Không biết từ lúc nào mỹ nhân đã đứng ngay trước mặt ta, gương mặt kề sát đến mức sống mũi nàng gần như chạm vào má ta. Bàn tay vốn đặt trên vai ta từ từ trượt xuống, dừng lại nơi eo ta. Gương mặt đẹp đến mức khó tin ấy, hẳn đã hoàn toàn thừa hưởng sắc đẹp tuyệt mỹ của vị Công chúa Tư Lan kia rồi.

Ta vô thức muốn thoát ra nhưng phát hiện mình không chỉ không thể nói mà còn không cử động được. Có lẽ khả năng che giấu biểu cảm của ta quá kém, hoặc là đối phương quan sát quá tinh tường, bàn tay đặt trên eo ta từ từ siết lại, vòng qua ôm lấy ta. Mỹ nhân tựa đầu lên vai ta, nụ cười rạng rỡ: “Ta đã điểm huyệt A Kiều rồi, nên bây giờ nàng tạm thời không cử động được đâu.”

Thực ra, ta không cảm thấy mình quá hoảng loạn, trong đầu lướt qua từng cảnh tượng ta và nàng đã trải qua cùng nhau. Gần như mỗi ngày sau khi Tề Tuyên lên triều, ta đều tới Thúy Trúc Uyển tìm nàng, nhìn nàng viết chữ, cùng nàng đánh cờ. Ta thật lòng khuyên nàng đừng gác chân lên bàn nữa, thậm chí có một lần khi Tề Tuyên không về dùng bữa trưa, ta và nàng còn cùng nhau chợp mắt. Đến giờ, bên hông nàng vẫn treo túi hương ta tặng.

Ta không biết cảm giác trong lòng mình là gì: suy sụp, xấu hổ, hay là không thể tin nổi.

Từ nhỏ, ta đã lớn lên trong phủ Tướng quân, hiếm khi ra ngoài và cũng không giỏi giao tiếp, điều này khiến ta không có bạn bè. Các tỷ muội nhà họ Hoa luôn xem ta như đứa trẻ, Triệu Nhiên Công chúa càng không hề thân thiết.

Rồi Nguyên Niệm Khanh xuất hiện, lấp đầy khoảng trống ấy, ta nghĩ cuối cùng mình cũng có một người bạn thân.

Nghĩ đến đây, không hiểu sao ta thấy sống mũi cay cay, nước mắt lặng lẽ chảy ra. Cuối cùng, ta đối diện với ánh mắt của người trước mặt, vẻ hoảng hốt trên gương mặt hắn hiện rõ trong mắt ta.

Một hơi thở nghẹn trong lồng n.g.ự.c, khó mà buông xuống. Hóa ra, tất cả đều là dối trá.

Ngón tay Huyền Khanh lướt qua má ta, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ, rồi khẽ thở dài, rời ánh mắt đi nơi khác. Hắn bế ta lên, ôm vào lòng và đặt ta xuống giường. Nhìn dáng vẻ ấy, ta đoán hắn muốn hôn ta, nhưng cuối cùng nụ hôn ấy không hạ xuống đôi môi hắn đã chăm chú ngắm nhìn.

Ta lại nhắm mắt, chẳng biết mình nên nghĩ gì, chỉ biết không muốn nhìn hắn.

Huyền Khanh hôn lên trán ta. Ta có thể cảm nhận bàn tay siết dần ở cổ, nhưng sau một hồi lâu, cảm giác ngạt thở vẫn không đến, thay vào đó là một giọt nước mắt rơi trên mặt ta. Ta mở mắt, chỉ kịp thấy bóng lưng hắn rời đi.



Từ đó, ta không gặp lại Huyền Khanh nữa.

Ta không nhắc và Tề Tuyên cũng không hề nhắc đến chuyện ấy. Hôm đó, khi giải huyệt cho ta, Tề Tuyên ôm ta đang run rẩy trong lòng và khẽ nói: “Xin lỗi.” Lúc ấy, ta mới hiểu rằng Tề Tuyên đã luôn biết Nguyên Niệm Khanh thực chất là ai.

Về sau, ta nghe đám gia nhân nói kẻ ám sát lần trước đã bị tra ra là người của Ung Vương phủ. Rõ ràng chẳng ai bị thương, nhưng bên ngoài lại đồn rằng hôm ấy thích khách đã gây thương tích cho Tướng quân phu nhân.

Là đương sự, ta mang theo thắc mắc mà đi gõ cửa thư phòng của Tề Tuyên.

Ai ngờ vừa mở cửa, ta ngạc nhiên phát hiện trong phòng không chỉ có Tề Tuyên, phó tướng của hắn và Lăng Dực, mà còn có cả A Đồ La.

Thấy ta cầm hộp điểm tâm, chỉ ló đầu vào rồi lại không vào hẳn, Tề Tuyên mỉm cười, rời bàn đi đến đón lấy hộp bánh trong tay ta, vòng tay ôm ta, đưa ta đến ngồi ở bàn. Hoàn toàn không để ý đến ánh mắt nóng bỏng của mọi người trong phòng, hắn khẽ cúi xuống, tay đặt trên tay vịn ghế, người nghiêng sát lại ta, khắp người toát ra vẻ vui mừng: “Kiều Kiều mang điểm tâm đến cho ta sao?”

Sống cùng Tề Tuyên lâu như vậy, ta chưa từng quấy rầy hắn khi hắn đang bận bịu trong thư phòng. Ta cứ ngỡ khi bận chính sự, ai cũng sẽ không thích bị người khác làm phiền. Vậy nên khi vừa đẩy cửa, thấy hắn đang bàn việc, ta có chút phân vân không biết có nên vào hay không. Không ngờ Tề Tuyên lại vui vẻ đến thế.

“Đúng vậy,” Trước nhiều ánh mắt dồn vào như vậy, ta thật sự có chút ngượng ngùng, nhất là khi A Đồ La nhìn chằm chằm vào ta và Tề Tuyên không chút che giấu, thậm chí còn gật đầu với ta khi ánh mắt chạm nhau. Ta cúi đầu, theo thói quen nắm lấy vạt áo của Tề Tuyên, khẽ nép vào phía chàng.

Hộp điểm tâm đặt trên bàn, ta và Tề Tuyên chưa kịp động đến thì Lăng Dực ngồi bên cạnh đã rất tự nhiên đứng dậy, bước đến bàn, mở nắp hộp, lấy ra một đĩa bánh phù dung, bốc một miếng nhét vào miệng, gật gù hài lòng, chiếc lông đỏ trên bảo quan theo đó mà đong đưa: “Tiểu tẩu tẩu thật chu đáo. Vừa rồi ta uống trà cả buổi, đang nghĩ đến bánh phù dung thì tiểu tẩu tẩu liền mang đến.”

Thấy Lăng Dực lại định với tay lấy thêm, Tề Tuyên liền vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn. Bàn tay nhỏ nhắn, trắng trẻo như con gái của tiểu Hầu gia bị vỗ một cái đỏ bừng, vừa hay ta đang tròn mắt nhìn hắn, Lăng Dực vội rụt tay ra sau, ngồi xuống chỗ, buồn bực nói một câu “Keo kiệt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play