Trên mặt chị dâu cả lộ ra nụ cười vô cùng dữ tợn… À không phải, là nụ cười rất từ ái: “Đùa thôi à? Chẳng phải con rất có năng lực sao? Nhận sai cái gì chứ? Con chạy đi! Tiếp tục chạy xem nào!”

“Mẹ, mẹ ơi… Oa… A…”

Chờ đến khi ra khỏi cửa thì Cố Thanh Oánh cười rất tươi.

Mẹ Cố buồn cười nhìn cháu gái: “Em trai cháu bị đánh, cháu lại vui vẻ đến vậy sao?”

“Làm gì có ạ. Ai bảo nó thả sâu lông vào trong cặp của cháu chứ? Lúc cháu đưa tay vào lấy sách thì sờ trúng con sâu lông đó, cháu giật mình nhảy lên mặt bàn, khiến tất cả bạn học đều cười cháu.” Cố Thanh Oánh nói.

Trong nhà.

Cố Tranh đi trả xe đạp lại cho anh tư và trở lại rồi.

Ở một góc bếp có một mảnh ngói vụn, để phòng ngừa khi trời mưa bị dột nước nên anh đã bắt thang, thành thục leo lên mái, đổi mảnh ngói mới.
Cố Tranh còn tiện tay sửa lại ống khói.

Lúc mẹ Cố và Bạch Đào đi vào thì thấy Cố Tranh còn đang ngồi trên mái nhà.

Mặc dù biết Cố Tranh có bản lĩnh nhưng dù sao cũng đã từng bị thương, mẹ Cố không khỏi lo lắng nhắc nhở: “Tranh Tử, con cẩn thận chút! Làm xong thì mau xuống đi, cẩn thận đừng để ngã!”

“Vâng, con biết rồi.” Trên mái nhà của anh cả cũng có ngói vỡ, Cố Tranh đi dọc theo tường mà thay luôn.

Sau đó anh an toàn nhảy xuống đất.

Mẹ Cố vỗ ngực một cái, thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Đào vào phòng lấy mấy viên kẹo sữa cho vào túi của Cố Thanh Oánh, sau đó lại lấy táo ra rửa.

Cố Thanh Oánh đỏ mặt: “Thím năm, cháu đã là cô gái lớn rồi, thím không cần cho cháu kẹo đâu.”

Ngoại trừ anh cả thì Cố Thanh Oánh là đứa trẻ lớn nhất trong số các anh chị em trong nhà, vì vậy bình thường cô bé luôn luôn nhường cho các em trai, em gái nhỏ hơn, thế nhưng hôm nay lại được thím năm nhét kẹo vào túi giống như trẻ con, khiến cô bé rất vui nhưng cũng hơi ngượng ngùng.
“Cháu gọi thím là thím năm thì với thím năm, cháu vẫn là người vai dưới. Cất kẹo vào túi cũng không có gì đâu, thỉnh thoảng lấy ra ăn cho ngọt miệng.” Bạch Đào vừa rửa táo vừa ngẩng đầu nói.

“Cho cháu này, ăn táo đi! Táo đỏ này rất giòn, vừa nhiều nước vừa ngọt.” Bạch Đào đưa táo cho Cố Thanh Oánh.

Bạch Đào đưa cho mẹ Cố táo vàng, loại táo này thơm hơn, cắn vào cũng mềm hơn lại không dính răng.

Rất thích hợp cho những người lớn tuổi ăn.

Mẹ Cố vui vẻ nhận táo con dâu đưa cho, bà ấy cũng biết hôm nay con trai và con dâu vừa đi công xã, có lẽ là mới mua hôm nay.

Những năm qua, mỗi khi được mùa, đội sản xuất xung quanh đây thu hoạch táo và một số loại trái cây khác, bình thường nhà ai có dư lương thực thì có thể cầm lương thực đi đổi trái cây của đội sản xuất khác về ăn.
Chờ một lúc thì công nhân của xưởng gạch cũng đưa vật liệu đến.

Cha Cố, anh cả, anh hai, còn có anh ba nhanh chóng từ ngoài ruộng chạy về.

Vì sao nói thời đại này rất xem trọng việc trong nhà có nhiều con cháu? Vì lúc có việc thì nhiều người cùng chung sức vẫn tốt hơn.

Lấy ví dụ như bây giờ.

Không cần người ngoài giúp đỡ, cả nhà họ Cố cùng ra trận, đến chạng vạng tối thì đã xây lên cao bằng một người rồi.

Đàn ông bận rộn trong sân nhưng phụ nữ cũng không nhàn rỗi.

Lúc chị dâu hai và chị dâu tư đến thì đều mang theo rau củ mình đã trồng trong nhà đến.

Một lát nữa họ sẽ dùng mỡ heo xào số rau này, chỉ cần có mỡ heo thì món xào sẽ thơm ngon vô cùng.

Mỡ được cắt thành từng khối, thắng thành mỡ heo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play