Quan Tử Du mang cho bạn nhỏ một chiếc ly dùng một lần và bàn chải đánh răng để cho bạn nhỏ súc miệng, dù sao thì nó cũng vừa mới nôn nên súc miệng sẽ có thể dễ chịu hơn.

Thấy tóc bạn nhỏ vẫn còn ướt sũng, người cũng vô cùng đáng thương, cô để bạn nhỏ ngồi trên ghế đẩu trong phòng tắm rồi dùng máy sấy tóc sấy khô tóc cho bạn nhỏ.

Đôi mắt của bạn nhỏ đỏ bừng, cô ngước mắt lên nhìn vào Quan Tử Du, Quan Tử Du rũ mắt nhìn xuống, nhìn thấy cổ và mặt bên phải của bạn nhỏ đều bị lau chùi đến đỏ ửng, động tác sấy tóc cho bạn nhỏ càng nhẹ.

Tóc bạn nhỏ rất mềm mại, Quan Tử Du sấy tóc càng thêm cẩn thận.

Lưu Xán nhìn Quan Tử Du một lúc, không nhịn được, vươn tay ôm lấy Quan Tử Du, áp mặt vào người Quan Tử Du, ánh mắt của Quan Tử Du hơi cong khi nhìn thấy bạn nhỏ dính người như vậy.

Sau khi xoa xoa đỉnh đầu của bạn nhỏ để chắc chắn rằng tóc đã khô, Quan Tử Du đặt máy sấy tóc sang một bên, hạ giọng dỗ dành: “Tiểu Xán, chúng ta ra ngoài trước đi, lát nữa chúng ta lại ôm.”

Bạn nhỏ ngẩng mặt lên nhìn về phía Quan Tử Du, Quan Tử Du đưa tay nhẹ nhàng chạm vào cổ đứa trẻ, nhắc nhở nói: "Lần sau tắm rửa đừng dùng quá nhiều sức, cổ đều đỏ lên rồi."

Bạn nhỏ hít hít mũi, ủy khuất nhìn về phía Quan Tử Du: “Chị ơi, mùi khói ngửi khó chịu quá.”

"Đừng sợ, đừng sợ. Đã không còn nữa rồi. Toàn thân Tiểu Xán lúc này tràn ngập hương thơm của sữa tắm." Quan Tử Du nhẹ nhàng xoa dịu.

“Nó vẫn còn ở đó, chị ơi ôm." Bạn nhỏ đứng dậy, vùi mình vào trong lòng Quan Tử Du, Quan Tử Du nhẹ nhàng vuốt ve lưng bạn nhỏ để trấn an.

"Em có muốn nghỉ ngơi một lát không? Ngủ một giấc sẽ thấy dễ chịu hơn nhiều."

Quan Tử Du nhẹ nhàng dỗ dành.

Bạn nhỏ rúc vào trong lòng của chị nói: “Em muốn chị ngủ chung với em.”

Quan Tử Du có chút do dự, nhưng khi nhìn thấy bạn nhỏ trong lòng nhìn mình bằng ánh mắt tràn đầy mong đợi, Quan Tử Du gật đầu, nhẹ giọng nói: “Được, vậy em đi lên giường trước chờ chị một lát, chị tắm rửa xong sẽ lập tức quay lại."

Bạn nhỏ lúc này mới ngoan ngoãn gật đầu, được Quan Tử Du dẫn vào phòng, Quan Tử Du để cho bạn nhỏ nằm xuống, tìm khối Rubik giải nén cho bạn nhỏ chơi. Còn cô thì cầm đồ ngủ vội vàng đi vào phòng vệ sinh tắm rửa.

Mùi khói thuốc lá trên người bạn nhỏ vừa rồi nồng nặc đến nỗi dính vào một ít trên người cô. Tin tức tố giữa các Alpha đều bài xích lẫn nhau. Quan Tử Du cũng cảm thấy không thoải mái, nên mau chóng tắm rửa.

Bạn nhỏ nhìn thấy Quan Tử Du đi vào phòng vệ sinh liền ngoan ngoãn chơi khối Rubik trên tay, mặc dù bề ngoài bạn nhỏ có trưởng thành đến đâu thì trong tâm trí vẫn là một đứa trẻ. Lực chú ý rất dễ dàng bị món đồ chơi nhỏ này hấp dẫn, Lưu Xán cầm khối Rubik ở trong tay xoay tới xoay lui, ngược lại trong lòng cũng không còn suy nghĩ đến chuyện đáng sợ vừa rồi.

Bạn nhỏ nằm trên gối lại ngửi thấy mùi hương của quả nho, mùi hương này làm cho cô cảm thấy dễ chịu. Bạn nhỏ một bên kéo chăn che mũi một bên đùa nghịch khối Rubik trong tay.

Quan Tử Du từ trong phòng tắm đi ra, thì nhìn thấy bạn nhỏ ngoan ngoãn chơi khối Rubik, chẳng qua khuôn mặt nhỏ nhắn lại hoàn toàn bị vùi trong chăn.

Quan Tử Du cảm thấy bạn nhỏ như vậy vừa buồn cười lại vừa cảm thấy đáng yêu, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Xán đang làm gì vậy? Em úp mặt vào chăn không chán sao?"

Bạn nhỏ lắc đầu nói: “Trong chăn có mùi hương của quả nho, thơm thơm.”

Vành tai của Quan Tử Du chợt ửng đỏ, trong chăn có mùi hương quả nho chỉ có thể là mùi tin tức tố của cô ấy. Đôi khi cô ấy quá mức thả lỏng hoặc ở nhà một mình cô không có dán miếng dán ức chế tin tức tố, bởi vậy trong chăn có mùi hương của cô cũng rất hợp lý, chẳng qua bị bạn nhỏ ngửi như vậy, Quan Tử Du cảm thấy vành tai có chút nóng lên.

Quan Tử Du từ bên kia leo lên giường, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu của bạn nhỏ, nhẹ giọng hỏi: "Em có đói bụng hay không? Có muốn gọi chút đồ ăn không?"

Bạn nhỏ lắc đầu, tiến lại gần Quan Tử Du, rồi tiến lại gần trong vòng tay của Quan Tử Du thêm chút nữa.

Lưu Xán phát hiện mùi hương quả nho trong lòng của Quan Tử Du càng nồng hơn, cô tiến lại gần trong lòng của Quan Tử Du: “Chị, mùi hương trên người của chị càng thơm hơn.”

Quan Tử Du vội vã đi ra ngoài, cho nên đã i quên dán miếng dán ức chế tin tức tố, cô ho nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng trấn an: “Em có muốn chợp mắt một lát không?”

Bạn nhỏ lắc đầu, vừa nhắm mắt lại liền nghĩ đến mùi khói thuốc lá trên người của người đàn ông vừa rồi. Hốc mắt của bạn nhỏ có chút phiếm hồng, cô sờ sờ vào cổ của mình, vẫn cảm thấy trên đó có mùi khó chịu. Bạn nhỏ gấp gáp đến mức bật khóc: "Chị ơi, em phải làm sao đây? Vẫn còn mùi hôi, em không thể rửa sạch được.”

Quan Tử Du vội vàng ôm bạn nhỏ vào trong lòng an ủi: "Không có, Tiểu Xán bây giờ rất thơm, không còn mùi hương gì kỳ lạ nữa, em có thể ngừng khóc được không?"

Bạn nhỏ vẫn còn đang khóc thảm thiết, Quan Tử Du hơi mím môi, cô đã hạ quyết tâm muốn được ở bên cạnh bạn nhỏ, vì vậy để trấn an bạn nhỏ, để cho bạn nhỏ ngửi một chút mùi hương tin tức tố của mình cũng không phải là chuyện gì to tát.

Quan Tử Du nhẹ nhàng vuốt ve lưng bạn nhỏ, an ủi nói: "Tiểu Xán, ngoan, đừng khóc nữa. Chị để cho em ngửi mùi hương quả nho, chúng ta không nghĩ đến người xấu vừa rồi được không?"

Bạn nhỏ hít hít mũi, dụi mái tóc mềm mại của mình vào vai và cổ Quan Tử Du làm nũng, “Dạ được, em thích quả nho."

Quan Tử Du cẩn thận thả ra tin tức tố của mình, từ từ xoa dịu cảm xúc của bạn nhỏ. Chóp mũi của bạn nhỏ tất cả đều là mùi hương quả nho, bạn nhỏ hít một hơi thật sâu, giống như đang say, ngửi đến có chút lơ lửng.

Quan Tử Du dùng ánh mắt dịu dàng nhìn bạn nhỏ đang choáng váng trong lòng, cười khẽ không ngừng. Bạn nhỏ có chút không rõ nguyên nhân ủy khuất nhìn về phía Quan Tử Du hỏi: "Chị, sao chị lại cười?”

Quan Tử Du nhẹ nhàng dỗ dành: "Không có gì, chỉ là nhìn thấy bạn nhỏ của chị đáng yêu quá."

Bạn nhỏ nhìn về phía Quan Tử Du, ánh mắt hơi tối đi. Chị không muốn kết hôn với mình, mẹ cũng không muốn cần mình nữa, cô bé hít hít cái mũi, đôi mắt lại đỏ.

Quan Tử Du ôm đứa bé lên, nhìn thấy bạn nhỏ đang yên đang lành đột nhiên mắt lại đỏ hoe, cô dịu dàng hỏi: “Sao lại khóc nhè rồi? Hả?”

Giọng nói của Quan Tử Du càng dịu dàng thì bạn nhỏ càng cảm thấy khó chịu.

Lưu Xán vùi mặt vào trong lòng ngực Quan Tử Du, thấp giọng lẩm bẩm: “Chị cũng không muốn kết hôn với em, mẹ cũng không cần em nữa, sau này cũng sẽ không có ai cần em."

Khi bạn nhỏ nói điều này, liền sụt sịt bắt đầu khóc.

Quan Tử Du một bên nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô bé an ủi, một bên lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô bé, nhẹ nhàng dỗ dành: “Chị không có không cần em, chờ thêm một khoảng thời gian nữa chúng ta kết hôn nhé, được không?"

Bạn nhỏ nghe thấy Quan Tử Du nói như vậy, hai mắt sáng lên, nhìn chăm chú vào Quan Tử Du hỏi: "Thật sao? Giống như em Tiểu Cẩn và chị Thẩm sao?"

Quan Tử Du gật đầu, xoa xoa đỉnh đầu bạn nhỏ: “Đúng vậy, giống như hai người bọn họ.”

Bạn nhỏ nhớ lại hình thức ở chung của Thẩm Hàm Chi và Ôn Cẩn khi ở trong nhà, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng lên, vùi mình vào trong ngực Quan Tử Du, hít một ngụm tràn đầy mùi hương quả nho, bạn nhỏ mới có chút thẹn thùng nói: "Vậy, em Tiểu Cẩn, bọn họ sẽ hôn hôn."

Chị Thẩm và em Tiểu Cẩn trước đó còn hôn nhau trên ghế sofa trong phòng khách, khi đó đã bị cô nhìn thấy, mẹ cô đã kéo cô về phòng và nói rằng cô không thể làm phiền hai người em Tiểu Cẩn, cho nên hôn nhau sẽ rất thoải mái sao? Đôi mắt của bạn nhỏ sáng ngời nhìn về phía Quan Tử Du, lại hỏi một câu: "Chị ơi, sẽ hôn sao?"

Quan Tử Du nhìn vào đôi mắt lấp lánh của bạn nhỏ, có chút từ chối không được. Hơn nữa, hôm nay bạn nhỏ đã bị dọa sợ nếu cô nói sẽ không hôn thì bạn nhỏ nhất định sẽ buồn.

Quan Tử Du đưa tay xoa xoa đỉnh đầu của bạn nhỏ, nhẹ nhàng hôn lên trán bạn nhỏ.

Lỗ tai của bạn nhỏ đỏ bừng, hít đầy một hơi mùi hương quả nho. Cô có chút ngơ ngẩn rúc vào trong lòng Quan Tử Du, làm nũng: “Em thích, chị ơi, hôn ở đây nữa.”

Bạn nhỏ chỉ vào một bên khuôn mặt bên phải của mình, nơi đó trước đó đã bị nam Alpha kia chạm vào, điều này khiến cho bạn nhỏ cảm thấy rất khó chịu.

Quan Tử Du nghiêng người, nhẹ nhàng áp môi vào bên phải khuôn mặt của bạn nhỏ. Sau khi hôn cô vài cái, cô nhẹ nhàng hỏi: “Như vậy được chưa?"

Bạn nhỏ rất vui vẻ nhìn vào Quan Tử Du, duỗi tay chỉ chỉ vào cổ mình, sau đó nhìn vào Quan Tử Du một cách nũng nịu: "Chị ơi, em cũng muốn ở đây nữa, đau."

Quan Tử Du dịu dàng chạm vào bạn nhỏ, nhẹ nhàng trấn an: "Ngoan, không đau nữa, sau này chị sẽ không để cho Tiểu Xán lại bị người khác bắt nạt nữa, được không?"

Bạn nhỏ gật đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào Quan Tử Du, "Chị ơi, hôn hôn.”

Quan Tử Du hơi mím môi, đem bạn nhỏ ôm lên trên, áp môi mình vào đó, nhẹ nhàng hôn lên cổ bạn nhỏ.

Bạn nhỏ rất phối hợp ngẩng mặt lên, ngượng ngùng cười với Quan Tử Du khi thấy Quan Tử Du hôn xong.

Quan Tử Du cảm thấy trong lòng mình được sưởi ấm bởi bạn nhỏ này: "Thật ngoan, nhưng việc thân mật như thế này chỉ có thể làm với bạn gái của em thôi, em có biết không?"

Bạn nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, nghiêm túc nhìn về phía Quan Tử Du: “Em biết rồi, em chỉ cho chị hôn thôi.”

Quan Tử Du mỉm cười và hôn lên má bạn nhỏ lần nữa. Bạn nhỏ tựa vào lòng chị và hít vào mùi hương của quả nho. Lúc này cô mới cảm thấy mùi thuốc lá khó chịu đã biến mất.

Sau khi trải qua một buổi sáng khốn khổ như vậy, bạn nhỏ dần dần không thể mở mắt được trong vòng tay ấm áp của Quan Tử Du.

Sợ Lưu Phương lo lắng, Quan Tử Du gửi cho Lưu Phương một tin nhắn WeChat, nói rằng cảm xúc của bạn nhỏ hiện tại đã cảm thấy tốt hơn một chút, bây giờ đã ngủ rồi, cô lại nói với Lưu Phương và để cho Lưu Phương xin nghỉ học cho bạn nhỏ vài ngày, mấy ngày này sẽ ở nhà nghỉ ngơi, không nên đi học.

Quan Tử Du cũng xin nghỉ phép ở bệnh viện, trước tiên đem kỳ nghỉ phép trong vòng một tuần của mỗi năm xin nghỉ trước, mấy ngày này tâm trạng của bạn nhỏ không tốt, cô muốn ở cạnh bầu bạn với bạn nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play