Hứa Lê chỉ vào lớp da lột của rắn biến dị: "Cậu định làm gì với cái này?”
Rắn biến dị lắc đầu, thậm chí còn không thèm nhìn lớp da rắn một cái, còn thè lưỡi rắn ra, trông rất chán ghét. Húa Lê: ". . . “
Mặc dù cô không hiểu tiếng rắn nhưng cô có thể hiểu được hành động của con rắn này và không hiểu sao, cô dường như có thể cảm nhận được một chút ý tứ của rắn biến dị, dù là hành động hay cảm nhận mơ hồ, ý của con rắn này đều là: Không cần. Hứa Lê: ". . . Cậu không cần thì tặng cho tôi đi.”
Ngay khoảnh khắc đó, đường như trong đôi mắt vừng đen của rắn biến dị đều hiện lên vẻ kinh ngạc. Giữ lại cái lớp da rách nát vô dụng này để làm gì? Hứa Lê cất lớp da rắn của rắn biến dị vào không gian, sau đó mới xoa xoa cái đầu nhỏ của rắn biến dị: "Cậu đã nhất quyết muốn đi theo tôi, vậy tôi đặt cho cậu một cái tên nhé?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT