Cô vỗ nhẹ lên lưng anh trấn an, dịu dàng nói: “Anh mau qua nói chuyện với mẹ, còn có mấy đứa bé. Có lẽ một thời gian dài anh sẽ không gặp họ, nên suy nghĩ xem nói thế nào với cha mẹ.”
Cố Tranh khàn giọng nói: “Gặp được em là may mắn nhất đời anh.” Phải dùng tất cả may mắn đã tích góp được chỉ vì có thể gặp được cô.
Bạch Đào qua nhà bếp nấu một bát sủi cảo cho anh. Bây giờ thời tiết đang lạnh nên nhà họ đã làm không ít sủi cảo để ngoài đống tuyết.
Cố Tranh và Bạch Đào thương lượng với nhau, họ quyết định tạm thời không nói thật với cha Cố và mẹ Cố, để tránh cho họ lo lắng.
Vì vậy chỉ nói Cố Tranh lái xe, lần này phải đi xa nhà.
Cố Tranh ôm lần lượt ba đứa bé vào lòng, lại nâng lên cao, đùa vui vẻ với ba đứa bé.
“Anh đi đây. Đông Dực đang chờ anh ở bên ngoài.” Cố Tranh đến canh Bạch Đào nói nhỏ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT