Thẩm Hàm Chi không có biện pháp nào với thỏ con trong lòng, cô chọc vào lúm đồng tiền của thỏ con, cười hỏi: “Em có còn muốn xem phim hoạt hình nữa không?”
Cô bé rúc vào trong lòng ngực cô, thật ra nàng vẫn muốn Thẩm Hàm Chi ở lại với mình nhiều hơn, nhưng mà ở dưới đó dính nhớp thật khó chịu, cô bé rầm rì ở trong lòng Thẩm Hàm Chi một lúc, lúc này mới không nỡ mà nói: “Không xem, hôm nay em có chút buồn ngủ.”
“Được rồi, hôm nay thỏ con của chị liền đi ngủ sớm đi.” Thẩm Hàm Chi nhẹ nhàng nói. Một tay ôm lấy lưng cô bé, tay kia đỡ lấy chân cô bé, bế cô bé đặt nằm xuống gối, còn đắp chăn cho giúp cho cô bé.
“Được rồi, thỏ con, đi ngủ sớm đi.” Thẩm Hàm Chi nhẹ giọng nói.
“Chị.” Cô bé chỉ chỉ vào lúm đồng tiền nhỏ của mình, ý bảo Thẩm Hàm Chi còn chưa hôn chúc ngủ ngon với nàng.
Thẩm Hàm Chi bật cười lắc đầu, cúi người hôn lên má lúm đồng tiền nhỏ của cô bé mấy cái, cô bé vòng tay ôm lấy cổ Thẩm Hàm Chi, nâng mặt hôn cô, "Chị ngủ ngon."
“Ngủ ngon.” Nhìn thấy dáng vẻ thỏ trắng nhỏ ngoan ngoãn như vậy, trong lòng Thẩm Hàm Chi đều là một mảnh mềm nhũn, còn săn sóc giúp cô bé tắt đèn ngủ.
Thẩm Hàm Chi vừa rời đi, cô bé lại phải bật đèn phòng ngủ lên, nàng còn phải đi tắm rửa và thay quần lót nữa.
Cô bé có chút không hiểu tại sao mỗi lần chị làm cho nàng cảm thấy thoải mái, cô lại cư xử như vậy, phía dưới sẽ trở nên như vậy.
Cô bé đi tắm, giặt bộ đồ lót hình con thỏ nhỏ màu trắng của mình, nàng ngước mắt nhìn mấy quả dâu tây trên cổ mình trong gương. Nàng vô cùng hạnh phúc. Chị đều sẽ dỗ ngọt mình, nàng chỉ cần khóc, làm nũng, là chị sẽ đáp ứng tất cả.
Sáng sớm hôm sau, cô bé tràn đầy năng lượng thức dậy, ăn sáng với Thẩm Hàm Chi xong thì bắt đầu tham gia lớp học văn hóa với Lục Văn Trúc. Khi Lục Văn Trúc bước vào dạy, cô đã chú ý tới dấu dâu tây trên cổ Ôn Cẩn. Trong lòng đã mắng chửi Thẩm Hàm Chi vài câu, Ôn Cẩn là một cô gái mềm mại như vậy Thẩm Hàm Chi vậy mà lại mạnh mẽ bắt nạt em ấy như vậy, chỉ riêng trên cổ em ấy thôi mà đã có nhiều dấu dâu tây như vậy rồi, chứ đừng nói đến những vị trí khác.
Thật ra cô bé không biết cô giáo đang nghĩ gì, học được một chút cũng rất vui vẻ, nàng hiện tại nhận biết thêm một ít chữ nữa, Lục Văn Trúc đã bắt đầu dạy nàng một số bài thơ cổ và đọc hiểu.
Giữa trưa ăn cơm, dì Lưu tranh thủ thời gian kéo cô bé sang một bên nói chuyện, thấp giọng hỏi: “Tiểu Cẩn, cổ con bị làm sao vậy?”
“Không có gì đâu ạ, là do tối hôm qua chị hút ạ.” Cô bé cười nói.
Lưu Phương trợn to hai mắt, vội vàng hỏi tiếp: "Tối qua hai người ngủ cùng phòng à? Cả hai có làm gì nữa không?"
Đôi tai cô bé chợt đỏ bừng lắc đầu: “Chị chỉ mút mấy quả dâu tây, sau đó thì quay về phòng ngủ. Chẳng qua, sau khi chị mút xong, phía dưới của con cứ dính nhớp, nên con lại đi vệ sinh tắm rửa rồi đi ngủ.”
Lưu Phương đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của cô bé, cảm thấy có chút đau lòng cho cô bé vì không hiểu những kiến thức sinh lý cơ bản này. Bà thấp giọng giải thích: “Đó là dịch thể bình thường, là hiện tượng sinh lý bình thường. Không cần phải sợ hãi.”
Lúc này cô bé mới gật đầu, trước đó nàng có chút lo lắng.
Chẳng bao lâu, đã được một tháng kể từ khi Thẩm Hàm Chi thuê thư ký mới, Vương Tiếu và Lý Hiểu đã dần dần bắt đầu làm việc, thời điểm Thẩm Hàm Chi mở cuộc họp hội đồng quản trị, tiến hành tập hợp các nhân viên bao gồm Điền Văn Sơ, Điền Lỗi, Trương Lệ Lệ còn có những người có mối quan hệ mật thiết với họ tất cả đều đã bị sa thải, hơn nữa yêu cầu bộ phận nhân sự tuyển dụng những người mới, trong số những sinh viên mới vừa tốt nghiệp năm nay lựa chọn nhân tài để sử dụng.
Điền Văn Sơ ban đầu còn tranh cãi vài lời trong cuộc họp hội đồng quản trị, chẳng qua dự án cuối cùng do hắn lãnh đạo đã tiêu tốn của công ty gần 10 triệu. Không ai lên tiếng thay hai cha con, đặc biệt là Trương Lệ Lệ, cô càng không có quyền lực thực sự, tất cả quyền lực đều là do Thẩm Hàm Chi trao cho. Sau khi Thẩm Hàm Chi lấy lại những quyền lực này, tự nhiên sẽ không có ai lên tiếng thay Trương Lệ Lệ nữa.
Trải qua lần thay đổi nhân sự này, bên trong Tập đoàn Thẩm thị cũng đã kết thúc quá trình dọn dẹp. Vốn dĩ những người đang chờ lương đã trở nên tỉnh táo và bắt đầu tích cực làm việc. Thẩm Hàm Chi bày tỏ sự hài lòng với không khí làm việc mới trong tập đoàn.
Trong văn phòng, Thẩm Hàm Chi sắp xếp phân công công việc tương ứng cho Vương Tiếu và Lý Hiểu, sau khi suy nghĩ, Thẩm Hàm Chi nói: “Thư ký cũng như trợ lý, năng lực làm việc và kỹ năng giao tiếp thực ra chỉ là thứ yếu. Điều quan trọng nhất chính là phải biết phải làm gì, là phải biết tìm ở đâu, hai người đều là những người xuất sắc, tôi nghĩ mình không cần phải nói nhiều hơn "
"Thẩm tổng yên tâm, chúng tôi biết rõ điều đó." Vương Tiếu nhanh chóng nói.
Có ví dụ của Trương Lệ Lệ trước đó, tất nhiên bọn họ phải ôm chặt đùi Thẩm Hàm Chi. Suy cho cùng, một mình Thẩm Hàm Chi đã sở hữu số cổ phiếu còn nhiều hơn các cổ đông khác cộng lại, cho nên cô có tiếng nói tuyệt đối trong tập đoàn.
Sau khi hai người rời đi, Thẩm Hàm Chi phê duyệt một số văn kiện, nhớ đến mình đã ở thế giới này được hai tháng, có chút hoảng hốt, cô cảm thấy mình đã quen với cuộc sống ở thế giới này.
Ngay lúc Thẩm Hàm Chi đang suy nghĩ lung tung thì bên ngoài văn phòng có người gõ cửa Thẩm Hàm Chi liền nói “Mời vào”, sau đó người bên ngoài liền mở cửa đi vào.
Chu Đan Thanh đứng yên ở trước mặt Thẩm Hàm Chi: “Thẩm tổng, bên phía Ôn gia đã chuyển nhượng toàn bộ công ty con với giá rẻ. Trụ sở chính của họ hiện tại đã ổn định được cục diện.”
Thẩm Hàn Chi gật đầu, “Ôn Hằng Thu vẫn còn khá thông minh, làm như vậy ít ra Tập đoàn Ôn thị cũng không cần phải phá sản ngay lập tức.
Tuy nhiên, những công ty khác ở thành phố Nam Độ đều nhận thức rõ ràng về tình hình của Tập đoàn Ôn thị, những người hợp tác với Tập đoàn Ôn thị sau này hoặc là sẽ cố gắng hết sức để giảm giá, hoặc dứt khoát là không hợp tác với họ, bọn họ cũng sẽ không thể tồn tại được mấy năm."
"Chúng ta còn cần ở bên này gây áp lực sao?" Chu Đan Thanh cung kính hỏi.
"Không cần, không cần làm gì cả, Ôn thị cũng là nỏ mạnh hết đà, cứ cho người nhìn chằm chằm vào là được, không cần cho ánh mắt." Thẩm Hàm Chi gõ nhẹ đầu ngón tay lên bàn mấy cái rồi nói.
"Được rồi, Thẩm tổng, tôi đi trước."
Thẩm Hàm Chi gật đầu, nhìn Chu Đan Thanh rời khỏi văn phòng.
Cô nhìn đồng hồ, thấy đã hơn mười một giờ rồi. Mọi việc ở công ty cũng đã xử lý xong rồi, nên quay về dỗ dành thỏ con.
Kể từ khi thỏ trắng nhỏ biết trồng dâu tây, ngay khi dấu vết dâu tây nhỏ trên cổ mờ dần, cô bé sẽ cố gắng quấn lấy mình đòi thêm vài quả dâu tây nữa, cô thật sự không có biện pháp với thỏ trắng nhỏ, cho nên đành phải thỏ trắng nhỏ nói cái gì thì làm cái đó.
Quả nhiên Thẩm Hàm Chi vừa mới xuống xe đã nhìn thấy thỏ con từ trong biệt thự chạy ra, nhào vào lòng Thẩm Hàm Chi, nũng nịu nói: “Chị, chị đi đâu vậy?”
"Chị đến công ty xử lý một số việc, sáng nay không phải đã nói cho em biết rồi sao?" Thẩm Hàm Chi cười hỏi.
Cô bé rúc vào trong ngực Thẩm Hàm Chi, rầm rì làm nũng: “ Nhưng mà em cũng nhớ chị.”
"Được rồi, chị cũng nhớ thỏ con. Chúng ta đi vào ăn cơm thôi. Đừng để cho cô Lục đợi lâu." Thẩm Hàm Chi xoa đầu cô bé, cười nói.
Cô bé lúc này mới hơi buông Thẩm Hàm Chi ra, kéo Thẩm Hàn Chi trở về phòng.
Thỏ con suốt buổi sáng không thấy Thẩm Hàm Chi, lúc này nhìn thấy Thẩm Hàm Chi đã trở lại, nóng lòng muốn quấn lấy Thẩm Hàm Chi, sau khi ăn cơm trưa xong, dứt khoát quấn lấy Thẩm Hàm Chi cùng nhau ngủ một giấc.
Buổi chiều, cô bé lại bắt đầu học toán. Bởi vì Lục Văn Trúc là một kèm một, nếu cô bé không hiểu điều gì, sẽ lập tức hỏi ngay. Lục Văn Trúc cũng sẽ căn cứ nội dung trong ngày mà giảng dạy cũng như tạo ra các bài tập để cô bé làm, sự tiến bộ của cô bé cũng trở nên rõ ràng.
Chẳng qua học tập như vậy quả thực có chút mệt mỏi, cô bé mỗi đêm đều phải quấy lấy Thẩm Hàm Chi, để cho Thẩm Hàm Chi dỗ dành một lúc mới để cho Thẩm Hàm Chi về phòng.
Chờ Thẩm Hàm Chi trở về phòng, cô bé cầm laptop đến đây, nhanh chóng tìm kiếm trên máy tính bộ phim truyền hình về đàn chị và đàn em,
bộ phim truyền hình này đã kết thúc, đàn chị và đàn em đi từ trường học đến váy cưới, trong quá trình đó cả hai người còn chơi một trận cấp trên cấp dưới play, tóm lại rất là kích thích
Tuy nhiên, vì là bản cập nhật hàng tuần, trong khoảng thời gian này cô bé đã quá mệt mỏi, gần như ngủ quên khi Thẩm Hàm Chi rời đi, nên không có thời gian để xem phim.
Mấy ngày nay, nàng đã dần dần thích ứng với việc học tập cao độ, có sức lực để xem phim truyền hình lại hơn nữa quan trọng nhất là gần đây nàng đã học được rất nhiều từ! Mặc dù nàng có thể không viết được một số từ khi nói nhưng nàng vẫn có thể đọc được nếu nhìn thấy chúng.
Cô bé nóng lòng mở trang web video ra và bấm vào để tiếp tục chạy. Khung cảnh, đàn chị và đàn em đã học đại học năm bốn, đàn chị đã gia nhập công ty của gia đình và đã trở thành phó tổng. Còn đàn em thì đến phỏng vấn ở công ty đàn chị, hai người vẫn giả vờ như chỉ gặp nhau vài lần ở trường, trong mắt của người ngoài thì hai người hoàn toàn không quen biết nhau.
Trong giờ nghỉ trưa, đàn em đang đi ăn với một số bạn cùng lớp đến thực tập. Một loạt tin nhắn vang lên trên tài khoản WeChat của cô ấy. Đàn em bấm điện thoại vài lần, nhanh chóng nói lời tạm biệt với các bạn cùng lớp. Cô bước nhanh vào công ty. Thang máy đi qua hành lang dài và hẹp, nhanh chóng đến trước văn phòng phó giám đốc. Đàn em gõ nhẹ cửa vài lần, cửa nhanh chóng mở ra từ bên trong.
Giây tiếp theo, đàn em đã bị đàn chị ép vào cửa.
Đôi mắt của đàn em hơi nhếch lên, mỉm cười nhìn thẳng vào đàn chị: "Phó tổng, chị bảo em đến đây, là có việc gì cần em làm sao?"
Ánh mắt đàn chị hơi tối sầm lại, cô đưa tay nâng cằm của đàn em lên, nhướng mày nói: “Em nghĩ thế nào?”
“Phó tổng không nói cho em biết, cho nên em cũng không biết.” Đàn em nheo mắt lại, càng cười càng vui vẻ hơn.
Bên tai vang lên một tiếng “cạch cạch” nhẹ nhàng, cửa đã bị đàn chị khóa lại, thân thể nhẹ nhàng của đàn em đã được đàn chị bế lên.
"Phó tổng, chị đang làm gì vậy?" Đàn em hỏi như vậy nhưng lại chớp chớp mắt với cô ấy.
Trong giọng nói của đàn chị có chút nguy hiểm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô gái trong lòng biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi: "Em nghĩ sao?"
“Em không biết.” Đàn em cười tinh nghịch với đàn chị.
"Thật sao? Vậy thì em sẽ sớm biết thôi." Đàn chị nhanh chóng bế cô ấy đến phòng nghỉ, đặt cô gái lên giường rồi hôn cô ấy.
Cô gái thấy mình đã thật sự chọc giận đàn chị, liền đẩy vai cô ấy nhắc nhở: "Chị, cởi quần áo ra trước đi, một lát nữa quần áo của em sẽ bị nhăn.”
Đáp lại cô ấy là một nụ hôn nồng cháy của đàn chị, cho đến khi đàn em sắp không thở nổi, cô mới khẽ lùi lại, mỉm cười nói: "Lúc này em mới nghĩ đến quần áo sao? Đã quá muộn rồi. Nhưng mà em mặc đồ công sở này trông rất đẹp." "
Tiếng thở yếu ớt vẫn tiếp tục, màn hình cắt đến cảnh tách cà phê bốc khói do đàn chị pha đặt ở ngoài phòng.
Cô bé lại héo hon. Bộ phim truyền hình này sẽ chuyển máy quay vào những thời điểm quan trọng. Nàng nhấp vào khu vực bình luận bên dưới, chuẩn bị xem liệu có được câu trả lời mà mình cần hay không.
【 Thật κίςῇ τῇích, văn phòng play cũng có. 】
[Đàn chị thật biết chơi, còn bắt đàn em phải gọi là phó tổng, thật sự rất kích thích. 】
[Chết tiệt, đã yêu cầu tôi xem cái này mà không mặc quần. Nếu có thể, hãy phát sóng nó đi!】
[ Đàn em giỏi như vậy, cố ý dụ dỗ đàn chị không nhịn được, sau đó hung hăng bắt nạt cô ấy. 】
[Ngón tay của đàn chị vừa thon dài lại vừa tinh tế, mlem mlem ~】
[ Người trên lầu mau lau nước miếng đi, đàn chị là của mọi người. 】
Cô bé đọc bình luận nhưng vẫn không hiểu. Tại sao mọi người đều chảy nước miếng với những ngón tay của đàn chị? Chẳng lẽ những ngón tay của đàn chị rất tuyệt vời sao?
Cô tiếp tục nhìn lại thì thấy đàn em đã thay bộ đồ công sở kia, mềm nhũn dựa vào người đàn chị đi ra khỏi phòng.
Đàn chị cười trêu chọc nói: "Được rồi, chị cũng đã cho em quần áo mới rồi, trở về làm việc đi.”
Đàn em dựa vào trong ngực cô ấy rên rỉ vài tiếng, cố ý nói: "Phó tổng thật nhẫn tâm, vừa mới ức hiếp em xong lại yêu cầu em quay lại làm việc."
Đàn chị mỉm cười, nhẹ nhàng nhéo một bên mặt đàn em: "Được rồi, em đừng có diễn như vậy nữa, em có ổn không? Nếu cảm thấy không thoải mái thì cứ ở trong văn phòng của chị nghỉ ngơi, chị sẽ gọi điện cho cấp trên của em."
Đàn em túm lấy đàn chị nói: “Em không muốn, nếu gọi điện quá nhiều, chắc chắn mọi người sẽ biết, sẽ không còn kích thích như bây giờ nữa. Phó tổng, em đi trước đây."
Đàn em nghịch ngợm mỉm cười nhìn về phía đàn chị, lúc này mới rời khỏi văn phòng đàn chị.
Sau khi quay trở lại, đồng nghiệp hỏi cô tại sao lại thay quần áo, đàn em thản nhiên giải thích rằng cô không cẩn thận làm đổ cà phê khi đang pha cà phê cho phó tổng, quần áo là phó tổng cho cô ấy mượn, đồng nghiệp còn khen ngợi phó tổng là một người tốt.
Vành tai của đàn em hơi ửng đỏ khi ngồi ở vị trí làm việc, chân cô liền cảm thấy mềm nhũn.
Cô bé ôm máy tính xem hết một tập phim, nhưng cũng không hiểu, nàng ủ rũ tắt máy tính lăn lộn trên giường vài vòng, cũng không hiểu tại sao phần bình luận lại cảm thấy hứng thú với những ngón tay của đàn chị. Nàng nằm xuống dưới chăn và chuẩn bị ngủ, nàng lại nghĩ về chuyện những ngón tay.
Cô bé vẫn chưa từ bỏ ý định, bật đèn lên, cầm máy tính đem đến giường, gõ vào trình duyệt "Tại sao lại thích nhìn chằm chằm vào ngón tay người khác" và trang này nhanh chóng hiện ra.
Ôn Cẩn tùy ý bấm vào một bài viết..
[Còn cần hỏi nữa à? Nếu bạn thích nhìn vào ngón tay của người khác thì bạn chắc hẳn là một kẻ hư hỏng. 】
[Điều đó liên quan đến cuộc sống hạnh phúc, nên tất nhiên là chúng tôi chú ý đến nó.】
[Tôi cũng thích nhìn bàn tay xinh đẹp của chị~]
Ôn Cẩn nhìn một hồi, phát hiện ở bình luận khu không có nội dung gì thực chất, cô bấm vào dấu "X" rời khỏi giao diện, thuận tiện click vào mở một số giao diện khác, nội dung cũng đều chung chung, cuối cùng cô bé đành phải thở dài một lần nữa rồi tắt máy tính, đem bản thân vùi vào trong chăn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT