“Thật sự?” Mẹ Cố có chút không tin, con trai út là người như thế nào bà ấy còn không biết sao, nói nhẹ thì quá đứng đắn, cho dù nói là đầu gỗ thì cũng không quá đáng, vậy mà bây giờ cũng hiểu cái gọi là tình thú?

“Vô cùng chính xác đó bà nội, cháu còn có thể lừa bà sao?” Cố Thanh Thần lại vì Bạch Đào mà bênh vực kẻ yếu, nói: “Bà nội, bà phải bảo lại chú năm đi, thím năm của cháu đối xử với chú ấy rất tốt, còn chú ấy thì hay rồi, một mình uống hết nước, cũng không biết chừa lại cho cháu và thím năm, thím năm giận lên còn dùng đất ném chú ấy, chú năm quá ích kỷ, một chút cũng không biết chăm sóc người khác.”

Mẹ Cố và chị dâu Cố liếc nhau, cùng cảm thấy cháu trai/con trai nói có chút không đúng.

Chuyện phía trước có thể miễn cưỡng tin tưởng, còn việc Cố Tranh uống hết nước, không cho vợ và cháu trai uống, việc này có chút không đúng.
Mẹ Cố quá hiểu con trai út của mình, ý vị thâm trường nhìn vào mắt của cháu trai cả, chỉ sợ là con trai không chừa lại cho một mình cháu trai thôi!

Mẹ Cố nghĩ đến.

Thì chị dâu Cố cũng nghĩ đến, nhưng cũng không vạch trần, đứa con trai này, quá ngốc.

Chị ấy ghét bỏ liếc anh ấy một cái: “Được rồi, con qua bên chỗ chú năm nhìn xem chú ấy có cần phụ giúp gì không.”

Cố Thanh Thần vừa mới ra khỏi cổng, đã nhìn thấy Bạch Đào cầm theo một cái rổ đi vào cổng, nhưng cái rổ này có chút quen mắt, nếu như đoán không sai thì chỗ này đựng toàn thịt: “Thím năm, thím đến rồi.”

“Bà nội và mẹ cháu có ở nhà không?” Bạch Đào cười hỏi.

“Có ạ.” Cố Thanh Thần gọi vọng vào nhà: “Bà nội, mẹ, thím năm đến.”

Mẹ Cố và chị dâu Cố đã nghe Cố Thanh Thần nói qua.

Nghe Bạch Đào nói xong ý đồ đến, mẹ Cố lôi kéo tay Bạch Đào, càng nhìn càng vừa lòng, chỉ trong hai ngày mà cô đã thu phục được đứa con trai cứng đầu kia.
Chỉ là nghĩ đến con trai út, mẹ Cố không khỏi sinh ra vài phần thương tiếc cho Bạch Đào.

Vui vẻ nói: “Con cần gì phải tốn kém, đều là người nhà, phụ một ít chuyện, cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Nếu cần thì gọi nhà thằng cả và nhà thằng hai đến phụ.”

“Con biết rồi mẹ.” Chị dâu Cố đáp.

“Cảm ơn mẹ, cảm ơn chị dâu, đã làm phiền anh cả chị dâu rồi!” Bạch Đào cong mi cười nhạt, đem rổ cho chị dâu Cố.

Trọng lượng của rổ không nhẹ, chị dâu Cố xốc mảnh vải che ở trên lên, ui trời, đúng là không nhẹ: “Em dâu năm sao mua nhiều như vậy.”

“Không nhiều lắm đâu, chúng ta đông người, chia ra thì một người cũng không được bao nhiêu.” Bạch Đào nói.

Anh cả và chị dâu Cố có hai trai một gái, Cố Thanh Thần là con trai cả, em gái Cố Thanh Oánh năm nay mười lăm tuổi, em trai Cố Thanh Dương mười ba tuổi.
Hơn nữa tí còn mấy người anh tới phụ giúp, thêm chị dâu và bọn nhỏ, người cũng không ít.

Vài người ở trong phòng nói chuyện.

Bên ngoài truyền đến thanh âm Cố Thanh Oánh và Cố Thanh Dương đang đấu võ mồm.

Trên mặt Cố Thanh Dương dính bùn, ống quần xắn đến tận đầu gối, dưới đầu gối dính đầy bùn, một tay xách cái thùng nhỏ, còn tay kia thì cầm đôi giày vải.

Chị dâu Cố vừa thấy, lập tức tức giận, bất chấp việc em dâu năm còn ở đây, cầm cây chổi phía sau cửa làm bộ phải đánh.

“Cố Thanh Dương con muốn mẹ tức chết có phải hay không, xem quần áo trên người con đã bẩn đến độ nào rồi, có phải con lại trốn học đúng không, hôm nay mẹ sẽ đánh chết con”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play