Trong văn phòng Khoa Thần kinh của Bệnh viện Số 2 Nam Độ, Quan Tử Du vừa mới hoàn thành công việc buổi sáng và đang sắp xếp các ca bệnh trên tay.

"Bác sĩ Quan, sao cô không nhanh quay về ăn cơm đi?" Bác sĩ bàn bên cạnh nhìn cô không thu dọn đồ đạc liền cười hỏi.

Quan Tử Du lúc này mới tỉnh táo lại, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Ờ, mọi người đi trước đi, tôi không vội."

"Được tan sở mà còn không tích cực? Được rồi, chúng ta rút lui trước đi." Bác sĩ chào Quan Tử Du rồi rời khỏi văn phòng.

Quan Tử Du tựa vào bàn làm việc và nhéo nhéo mi tâm, gần đây mỗi khi cô ấy có thời gian rảnh thì thường xuyên mất tập trung. Cô ấy đã hơn hai tháng không được chính thức nói chuyện với Lưu Xán kể từ khi lần cuối cùng cô ấy nhìn thấy Lưu Xán. Cô lái xe nhìn thấy Lưu Xán ngồi ở ghế sau xe điện của dì Lưu, ngoan ngoãn làm người yêu mến, bạn nhỏ có vẻ đã gầy hơn trước rất nhiều.

Quan Tử Du thở dài. Với điều kiện của gia đình mình, cho là cô đi làm thì cũng có thể đảm bảo rằng bạn nhỏ sẽ có một cuộc sống thoải mái không lo nghĩ. Hơn nữa, bạn nhỏ bình thường cũng rất ngoan và có khả năng tự chăm sóc bản thân tốt. Quan Tử Du cảm thấy rằng bản thân có đủ khả năng chu cấp cho cuộc sống tương lai của bạn nhỏ.

Hai tháng vừa qua mỗi một ngày đối với cô cứ như một năm, đặc biệt là vào cuối tuần, cô vẫn luôn cảm thấy mình đã bỏ lỡ việc gì đó rất quan trọng.

Bố mẹ cô đều là những người giao tiếp giỏi. Nếu cô không phải là người bạn nhỏ thì không được, liệu gia đình cô có ủng hộ cô không?

Quan Tử Du bực bội đặt bệnh án sang một bên, đứng dậy, thay quần áo và rời khỏi văn phòng.

Dì Lưu mấy ngày nay đến đưa đón Lưu Xán, dì đã làm quen được với Trần Nguyệt Bình, một phụ huynh khác cũng đón con, con của Trần Nguyệt Bình bị mù và phụ trách đưa đón con hàng ngày, sau khi hai người nói chuyện về con cái, họ đều cảm thấy lo lắng cho nhau.

"Hiện tại vẫn còn có người lớn như chúng ta ở đây thì không sao, nhưng sau này thì sao? Bọn nhỏ phải làm sao bây giờ a?” Lưu Phương thở dài nhìn đứa trẻ ở cổng trường.

“Đúng vậy, những cơ sở chăm sóc đó dù tốt đến mấy, nếu không có người thân ở bên chăm sóc, nói không chừng còn có thể bị người trong đó bắt nạt. Tôi cũng đang rất lo lắng, chỉ mong con gái tôi có thể tìm được người cùng chung sống, nếu được vậy thì tôi cũng yên tâm." Trần Nguyệt Bình thở dài.

"Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng Tiểu Xán bị thiểu năng trí tuệ, người bình thường làm sao có thể chấp nhận được? Nếu mà tìm một người có khuyết tật về cơ thể. Tôi lại cảm thấy đau lòng với con gái mình." Không phải Lưu Phương không để ý đến tình trạng của con gái mình. Nhưng hai tháng nay sức khỏe của con gái cũng không được tốt lắm, thậm chí còn nói ít hơn, lúc không có việc gì thì thích ôm gấu nâu nhỏ vào lòng ngơ ngẩn, khi hỏi con gái thì con bé cũng chỉ là nói mình không có việc gì, Lưu Phương bởi vì chuyện này mà đã nhiều lần thầm khóc.

"Chị Lưu, ở nhà tôi có một đứa cháu trai rất xứng đôi với con gái chị. Cậu ấy thậm chí còn tốt nghiệp đại học tự học và hiện đang làm việc trong khu vực của chúng tôi. Cậu ấy rất đẹp trai, nhưng mà trước đó lại bị tai nạn xe hơi và anh ấy đã bị tai nạn nên bắp chân trái đã bị cắt cụt, nhưng đã được lắp chân giả rồi, nhìn bề ngoài thì không khác gì người bình thường, chị nghĩ chúng ta có nên để hai đứa trẻ gặp nhau không?" Trần Nguyệt Bình vội vàng nói.

Lưu Phương lắc đầu, "Hay là thôi đi, tính cách của Tiểu Xán có chút nhút nhát, để bọn nhỏ gặp mặt, tôi sợ Tiểu Xán sẽ sợ hãi."

"Nếu không thì để cho chị đến gặp thằng bé trước? Nếu chị cảm thấy không sao thì để hai đứa trẻ cùng nhau ăn uống tiếp xúc một chút." Trần Nguyệt Bình cười nói.

Lưu Phương gật đầu, giống như đang tuyệt vọng thì có thể thử bất cứ điều gì, con gái đã trầm mặc hơn hai tháng, nếu có thể tìm được đối tượng cho con gái cũng bị tật nhẹ, sau khi họ quen nhau. Nói không chừng con gái có thể sẽ được vui vẻ hơn và không còn muốn giam cầm mình nữa.

"Vậy được rồi, làm phiền chị rồi."

"Không làm phiền, chị cứ yên tâm. Cháu trai em nổi tiếng chân thành, nếu thành công, nhất định sẽ đối xử tốt với Tiểu Xán." Trần Nguyệt Bình lập tức thêm liên lạc qua điện thoại di động.

Lưu Phương đưa Lưu Xán về nhà, buổi tối nhận được tin nhắn WeChat từ Trần Nguyệt Bình, nói rằng sáng mai sau khi đưa Lưu Xán đến trước, Trần Nguyệt Bình sẽ đưa bà đi gặp cháu trai.

Lưu Phương thở dài một hơi, ánh mắt nhìn về phía con gái đang ngơ ngác ôm gấu nhỏ.

Lưu Phương ngồi xuống ở bên cạnh con gái nói: “Tiểu Xán, ngày mai mẹ sẽ đi gặp một người anh trai, nếu nhân phẩm của cậu ấy không tệ, đến lúc đó mẹ sẽ thu xếp cho các con gặp nhau được không? Hai tháng nay con vẫn luôn kiềm nén như vậy cũng không tốt, con đừng nghĩ đến Quan tiểu thư nữa được không?

Bạn nhỏ nghe được ba chữ Quan tiểu thư, hai mắt đỏ hoe, gần đây mẹ vẫn luôn âm thầm khóc, Lưu Xán thực ra cũng không muốn làm mẹ buồn nên gật đầu đáp: “Dạ.”

Lưu Phương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ôm con gái vào lòng.

Sáng sớm hôm sau, Lưu Phương xin Thẩm Hàm Chi được nghỉ một ngày, thay quần áo đưa con gái đến trường, sau đó đi theo Trần Nguyệt Bình đến một quán nước giải khát. Trên chỗ ngồi cạnh bàn có một chàng trai mang mắt kính diện mạo văn nhã, nhìn thấy Trần Nguyệt Bình và Lưu Phương đi tới, vội vàng đứng dậy: "Dì hai, dì nhanh ngồi xuống. Cháu đã gọi đồ uống, hai người nhanh uống một chút đi.”

Lưu Phương nhìn chàng trai trước mặt, anh ta có vẻ trầm lặng và tạo được ấn tượng tốt lần đầu tiên gặp mặt. Chàng trai tên là Trần Văn Sơn và làm việc ở một khu dân cư gần đó, trông giống như Trần Nguyệt Bình đã nói, không khác gì những người bình thường.

Lưu Phương có ấn tượng khá tốt với Trần Văn Sơn, Trần Nguyệt Bình đề nghị để cho hai đứa trẻ gặp nhau vào buổi chiều. Lưu Phương có chút lo lắng và muốn đổi thời gian sang buổi trưa, để cho Trần Văn Sơn đưa Lưu Xán trở lại sau bữa trưa. Trần Văn Sơn cười và đồng ý.

Lưu Phương đón Lưu Xán từ trường về, dặn dò Lưu Xán một lát nữa hãy hòa thuận với người anh trai đó, Lưu Xán chỉ gật đầu một cách máy móc.

"Văn Sơn, Tiểu Xán tương đối sợ người lạ, cháu nhất định phải chăm sóc Tiểu Xán thật tốt, lát nữa nhớ giúp dì đưa Tiểu Xán về nhà." Lưu Phương lo lắng dặn dò nói.

"Dì đừng lo lắng, lát nữa ăn tối xong cháu sẽ bắt taxi đưa cô ấy về." Trần Văn Sơn mỉm cười hứa hẹn.

Trần Văn Sơn dẫn theo Lưu Xán đi về phía nhà hàng. Chờ đến khi bọn họ đã khuất khỏi tầm mắt của Lưu Phương và những người khác, ánh mắt Trần Văn Sơn liền bắt đầu đánh giá nhìn Lưu Xán bên cạnh và đưa tay ra nắm lấy tay Lưu Xán, nhưng đã bị Lưu Xán hất ra.

Lưu Xán nhìn chằm chằm Trần Văn Sơn: “Anh đang làm gì vậy?”

"Ha ha, còn rất có cảnh giác, không sao cả, mẹ em không nói cho em biết sao? Đây là để chúng ta yêu nhau, em hiểu không?" Trần Văn Sơn trêu chọc hỏi.

Liễu Xán lùi lại một bước, giữ khoảng cách với anh ta: “Tôi không hiểu.”

"Em không hiểu cũng không sao, lát nữa anh trai sẽ đặt phòng riêng để dạy em thật tốt." Ánh mắt Trần Văn Sơn giống như rắn độc nhìn chằm chằm Lưu Xán, Lưu Xán chỉ cảm thấy rất khó chịu.

Chờ đến nhà hàng, Trần Văn Sơn yêu cầu một phòng riêng đôi, đơn giản gọi mấy món rồi bảo người phục vụ ra ngoài.

Lưu Xán chỉ mới đi ra ngoài ăn cơm với Quan Tử Du, nhìn người đàn ông tươi cười trước mặt, Lưu Xán chỉ cảm thấy có chút khó chịu.

Trần Văn Sơn còn chưa ăn xong, liền đi tới bên cạnh Lưu Xán, đưa tay ôm lấy vai Lưu Xán: “Không nghĩ tới em lại khá xinh đẹp đó, dáng người cũng rất chuẩn. Em gái, tới đây, để anh trai dạy cho em cách yêu, nào đến hôn anh một cái.”

Hắn đưa tay về phía Lưu Xán bị Lưu Xán né tránh, nhưng tay còn lại chạm vào bên phải khuôn mặt của Lưu Xán, Trần Văn Sơn cười nói trêu ghẹo: “Sao lại xấu hổ như vậy? Mặt em còn rất non mịn, kẻ ngốc giống như em có thể được anh coi trọng đã là may mắn của em rồi có hiểu hay không? Nếu em thực sự có con với anh, anh sẽ suy nghĩ kỹ về việc hẹn hò với em."

Nói xong, Trần Văn Sơn ôm lấy Lưu Xán, Lưu Xán vừa đẩy hắn vừa khóc, ấn cái đĩa vào mặt Trần Văn Sơn, Trần Văn Sơn cũng trở nên nóng nảy, "Mẹ kiếp, kẻ ngốc như cô thật là không biết xấu hổ."

Trần Văn Sơn đưa tay nhéo vào cổ Lưu Xán, Lưu Xán làm sao có thể mạnh bằng một nam alpha trưởng thành. Cô liên tục duỗi chân đá Trần Văn Sơn.

Hai người ngồi thành một hàng, chỗ chật hẹp, Trần Văn Sơn ăn đau khi bị Lưu Xán đá vào chân giả, hắn cúi xuống chạm vào bắp chân của mình. Lưu Xán dùng toàn bộ sức lực của mình cầm lấy cái mâm trên bàn đạp vào người Trần Văn Sơn, dùng hết sức đẩy ngã Trần Văn Sơn.

“Mẹ nó, mày đang tìm chết à, đồ ngốc, đừng để lão tử bắt được mày.” Trần Văn Sơn toàn thân phủ đầy canh rau, trên người thật ra không có bị thương, nhưng chỗ lắp chân giả lại bị cú đá của Lưu Xán làm cho đau, lát nữa còn phải chỉnh sửa lại.

Trần Văn Sơn tiết ra tin tức tố 0 của riêng mình, tin tức tố của hắn có mùi thuốc lá nồng nặc.

Lưu Xán chống cự phản ứng sinh lý cơ thể là buồn nôn và đôi chân yếu ớt, vừa chạy ra khỏi chỗ ngồi vừa khóc, cô sải bước chạy ra ngoài nhà hàng, phớt lờ những ánh mắt kỳ lạ của người khác, vẫn luôn chạy, khi đến một khu phố, Lưu Xán mới tìm một chỗ ngồi xổm xuống, ôm lấy bản thân nức nở khóc thút thít.

Người đàn ông vừa rồi có mùi khó chịu, bây giờ trên người cô vẫn còn ngửi thấy mùi thuốc lá, Liễu Xán một bên vịn vào lan can, một bên gần như nôn ra hết dịch dạ dày, nhưng toàn thân vẫn cảm thấy khó chịu.

Cô rõ ràng đã ngoan ngoãn nghe theo lời mẹ đi theo người đàn ông đó đi ăn cơm. Tại sao lại xảy ra chuyện này?

Lưu Xán chật vật ngồi xổm bên đường nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ điện thoại thiên tài nhỏ của mình, vậy là mẹ cô không cần cô nữa à? Mẹ muốn đẩy mình về phía người khác sao?

Lưu Xán có chút không hiểu được tại sao mẹ cô lại làm như vậy, cô không muốn về nhà, cô chỉ muốn gặp Quan Tử Du.

Lưu Xán mở danh bạ điện thoại, gọi điện cho Quan Tử Du.

Quan Tử Du vừa lái xe ra khỏi bệnh viện, nhìn thấy Lưu Xán đang gọi cho mình, liền đeo tai nghe Bluetooth lên trả lời cuộc gọi.

Điện thoại vừa kết nối, Quan Tử Du nghe được tiếng nức nở của Lưu Xán, tâm trạng đột nhiên nâng lên, cô vội vàng hỏi: "Tiểu Xán? Hiện tại em đang ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì vậy? Chị sẽ đến đó ngay."

"Em cũng không biết, chị ơi, em không biết nơi này, em thấy khó chịu quá. Chị ơi, giúp em với." Bạn nhỏ nghe thấy giọng nói của Quan Tử Du, càng khóc lớn hơn.

Quan Tử Du hít một hơi, bình tĩnh lại nói với Lưu Xán: "Tiểu Xán, trước tiên đừng nóng vội, nhìn xem xung quanh có ai hay không, hỏi xem người xung quanh đó vị trí hiện tại của em là ở đâu."

Bạn nhỏ nhìn quanh với đôi mắt ngấn lệ. Một nữ omega đến giúp đỡ và hỏi Lưu Xán có cần giúp đỡ hay không. Lưu Xán đem đồng hồ thông minh nhỏ của mình đưa cho cô ấy.

"Chào cô, em gái tôi bị lạc, cô có thể nói cho tôi biết vị trí hiện tại của em ấy được không? Tôi sẽ đi đón em ấy ngay bây giờ." Quan Tử Du nhanh chóng hỏi.

"Ờ, hiện tại cô ấy đang ở đường Nam Kiều. Phía sau cô ấy là quán thịt nướng mật ong Lý Ký. Đừng lo lắng, tôi sẽ ở bên cạnh cô ấy." Nữ Omega kia nhanh chóng nói.

"Được, cảm ơn cô, mười phút nữa tôi sẽ đến." Quan Tử Du sợ bạn nhỏ sẽ sợ hãi nên không cúp điện thoại, quay đầu xe lại lái đến chỗ cô bé.

Mười phút sau, cô nhìn thấy cô bé đang bám vào lan can bên đường nhìn xung quanh, bên cạnh còn có một omega đang đứng cùng cô bé.

Quan Tử Du nhanh chóng đỗ xe, xuống xe liền chạy về phía Lưu Xán. Nhìn thấy Quan Tử Du tới, Lưu Xán khóc nức nở, nhào vào trong vòng tay của Quan Tử Du, cô càng khóc càng đáng thương hơn: “Ô ô ô, chị ơi, em sợ quá, em cảm thấy rất khó chịu."

Quan Tử Du vì bạn nhỏ khóc mà mũi đau nhức, cô vội vàng cảm ơn người phụ nữ vừa rồi vẫn luôn ở bên cạnh Lưu Xán, lúc này mới ôm lấy bạn nhỏ lên xe.

Quan Tử Du cầm lấy khăn giấy lau nước mắt cho bạn nhỏ, sau đó lại thắt dây an toàn cho bạn nhỏ, cô nhạy bén ngửi thấy mùi nồng nặc của các Alpha khác trên người bạn nhỏ, mở cửa thông gió trong xe, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Xán, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy? Em có thể cho chị biết được không?”

“Hôm nay mẹ để cho em đi ăn cơm với một người đàn ông. Người đàn ông đó nói rằng mẹ em đã để anh ta trở thành đối tượng yêu đương của em. Trong bữa ăn, anh ta ngồi cạnh em và muốn ôm em, chạm vào mặt em. Ô ô ô, anh ta còn dùng tay bóp cổ tôi, em đã cố gắng hết sức để trốn thoát. Chị ơi, chị nói xem có phải mẹ em đã không cần em nữa không? Ô ô ô, em không còn nhà nữa.” Bạn nhỏ ngồi ở ghế phụ và khóc buồn bã.

Vẻ mặt của Quan Tử Du đỏ bừng vì tức giận, cô hận mình không thể quay trở lại trút giận một trận cho bạn nhỏ.

Cô hít sâu vài hơi để an ủi bạn nhỏ: “Đừng sợ, em vẫn còn có chị, chúng ta về tắm rửa thay quần áo trước đi.”

Cô bé ngồi đó cầm khăn giấy khóc thút tha thút thít, thỉnh thoảng lau nước mắt, lén liếc nhìn Quan Tử Du vì sợ Quan Tử Du cũng sẽ không còn muốn cô nữa.

Quan Tử Du lái xe đến căn hộ nhỏ nơi cô thường đến nghỉ trưa. Tuy nói là một căn hộ nhỏ nhưng thực tế nó có diện tích hơn 90 mét vuông.

Sau khi xuống xe, Quan Tử Du ôm bạn nhỏ vẫn không ngừng nức nở, một tay đặt lên thắt lưng của bạn nhỏ để bảo vệ, tay kia lấy khăn giấy lau nước mắt cho bạn nhỏ.

"Ngoan nào, đừng sợ. Chỉ cần có chị ở đây, không ai có thể làm tổn thương em đâu."

Quan Tử Du nhẹ nhàng vuốt ve bạn nhỏ, nhẹ nhàng dỗ dành.

Mãi cho đến khi bước vào cửa căn hộ Lưu Xán vẫn còn khóc, cô vẫn cảm thấy khó chịu không thể diễn tả được, mùi thuốc lá hôi thối, còn có vừa rồi người đàn ông kia chạm vào mặt cô đều khiến cô cảm thấy khó chịu.

"Chị ơi, trên người của em hôi quá, ô ô ô, anh ta còn vuốt ve vào má phải của em, thật ghê tởm, ô ô ô ~" Bạn nhỏ ôm chặt lấy Quan Tử Du, buồn bã khóc.

Quan Tử Du nhẹ nhàng vỗ về sau lưng bạn nhỏ, nhẹ nhàng an ủi: "Đừng sợ, chúng ta sẽ lập tức tắm ngay, tắm xong sẽ không còn mùi hôi nữa."

Quan Tử Du bây giờ đang cảm thấy hối hận nếu cô sớm biết được bạn nhỏ sẽ xảy ra chuyện như thế này thì đáng lẽ cô nên đến tìm bạn nhỏ sớm, may mà bạn nhỏ đã thông minh biết chạy ra ngoài, nếu không Quan Tử Du sẽ tự trách mình chết mất.

“Chị ơi, chị không đến thăm em, em rất nhớ chị.” Bạn nhỏ nước mắt lưng tròng nhìn về phía Quan Tử Du, trong mắt tràn đầy ủy khuất.

Quan Tử Du nhẹ nhàng dỗ dành: "Thực xin lỗi, là lỗi của chị, lẽ ra chị nên đến chỗ em sớm hơn, thật xin lỗi, em đừng giận chị nữa có được không?"

“Dạ.” Bạn nhỏ ngoan ngoãn vùi mặt vào trong lòng Quan Tử Du.

"Được rồi, đi tắm rửa một chút đi, một lát nữa ngủ một giấc sẽ ổn thôi." Quan Tử Du mang quần áo cho bạn nhỏ thay, lại nói cho bạn nhỏ biết rằng công tắc nào là công tắc vòi hoa sen trong phòng tắm, nước ấm nên không cần phải điều chỉnh, nhiệt độ vòi sen là nhiệt độ ổn định.

Chờ bạn nhỏ bước vào phòng tắm, sắc mặt Quan Tử Du trở nên lạnh lùng. May mắn thay, lần này cô bé đang ở trong nhà hàng, nếu không thì thể lực giữa Alpha và Omega rất khác nhau, nếu mà nam nhân kia trực tiếp đưa bạn nhỏ mang về nhà hoặc là mang đến khách sạn, nghĩ đến đây Quan Tử Du cũng không dám nghĩ tiếp nữa.

Cô xin nghỉ phép ở bệnh viện, vì bạn nhỏ sợ hãi nên Quan Tử Du dự định sẽ ở lại bên cạnh với bạn nhỏ vào buổi chiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play