Vành tai Ôn Cẩn đỏ bừng, hai cô gái trong phim hôn nhau say đắm, đây chính là hôn mà dì Lưu đã nói hay sao? Ôn Cẩn càng nhìn càng tò mò, nhưng Thẩm Hàm Chi đã dùng tay che mắt cô bé lại, tay kia nhanh chóng ấn nút thoát, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô bé ngước mắt nhìn Thẩm Hàm Chi, tựa hồ không hiểu tại sao Thẩm Hàm Chi lại không cho nàng xem: “Chị, em còn chưa xem xong mà.”
"Bộ phim đó có chút không phù hợp với trẻ em. Em vẫn còn nhỏ nên không thể xem cái đó được. Chúng ta hãy tìm phim khác xem đi." Thẩm Hàm Chi vừa nói vừa tình cờ tìm được một bộ phim hoạt hình và bấm vào xem. Bộ phim “Vua sư tử" này cuối cùng đã được an toàn.
"Chúng ta cùng xem cái này, chúng ta còn có thể nhận biết được những con vật nhỏ đó. Chúng thật sự rất dễ thương, xinh đẹp." Thẩm Hàm Chi vội vàng giải thích rằng thỏ trắng nhỏ ngoan ngoãn như vậy, đương nhiên không thể xem những thứ đó, vẫn là nên xem phim hoạt hình.
Ôn Cẩn không hài lòng ở trong lòng ngực của Thẩm Hàm Chi rầm rì vài tiếng, được Thẩm Hàm Chi xoa xoa đỉnh đầu dỗ dành, hơn nữa nàng chưa từng xem phim hoạt hình trước đây nên nhanh chóng hòa nhập vào phim hoạt hình, thậm chí thỉnh thoảng còn hỏi Thẩm Hàm Chi những con vật ở đó tên là gì.
Thẩm Hàm Chi kiên nhẫn trả lời vấn đề của cô bé, cười nói: “Chờ thêm mấy ngày nữa tôi sẽ dẫn em đi sở thú xem những con vật thật. Có những loài động vật rất đáng yêu nhưng cũng có những loài nguy hiểm. Sư tử và hổ có thể ăn thịt người.”
Cô bé sợ hãi đến mức co rúm lại trong lòng ngực của Thẩm Hàm Chi, trái tim của Thẩm Hàm Chi mềm nhũn khi nhìn thỏ con nhút nhát ở trong tay mình.
Ở bên cạnh xem hết bộ phim với cô bé cũng đã gần mười giờ, Thẩm Hàm Chi nói: “Nếu ô vuông này chuyển sang màu đỏ tức là điện thoại hết pin, tôi giúp em cắm sạc, cắm dây này vào để điện thoại. Đây là bộ sạc nhanh. Nó có thể được sạc đầy chỉ trong một giờ và sau đó em có thể tiếp tục sử dụng."
“Được rồi, chị ơi, vậy chúng ta đi ngủ sao?” Cô bé lại chui vào vòng tay của Thẩm Hàm Chi, áp sát vào người Thẩm Hàm Chi.
Thẩm Hàm Chi lay lưng cô bé, cười nói: “Cũng không còn sớm nữa, tôi về phòng đây, em cũng đi ngủ sớm đi.”
Cô bé vòng tay ôm lấy cổ Thẩm Hàm Chi, khẩn trương nói: “Chị, chị không ngủ cùng với em sao?"
Thẩm Hàm Chi vỗ nhẹ cô bé mấy cái, nhẹ nhàng dỗ dành: “Giữa vợ vợ cũng cần phải có không gian riêng tư, hơn nữa ngày hôm qua tôi cũng đã nói rồi, chờ đến khi chúng ta đã hoàn toàn quen thuộc thì sẽ dọn vào ngủ chung, tôi ở ngay bên cạnh, nếu em có chuyện gì thì kêu tôi hoặc là gọi điện thoại cho tôi.”
“Nhưng mà, nhưng mà...” Cô bé nói hai lần, không biết nên phản bác Thẩm Hàm Chi như thế nào, cũng có thể là các cặp vợ vợ đều là từ từ làm quen rồi mới ngủ chung với nhau?
Thẩm Hàm Chi sờ lên đỉnh đầu cô bé, an ủi cô: “Sáng mai gặp lại.”
“Sáng mai gặp lại.” Cô bé mũi run run, ánh mắt vẫn cứ dán chặt vào Thẩm Hàm Chi, căn bản không nỡ để cho Thẩm Hàm Chi rời đi.
Thẩm Hàm Chi xuống giường, lại thuận tay sờ lên lúm đồng tiền của cô bé, cười nói: “Ngủ ngon, thỏ con cần phải đi ngủ sớm một chút.”
“Chúc ngủ ngon, chị.” Cô bé ngoan ngoãn nằm ở trên giường, nói lời chúc ngủ ngon với Thẩm Hàm Chi.
Thẩm Hàm Chi đi ra khỏi phòng mới bật cười lắc lắc đầu, cũng là do bản thân cô không có ham muốn, trước nay cũng chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương, bằng không thỏ con đáng yêu như vậy, đổi thành một người khác thì khẳng định đã sớm ăn sạch sẽ thỏ con rồi.
Trong phòng, Ôn Cẩn nằm trên giường một lúc, sau đó ôm lấy chiếc chăn bông mà Thẩm Hàm Chi vừa mới đắp lên lăn lộn một vòng trên giường, nàng vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng, theo như lời dì Lưu đã nói, vợ vợ hẳn là nên ngủ chung với nhau.
Nhưng cô bé không chắc chắn lắm, dù sao thì nàng cũng đã hơn mười năm không rời khỏi trang viên Hoa Hồng, có rất nhiều chuyện nàng đều không thể hiểu được, nghĩ đến điều này, ánh mắt cô bé lại rơi vào chiếc điện thoại di động. Bây giờ nàng đã trưởng thành rồi, vì sao vừa rồi chị lại không cho nàng xem bộ phim đó chứ? Rõ ràng, hai người trong phim truyền hình vừa rồi cũng là một cặp vợ vợ.
Cô bé lén nhìn ra cửa, thấy cửa phòng mình đã đóng chặt khi Thẩm Hàm Chi đi ra ngoài, lúc này mới lấy điện thoại di động ra, tìm bộ phim truyền hình vừa rồi xem, cô bé đem khuôn mặt nhỏ chôn vùi vào gối, cọ cọ. Trong miệng cứ lẩm bẩm: “Chị, em đã lớn rồi, hiển nhiên là có thể xem được.”
Vừa nói xong, lúc này cô bé mới bấm vào điện thoại, nàng sợ âm thanh quá lớn còn đặc biệt giảm âm lượng, kéo thanh tiến trình tới khúc ở trong cửa hồi nãy, vừa rồi Thẩm Hàm Chi đã dạy qua những điều này, nên nàng đã biết cách điều chỉnh nó.
Hình ảnh hai cô gái hôn nhau rất nhanh đã đến, cánh tay của người đàn chị có vóc dáng cao hơn thậm chí còn chui vào vạt áo của cô gái đàn em đang bị ép vào cửa, phát ra vài tiếng vừa mềm mại lại vừa khẽ hừ một tiếng, cô bé nghe thấy đều đỏ bừng cả mặt.
Chẳng mấy chốc, đàn chị lại bắt đầu hôn lên cổ đàn em, trong miệng đàn em gái ngắt quãng gọi "chị", âm thanh đứt quãng rồi lại kiềm nén, cô bé có chút không hiểu được đàn em trong phim là đang kiềm nén cái gì.
Tuy nhiên, điều này không ảnh hưởng gì đến khuôn mặt của cô bé, thậm chí còn đỏ hơn. Nàng nghĩ đến mình và Thẩm Hàm Chi, nàng cũng gọi Thẩm Hàm Chi là chị.
Cô bé cầm điện thoại di động lăn lộn trên giường hai vòng, có chút ngượng ngùng, lại nhịn không được tiếp tục xem, bộ phim rất nhanh liền đến cảnh có người xuất hiện ở trước cửa phòng thiết bị gõ cửa, nói là đến lấy thiết bị cho tiết thể que.
Lúc này đàn chị mới bế đàn em lên, chỉnh trang lại quần áo và đầu tóc rối bù cho đàn em, ôm đàn em ngồi vào chiếc ghế đẩu gần đó, sau đó đàn chị mới chậm rãi bước tới mở cửa, vẻ mặt nghiêm túc giống như vừa rồi không có sự việc gì xảy ra, nhưng đàn em ngồi bên cạnh lại bị những nụ hôn làm cho mềm nhũn.
Cô bé lại nghĩ đến lần trước chị giúp nàng cởi khóa kéo ở phía sau lưng, rõ ràng là không có làm nàng đau, nhưng mà đốt ngón tay của chị lại cọ xát vào lưng của nàng hai lần, nàng liền không thể đứng vững. Hiện tại cô bé ngẫm lại cảm giác vào lúc đó đều cảm thấy chân mềm.
Nàng lắc đầu, nhanh chóng nhắc nhở bản thân đừng nghĩ tới Thẩm Hàm Chi, nàng kiên nhẫn tiếp tục nhìn trong phim, hình ảnh đàn chị đã trở lại với vẻ mặt lạnh lùng và xa cách, như thể cô ấy không phải là người vừa mới đè đàn em để hôn.
Cô bé cảm thấy rất thú vị, càng xem càng hăng say. Bất tri bất giác đã xem xong một tập phim. Hai người bọn họ cũng không có công khai quan hệ. Hai người tương tác qua lại trong bóng tối, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy rất ngọt ngào. Cô bé nhìn lên không trung lăn lộn trong chăn, chỉ là nghĩ đến trường học, ánh sáng trong mắt cô bé tối sầm đi.
Mọi người đều đã được đi học rồi, nàng ngay cả một chữ cũng không biết. Liệu chị có thật sự vẫn luôn thích nàng và không đuổi nàng đi hay không?
Cô bé thở dài, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong chăn, lại suy nghĩ không thể nhụt chí, cho dù là xem TV cũng có thể học hỏi được rất nhiều thứ, mỗi ngày bản thân chỉ cần học được một ít, dần dà sẽ không có sự khác biệt với người khác, nàng không muốn rời xa chị.
Sau khi Thẩm Hàm Chi trở về phòng, liền nhận được cuộc gọi của Ôn Hằng Thu điện đến.
"Hàm Chi, ngày mai là ngày thứ ba con kết hôn với Tiểu Cẩn, cũng là thời điểm trở về thăm nhà. Ba đã sắp xếp địa chỉ trở về nhà là ở trang viên Hoa Hồng, con xem khi nào thì các con có thời gian trở về?" Ôn Hằng Thu nói chuyện với giọng điệu mang theo sự lấy lòng.
“Trưa ngày mai chúng tôi sẽ qua đó, ăn trưa xong chúng tôi sẽ rời đi.” Thẩm Hàm Chi suy nghĩ một chút rồi nói, thật ra cô muốn gặp trực tiếp người nhà Ôn gia để xem có người nào cần phải xử lý hay không.
"Được, được, vậy chúng ta chờ con cùng Tiểu Cẩn tới, ba trước cúp máy, không làm chậm trễ thời gian con và Tiểu Cẩn nghỉ ngơi." Ôn Hằng Thu rất quen thuộc tự mình xưng hô là ba.
Thẩm Hàm Chi không để ý đến ông ta, lập tức cúp điện thoại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT