Cô lái xe về nhà, trong phòng khách, ba người Tề Ảnh đang ăn cơm, Quan Tử Du chào hỏi rồi đi lên lầu.
Tề Ảnh thở dài nói: "Hai nói thử xem nếu thật sự không thuyết phục được, chúng ta nên làm sao bây giờ?”
"Làm sao có thể không thuyết phục được? Tử Du từ nhỏ đã hiểu chuyện, hiện tại con bé cũng chỉ là để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt, chắc chắn sẽ không làm chuyện gì ngu ngốc, để con bé từ từ tiêu hóa đi." Quan Minh Phi thở dài nói.
Quan Tử Du sau khi lên lầu tắm rửa vẫn luôn ngẩn người, cô bị ảnh hưởng bởi những lời nói của bố mẹ lúc trưa, vừa rồi lúc ở cùng Lưu Xán cô không có cảm giác gì, nhưng bây giờ cô lại đột nhiên cảm thấy có chút bực bội. Loại cảm xúc này cô thật ra rất ít khi có, bản thân cô trước đây cũng không nghĩ tới rốt cuộc mình đối với Lưu Xán là tình cảm gì, cô chỉ là xem việc mỗi tuần đến bầu bạn với Lưu Xán như là thói quen.
Bên kia Lưu Xán ôm gấu nâu nhỏ vui vẻ quay lại, nhìn thấy Lưu Phương liền vội vàng chạy tới chia sẻ với Lưu Phương: “Mẹ, buổi chiều chị đưa con đi ra ngoài chơi, đưa con đi xem phim, ăn thịt nướng và mua cho con một con gấu nhỏ, mẹ có thấy nó dễ thương không?
Liễu Phương hốc mắt hơi ửng đỏ lên, bà thở dài, nắm lấy tay con gái nói: "Tiểu Xán, con và mẹ vào đi."
"Có chuyện gì vậy mẹ?" Lưu Xán vội vàng hỏi khi thấy vẻ mặt của mẹ không tốt.
Lưu Phương nhìn con gái, kéo con gái trở về phòng, đóng cửa lại, bà có chút không biết nên nói thế nào, nhưng vẫn nhìn con gái, cắn chặt răng nói: “Tiểu Xán, mẹ có chuyện rất quan trọng muốn nói với con Nói rồi, chúng ta khoan hãy chơi nữa.”
Lưu Xán nghe được mẹ định nói gì đó quan trọng liền nhanh chóng đặt gấu con sang một bên.
"Mẹ, mẹ nói đi." Lưu Xán cười với Lưu Phương nói.
Lưu Phương hít một hơi thật sâu rồi nói: "Tiểu Xán, sau này đừng tìm chị Quan của con nữa. Cô ấy là một Alpha, sau này sớm muộn gì cũng có bạn gái và sẽ kết hôn với bạn gái. Cũng là lỗi của mẹ, lẽ ra mẹ không nên để cho hai đứa tiếp xúc với nhau lâu như vậy."
"Sao con không thể tìm chị? Chị đã rất tốt với con. Mẹ ơi, con rất thích chị ấy, sau này con muốn gặp chị ấy mỗi ngày." Lưu Xán có chút lo lắng, nước mắt rưng rưng khi cô nói.
"Tiểu Xán, con và cô ấy khác nhau, chị Quan của con có gia cảnh tốt, cô ấy là người bình thường, sau này sẽ có một Omega rất ưu tú làm bạn gái. Về phần con, mẹ sẽ không nói thêm gì nữa. Tiểu Xán, bây giờ tách ra cũng chưa muộn, thừa dịp hai người các con còn chưa đến mức không thể kiềm chế được, nếu không sau này người bị tổn thương nhất định sẽ là con, coi như mẹ cầu xin con, có được không?" Lưu Phương nói và bắt đầu khóc.
Trước đây Lưu Xán hiếm khi thấy mẹ khóc đau lòng như vậy nên cô cũng khóc theo mẹ: “Mẹ ơi, con làm bạn gái của chị không được sao?”
