Bạch Đào đang đứng cạnh lu nước trong sân, ngồi xổm xử lí những con tôm nhỏ, sau khi ngắt bỏ đầu đuôi thì lăn qua một lớp áo bột chiên vàng.
“Chậm một chút, chạy nhanh như vậy coi chừng ngã, sao Thanh Dương lại bắt được những con tôm này?”
Nhắc tới việc này thì mặt Cố Thanh Dương hớn hở hẳn lên, đắc ý nói: “Cháu dùng một sợi dây thừng cột vào cái bình trong suốt, thả một chút đồ ăn hoặc là giun vào bên trong, ném vào trong sông, một lát sau thì sẽ kéo sợi dây thừng lên, cá và tôm nhỏ sẽ bơi vào bên trong ăn, cháu còn câu được một ít cua sông, quá nhỏ, hơn nữa vỏ lại cứng, cũng không có thịt nên cháu lại thả về rồi.”
“Đúng là đầu óc thật linh hoạt.” Bạch Đào khen nói.
Cố Thanh Dương gãi gãi cái ót, cười ha ha không ngừng, “Không đâu ạ, mọi người đều làm như vậy.”
Cố Tranh gánh nước về thì ánh mắt Cố Thanh Dương trở lên sáng ngời: “Chú năm, chúng ta đi ra sông bắt cá được không ạ?”
Cố Thanh Dương đã sớm nóng lòng muốn thử, nhưng mà mẹ cậu nhóc đã hạ lệnh chết cho cậu nhóc, nếu như cậu nhóc dám xuống sông bắt cá thì sẽ khó giữ được cái mông lành lặn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT