Cố Tranh đợi cô ngủ rồi mới hôn lên cái trán trơn bóng của cô một cái, đứng dậy đi tắm, sau đó anh quay về giường, lại tiếp tục ôm vợ ngủ. Có vợ mà không ôm vợ ngủ mớ là ngốc.
Sáng hôm sau, Bạch Đào mơ màng thức dậy, lúc này cô vẫn còn uốn trong lồng ngực của Cố Tranh, cái đầu nhỏ cọ qua cọ lại trước lồng ngực Cố Tranh.
Sinh lực của Cố Tranh rất dồi dào, buổi tối của tháng mười một đã rất lạnh rồi nhưng vì có Cố Tranh ôm cô ngủ cả đêm, trên người chỉ đắp một chiếc chăn mỏng nhưng không hề cảm thấy lạnh.
Đôi mắt Cố Tranh hiện ý cười. Vợ anh mềm mại, ấm áp như một con mèo con: “Tỉnh rồi à? Em đừng lộn xộn!”
Giọng nói của anh rất trầm, thấp, âm cuối còn kéo dài khiến người ta nghe ra có ý cưng chiều.
“Lần này có phải anh thức dậy trễ nhất rồi không? Sao hôm nay anh thức dậy muộn như vậy?” Bạch Đào lên tiếng, giọng nói của cô rất mềm mại. Trước kia, mỗi khi thức dậy, Bạch Đào chưa bao giờ nhìn thấy Cố Tranh vẫn còn ở trên giường, thế nhưng hôm nay anh vẫn nằm ì ở đây, thật sự rất hiếm!
Cố Tranh cũng biết như vậy, có thể nói hôm nay anh thức dậy trễ hơn trước kia rất nhiều, đơn giản là vì anh không muốn xuống giường, anh còn muốn ôm vợ mình ngủ tiếp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play