Cố Tranh bưng chén mì gà, sải bước tới, quả nhiên trên tay ổn định vững chắc, một chút nước canh đều không có rơi ra ngoài.

Cửa được đẩy ra từ bên ngoài.

Nhìn thấy người tới, hẳn anh chính là Cố Tranh, anh rất cao nên thời điểm nhìn anh thì cô phải hơi ngửa đầu lên.

Vai rộng eo thon, hai chân thon dài.

Tròng mắt đen nhánh, ánh mắt thâm thúy thanh minh, mũi thẳng thắn, sườn mặt góc cạnh rõ ràng, chính là kiểu người chính trực đẹp trai bức người.

Chờ anh xoay người lại, chỉ thấy trên khuôn mặt anh tuấn của anh có một vết sẹo dữ tợn được kéo dài từ mi mắt tới mang tai.

Bạch Đào cảm thấy chính mình nhìn chằm chằm vào vết sẹo của người ta như vậy cũng thật không lễ phép, liền bình tĩnh thu hồi tầm mắt.

Một vết sẹo mà thôi, cũng không khiến cô cảm thấy sợ hãi được, nói giỡn, cô từ cuộc sống mạt thế ngươi lừa ta gạt, lục đυ.c với nhau xuyên về đây, ở nơi đó không có người phía sau để dựa vào, không có bạn bè thân thiết, một giây trước còn kề vai chiến đấu, một giây sau đã có thể xé rách mặt nhau.
Đôi mắt sắc bén thâm trầm của Cố Tranh hiện lên một chút ảm đạm, đảo qua nhìn Bạch Đào, cô gái nhỏ nhu nhược, dáng người nho nhỏ, vẻ mặt mang theo sự tái nhợt.

Nhấp nhấp môi mỏng, trầm giọng: “Đói bụng sao? Ăn một chút đi.”

“Được, cảm ơn.” Vừa rồi còn không cảm thấy gì, này vừa nói thì cô liền cảm thấy đói bụng không chịu được, nhìn thấy chén mì thịt sợi này liền cảm thấy rất muốn ăn.



Cô đã không nhớ rõ từ bao giờ mà cô không được ăn qua chén mì nóng hôi hổi, lại thơm ngào ngạt như vậy.

Thức ăn ở mạt thế đều là thức ăn nhanh, tuy cô có hệ thống thương thành, nhưng cô lại không có thời gian để trầm tĩnh nấu một bữa cơm, hơn nữa mùi thơm của thức ăn sẽ thu hút các loại thú biến dị tìm đến.

Ánh mắt Cố Tranh thâm thúy, hôm nay cô khách khí như vậy khiến anh cũng khá bất ngờ mà phải nhìn cô nhiều thêm vài lần.
Bạch Đào vừa ăn mỳ thơm ngon ngào ngạt, vừa âm thầm quan sát anh, nếu không để ý tới vết sẹo thì anh rất đẹp trai, đúng là giá trị nhan sắc của anh bị vết sẹo lại kéo xuống không ít.

Nếu bỏ qua vết sẹo này mà đánh giá Cố Tranh, thì anh chính là kiểu người có cơ thể rắn rỏi khỏe mặt, khuôn mặt chính trực đẹp trai.

Ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn khiến Bạch Đào muốn mở rộng miệng mà ăn, chuyên tâm ăn đồ ăn nhưng vẫn giữ được dáng vẻ văn tĩnh khi ăn chứ không khiến cho người ta có cảm giác dung tục.

Cố Tranh nhấp môi ngồi ở một bên, híp lại con mắt, ngón tay vô ý thức gõ nhẹ ở trên mặt bàn.

Bạch Đào nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu, đôi mắt hạnh tràn đầy sự khó hiểu, đồ ăn trong miệng còn chưa có nuốt xuống khiến khuôn mặt phình phình.

Cố Tranh nắm tay lại mà đặt ở bên miệng ho nhẹ một tiếng, “Xin lỗi.” Thời điểm anh suy nghĩ về việc gì đó thường có thói quen gõ lên mặt bàn.
“Em ăn cơm đi, anh ra bên ngoài đi dạo.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play