"Ngươi tên khốn kiếp này! Ngươi quả nhiên không phải người!"
Tô Khanh Hàn một bên mắng một bên bị bọn thị vệ kéo vào sương phòng bên cạnh.
Ngẩng đầu lên nhìn theo bóng dáng giãy giụa của Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục sờ vết sẹo dưới mắt trái, trên mặt tươi cười một tấc lại một tấc rồi trở nên lạnh băng.
Kết quả, Tô Khanh Hàn vẫn bị bắt đội mũ phượng choàng khăn voan bước vào đại điển phong phi, ở bên trong đại điển bị quần thần Dực Bắc Quốc chỉ chỉ trỏ trỏ, nhận hết trào phúng.
Mặt trời lặn ở Tây Sơn*, tà dương như máu.
*Ngọn núi phía tây
Trở lại trong sương phòng cả người Tô Khanh Hàn mơ màng hồ đồ, như vừa gặp ảo giác.
Thân thể rất nặng......
Bởi vì mặc trong ba tầng ngoài ba tầng hỉ bào đỏ thẫm.
Đầu cũng rất nặng......
Bởi vì đội mũ phượng nặng trĩu.
Hắn đường đường là nam nhi bảy thước, Đại tướng quân Cung Quốc, vì nước vì dân lập được bao nhiêu chiến công hiển hách ...... Nhưng mà hiện giờ lại mặc nữ trang gả đến địch quốc làm Thái Tử Phi?!
Tô Khanh Hàn tức giận đến cả người phát run, la to một tiếng hắn sắp điên rồi, thô bạo kéo mũ phượng trên đầu cậu xuống, xé hỉ bào đỏ thẫm thành những mảnh nhỏ rơi đầy đất.
"Ngươi đang làm gì?!"
Cả người giật mình, Tô Khanh Hàn theo tiếng nói xoay người lại, nhìn thấy Đoạn Càn Mục xụ mặt đứng ở cửa phòng.
Đôi mắt trừng lớn tràn đầy lửa giận, Đoạn Càn Mục nhìn thấy biểu tình này của Tô Khanh Hàn, lại nhìn ngọc châu và mảnh vải đầy đất, không nhịn được bật cười, "Hiện tại còn chưa tới thời điểm ngươi hầu hạ cô đi vào giấc ngủ đâu, còn có tiệc tối, không cần thoát y sớm như vậy."
"Đoạn Càn Mục!"
Tô Khanh Hàn cọ vào giường một chút rồi đứng bật dậy, dùng sức kéo vạt áo Đoạn Càn Mục.
"Như thế nào, ngươi tưởng cô sẽ làm gì ngươi?"
Tô Khanh Hàn giống như một con nhím xù lông, Đoạn Càn Mục bình tĩnh, nhàn nhã, Tô Khanh Hàn ngày thường thong dong bây giờ lại chật vật biết bao.
Tô Khanh Hàn trong lòng biết rõ, Dực Bắc Quốc và Cung Quốc ký kết hiệp nghị ngưng chiến đúng là bởi vì chuyện hòa thân lần này, Đoạn Càn Mục ước gì hắn động thủ, cứ như vậy Dực Bắc Quốc sẽ có cớ xuất binh đánh chiếm Cung Quốc, mà hiện tại hắn không có võ công, cũng không phải Đại tướng quân Cung Quốc, như vậy Cung Quốc căn bản không chịu được một kích của hắn.
Tay nắm thành quyền lơ lững giữa không trung, khớp xương kêu răng rắc, cuối cùng vẫn thong thả mà thả tay ra.
Thấy Tô Khanh Hàn thuận theo mà buông tay ra, cúi đầu, Đoạn Càn Mục phát ra tiếng cười trầm thấp, "Hiểu ra rồi sao, cô biết Tô Đại tướng quân thông minh như vậy, sẽ không làm những hành động thiếu sáng suốt."
"Không cần......"
Vừa dứt lời, Đoạn Càn Mục liền nghe được Tô Khanh Hàn thống khổ nỉ non.
"Không cần gọi ta là Đại tướng quân...... Ta không phải."
Tô Khanh Hàn âm thanh run rẩy chất chứa sự không cam lòng.
"Ha ha ha!" Đoạn Càn Mục cười vỗ vỗ gương mặt Tô Khanh Hàn, "Ngươi còn biết thân biết phận đấy, cũng đúng, nào có Đại tướng quân nào lại chỉ biết ba trò mèo đấu với đám trẻ nhỏ?"
Nghe Đoạn Càn Mục châm chọc mỉa mai, Tô Khanh Hàn mặt trắng không còn huyết sắc.
Giây tiếp theo, hắn chỉ nghe một tiếng roạc, quần áo trên người bị Đoạn Càn Mục xé thành hai nửa.
"Ngươi muốn làm gì!" Tô Khanh Hàn trừng mắt run rẫy.
"Cô thấy ngươi không thích thân hỉ bào này, vậy thì chi bằng cô tự mình giúp ngươi trang điểm, nhất định ngươi vừa ra ngoài chắc chắn kinh diễm bốn tòa."
Lời nói Đoạn Càn Mục không có ý tốt gì, Tô Khanh Hàn chỉ cảm thấy làn da bị bại lộ bên ngoài giống bị sương chạm vào, lạnh phát run, đầu ngón tay cứng đờ.
Đêm đã khuya, Cảnh Dương Cung thắp đèn huy hoàng.
Tiệc tối bắt đầu, huynh đệ Đoạn Càn Mục cùng một đám bạn bè đều duỗi dài cổ nhón chân mong chờ Tô Khanh Hàn xuất hiện.
"Không nghĩ tới vị Đại tướng quân Cung Quốc này mặc nữ trang vào thật đúng là một đại mĩ nhân!" Nhị hoàng tử Đoạn Càn Thuần bưng chén rượu, một cái tay khác chống cằm, rất có hứng thú mà cong cong khóe môi, mắt lé nhìn về phía nam tử đứng bên cạnh cách đó không xa.
Nam tử này mang theo phong cách cổ xưa, từ đầu đến chân tản mát ra một tia thư hương khí, người lớn lên cũng rất hào hoa phong nhã, một thân khoác áo giáp trung đứng cạnh thị vệ có vẻ mười phần xuất chúng.
Người này tên là Lâm Vân, khi còn nhỏ là gã sai vặt của Đoạn Càn Mục, trưởng thành sau luyện võ, đã là thị vệ thống lĩnh trong cung Đoạn Càn Mục, cũng là thư đồng của Đoạn Càn Mục, được Đoạn Càn Mục tin cậy.
"Lâm Vân, em cảm thấy thế nào? Đại ca thấy Thái Tử Phi thế nào?"
Tìm theo tiếng nhìn về phía Đoạn Càn Thuần, Lâm Vân hướng Đoạn Càn Thuần ôm quyền, cung kính mà cúi đầu, "Ti chức không dám bình phẩm Thái Tử Phi từ đầu đến chân."
Khách khứa đột nhiên truyền đến một mảnh ồ lên, Đoạn Càn Thuần và Lâm Vân đồng loạt quay đầu, chỉ thấy Tô Khanh Hàn khoan thai đi tới, thay đổi y phục đi theo bên người Đoạn Càn Mục, Đoạn Càn Mục cố ý ôm eo Tô Khanh Hàn, đẩy Tô Khanh Hàn tới trước mặt các vị khách nhân.