“Các con ngồi lửa mà mang theo đồ vật thì không bị tính tiền, nếu đã không tốn tiền thì tội gì không mang theo nhiều một chút, vé xe lửa lại đắt như thế, mang theo nhiều đồ thì tiền vé xe lửa kia cũng coi như tiêu rất đáng”
“Chờ các con đến Bắc Kinh rồi, đến khi ăn không quen khẩu vị bên đó thì lấy thịt khô, lạp xưởng ra mà ăn, đừng để đến lúc đó lại thèm mà không có ăn.” Dáng vẻ của mẹ Bạch giống như đang nói: Chỉ có đứa ngốc mới không mang theo nhiều đồ.
Bạch Chi và Bạch Tú cũng cảm thấy mẹ mình nói có lý, cả hai gật đầu tán thành.
Bạch Đào cũng hiểu ý tốt của họ nên không thể làm gì khác hơn là nói cảm ơn.
Bạch Chi, Bạch Tú cũng chuẩn bị một phần cho Bạch Vân, một cô gái nhỏ như cô ấy chắc chắn sẽ phải ở lại ký túc xá, cô ấy sẽ không được nấu nướng trong ký túc xá nên mới chuẩn bị một ít thức ăn cho Bạch Vân ăn trên đường.
Bạch Vân và Bạch Đào đã hẹn nhau, chờ đến khi cả hai đã đến trường thì sẽ viết thư báo bình an cho nhau.
Mẹ Bạch cũng dặn dò họ đến Bắc Kinh rồi thì phải gọi điện thoại về báo bình an cho người nhà biết, viết thư quá chậm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT