Cô bé sợ Thẩm Hàm Chi chờ đến nóng nảy nên vội vàng thay quần áo, chẳng qua, đúng như lời chị nói, chiếc áo ngực này hơi chật đối với nàng.
Cô bé đã thay váy nhưng không chạm tới dây kéo phía sau váy. Nàng đã thử mấy lần cũng không kéo lên được, khuôn mặt nhỏ nhắn đều gấp đến đỏ bừng.
Cuối cùng, cô bé vẫn là mở khe cửa, ngượng ngùng nhìn về phía Thẩm Hàm Chi: "Chị, chị có thể giúp em kéo khóa váy được không? Em không với tới được."
“Được.” Thẩm Hàm Chi mỉm cười với cô bé, lại bước vào phòng, đóng cửa lại.
Cô yêu cầu cô bé chống tay lên trên cửa, trong khi bản thân cô đứng đằng sau và giúp cô bé kéo khóa váy.
Có lẽ là bản thân Ôn Cẩn đã kéo quá mạnh nên dây kéo đã vướng vào vải. Thẩm Hám Chi đã thử mấy lần rồi nhưng vẫn không kéo được dây kéo.
Mu bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa làn da mỏng manh phía sau Ôn Cẩn, chỉ sau vài cái chạm đã hơi ửng đỏ.
Thẩm Hàm Chi liếc nhìn cô bé rồi giải thích: “Dây kéo và vải vướng vào nhau, tôi giúp em lấy ra, nhưng có khả năng sẽ phải mất một lúc.”
Thẩm Hàm Chi vừa nói, một tay cầm dây kéo, tay kia cầm lớp vải bọc bên trong. Hai ngón tay cọ xát vào lưng dưới của cô bé. Cô bé chỉ cảm thấy chân mình đều mềm nhũn, đôi tai thậm chí còn đỏ bừng như máu, mọi cảm giác trong cơ thể đều tập trung ở phần lưng dưới, nàng vậy mà lại cảm thấy có chút thoải mái khi được chị ma sát?
Nghĩ đến đây, mặt cô bé đều đã đỏ bừng, chị là đang bận rộn giúp mình, nhưng nàng lại suy nghĩ lung tung, nhưng dì Lưu nói rằng sau khi kết hôn, nàng và chị sẽ là những người thân thiết nhất, chị có thể chạm vào nàng.
Thẩm Hàm Chi không biết cô bé đang suy nghĩ nhiều như vậy, lúc này đây cô vẫn đang loay hoay đấu tranh với chiếc dây kéo, một tay túm lấy vải, một tay dùng sức nắm khóa kéo kéo lên. Đốt ngón tay của cô xẹt qua vòng eo của thỏ con, cô bé không nhịn được khẽ hừ một tiếng, âm thanh kia vừa kiều lại vừa mềm.
Thẩm Hàm Chi vội vàng hỏi: “Sao vậy? Tôi có phải đã dùng sức quá mạnh làm em bị thương không?”
Cô bé quay người lại, đôi mắt hiện lên một tia hồng nhạt, dái tai và hai bên mặt cũng ửng hồng, giọng điệu nói chuyện còn so ngày thường còn muốn mềm mại hơn, nàng hít hít cái mũi ủy khuất nhìn về phía Thẩm Hàm Chi: “ Chị ơi, em không thể đứng được nữa.”
Thẩm Hàm Chi vội vàng vòng tay ôm cô bé, đề phòng cô bé bị trượt chân. Cô cũng không quan tâm đến dây kéo nữa, một tay ôm lấy eo cô bé, tay còn lại luồn qua khe hở của chân cô bé đem cô bé ôm lên.
Cô bật cười lắc lắc đầu, thỏ con cũng quá yếu ớt đi, nãy giờ mới đứng có vài phút mà chân đã mềm rồi?
Cô săn sóc bế cô bé đến mép giường, để cô bé nằm xuống giường, lúc này cô mới kịp sửa lại dây kéo, may mắn là vừa rồi cô kéo tấm vải bọc trong dây kéo ra cũng không phải vô ích, kéo lấy lớp vải bị mắc kẹt vào dây kéo ra ngoài. Thẩm Hàm Chi Sau khi điều chỉnh góc độ và kéo vài lần, cuối cùng cô cũng kéo được khóa váy của cô bé.
Thẩm Hàm Chi thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Được rồi, Tiểu Cẩn, dây kéo đã được kéo lên, nếu lần sau em với không tới nên kêu tôi sớm một chút."
“Cám ơn chị.” Cô bé vùi khuôn mặt nhỏ nhắn xuống giường, không dám nhìn vào mắt Thẩm Hàm Chi, vành tai đỏ bừng, hai chân mềm nhũn như sợi mỳ, không còn sức để đứng dậy và bước đi.
Thẩm Hàn Chi có chút khó hiểu nhìn về phía cô bé, nhắc nhở: "Tiểu Cẩn? Nên đi xuống Cô bé tiếp tục chôn vùi nằm trên giường nhỏ giọng nói: “Chị ơi, đợi em thêm chút nữa, chân em mềm nhũn rồi."
Thẩm Hàm Chi có chút bật cười, thỏ con quả thật là yếu đuối, chỉ mới đứng vài phút đã mệt thành như vậy.
“Vậy tôi ôm em đi xuống nhé?” Thẩm Hàm Chi dịu dàng hỏi.
Cô bé vùi mình vào giường lắc đầu, mặt càng đỏ hơn. Cô bé có thể tự mình đi được, cũng không thể lúc nào cũng để cho chị ôm tới ôm lui.
Thẩm Hàm Chi thấy cô bé có vẻ ngượng ngùng, cô không hiểu được vì sao cô bé lại ngượng ngùng, nhưng cô vẫn luôn tôn trọng mong muốn của cô bé, ngồi ở bên giường chờ cô bé hồi phục lại.
Ước chừng mười phút sau, cô bé mới đem khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lộ ra, lén nhìn vẻ mặt của Thẩm Hàm Chi, sau đó bị Thẩm Hàm Chi bắt được.
Thẩm Hàm Chi mỉm cười với cô bé, đưa tay nhéo nhéo lòng bàn tay cô bé, nhẹ nhàng dỗ dành: “Em cảm thấy thấy đỡ hơn chút nào chưa?"
Cô bé đỏ mặt gật đầu, rõ ràng là đang ngượng ngùng, nhưng vẫn không thể rời mắt. Nàng thích chị dỗ dành mình như vậy: “ Dạ.”
“Được rồi, chúng ta đi xuống ăn cơm đi.” Thẩm Hàm Chi nắm lấy tay cô bé, thưởng thức nhéo vài cái, trước đó cô đã phát hiện ra ngón tay trắng nõn thon dài của cô bé thật xinh đẹp.
Cô bé nhìn thấy Thẩm Hàm Chi nắm tay mình xoa nắn, cũng không có phản kháng, hai tai đỏ bừng, miễn cưỡng đứng dậy, kết quả là mất thăng bằng, trực tiếp nhào vào trong lòng ngực Thẩm Hàm Chi.
Nhờ sự nhanh mắt và đôi tay nhanh nhẹn của Thẩm Hàm Chi, cô đã nhanh chóng ôm cô bé vào lòng. Thẩm Hán Chi đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cô bé, cười trêu chọc: “Vừa rồi không phải là không cần tôi ôm em sao?"
“Chị.” Cô bé nhìn chằm chằm vào Thẩm Hàm Chi với đôi mắt ướt đẫm, nỉ non làm nũng.
Thẩm Hàm Chi thấy cô bé ngượng ngùng, cũng không trêu chọc cô bé nữa, “Được rồi, chúng ta đi ăn trước có được không?"
Thẩm Hàn Chi dẫn cô bé xuống lầu, tâm tình rất tốt.
Bên trong nhà ăn ở một bên tầng một, dì Tống và dì Dương lần lượt mang ra những món ăn sáng tinh tế cho Thẩm Hàm Chi các cô dùng bữa.
Biệt thự ba tầng này của nguyên thân có tổng cộng năm nhân viên làm việc, Dương Mạn và Tống Tuệ Phương chủ yếu chịu trách nhiệm chính trong việc dọn dẹp, quét dọn và nấu nướng bên trong biệt thự, Vương Hải Xuyên là người chịu trách nhiệm lái xe trong biệt thự, còn dì Tôn Nhiên sẽ chịu trách nhiệm. dọn dẹp bên ngoài biệt thự và chăm sóc hoa cây, cắt tỉa, tưới nước, còn có một người vệ sĩ tận tâm chịu trách nhiệm đảm bảo an ninh hàng ngày cho biệt thự.
Thẩm Hàn Chi giúp cô bé kéo ghế ra, để cô bé ngồi xuống, sau đó bản thân cũng ngồi xuống.
Có lẽ bởi vì nguyên thân đã quen xa hoa lãng phí, một bữa sáng liền bày ra đầy một bàn dài, Thẩm Hàm Chi có chút cau mày, nhìn Tống Tuệ Phương, dặn dò: “Dì Tống, cũng chỉ có hai người là tôi và Tiểu Cẩn, về sau nấu ăn không cần phải làm nhiều như vậy, quá lãng phí."
Tống Tuệ Phương sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng gật đầu đồng ý. Dì cũng đã từng nhắc đến chuyện này không chỉ một lần, nhưng lần nào Thẩm Hàm Chi cũng nói không thiếu tiền, cũng không cần phải làm ít hơn. Dần dà, Tống Tuệ Phương và Dương Mạn cũng chỉ có thể nghe lời của Thẩm Hàm Chi, mặc dù Thẩm Hàm Chi có tính khí thất thường nhưng về phương diện tiền lương lại ra tay rất hào phóng, tiền lương hàng tháng của dì và Dương Mạn là một vạn nhân dân tệ. Khi Thẩm Hàm Chi vui vẻ, cô ấy cũng sẽ thưởng thêm. Cũng bởi vì vậy, Thẩm Hàm Chi có thể được coi là một bà chủ hào phóng.
"Được rồi tiểu thư, sau này chúng ta chú ý một chút, tất cả nguyên liệu nấu ăn và đồ ăn đều giảm một nửa?" Tống Tuệ Phương vội vàng đề nghị.
Thẩm Hàm Chi liếc nhìn chiếc bàn lớn, gật đầu, mặc dù đồ ăn có giảm đi một nửa thì cô và Ôn Cẩm cũng đủ ăn. Còn về phần những người làm thuê này, đương nhiên là ăn cơm tập thể, không có đồ ăn tinh tế như bọn họ.
"Được rồi, cảm ơn dì đã vất vả rồi, dì và dì Dương có thể đi nghỉ ngơi, không cần phải chăm sóc chúng tôi."
Nguyên Thân thích để cho người khác nhìn khi ăn cơm, điều này càng thuận tiện hơn cho việc cô ấy tùy tiện nhờ người khác giúp mình lấy đồ. Đương nhiên Thẩm Hàm Chi không có loại thói quen này, có người nhìn chằm chằm cô ăn cơm, cô cũng sẽ không quen.
Tống Tuệ Phương và Dương Mạn liếc mắt nhìn nhau, thấy trong mắt của đối phương cũng là nghi hoặc, bất quá cũng không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn rời đi.
Nhìn thấy cô bé tò mò nhìn bữa sáng trên bàn, Thẩm Hàm Chi cười nói: “Ăn đi, em thích ăn gì thì cứ gắp lấy, em mau ăn thử món bánh bao canh này đi.”
Cô sợ cô bé cảm thấy xấu hổ nên dứt khoát tự mình ra tay và gắp cho cô bé một cái.
Ôn Cẩn lúc này cũng đói bụng, thấy Thẩm Hàm Chi đã ăn rồi, nàng cũng ngoan ngoãn ăn bánh bao canh, nàng chỉ là ngửi thấy hương vị rất thơm, rất mới mẻ, không giống như những thứ cô bé đã ăn ở trên gác xép. Cô bé cắn một ngụm, nước súp đậm đà và ngọt ngào trào ra, đây là món mà trước đây nàng chưa từng được nếm qua.
Ôn Cẩn nhìn Thẩm Hàm Chi, chớp chớp mắt với Thẩm Hàm Chi, Thẩm Hàm Chi cười lại với cô bé, từ góc độ này nhìn qua, nhiệm vụ xuyên sách cũng khá đơn giản. Nuôi dưỡng con thỏ trong một năm cũng không hoàn toàn có khó khăn gì. Điều duy nhất không tốt chính là mỗi ngày cần phải có giá trị tra A, Thẩm Hàm Chi dự định buổi chiều sẽ quay lại xem có cách nào lừa cho qua hay không.
"Em thích đồ ngọt à? Sữa chiên của dì Tống làm ăn rất ngon, còn có rau trộn này có vị chua ngọt, em nếm thử coi có thích hay không." Thẩm Hàm Chi thấy cô bé vẫn ngượng ngùng gắp đồ ăn, cô dứt khoát cầm lấy chén nhỏ của cô bé gắp đầy thức ăn vào, sau đó đặt ở trước mặt cô bé.
"Cảm ơn chị, đều ăn rất ngon. Em chưa bao giờ nếm qua nhiều món như vậy." Cô bé cuối cùng cũng nuốt được món ngon trong miệng, nóng lòng muốn chia sẻ với Thẩm Hàm Chi.
"Nếu ngon thì ăn nhiều một chút, lát nữa tôi sẽ dẫn em đi tham quan nơi này một chút." Thẩm Hàm Chi cười nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT