Cô chọn tiếp một ít báo chí rồi cầm đi ra cửa tìm ông cụ để trả tiền.
Lúc ông cụ cân đồ thì Bạch Đào luôn cúi đầu nhìn cái hộp nhỏ kê ở dưới gầm bàn. Nó có màu đen và trông giống như là một miếng gỗ mốc nhỏ, bên trong thật sự có đồng tiền in hình Viên Thế Khải sao? Nếu hệ thống đã kiểm tra thì chắc là có, vậy cô tính bịa lý do nào đây? Ôi trời, thật sự phiền mà.
“Năm xu một cân. Chỗ này là ba cân, tổng cộng là mười năm xu.”
“Vâng, cháu biết rồi.” Bạch Đào lấy tiền từ trong túi ra và đặt ở trên bàn.
Bạch Đào ngồi xổm xuống và lấy chiếc hộp sắt đó ở dưới gầm bàn lên: “Ông bán cái này à? Ha ha, cháu thấy ông chèn cái bàn này, nhà cháu cũng có cái bàn chân khập khiễng như vậy, không biết cháu mua cái này về kê bàn được không? Ông cho biết giá của nó đi. Không có cái này thì cái bàn sẽ không cân được.”
Ông cụ giống như là đang nhìn một kẻ mất trí, nhưng mà tính tình vẫn tốt nên không nói gì khó nghe: “Tôi vô tình nhặt được cái này, nếu cháu muốn thì cứ lấy đi.”
Thật là kỳ lạ, một miếng gỗ nhỏ bẩn thỉu mà cũng có người muốn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT