Vương Diễm Lệ bĩu môi, đám người này chỉ biết giả vờ làm người tốt, lúc nãy sao họ không nói cho cô ta vay lương thực, đợi lúc này nhìn thấy có cán bộ ở đây mới nói. Nếu có được lương thực miễn phí thì cần gì phải vay của họ?
Hơn nữa còn phải trả lại, coi cô ta là đồ ngốc à?
Cán bộ thầm mắng lòng, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, thanh niên trí thức và dân trong thôn xảy ra tranh chấp, khoó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy thôn dân phân biệt đối xử với người ngoài địa phương.  Còn phải trấn an họ trước, xử lý không tốt thì việc đánh giá tiên tiến, gương mẫu cuối năm sẽ đổ sông đổ bể.
Trưởng thôn không thèm để ý đến người thanh niên trí thức vừa nói mà nhìn Vương Diễm Lệ hỏi: "Vậy thanh niên trí thức Vương, cô định làm thế nào?"
"Ít nhất cũng phải bồi thường mười lăm cân bột ngô." Tuy Vương Diễm Lệ còn muốn đòi nhiều hơn nhưng dù sao cũng chỉ là làm bẩn chứ không phải làm rách áo. Nếu cô ta đòi nhiều hơn thì cũng không được, mười lăm ký bột ngô cũng đủ cho cô ta ăn một thời gian rồi.
Trưởng thôn tức giận đến bật cười, đáp: "Được, hôm nay đã muộn rồi, sáng ngày mai cô đến đội sản xuất lãnh."
Trưởng thôn cũng không mặc cả, ông ấy cảm thấy mất mặt. Ông ấy trở về sẽ bàn bạc với ban lãnh đạo của thôn, nếu thôn không muốn trả thì ông ấy sẽ tự trả.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play