Hiệu trưởng Văn tuyên bố đuổi học ba người Trương Kim Hoà, Vương San và Ôn Hân trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh trong trường, đồng thời nêu tên từng người đã xúc phạm Ôn Cẩn.

Khi những cái tên lần lượt được đọc lên, những học sinh đã mắng chửi trong bài viết bắt đầu đứng ngồi không yên lên, Tần lập nhỏ giọng nói với Lý Bằng bên cạnh: " Cậu nói xem, chúng ta cũng sẽ không bị điều tra đúng không?"

"Tra thì tra đi. Dù sao bị điểm danh phê bình lại không phải một vài người, pháp luật sẽ không xử phạt đến chúng ta có hiểu hay không?" Lý bằng thật ra có chút hoảng sợ, nhưng vẫn mạnh miệng nói.

Ngay sau đó, Hiệu trưởng Văn đã nêu tên Lý Bằng và Tần Lập. Cuối cùng, Hiệu trưởng Văn bắt đầu đọc ra kết quả xử phạt của những người này, "Hơn nữa, tất cả những học sinh có tên mà tôi đọc sẽ bị ghi tội xử phạt. Internet cũng không phải là nơi nằm ngoài vòng pháp luật, không phải là nơi những người như các em có thể ác ý tung tin đồn gây ảnh hưởng đến người khác, hình phạt này sẽ được ghi vào hồ sơ và sẽ theo các em đến hết cuộc đời."

Hiệu trưởng vừa nói xong, học sinh phía dưới lập tức bắt đầu thảo luận.

"Phù, may mắn là tôi không có mở miệng nói bậy."

"Tôi cũng vậy. Trong bài đăng, tôi còn nói rằng Ôn Cẩn và bạn gái của cô ấy rất ngọt ngào."

"Ôn Hân kia cũng thật xui xẻo, năm cuối rồi mà còn bị đuổi học, tất cả học tập trước đây đều là uổng công."

"Học tập uổng công thì được tính là gì? Ta nghe nói ba người tung tin đồn nghiêm trọng vẫn đang bị giam giữ."

"Bọn họ đáng bị như vậy. Ai kêu miệng của bọn họ thối như vậy? Muốn tôi nói thì chính là do bọn họ ghen tị người khác mà thôi."

Hiệu trưởng Văn nhìn thấy mọi người đang bàn tán, vội vàng nói: "Được rồi, mọi người im lặng."

Ông ta nhìn về phía Thẩm Hàm Chi, hỏi: "Thẩm tổng, cô có gì muốn nói không?"

Thẩm Hàm Chi nhìn thỏ con bên cạnh, đứng dậy đi lên sân khấu, cầm lấy micro do hiệu trưởng Văn đưa, những người bên dưới cũng dần dần yên tĩnh.

Thẩm Hàm Chi liếc nhìn các học sinh ngồi phía dưới, nói: "Thật ra chuyện này là do có người cố tình tung tin đồn về vợ tôi, nhưng mọi người đều đã cảm nhận được hậu quả. Chỉ trong nửa ngày, chuyện này đã gây xôn xao dư luận, trong trường đại học Nam Độ gần như không ai không biết. Mọi người cũng biết rồi đó, chúng tôi đã gọi cảnh sát, mời luật sư cũng đã liên hệ với nhà trường để yêu cầu trừng phạt nghiêm khắc những người này. Điều tôi muốn nói với mọi người đó chính là vô luận là nam hay nữ, bị người khác tung tin đồn thất thiệt là một việc vô cùng tồi tệ, nhất định phải lưu lại chứng cứ sau đó báo cảnh sát, không thể để cho những người tránh ở sau mạng internet tùy ý tung ra lời đồn được ung dung ngoài vòng pháp luật."

Thẩm Hàm Chi nói xong, học sinh phía dưới vang lên tiếng vỗ tay, Thẩm Hàm Chi chậm rãi bước ra khỏi sân khấu,

ngồi ở bên cạnh thỏ con, nắm chặt tay thỏ con.

Về cơ bản, những người thô lỗ trong vụ việc này đã bị trừng phạt xứng đáng. Thẩm Hàm Chi giao lại cho luật sư theo dõi, ở đại học Nam Độ xử lý xong rồi báo cáo. Thẩm Hàm Chi dẫn thỏ con từ hội trường ra ngoài, lái xe trở về biệt thự, vừa lái xe đến cổng tiểu khu, cô nhìn thấy một chiếc ô tô đang đậu ở cổng tiểu khu, Thẩm Hàm Chi bấm còi cho xe phía trước nhường đường. Chủ của chiếc xe phía trước đang đứng ngoài cửa tranh cãi với bác bảo vệ.

Nghe thấy tiếng còi xe, người phụ nữ quay đầu lại nhìn, Thẩm Hàm Chi vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ đó là Ngô Nghiên. Bà ta cũng nhìn thấy Thẩm Hàm Chi và Ôn Cẩn.

Ngô Nghiên lập tức lao về phía xe của Thẩm Hàm Chi, đưa tay chạm vào cửa xe, "Ôn Cẩn, con khốn này, sao mày lại dám hại con gái của tao? Tao nói cho mày biết, nếu mày không đưa con gái tao ra khỏi đồn cảnh sát, tao sẽ xé mày ra thành từng mảnh, xé mày thành từng mảnh ".

Lúc Ngô Nghiên chạy tới, Thẩm Hàm Chi đã bật chức năng quay video trên điện thoại di động, đồng thời lấy điện thoại di động của thỏ con gọi cảnh sát: "Cảnh sát, mẹ Ôn Hân sắp dùng bạo lực với chúng ta. Đúng, ngay trước cửa tiểu khu nơi chúng tôi sinh sống, nhân viên bảo vệ ở cửa có thể làm chứng. Có camera giám sát ở cửa, tôi cũng đã tự mình ghi hình ".

Cảnh sát dặn dò Thẩm Hàm Chi vài câu, Thẩm Hàm Chi cúp điện thoại, cô nhìn Ôn Cẩn, nhẹ nhàng an ủi: "Đừng sợ, chị đã gọi cảnh sát rồi."

Nỗi sợ hãi của thỏ con đối với Ngô Nghiên đã tan biến từ lâu sau những thay đổi trong Trang viên Hoa Hồng. Bây giờ nàng chỉ cảm thấy người phụ nữ bên ngoài là một kẻ điên, nàng gật đầu với Thẩm Hàm Chi, "Em không sợ."

Bốn nhân viên bảo vệ ở cửa thấy Ngô Nghiên đã mất trí, vội vàng kéo người đi, vất vả lắm bọn họ mới kéo Ngô Nghiên ra khỏi xe của Thẩm Hàm Chi.

Mười phút sau xe cảnh sát đến, những người cảnh sát đi ra chính là cảnh sát đã xử lý đám người Trương Kim Hoà, một số cảnh sát đã lấy đoạn video giám sát và đoạn phim trong tay Thẩm Hàm Chi, trực tiếp đưa Ngô Nghiên đi.

Thẩm Hàm Chi và Ôn Cẩn cũng đến Cục Công an lập bản tường trình, sau đó hai người về nhà.

Ngô Nghiên gọi điện cho Ôn Hằng Thu và muốn Ôn Hằng Thu tìm cách giải quyết, nhưng Ôn Hằng Thu hoàn toàn không trả lời cuộc gọi của bà ta, cuối cùng cả bà ta và Ôn Hân đều bị giam giữ 10 ngày.

Thẩm Hàm Chi mang theo thỏ con trở về nhà, ăn cơm chiều, Thẩm Hàm Chi nhàn nhã ôm thỏ con nằm trên giường, thỏ con rầm rì hôn lên cánh môi Thẩm Hàm Chi làm nũng.

Thẩm Hàm Chi mỉm cười ôm con thỏ con vào lòng, cười hỏi: "Thỏ con sao vậy? Hôm nay em lại chủ động như vậy."

"Chị, hôm nay chị đã vất vả vì em rồi." Thỏ con hừ một tiếng, chen vào trong ngực Thẩm Hàm Chi.

Thẩm Hàm Chi vuốt ve thỏ nhỏ, nhẹ nhàng dỗ dành: "Không có vất vả, không ai có ngày.

Thẩm Hàm Chi mang theo thỏ con trở về nhà, ăn cơm chiều, Thẩm Hàm Chi nhàn nhã ôm thỏ con nằm trên giường, thỏ con rầm rì hôn lên cánh môi Thẩm Hàm Chi làm nũng.

Thẩm Hàm Chi mỉm cười ôm con thỏ con vào lòng, cười hỏi: "Thỏ con sao vậy? Hôm nay em lại chủ động như vậy."

"Chị, hôm nay chị đã vất vả vì em rồi." Thỏ con hừ một tiếng, chen vào trong ngực Thẩm Hàm Chi.

Thẩm Hàm Chi vuốt ve thỏ nhỏ, nhẹ nhàng dỗ dành: "Không có vất vả, không ai có thể bắt nạt thỏ con của chị, em có muốn xem phim không?"

Thỏ con gật đầu, ngoan ngoãn rời khỏi giường, cầm lấy chiếc máy tính bảng, sau đó lại dựa vào trong ngực Thẩm Hàm Chi, hôn lên môi Thẩm Hàm Chi: "Chị, chúng ta cùng xem bộ phim truyền hình về trận chiến kinh doanh kia nhé."

Thẩm Hàm Chi ấn vào thắt lưng thỏ con hôn một lúc rồi cười nói: "Được, thỏ con của chị đã học được rất nhiều điều từ bộ phim đó có phải không?"

"Không có mà." Thỏ con hừ một tiếng, chui vào trong ngực Thẩm Hàm Chi.

Thẩm Hàm Chi bấm vào máy tính bảng, tìm bản ghi phát lại rồi bấm vào tập tiếp theo.

Trên phim, lão gia tử của gia đình dường như đang hấp hối, đang dựa vào giường bệnh và giải thích việc sắp xếp tang lễ cho mình, tất cả cổ phần trong tay ông ấy cộng với nhà cũ và bất động sản đều giao lại hết cho chị cả, buổi chiều liền rời khỏi nhân thế.

Phải mất mấy ngày mới an táng xong lão gia tử, sau đó người chị cả dùng thủ đoạn lôi đình ở trong tập đoàn ép người anh cả không thể không cúi đầu, vì không thể chống lại, người anh cả đã bán hết cổ phần và dọn ra khỏi ngôi nhà cũ.

Người bố ngồi trong phòng khách vẫn đang chỉ trích chị cả làm việc bốc đồng, không nên ra tay tàn nhẫn với người thân như vậy.

Người chị cả uể oải ngồi trên ghế sô pha, nhìn bố rồi mỉm cười nhắc nhở: "Bố ơi, bố cũng không còn trẻ nữa đâu, con đã mua một nhà máy rượu ở Pháp, bố thu dọn đồ đạc chuẩn bị sang Pháp nhé."

"Ý của con là gì? Con thậm chí ngay cả người bố này cũng không muốn nhận nữa sao?" Người cha giận dữ đứng dậy.

Chị cả rất bình tĩnh mỉm cười với người bố: "Ba là người thông minh, ba nên hiểu ý con. Nếu ba ra nước ngoài sớm, con có thể mua một bất động sản cho ba, đồng thời con sẽ chia cho ba ít tiền hoa hồng từ cổ phần công ty. Nếu không, ba cũng chỉ có thể bị đuổi khỏi công ty, đến lúc đó ba không thể trách con nếu ba bị mất mặt."

"Mày, mày đúng là một đứa con gái hiếu thảo." Người cha giận dữ chế nhạo chị cả.

Chị cả khẽ cười một tiếng không quan tâm.

Nhìn thấy thái độ kiên quyết của chị cả, người cha lại nhìn con gái thứ hai và thứ ba: " Các con nghĩ như thế nào?"

Chị hai mỉm cười với bố: "Bố, con nghĩ chị con nói đúng, mấy năm nay bố không tham gia vào công việc của công ty, bố sớm ngày ra nước ngoài cũng là điều tốt, công ty vẫn là nên giao cho những người trẻ tuổi như chúng con là được rồi."

Người cha loạng choạng ngã xuống ghế sofa, tầm mắt nhìn về phía con gái thứ ba.

Con gái thứ ba bình tĩnh nói: "Bố, chẳng phải bố đã chấm dứt quan hệ nhận con nuôi với con rồi sao? Hiện tại con chỉ có thể coi là người ngoài trong nhà. Tất nhiên là con nghe lời hai người chị của mình rồi."

"Được, được, chuyện này ba người các ngươi đã thảo luận rồi phải không? Các ngươi thật sự là ba đứa con gái hiếu thảo mà."

"Ba đã quá khen rồi." Người chị cả cười cười khẽ nói, ánh mắt nhìn về phía người mẹ nhỏ bên cạnh cha mình. Chị cả vẫy tay với cô ấy rồi nói tiếp: "Đúng rồi, nếu ba đi Anh thì cứ đi một mình nhé. Còn mẹ nhỏ phải ở lại với con."

Người chị cả vừa nói xong đã kéo lấy người mẹ nhỏ vừa đi về phía mình vào lòng.

Người cha duỗi tay chỉ vào chị cả rồi lại chỉ vào mẹ nhỏ: "Các người, các người thật hoang đường, cô ấy là bạn gái của ta."

"Bố, chuyện nhỏ đó của bố mà chúng ta còn không biết rõ sao? Nếu cứ nhất quyết muốn công khai thì tôi sẽ không khách sáo. Bố đã ngoại tình trong khi mang thai khi bà ấy mang thai em gái con, khiến mẹ tôi đã phải qua đời trên bàn mổ. Khi mẹ tôi qua đời, ông lại cùng tình nhân đi nghỉ phép ở nước ngoài phải không? Sau đó, cuộc sống của ông sẽ hỗn loạn như thế nào, trong lòng ông tự mình hiểu rõ. Ông đã sớm không còn khả năng sinh đẻ, bạn gái của ông sau này cứ giao cho tôi, không cần ông phải lo lắng nữa." Lời nói của chị cả đánh thẳng vào lòng người, người cha tức giận đến ngất đi.

Quản gia vội vàng đi tới hỏi chị cả: " Tiểu thư, cô xem có cần đưa tiên sinh đi bệnh viện không?"

Chị cả sắc mặt lạnh lùng, " Không cần phải vội, nếu nửa giờ sau người đó vẫn chưa tỉnh, chúng ta sẽ đưa ông ta đi bệnh viện."

Mẹ cô khi đó đã đợi ông ta mấy tháng trời mà không thấy ông ta về, nên bây giờ cũng phải để cho ông ta nếm trải cảm giác chờ đợi.

Sau đó, người bố cũng không thể sang Pháp được, ông ta bị xuất huyết não và rơi vào tình trạng thực vật. Chị cả đã sắp xếp cho ông ta nhập viện tư nhân tại nhà.

Chị hai cũng không nói một lời nào để ngăn cản chuyện này, từ nhỏ cô đã tự trách mình về cái chết của mẹ, đồng thời cũng hận cha mình, ngày xưa bản thân không có năng lực, mọi chuyện đều là do lão gia tử định đoạt, nên cô không thể không làm ra dáng vẻ cha con hòa thuận và là một người con gái hiếu thảo, nhưng bây giờ thì tốt hơn rồi, hai chị em cô cuối cùng cũng không cần phải giả vờ nữa.

Buổi tối, chị cả đến phòng mẹ nhỏ, mẹ nhỏ vừa mới tắm xong, có chút ngượng ngùng khi nhìn thấy đó là chị cả.

Chị cả kéo mẹ nhỏ vào lòng, để cho mẹ nhỏ ngồi lên trên đùi mình. Cô cố ý trêu chọc: "Hôm nay mẹ nhỏ sao vậy? Còn ngại ngùng như vậy?"

"Hừ, em cố ý có phải hay không? Chị cùng cha em không có quan hệ gì, nhưng em cứ gọi chị là mẹ."

Chị cả hôn lên môi mẹ nhỏ rồi cười nói: "Chị không thấy gọi mẹ nhỏ trên giường sẽ kích thích hơn hay sao? Lần này chị hẳn là không còn lý do gì để từ chối em đánh dấu chị phải không?"

Chị cả vừa chuẩn bị hôn mẹ nhỏ, mẹ nhỏ liền đưa tay đẩy chị cả ra, vành tai đỏ bừng: "Em, em đi tắm trước đi, sau này không cần phải vội vàng, cũng không cần phải lén lút."

Chị cả đến bên tai mẹ nhỏ hôn nhẹ, nhẹ nhàng dụ dỗ: "Nếu như không vội, vậy thì mẹ nhỏ vào giúp em được không?"

Mẹ nhỏ vừa định nói không thì đã bị chị cả nửa dỗ nửa bế vào phòng tắm. Một lúc sau, tiếng nước chảy róc rách bắt đầu vang lên, tiếng thở hổn hển trong phim theo tiếng nước ngày càng lớn.

Thẩm Hàm Chi ôm chặt thỏ con vào lòng, hôn lên môi thỏ con trêu chọc: "Thỏ con của chị lát nữa có muốn giúp chị hay không?"

Thỏ con rầm rì, vùi mặt vào trong ngực Thẩm Hàm Chi, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Em không muốn, chị thật hư mà."

"Thật sao, có hư bằng thỏ con hư của chị không?" Thẩm Hàm Chi nói xong, đè thỏ con xuống dưới người mình và hôn nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play