Sau khi ăn táo xong, hai người bắt đầu làm việc. Bạch Đào phụ trách nhặt, Cố Tranh phụ trách buộc. Tay anh khỏe hơn nên buộc dây chắc hơn.
Nhặt được một đống lớn thì hai người liền dừng tay. Trước tiên họ sẽ vận chuyển những thứ này về nhà.
Bạch Đào nhấc một bó lên. Cố Tranh thì thảm hơn, một tay anh cầm vài bó, gần như mỗi ngón tay có thể treo một bó.
Nếu không nhờ dáng người anh cao thì có lẽ những đống củi này đã có thể che lấp anh rồi. Chính là một đống củi di động.
Bạch Đào đi trước, chỗ đoạn nào có đá thì cô sẽ nhắc nhở Cố Tranh một tiếng để đề phòng Cố Tranh không nhìn thấy.
Trên núi, Trần Ngọc đã lén lút tìm kiếm trong vài ngày, thậm chí còn bị những người dân trong thôn dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc để nhìn mình.
Nhưng cô ta cũng không quan tâm người khác nhìn mình như thế nào. Trọng sinh một lần, có kinh nghiệm của đời trước, nên cô ta không còn cô gái nhỏ không biết gì nữa. Người khác thích nhìn thế nào thì nhìn, cuộc sống là do cô ta tự trải qua. Đợi sau này khi cô ta phát đạt, những người này sẽ không ngừng nịnh bợ cô ta.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT