3.
Ba năm này, tính cách Bồ Dao Tri cũng càng thêm quái gở, càng thêm ít lời.
Cậu hiếm khi ra khỏi phòng học, luôn là an tĩnh ngồi yên trong lớp trầm mặc nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Không ai biết cậu đang suy nghĩ gì.
Nhưng cũng không ai để ý cậu đang nghĩ gì.
Ba năm qua đi, đối với hai tháng ký ức hồi cao nhất từng làm bạn cùng bàn với Cung Trầm, cậu đã sớm quên gần hết.
Bởi vì luôn ngồi yên trong lớp, không thường xuống lầu, nên ngay cả khuôn mặt của Cung Trầm, ở trong đầu cậu, cũng đã dần trở nên mơ hồ không rõ.
Cậu chỉ nhớ rõ, lúc khai giảng, cậu khát cầu bạn bè, sợ hãi cô độc.
Nhưng mà dần dần......
Cậu càng thêm quen với cô độc, bạn bè với cậu mà nói, sớm đã biến thành thứ có cũng được không có cũng chẳng sao.
Ba năm này, thành tích của cậu vẫn luôn nửa vời.
Tuy nói Cung Trầm từng giúp cậu học bổ túc hai tháng, nhưng chỉ số thông minh của Beta cấp thấp cao nhất cũng chỉ được đến đó. Tuy mỗi ngày cậu đều nghiêm túc học tập, nhưng lúc thi, lại trước sau chỉ có vài điểm ít ỏi như vậy.
Nhưng mà, đối với thành tích của mình, Bồ Dao Tri trước nay chưa từng có mong chờ gì. Cho nên bất kể là thi được bao nhiêu, thì cậu cũng tâm bình khí hòa, đạm nhiên mà tiếp thu.
......
Sau khi kì thi kết thúc ngày thứ ba, liền đến lúc phải chụp hình tốt nghiệp.
Mặc dù là học chung một lớp suốt ba năm, nhưng Bồ Dao Tri ở lớp 7 vẫn không được hoan nghênh như cũ.
Lúc chụp ảnh chung, cậu bị mọi người ép vào góc trong cùng.
Nếu không phải bởi vì cậu cũng là một phần tử của lớp, lúc chụp ảnh chung cần thiết phải có cậu mới được, thì bọn họ thậm chí đều muốn bài trừ cậu ra khỏi ảnh chụp chung, bảo cậu cút đi.
Chụp ảnh chung rất nhanh liền kết thúc.
Chụp ảnh chung xong, những Alpha và Omega trong lớp vẻ mặt ghét bỏ lập tức kéo ra khoảng cách với cậu, xoay người liền đi.
Bồ Dao Tri thần sắc đạm nhiên, xoay người đến phòng Giáo vụ cầm phiếu điểm và thư ** xong, chuẩn bị rời khỏi trường học.
Còn ảnh tốt nghiệp, thì ba ngày sau, trường học sẽ lần lượt gửi qua bưu điện đến nhà của tất cả học sinh.
Từ sau hôm nay, trường học này, cùng với tất cả giáo viên và học sinh trong trường, sẽ không còn bất cứ quan hệ gì với cậu nữa.
Tuyến đường chính trong khu dạy học người nhiều, vì tránh những Alpha và Omega gia cảnh xuất chúng sau khi nhìn thấy cậu, quyết định làm một trận bạo lực cuồng hoan cuối cùng, cậu liền lựa chọn đường nhỏ hẻo lánh.
Bồ Dao Tri cầm thư ** và phiếu điểm mặt không cảm xúc đi trên con đường nhỏ hẻo lánh ở khu dạy học. Đi không được bao lâu, đột nhiên cậu liền nghe được cách đó không xa phía trước, truyền đến một giọng nói khiến người vô cùng quen thuộc.
Một giọng nói tự tin lại nũng nịu chậm rãi vang lên.
"Bạn học Cung Trầm, cậu là Alpha đỉnh cấp, tôi là Omega đỉnh cấp, cậu không cảm thấy...... giữa hai chúng ta, ở bên nhau, quả thực chính là duyên trời tác hợp sao?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Bồ Dao Tri bước chân dừng lại.
Là Hoài Thi.
Cho nên cậu ngừng lại.
Vì tránh cho phiền toái không cần thiết.
Cung Trầm rũ mắt nhìn Omega đang ngăn ở trước mặt mình, ánh mắt lạnh nhạt, thờ ơ.
Hắn nhàn nhạt mà phun ra ba chữ.
"Không cảm thấy."
Tươi cười của Omega không thay đổi, vẫn tự tin như cũ.
"Vì sao chứ? Alpha đỉnh cấp và Omega đỉnh cấp ở bên nhau không phải thích hợp nhất sao."
"Hơn nữa, tôi ưu tú như vậy, bất kể là thành tích hay bộ dáng, thì trong số những Omega kia, đều là xuất sắc nhất."
"Tuy rằng về gia thế, có lẽ đích xác có chút chênh lệch, nhưng mà tôi cảm thấy, lấy trình độ ưu tú của tôi thì hoàn toàn có thể bù lại một chút chênh lệch này."
"...... Ưu tú?" Cung Trầm cười nhạo một tiếng, "Chỗ nào?"
Omega đang muốn nói thành tích và bộ dạng của mình, nhưng nhìn vẻ mặt trào phúng của Cung Trầm trước mắt, cậu ta tức khắc nhớ ra, bộ dáng Cung Trầm càng nội bật, vĩnh viễn đứng nhất toàn trường, thì thành tích của Cung Trầm, càng ở trình độ mà cậu ta vĩnh viễn cũng không thể đạt tới được.
Mặt Omega dần dần đỏ lên.
"Tuy rằng, tuy rằng tôi xác thật không bằng cậu.... Nhưng mà, nhưng mà trong số những Omega đó, cho dù là bộ dạng hay là thành tích, thì tôi tuyệt đối là số một số hai!"
Ánh mắt Cung Trầm vẫn lạnh nhạt như cũ.
Thấy thế, Omega lắp bắp, có chút nghèo từ hỏi, "Vậy bạn học Cung Trầm, cậu...... cậu thích, thích người thế nào? Tôi đều có thể làm được!"
Cung Trầm nhàn nhạt mà liếc nhìn cậu ta một cái.
Hắn cười nhạo một tiếng, nhấc chân liền đi.
Ánh mắt vô cùng khinh thường và trào phúng kia đối với Hoài Thi mà nói, đã đại diện cho đáp án của hắn.
——Omega đỉnh cấp thì sao?
—— lấy gương tự soi lại mặt của mình đi.
Cung Trầm vô tình nhấc chân rời đi, Bồ Dao Tri bị bắt đứng nghe góc tường một hồi lâu lập tức đi ra.
Cậu cầm thư ** và phiếu điểm, mặt liệt, đi lướt qua Hoài Thi.
Mà ngay lúc cậu muốn đi qua Hoài Thi, thì Hoài Thi hốc mắt ửng đỏ, đột nhiên phẫn hận gọi cậu lại.
"Bồ Dao Tri, những lời vừa rồi, mày đã nghe thấy hết rồi sao?" Hoài Thi cười lạnh, "Nhìn thấy tao bị Cung Trầm nhục nhã, có phải mày cảm thấy rất đắc ý hay không?"
Bồ Dao Tri không phản ứng.
Cậu ngoảnh mặt làm ngơ, bước chân cũng không dừng.
Hoài Thi tức giận đuổi kịp cậu.
"Lúc trước mày chỉ dùng nửa tháng ngắn ngủi, đã khiến Cung Trầm thả lỏng phòng bị với mày, thậm chí còn dẫn mày ra ngoài chơi nữa. Ngược lại một Omega đỉnh cấp như tao, lại khiến hắn khinh thường như thế. Bồ Dao Tri, bây giờ hẳn là mày đắc ý đến sắp cười thành tiếng rồi chứ gì?"
Bồ Dao Tri không chút biểu tình.
Đắc ý sao?
Cũng không có.
Trong lòng cậu sớm đã biến thành một vũng nước lặng, không còn bất cứ gợn sóng nào nữa.
Nhìn bộ dáng thờ ơ này của Bồ Dao Tri, thì Hoài Thi càng thêm tức giận. Vì thế, liền đem mọi nhục nhã vừa nãy bị Cung Trầm không lưu tình, vì phát tiết lửa giận của mình, mà lời nói với Bồ Dao Tri, cũng càng thêm ác độc hơn.
"Bồ Dao Tri, mày không nhìn xem bộ dáng trong ba năm này của mày sao, còn chẳng bằng một con chó ở trong trường nữa đấy."
Bồ Dao Tri không đáp lại.
"Hồi cao nhất, mày cũng ngu thật đấy. Trước nay tao chưa từng gặp Beta nào ngu như vậy, cũng không biết mẹ mày dạy mày thế nào. Beta ngu như vậy, vẫn là lần đầu tiên tao gặp đấy."
Bồ Dao Tri vẫn hờ hững như cũ.
Thấy Bồ Dao Tri vẫn không có phản ứng gì, Hoài Thi cảm giác mình giống như một quyền đánh vào bọt biển vậy, không chỉ không khiến cậu ta cảm thấy khoái ý, ngược lại càng khiến cậu ta càng thêm căm giận bất bình.
"Lúc trước khi đưa NV-1 cho mày, tao còn cho rằng, mày vì cố ý tiếp cận Cung Trầm, nên mới giả bộ thành bộ dạng ngu ngốc thế kia. Nhưng không nghĩ tới...... Mày là thật sự ngu, mà không phải giả vờ."
......
"Bởi vì tao, mà mày bị bạo lực khinh nhục ba năm, mày thật sự cam tâm sao Bồ Dao Tri? Mày thật sự ngay cả một chút oán hận cũng không có sao?"
......
"Lại nói tiếp, Bồ Dao Tri, mày còn phải cảm ơn tao nữa đấy. Nếu không phải tao lừa mày bỏ thuốc, còn riêng thay đổi nhãn tên trên cái chai giúp mày, thì làm sao mày biết được. Thật ra vốn dĩ Cung Trầm cũng chẳng xem mày là bạn bè, bất quá chỉ xem mày như một món đồ chơi mà thôi. Tao đây chỉ là giúp mày tỉnh ngộ sớm hơn một chút thôi."
......
"Nhưng mà, cảm giác bị mọi người trong trường học bạo lực bắt nạt trong suốt ba năm thế nào? Tao có thể nhớ rõ ba năm này của mày, luôn phải thường xuyên đến phòng y tế để băng bó vết thương."
......
Trước sau không có người trả lời.
Trước sau không có ai đáp lại, từ đầu đến cuối Bồ Dao Tri đều không có bất cứ phản ứng nào. Vì thế trong lúc nhất thời, Hoài Thi cuối cùng cũng quá tức giận, mà phá công.
"Bồ Dao Tri! Mày là người câm à? Nói chuyện đi!" Hoài Thi cả giận nói, "Đừng giả bộ! Tao không tin, trong ba năm này, mày không có một chút oán hận nào!"
Lúc này, phía sau Hoài Thi đột nhiên truyền một giọng nói
"Cậu lặp lại lần nữa."
Thanh âm lạnh lùng trầm thấp, mang theo vô tận lạnh lẽo.
Nghe thấy giọng nói này, thanh âm của Hoài Thi cũng cứng lại.
Cậu ta chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía sau.
Đúng như dự cảm không ổn trong lòng cậu ta.
...... Là Cung Trầm.
Vừa rồi sau khi Hoài Thi thổ lộ Cung Trầm xong, Cung Trầm liền phiền chán rời đi. Nhưng hắn lại chưa rời khỏi trường học, mà là xoay người đến văn phòng hiệu trưởng, xử lý một chút việc.
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad phuthuytuyet07 và Wordpress ALice's House.
Xử lý xong chuyện phiền toái, Cung Trầm không thích người nhiều, nên lại lần nữa quay trở lại con đường nhỏ kia.
Nhưng không đoán trước được, mới vừa trở lại đường nhỏ không bao lâu, hắn liền nghe được những lời kia.
Sau khi Cung Trầm nghe được những lời vừa rồi, trong lúc kinh ngạc và khó có thể tin, đầu óc cũng rơi vào trống rỗng.
NV-1...... Không phải Bồ Dao Tri bỏ?
Ba năm này, Cung Trầm vẫn luôn tin tưởng vững chắc Bồ Dao Tri chính là một tên Beta cấp thấp vô sỉ hạ tiện, vì để leo lên hào môn quyền quý mà không từ thủ đoạn.
Đối với đáp án này, hắn tin tưởng không hề nghi ngờ chút nào.
Nhưng ngay lúc này, đáp án mà hắn tin tưởng vững chắc trong ba năm đột nhiên bị lật đổ.
Trong lòng Cung Trầm chấn động, trong lúc nhất thời cũng quên nên phản ứng như thế nào.
Không.
Hắn không tin.
Cung Trầm rất nhanh liền hoàn hồn, sau đó quyết đoán phủ nhận điều này.
Đáp án của hắn không sai.
Nếu không phải Bồ Dao Tri, thì vì sao Bồ Dao Tri lại không tìm hắn giải thích?
Trong lúc lòng Cung Trầm một mảnh hỗn loạn, đối diện, Hoài Thi càng là kinh hoảng thất thố.
Chân tướng giấu diếm ba năm đột nhiên không cẩn thận mà bị Cung Trầm biết được. Sau lưng Hoài Thi lưng ứa ra mồ hôi lạnh, không biết làm gì, lắp bắp giải thích với Cung Trầm: "Tôi...... Vừa rồi đều là do tôi nói bừa! A đúng rồi, đều là nói bừa thôi!"
Nói xong, cảm thấy cái cớ này quá hoang đường, vì thế vội vàng sửa miệng lại lần nữa.
Hoài Thi linh cơ vừa hiện, vội vàng nói: "Tôi, tôi và Dao Tri chỉ là đang diễn kịch thôi! À không! Thật ra là...... là bạn học Cung Trầm cậu nghe lầm rồi! Đúng vậy! Nghe lầm rồi......"
Hoài Thi lớn tiếng giải thích, giọng nói lại cầm lòng không đậu mà trở nên càng ngày càng thấp.
Bởi vì cái cớ này cũng cực kì hoang đường giống vậy.
Nhưng Hoài Thi thật sự nghĩ không ra lý do nào để có thể lừa gạt Cung Trầm.
Hoài Thi nhìn khuôn mặt lạnh nhạt vô tình kia của Cung Trầm, huyết sắc trên mặt mất hết, dần dần trở nên càng thêm tái nhợt.
Cậu ta nghẹn ngào ra tiếng.
Tay chân Hoài Thi luống cuống, mang theo khóc nức nở nói: "Bạn học Cung Trầm...... cậu, cậu nghe tôi giải thích, tôi thật sự...... trước đây chỉ là muốn cho cậu ta một bài học mà thôi! Thật sự! Thật sự không có ý gì khác! Hơn nữa...... Hơn nữa thật ra cậu ta đã sớm biết thuốc kia là tôi bỏ, là tôi lừa cậu ta bỏ vào! Trưa hôm đó cậu ta đã biết rồi! Chính miệng cậu ta nói với tôi! Không tin cậu hỏi cậu ta đi! Là tự cậu ta lựa chọn không nói cho cậu! Không phải tôi sai! Không liên quan gì tới tôi hết!"
Hai chân Hoài Thi nhũn ra, quỳ rạp xuống đất.
Bộ dáng cậu ta đáng thương, nghiêng ngả lảo đảo mà bò về phía Cung Trầm, sau đó ôm chặt chân hắn.
Hoài Thi nước mắt mông lung, "...... Tôi sai rồi! Tôi biết sai rồi! Hơn nữa, bạn học Cung Trầm không phải cũng không có tổn thất gì sao? Tuy rằng chuyện kia là tôi tạo thành, nhưng kẻ đã chịu thương tổn, không phải là tên Beta hạ tiện cấp thấp Bồ Dao Tri kia sao? Cho nên, có thể đừng ra tay với Hoài gia hay không?"
Hoài Thi đau khổ cầu xin.
Cùng lúc đó.
Cung Trầm cũng được đến đáp án xác thực.
NV-1, không liên quan gì đến Bồ Dao Tri.
Đầu óc Cung Trầm trống rỗng.