Thấy cô bé ngượng ngùng, Thẩm Hàm Chi cũng không đi trêu chọc cô bé nữa mà thay vào đó khẽ nâng gấu váy cưới của cô bé lên, sau đó cô nhìn thấy gót chân của cô bé đã mòn, máu và gót của đôi giày cao gót dính chặt vào nhau, máu vẫn vài chỗ, có một số vị trí máu còn đang rỉ ra, trách không được chân đau đến mức đứng không vững, Thẩm Hàm Chi chỉ là nhìn thoáng qua liền nhăn mày.

" Tại sao em lại không nói sớm cho tôi biết? Chân của em đều đã bị thương thành ra như thế này rồi?" Giọng điệu của Thẩm Hàm Chi có chút nghiêm khắc hơn. Đây là phản ứng theo bản năng của cô, thật sự là đau lòng cho cô bé cho nên giọng điệu của cô mới không nhẹ nhàng như trước.

Nhưng cô bé ngồi trên sofa thân thể cứng đờ, hai bả vai run rẩy, nước mắt từng giọt rơi xuống khuôn mặt, giống như một dòng suối không ngừng trào ra, nàng không thể kìm được nước mắt, thế cho nên mới lần đầu tiên lần đầu tiên gặp mặt, nàng đã khiến cho chị ấy không vui

sao?

Thẩm Hàm Chi cũng choáng váng, không ngờ cô bé lại nhạy cảm như vậy, cô bất quá chỉ là lo lắng cho nàng, nên giọng điệu khi nói chuyện mới nghiêm khắc một chút mà thôi, thế mà dọa cho thỏ con khóc?

Cùng lúc đó, giọng nói máy móc nhanh nhẹn của hệ thống vang lên trong đầu Thẩm Hàm Chi: “Chúc mừng thân ái đã đạt được giá trị tra A. Hy vọng thân ái ngày mai không ngừng cố gắng nhé.”

Âm thanh kim loại chói tai của hệ thống vang lên trong đầu Thẩm Hàm Chi, khiến cho Thẩm Hàm Chi cảm thấy cánh tay đều nổi hết da gà.

Thẩm Hàm Chi cũng không ngờ rằng bản thân chỉ là có ý tốt muốn hỏi thăm chẳng qua là ngữ khí không tốt một chút, lại có thể đạt được giá trị tra A? Cô suy nghĩ trong đầu một lúc, khóe môi hơi nhếch lên, dường như cô đã hiểu được nên làm thế nào để đạt được giá trị tra A, bất quá ngày mai cô vẫn cần thử lại việc này một lần nữa.

Việc cấp bách bây giờ chính là mau chóng dỗ dành thỏ con này,. Thẩm Hàm Chi lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau nước mắt cho Ôn Cẩn, vừa nhẹ nhàng dỗ dành: “Là lỗi của tôi, vừa rồi là do tôi quá lo lắng cho em, cho nên giọng điệu có chút hung dữ. Em đừng khóc nữa có được không?

Thỏ con hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn thấy Thẩm Hàm Chi đang dỗ dành nàng, không biết là tại sao nữa, nàng càng khóc càng thêm ủy khuất, trong miệng vẫn liên tục lẩm bẩm: “Chị, vợ ơi đừng tức giận nữa. Tiểu Cẩn biết mình sai rồi, vợ đừng có không cần em."

Đây là điều sáng nay mà dì Lưu đã nói với nàng trước khi ra khỏi nhà, nếu nàng làm gì sai khiến cho Thẩm Hàm Chi không vui thì hãy kêu vợ, nói không chừng Thẩm Hàm Chi sẽ không tức giận nữa, thỏ con ngoan ngoãn nghe lời, nàng vừa mới chọc chị ấy tức giận, cũng không biết là kêu vợ, chị ấy có còn giận mình không nữa.

Thẩm Hàm Chi thiếu chút nữa bị thỏ con chọc cười, con thỏ nhỏ đang ngồi ở đó, vậy mà lại còn gọi mình là vợ nữa.

Thẩm Hàm Chi lại lau nước mắt cho thỏ con, kiên nhẫn dỗ dành: “Tôi không giận em, tôi chỉ là cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy vết thương ở chân em, em ngoan ngoãn ngồi xuống, tôi sẽ cởi giày giúp em."

Khi Ôn Cẩn nghe Thẩm Hàm Chi liên tục nhấn mạnh mình không tức giận, nàng lúc này mới ngừng khóc nức nở, ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha không dám nhúc nhích.

Thẩm Hàm Chi dời một chiếc ghế nhỏ từ bên cạnh bàn trà qua, ngồi xuống trước mặt Ôn Cẩn, nhẹ nhàng nhấc chân trái của Ôn Cẩn lên, để chân trái của Ôn Cẩm giẫm lên váy cưới trên đầu gối của cô.

Cô bé nhút nhát sợ sệt, sợ váy cưới bị bẩn nên muốn rút chân lại: “Chị ơi, bẩn hết rồi.”

Thẩm Hàm Chi cười với cô gái nhỏ nhưng cũng không buông tay ra: "Sao em không gọi tôi là vợ nữa?”

Cô bé không dám nói tiếp nữa, vành tai dùng mắt thường có thể thấy được đang đỏ ửng lên. Dì Lưu nói chị và anh có thể là họ hàng cũng có thể là bạn bè, nhưng mà vợ là người sẽ ngủ chung với nàng, nàng xấu hổ kêu lên, vừa rồi nàng cũng chỉ là muốn dỗ dành chị ấy đừng tức giận nữa.

Thẩm Hàm Chi nhìn thấy cô bé ngồi co ro trên ghế sofa giả vờ làm chim đà điểu rúc đầu, nên cô cũng không trêu chọc cô bé nữa, thay vào đó cô cau mày nhẹ nhàng cởi đôi giày xăng đan của cô bé ra. Cũng không biết đôi giày này là do ai lựa chọn, nhìn số đo là biết kích thước nhỏ. Đôi giày siết chặt vào chân cô biết, hơn nữa đã đứng hết một buổi, chân cô bé đều sưng tấy lên, muốn cởi ra lại càng khó khăn hơn.

Thẩm Hàm Chi thử một chút, cảm thấy cổ chân của cô bé khẽ rung lên, hiển nhiên là bị cô làm đau.

Nhìn thấy cô bé đang đau đớn, Thẩm Hàm Chi nhẹ nhàng đặt chân cô bé xuống, đứng dậy đi ra khỏi phòng nghỉ.

Lúc này, khách trong đại sảnh còn chưa rời đi, Thẩm Hàm Chi cảm thấy vô cùng phiền não, cô tùy tiện gọi một người giúp việc ở nhà nói: “Đi lấy hộp thuốc chữa vết thương đến đây. Nhân tiện, đem theo cả kéo nữa, đi nhanh về nhanh."

Người hầu sửng sốt một chút, tựa hồ có chút bối rối, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Hàm Chi, cũng không dám nói thêm gì nữa, vội vàng đáp: “Được rồi, tiểu thư, tôi sẽ đi lấy ngay, xin cô hãy đợi một chút."

Thẩm Hàm Chi sau khi gật đầu, bước vào phòng nghỉ đóng cửa lại.

Một lúc sau, người giúp việc đã cầm hộp thuốc quay lại phòng nghỉ, gõ cửa: “Tiểu thư, hộp thuốc ở đây.”

Thẩm Hàm Chi mở cửa lấy hộp thuốc, cửa phòng nghỉ lại đóng lại một lần nữa.

Mặc dù trong đại sảnh có rất nhiều người đang trò chuyện nhưng vẫn có một số người đem lực chú ý đặt ở trên người Thẩm Hàm Chi các cô, bắt đầu nhỏ giọng thảo luận.

" Tam tiểu thư của Ôn gia kia cũng thật là thảm, lúc này mới đi vào được bao lâu chứ, đã bị Thẩm Hàm Chi làm cho bị thương?"

“Đúng vậy, ta nhìn thấy làn da mềm mại và non mịn của Ôn Cẩn, đừng nói ngay cả một tuần không dùng được đã bị chơi đùa đến chết."

"Chuyện này có gì mới lạ đâu? Này có cái gì mới lạ, loại phú nhị đại ngầm chơi này cũng thật điên rồ. Rất có thể hôm nay là đám cưới, tuần sau có thể là tang lễ.”

Thẩm Hàm Chi không biết bên ngoài mọi người đang thảo luận cái gì, cô cầm lấy hộp thuốc và kéo, lại ngồi xuống trước mặt cô bé, nhấc chân trái của cô bé lên, lại nâng chân trái của cô bé, để cô bé đặt lên trên váy cưới ở đầu gối của cô, cô dịu nhàng dặn dò: “Kiên nhẫn một chút, đừng có di chuyển lung tung, đôi giày này quá nhỏ, nếu kéo mạnh ra sẽ làm cho em đau, để tôi giúp em cắt dây bên hông.”

Cô bé ngơ ngác gật đầu, trong lòng cuồn cuộn dâng lên một cảm xúc không thể giải thích được.

Thẩm Hàm Chi nhẹ nhàng cắt dây giày xăng đan, cởi chân cô bé từ bên trong ra, sau đó là chiếc còn lại.

Thẩm Hàm Chi ném đôi giày sang một bên, nhìn kỹ vào vết thương ở gót chân của cô bé. Miệng vết thương đã bị bào mòn một chút, mặt sau còn có mấy vết vảy đẫm máu, lại bị làm tróc ra, hơn nữa vết thương mới cộng thêm vết thương cũ trông khá nghiêm trọng.

Thẩm Hàm Chi lấy cồn iodophor ra, xoa lên miệng vết thương đã bị ma sát cả một ngày, cần thiết phải tiến hành sát trùng.

"Tiểu Cẩn, vết thương của em cần phải khử trùng, tôi đã bôi cồn i-ốt lên trên đó, đừng sợ, sẽ không đau đâu." Thẩm Hàm Chi nhẹ nhàng giải thích.

“Em không sợ.” Cô bé ồm ồm trả lời, sợ lại làm cho Thẩm Hàm Chi mất hứng.

Hai bàn chân nhỏ bé của cô bé ngoan ngoãn đặt lên đầu gối Thẩm Hàm Chi. Bởi vì Ôn Cẩn rất ít khi ra khỏi căn gác mái nên ngay cả màu da chân của cô bé cũng vô cùng trắng nõn khác thường, da thịt càng là non mịn, vừa rồi thời điểm Thẩm Hàm Chi nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân cô bé để bôi thuốc, sau khi lấy tay ra khỏi cổ chân của cô bé, phía trên liền xuất hiện nhiều thêm một vòng tròn màu đỏ nhạt.

May mắn thay, Thẩm Hàm Chi không phải là nguyên thân và không có bất kỳ sở thích biến thái nào, đời trước cô vẫn luôn độc thân, đối với phương diện tình cảm càng là vô dục vô cầu.

Còn về thỏ con gì đó, cô sẽ coi như là mình có nhiều thêm một đứa con gái để nuôi là được rồi.

Cô nhẹ nhàng giúp cô bé khử trùng vết thương bằng iodophor, rồi đặt một lớp băng gạc màu vàng lên đó, sau đó dùng gạc băng lại vết thương, trong suốt quá trình đó cô đều vô cùng cẩn thận, cho nên cô bé không hề cảm thấy đau đớn.

“Được rồi, không cần giày cao gót kia nữa, em mang đôi dép này trước đi.” Thẩm Hàm Chi nhấc một chiếc dép lên, để cho cô bé giẫm lên.

Khi cô cúi người xuống, cô nghe thấy tiếng động"Ục ục" trong bụng cô bé phát ra, ở trong phòng nghỉ trống trải âm thanh đặc biệt rõ ràng.

Cô bé mặt đều đỏ bừng, vội vàng dùng đôi tay che kín khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lại, tựa như làm như vậy thì Thẩm Hàm Chi sẽ không biết bụng nàng đang kêu gào.

Thẩm Hàm Chi bị thỏ con chọc cho cười không ngừng, tiểu bạch thỏ đáng yêu như vậy, nên đút cho ăn no mới đúng.

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Hàm Chi: Bắt đầu đầu đút tiểu bạch thỏ ăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play