"Tiểu Xán, những người như con tìm bạn đời phần lớn đều là người khuyết tật. Người bình thường hiếm khi để ý đến các con. Tử Du là một Alpha rất ưu tú, gia đình cô ấy có đủ khả năng để sống trong một biệt thự như vậy. Tiểu Xán, chúng ta không thể trèo cao được." Lưu Phương khi nói ra những lời này trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu, nhưng thừa dịp con gái còn chưa có lún sâu vào như vậy, bà cần thiết phải nói rõ ràng với con gái mình.
“Con không thể ở cùng chị ở bên nhau sao?” Nghĩ đến đây, nước mắt của Lưu Xán liền xoạch xoạch rơi xuống, trong lòng vô cùng đau đớn
Lưu Phương tiếp tục nói: “Cho dù bây giờ cô ấy thích con thì sau này thì sao? Nếu hai người thật sự ở cùng nhau thì sao? Tiểu Xán, khả năng thích ứng của con chậm hơn nhiều so với người bình thường. Cô ấy mỗi tuần chỉ bớt chút thời gian đến đây hai lần, nên mới cảm thấy con đáng yêu và muốn chăm sóc con, nhưng nếu trải qua một thời gian dài thì sao? Liệu cô ấy có sẵn sàng chăm sóc con đến hết cuộc đời không? Con chính là như vậy, sau này cũng không có khả năng làm việc, thời gian dài, cô ấy sẽ vẫn luôn thích con, che chở con sao?"
Đây không phải là suy nghĩ vớ vẩn của Lưu Phương, những gì bà nói đều là sự thật. Rất ít người bình thường có thể ở bên cạnh những người thiểu năng trí tuệ suốt đời, khi mới ở cùng nhau có khả năng sẽ cảm thấy ngọt ngào, sẽ không có vấn đề gì quá lớn. Nhưng khi sống cùng nhau một thời gian lâu, thì đủ thứ chuyện vặt vãnh sẽ đến, những người bình thường có tình yêu ban đầu vốn có khả năng sẽ bị cuộc đời san phẳng, huống chi giữa hai người có một người người khuyết tật vẫn luôn cần phải được người chăm sóc, giúp đỡ.
Nước mắt Lưu Xán rơi từng giọt một, cô ôm gấu nâu nhỏ trong tay có chút run rẩy: "Mẹ, nhưng con thích chị, con phải làm sao bây giờ đây? Ô ô ô..."
Lưu Phương thấy con gái mình khóc lóc thảm thương, cũng cùng nhau khóc, ôm con gái vào lòng, nhẹ giọng nói: “Sau này đừng gặp nhau nữa. Nếu muốn con thử yêu đương, sau này mẹ sẽ để ý trong trường học rồi tìm một người tốt cho con, một người mà các con có thể chăm sóc lẫn nhau và đừng nhớ tới cô ấy nữa."
Lưu Xán khóc đau lòng, từng giọt rơi xuống, con gấu nâu nhỏ trong lòng Lưu Xán cũng ướt đẫm.
"Được rồi, một lát nữa mẹ sẽ gọi điện cho Quan tiểu thư, cảm ơn cô ấy đã chăm sóc con trong năm nay. Các con thật sự không phải là người cùng một thế giới." Lưu Phương nói với vẻ quyết tâm và rơi nước mắt.
Cô để cho Lưu Xán ở lại đợi mình, Lưu Phương đứng dậy rời khỏi phòng, ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách và gọi điện cho Quan Tử Du.
Quan Tử Du vừa mới tắm xong, thấy là Lưu Phương điện thoại, cô vội vàng bắt máy: “Dì Lưu, dì có chuyện gì muốn tìm cháu sao?"
"Quan tiểu thư, tôi thực sự xin lỗi. Cảm ơn cô đã chăm sóc cho Tiểu Xán của chúng tôi trong năm nay. Nhưng Tiểu Xán năm nay đã 23 tuổi, có một số việc tôi cũng không thể không lo lắng. Cô đối với con bé rất tốt, chuyện này tôi thật sự rất biết ơn cô, nhưng mà Tiểu Xán là một Omega. Gần đây, con bé vẫn luôn nói bên tai tôi rằng con bé thích cô. Tuy Tiểu Xán có vấn đề về trí tuệ nhưng tâm tư vẫn rất nhạy cảm, tôi sợ rằng sau này con bé sẽ thực sự thích cô, đến lúc đó muốn tìm cách ngăn cản thì đã muộn rồi."
Lưu Phương tạm dừng một chút rồi nói tiếp: "Tôi biết Quan tiểu thư cô là một người rất tốt, nhưng cô là một người bình thường. Cô hẳn là hiểu rõ ý của tôi, thừa dịp cả hai người còn chưa có càng lún càng sâu, sau này đừng gặp lại nữa, tôi nghĩ người trong nhà của Quan tiểu thư khẳng định cũng sẽ không đồng ý."
"Dì, Tiểu Xán và cháu là bạn rất tốt. Chúng cháu..." Khi Quan Tử Du vừa nghe Lưu Phương không cho cô gặp Lưu Xán, trong lòng cô lập tức nôn nóng, nhưng khi cô muốn biện hộ thì lại không thể nói ra được bất cứ điều gì.
Cô thực sự chỉ xem Lưu Xán như một người bạn sao? Nếu Lưu Xán cũng thực sự thích cô, liệu cô có thể yêu Lưu Xán và chăm sóc Lưu Xán suốt đời không?
Trong lòng Quan Tử Du cũng đặt cho mình một dấu chấm hỏi, Lưu Xán rất tốt, nhưng mà Lưu Phương và bố mẹ cô đều nói như vậy, nếu các cô thật sự ở bên nhau, liệu các cô có hạnh phúc không?
Mà nếu cô cứ khăng khăng vẫn luôn muốn kết giao với bạn nhỏ, bản thân cô là một người trưởng thành khỏe mạnh và việc thoát khỏi mối quan hệ đó sẽ dễ dàng hơn nhiều so với một người thiểu năng trí tuệ, nếu như cô rút lui, nhưng còn bạn nhỏ thì sao?
Đôi mắt của Quan Tử Du có chút phiếm hồng,
rất nhiều chuyện mà bản thân cô không thể xác định được, bao gồm tình cảm của cô dành cho Lưu Xán và cũng bao gồm việc cô có quyết tâm dành phần đời còn lại của mình cho một người thiểu năng trí tuệ hay không.
Quan Tử Du lưỡng lự mấy lần, nhưng cuối cùng chỉ có thể nói: "Được, về sau cháu sẽ không chủ động đi đến đó nữa."
"Cảm ơn Quan tiểu thư. Tôi biết cô có thể hiểu cho tôi với tư cách là một người mẹ. Cảm ơn cô. Cảm ơn cô rất nhiều. Tôi thực sự xin lỗi vì đã đưa ra yêu cầu như vậy với cô."
Lưu Phương nghẹn ngào ngồi trên ghế sô pha.
Quan Tử Du cuối cùng cũng không biết cúp điện thoại từ khi nào, cô cảm thấy toàn thân như bị rút cạn năng lượng, nằm trên giường không thể khơi dậy được chút hứng thú nào. Trong đầu tất cả đều là dáng vẻ bạn nhỏ đi dạo phố vào buổi chiều, những ngày cuối tuần sau này không có bạn nhỏ, bản thân cô sẽ trải qua như thế nào đây?
Mắt Quan Tử Du đỏ hoe, cô cố gắng kìm chế không cho nước mắt rơi xuống.
Ở bên kia, Lưu Phương ngồi trên ghế khóc không thành tiếng. Thẩm Hàm Chi và Ôn Cẩn xuống lầu ăn cơm, nhìn thấy Lưu Phương đang ngồi một mình trên ghế sofa khóc, họ vội vàng đến an ủi, Lưu Phương đem mọi việc đã xảy ra nói cho Thẩm Hàm Chi và Ôn Cẩn nghe.
Thẩm Hàm Chi gật đầu, “Dì Lưu, sự quan tâm của dì thật ra có lý, chăm sóc nhất thời thì dễ, nhưng nếu là cả đời thì sao? Lưu Xán, em ấy lại bị bệnh, sau này sẽ ra sao thì rất khó nói. Tử Du là một người rất tốt, cô ấy hẳn có thể hiểu được những khó khăn của dì, vậy tạm thời để hai người bọn họ tách ra một đoạn thời gian thử xem."
Lưu Phương cũng gật đầu, khi trở về phòng, Lưu Xán đôi mắt đỏ ngầu đã ôm con gấu nâu nhỏ mà ngủ say. Vừa nhìn chính là sau khi bà ra ngoài, Lưu Xán liền trốn trong phòng khóc rất nhiều. Lưu Phương đau lòng cho con gái, bụm mặt ngồi ở mép giường nhỏ giọng khóc, bà cảm thấy rất có lỗi với con gái, nhưng lại cảm thấy có chút bất lực.
Mấy ngày sau đó, Lưu Xán thậm chí không nói nhiều, bình thường cũng không có chút tinh thần nào, lặng lẽ trốn trong phòng vẽ tranh, Lưu Phương cảm thấy đau lòng cho con gái, nhưng bà lại không thể làm gì được.
Sau khi Lưu Xán vẽ xong, cô thường xuyên ngồi ngơ ngẩn ngồi trên ghế dài trong sân với chú gấu nâu nhỏ trong tay, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía cổng, như thể hy vọng người mà mình đang nhớ đến sẽ đến đây.
Vào ngày thứ bảy, Lưu Xán ngồi ở ngoài ghế đợi gần như cả ngày, khi trở về phòng, cô lén lút ôm lấy gấu con, nhỏ giọng khóc nức nở. con gái cô tiêu hóa nó. Lưu Phương đau lòng cho con gái, nhưng bà lại không thể không làm như vậy, chỉ có thể làm như vậy thì con gái mình mới có thể tiêu hóa được.
Ngày thứ bảy Quan Tử Du cơ bản đều là ở trong phòng cả ngày, buổi sáng ở bệnh viện có việc nên cô qua đó một chuyến, buổi chiều về nghỉ ngơi, sau đó cô liền cứ vậy mà ở trong nhà không đi đâu.
Ngay cả Tề Ảnh cũng nhìn ra được con gái bà trong một tuần này cứ mất hồn mất vía, hơn nữa điều kỳ lạ chính là tuần này con gái bà không đến gặp cô gái tên Lưu Xán nữa, trước đây dù trời mưa hay tuyết cũng không thể lay chuyển, cho dù phải che ô thì con gái bà cũng muốn đi đến đó.
Bà có chút tò mò nhìn lên lầu, nhưng nghĩ rằng con gái mình không đi là chuyện tốt nên Tề Ảnh cũng không hỏi thêm nữa.
Quan Tử Du khi ở nhà đều cảm thấy có gì đó không thích hợp, vô luận là đang đọc sách y học hay nằm trên giường xem phim truyền hình, cô cũng đều không có chút hứng thú nào, thậm chí cũng không muốn ăn uống gì.
Quan Tử Du lấy đi máy tính bảng, đi đến bên cạnh bàn, từ trong ngăn kéo lấy ra một cuốn tranh vẽ, chính là ngày hôm đó bạn nhỏ vẫn còn chưa tô màu xong, hôm nay bạn nhỏ không gặp được mình, cũng không biết bạn nhỏ có cảm thấy buồn hay không.
Quan Tử Du trầm ngâm một lát, sau đó dẫn Tiểu Hoa dắt chó đi dạo trong tiểu khu, cô nói với Tiểu Hoa trên mặt đất: “Tiểu Hoa, lát nữa chúng ta đi xem chị gái nhỏ có ở đó không, chỉ cần nhìn từ xa thôi. Đi thôi có được không?"
Tiểu Hoa cũng không biết chủ nhân đang nói cái gì, chỉ ngoan ngoãn dùng đầu chó cọ cọ vào chân Quan Tử Du.
Quan Tử Du dắt Tiểu Hoa đến khu vực gần biệt thự của Thẩm Hàm Chi. Cô nhìn từ cổng vào và thấy không có ai ngồi trên chiếc ghế dài trong sân. Quan Tử Du có chút mất mát, nhớ tới lời Lưu Phương nói rồi cô nhanh chóng dắt Tiểu Hoa đi xa, nếu cô vẫn chưa chắc chắn về tâm ý của chính mình, đối với bạn nhỏ quả thật là một loại tổn thương, có lẽ sau đoạn thời gian này cô có thể hiểu rõ được tâm ý mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT