiểu được.

Nếu nói, ba năm trước đây, Bồ Dao Tri của hai tháng đầu tiên cao một, giống như một viên pha lê trong suốt, suy nghĩ trong lòng cơ bản đều viết hết ở trên mặt, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể dễ dàng nhìn thấu trong lòng Bồ Dao Tri đang suy nghĩ gì.

Thậm chí có đôi khi không cần nhìn mặt cậu, chỉ cần nghe giọng nói của Bồ Dao Tri, là có thể cảm nhận được suy nghĩ của cậu.

Mà Bồ Dao Tri của hiện tại……

Giống như biến thành một đoàn sương mù, khiến người khác nhìn không thấu, đoán không ra.

—— Thôi.

Cung Trầm đột nhiên nghĩ.

Nếu tên Beta cấp thấp Bồ Dao Tri này không biết tốt xấu, vậy hắn cũng không cần thiết lại tiếp tục lãng phí thời gian ở trên người cậu nữa.

Là con trai độc nhất của Cung gia, một Alpha đỉnh cấp, hắn có thể nguyện ý hao tổn tâm tư ở trên người một Beta cấp thấp, cũng đã xem như là tận tình tận nghĩa rồi.

Cung Trầm lạnh nhạt nghĩ như thế, vì thế quyết đoán mà vứt Bồ Dao Tri ra sau đầu.

Truyện chỉ được đăng tại Wattpad phuthuytuyet07 và WordPress ALice’s House.

*

Cung Trầm đích xác vứt chuyện này ra sau đầu.

…… Hắn quyết định như thế.

Thời gian trôi đi.

Cảm xúc của Cung Trầm càng ngày càng trở nên táo bạo.

Cung Trầm trước kia, chỉ là không thích cười quen lạnh mặt, cùng với nhìn không dễ tiếp cận mà thôi.

Nhưng hiện tại.

Cung Trầm cũng vẫn không thích cười, lạnh mặt, nhưng lại biến thành tuyệt đối không thể trêu vào.

Ánh mắt hắn hung ác nham hiểm, sắc mặt cũng càng ngày càng trở nên khó coi.

Theo việc tâm tình hắn càng ngày càng trở nên ác liệt, thì kỳ mẫn cảm của hắn cũng hỗn loạn theo, đến sớm hơn so với dự định.

Ba năm trước đây, bởi vì Cung Trầm bị Bồ Dao Tri bỏ thuốc NV-1, cho nên kỳ mẫn cảm của hắn mới đến sớm.

Mà lần này, từ phương diện khác mà nói cũng là vì Bồ Dao Tri, dẫn đến việc ba năm sau kỳ mẫn cảm của hắn lại đến sớm.

Kỳ mẫn cảm xảy ra hỗn loạn, đột nhiên đến trước, cho nên ngay từ đầu Cung Trầm cũng chưa phát hiện ra.

Nhưng theo thời gian trôi đi, hơi thở của Cung Trầm dần dần không khỏi trở nên dồn dập lên.

Cùng thời gian, nhiệt độ cơ thể hắn cũng theo đó mà tăng cao. 

Theo nhiệt độ trong thân thể hắn dần dần tăng lên, thì tin tức tố hương rượu vang đỏ trong không khí cũng theo đó mà trở nên càng thêm nồng đậm.

Quản gia Alpha ở dưới lầu trước tiên cảm nhận được sự không thích hợp. Hắn phản ứng cực nhanh, lập tức sơ tán toàn bộ giúp việc lúc này ở Cung trạch, đặc biệt là Omega, yêu cầu lập tức rời khỏi Cung trạch.

Cùng thời gian, hắn lập tức gọi đến bệnh viện dưới trướng của Cung gia, yêu cầu bác sĩ chủ trị của Cung Trầm cấp bách đến đây ngay.

Trên lầu, đồng tử của Cung Trầm dần dần biến thành đồng tử dài hẹp của thú.

Ánh mắt hắn hung ác, răng nanh bén nhọn lộ ra ngoài môi, lý trí và bình tĩnh dần dần cách xa hắn.

Cảm nhận được tin tức tố hương rượu vang đỏ càng lúc càng nồng đậm trong không khí. Cung Trầm rõ ràng ý thức được, kỳ mẫn cảm của mình lại đến sớm rồi.

Thú tính từng chút ăn mòn lý tính của hắn, bản năng giao phối của thú cũng theo đó mà chi phối đại não của hắn.

Nhưng giờ phút này.

Xuất hiện ở trong đầu Cung Trầm, lại không phải những Omega vừa thơm vừa ngọt ngào xinh đẹp kia, mà là bóng dáng của một Beta cấp thấp đáng giận nào đó.

Lý trí thối lui, tầm mắt của Cung Trầm phảng phất cũng theo đó mà xuất hiện ảo giác.

Beta cấp thấp khiến người căm ghét kia xuất hiện ở trước mắt hắn, lộ ra sau cổ yếu ớt của mình.

Tuy rằng Beta cũng giống với Alpha và Omega, sau cổ cũng có tuyến thể. Nhưng từ một khắc Beta được sinh ra kia, thì tuyến thể cũng đã rơi vào trạng thái héo rút, căn bản không hề có tác dụng nào.

Tuyến thể héo rút vô dụng nhiều năm kia của Beta hoàn toàn không có cách nào an ủi Alpha đang ở trong kỳ mẫn cảm, lại càng không có cách nào chứa đựng tất cả tin tức tố của Alpha rót vào. Cung Trầm rõ ràng biết tất cả những điều này, nhưng ngay sau khi ‘nhìn thấy’ bóng dáng của Beta cấp thấp này trước mắt. Hắn gần như theo bản năng mà để lộ ra răng nanh, không chút do dự mà cắn xé về phía sau cổ của Beta.

Nhưng hắn lại lao vào khoảng không.

Bởi vì kia chỉ là ảo ảnh của hắn.

‘Đột nhiên không kịp phòng ngừa’ mà vồ hụt, bóng dáng của Beta cũng biến mất trước mắt hắn. Cung Trầm đã mất đi lý trí, tức khắc rơi vào trạng thái phẫn nộ phát cuồng.

Trong không khí tin tức tố hương rượu vang đỏ đã nồng đậm tới mức gần như khiến người khác hít thở không thông.

Dưới lầu, quản gia Alpha cố gắng chống đỡ để mình đứng vững dưới lực áp bách từ tin tức tố mạnh mẽ của Cung thiếu gia, kiên nhẫn mà chờ đợi bác sĩ chủ trị của Cung Trầm đến.

Alpha đỉnh cấp không hổ là Alpha đỉnh cấp, quản gia đã sớm kinh qua mưa gió, gặp không ít sóng to gió lớn, đối mặt với bất cứ việc gì đều có thể duy trì bộ dáng trầm ổn như núi. Chỉ là vào giờ phút này, dưới lực áp bách ngập đầu tựa như khiến người hít thở không thông kia, thì trên trán vẫn không tự chủ được mà thấm ra mồ hôi lạnh.

Ngay lúc hai chân của quản gia Alpha nhũn ra, chật vật mà ngã trên mặt đất, thì các bác sĩ chủ trị mang khẩu trang kín mít ngăn tin tức tố, cuối cùng cũng vội vã mà đến.

Nhìn thấy các bác sĩ chủ trị đến, quản gia tức khắc không khỏi thở phào một hơi, lúc này mới yên lòng.

Bác sĩ chủ trị xách theo hòm cấp cứu vội vã chạy đến, bởi vì từng có vết xe đổ của ba năm trước đây, cho nên sau khi mười bác sĩ chủ trị Alpha cùng nhau gian nan hợp lực mà chế phục Cung Trầm đang mất khống chế xong, thì phản ứng đầu tiên liền cho rằng Cung Trầm lại bị ai bỏ thuốc.

Nhưng khi bọn họ tiêm thuốc ức chế cho Cung Trầm xong, sau đó lại lấy máu tiến hành kiểm tra đo lường, thì lại không tìm thấy thành phần của thuốc cấm trong máu.

Các bác sĩ chủ trị mang khẩu trang kín mít và bao tay, liếc mắt nhìn nhau một cái, đều là không hiểu ra sao.

Sau khi Cung Trầm bị các bác sĩ chủ trị trói tay lại ngay khi đến, cũng tiêm vào thuốc ức chế dành riêng cho Alpha đỉnh cấp xong, thì lúc này lý trí mới dần dần mà quay trở lại.

Hắn cau mày, vẻ mặt quái dị.

Ký ức lúc rơi vào trạng thái mất khống chế vừa rồi, rõ ràng được lưu lại trong đầu hắn.

Vừa rồi hắn……

Trong đầu sao lại hiện ra bóng dáng của Beta cấp thấp Bồ Dao Tri kia?

Hắn vậy mà còn muốn đánh dấu cậu.

Hắn điên rồi sao?

Cung Trầm cau mày, không biết nói gì sau một lúc lâu.

Bên cạnh, các bác sĩ chủ trị thật cẩn thận mà nhìn trộm thần sắc trên mặt Cung Trầm.

Một vị bác sĩ lên tiếng dò hỏi: “Cung thiếu gia, chúng tôi không kiểm tra được thành phần của thuốc cấm trong máu của ngài, vì sao kỳ mẫn cảm của ngài ——”

Cung Trầm duỗi tay đỡ trán, đau đầu mà đè đè giữa mày.

“Kê cho tôi một ít Mesnorline.”

Mesnorline, thuốc chống rối loạn lưỡng cực.

Các bác sĩ chủ trị ngẩn người, khiêm tốn nói vâng.

Các bác sĩ chủ trị nói xong, Cung Trầm nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn nhịn không được, gọi quản gia đến trước mặt.

Quản gia đứng yên ở trước mặt Cung Trầm, cung kính mà khom người hỏi: “Thiếu gia có việc gì căn dặn?”

Cung Trầm im lặng, trong giọng nói thế nhưng có chút ngập ngừng hiếm thấy.

Chỉ thấy hắn dời tầm mắt, nhìn về phía khác, sau đó vẻ mặt có hơi mất tự nhiên hỏi: “Trong khoảng thời gian này, có người gọi điện thoại tới sao?”

Quản gia không rõ nội tình: “Thiếu gia ngài chỉ chính là……?”

Cung Trầm chậc một tiếng.

Hắn nhíu mày, không kiên nhẫn: “…… Bồ Dao Tri.”

Quản gia hiểu rõ, lắc đầu, “Thiếu gia, cậu ấy chưa từng gọi tới.”

Cung Trầm truy vấn: “Một lần cũng không có?”

Quản gia đáp phải.

Cung Trầm tức khắc trầm mặt.

Tốt, rất tốt.

Quả nhiên là nói được thì làm được.

*

Cung Trầm bắt đầu uống Mesnorline.

Dưới tác dụng của Mesnorline, thì tính tình và sự khống chế của hắn tốt hơn trước đây không ít.

Tuy rằng trên mặt nhìn không có vẻ tươi cười như cũ, nhưng người hầu trong Cung gia, cùng với mẹ Cung và quản gia, đã sớm quen với việc Cung Trầm mặt lạnh.

Sau khi kỳ mẫn cảm của Cung Trầm qua đi nửa tháng, một Alpha có họ hàng xa với Cung Trầm, dẫn theo một Omega nhỏ xinh đáng yêu không biết từ đâu ra, đến thăm hỏi mẹ Cung tìm mẹ Cung ôn chuyện.

Nói là tới tìm mẹ Cung ôn chuyện, nhưng lại đặc biệt dẫn theo một Omega tuổi xấp xỉ với Cung Trầm lại đây, thì tâm tư đã rõ như ban ngày.

Đương nhiên, đối với chuyện này, mẹ Cung không có khả năng nhìn không ra.

Nhưng mà, hiện tại Cung Trầm cũng đã thành niên, cũng là thời điểm nên tìm đối tượng.

Ba năm cao trung này, Cung Trầm ngay cả một đối tượng cũng chưa từng dẫn về nhà, thật sự là khiến mẹ Cung lo lắng không thôi.

Cho nên, tuy rằng bà liếc mắt một cái đã nhìn ra tâm tư của đối phương, nhưng trong lòng lại cực kì thích nghe ngóng.

Vì thế, mẹ Cung không chỉ cười ngâm ngâm tiếp đãi vị Alpha có họ xa đến mức đại bác bắn cũng không tới này, mà thái độ đối với Omega nhỏ đi cùng này cũng càng hiền lành đến vô cùng.

Trong lúc ở chính sảnh dưới lầu đang nói chuyện, mẹ Cung bất động thanh sắc mà đánh giá Omega nhỏ này một lượt.

Thanh âm của Omega vừa nhẹ vừa mềm, làn da vừa trắng vừa mịn, bóng loáng phảng phất có thể véo ra nước. Cộng thêm đôi mắt ướt át, còn có môi đỏ anh đào, cùng với tin tức tố vãn hương ngọc vừa thơm vừa mê người kia, khiến bà nhìn mà trong lòng không khỏi mềm thành một mảnh.

Thật ra bà cũng rất thích.

Nhưng không biết Cung Trầm có thích hay không.

Nhưng mà, Omega nhỏ đáng yêu như vậy, bà cũng không tin Cung Trầm không động lòng.

……

Cơm chiều, Cung Trầm lạnh mặt xuống lầu đi vào nhà ăn.

Omega vừa lúc được an bài ngồi ở bên cạnh Cung Trầm.

Ánh mắt Cung Trầm nhẹ liếc Omega một cái, ngay sau đó rất nhanh liền thu hồi.

Hắn lạnh nhạt mà ngồi xuống chỗ của mình.

Tin tức tố vãn hương ngọc ở trên người Omega phiêu tán trong không trung, lơ đãng mà bay tới mũi của Cung Trầm.

Khuôn mặt nhỏ của Omega ửng đỏ, trộm liếc mắt nhìn Cung Trầm một cái.

Thừa dịp Cung Trầm không chú ý, cậu ta lén lút kéo gần khoảng cách giữa mình với Cung Trầm lại một ít.

Cung Trầm mắt cũng không nâng, ném ra một câu: “Cách tôi xa một chút.”

Vẻ mặt Omega cứng đờ.

Theo năm chữ vô cùng lạnh nhạt này của Cung Trầm, ửng đỏ trên mặt Omega dần dần rút đi. Omega cúi đầu, cảm thấy thẹn tới mức gần như là sắp vùi đầu vào trong lòng ngực.

Dưới sự xa cách và lạnh nhạt rõ ràng của Cung Trầm, Omega cũng không dám có thêm một chút động tác nào nữa.

Bữa tối khoảng nửa giờ, đừng nói là nghiêng mặt quay đầu lại, ngay cả khóe mắt Cung Trầm cũng chưa từng liếc nhìn Omega bên cạnh một cái.

Đáp án đã sáng tỏ.

Cung Trầm vốn dĩ không hề có hứng thú đối với Omega nhỏ này.

Bởi vậy, dùng xong bữa tối, vị Alpha họ hàng xa liền mang theo Omega nhỏ kia xám xịt mà rời khỏi Cung gia.

Hai người mới vừa rời đi, thì mẹ Cung liền quay đầu hỏi Cung Trầm: “Omega nhỏ vừa rồi đáng yêu như vậy, con không thích sao?”

Cung Trầm mắt cũng không nâng, trả lời một cách quyết đoán.

“Không thích.”

Mẹ Cung theo bản năng hỏi: “Vậy con thích Omega như thế nào?”

Cung Trầm nhíu mày. 

“Như thế nào cũng không thích.”

Mẹ Cung ngẩn người, như là đột nhiên ngầm hiểu.

Mẹ Cung nhướng mày, chần chờ hỏi: “Vậy con thích……Beta à?”

Giọng nói Cung Trầm hơi ngừng.

Tiếp theo, như là bắt đầu liên tưởng tới người nào đó, hắn nhíu mày, lại lần nữa trả lời càng thêm quyết đoán: “Không thích.”

Cung Trầm nói xong, quyết đoán xoay người rời đi, chỉ còn lại một mình mẹ Cung đứng tại chỗ, vẻ mặt buồn rầu lẩm bẩm tự nói.

“Vậy thằng bé thích Alpha sao?”

“Nhưng Alpha với Alpha thì ai sinh con được chứ? ? Ít ra Beta còn có thể sinh con, còn Alpha thì hoàn toàn sinh không được mà.”

“Nhận con nuôi sao?”

“Nhưng chúng ta đường đường là Cung gia, vậy mà phải đi nhận nuôi một đứa nhỏ để làm người thừa kế, vậy cũng quá kỳ cục rồi……”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play