Sau đó cô lại nghe Lưu Thảo Nha mắng: “Khóc khóc khóc, một đứa hai đứa đều là thứ của nợ, còn có mặt mũi mà khóc nữa à, khóc cái gì mà khóc, tôi còn chưa khóc đây này.”
Bạch Đào cảm thấy buồn bực nên đóng cửa nhà.
Có nhà hàng xóm như vậy, sau này nhất định sẽ có nhiều chuyện phiền phức lắm đây.
Vào nhà, Bạch Đào lấy vải ra, cô tiếp tục may vá để giết thời gian.
Trẻ con lớn rất nhanh, thời gian dự sinh là mùa nóng, cho nên Bạch Đào đã may quần áo rộng hơn một chút. Lúc trời nóng, chỉ cần quấn một lớp chăn mỏng là được.
Buổi trưa Bạch Đào hầm cháo thịt bò.
Thịt bò khó có thể mua được ở thời đại này nên cô không có lý do chính đáng để lấy ra, đành phải ăn một mình vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT