Thời điểm này, thịt lợn, gạo trắng và bột mì chính là hàng khan hiếm, phải thử vận may mới có thể mua được, dù sao những thứ này không dễ gì có được, bán đắt hơn một chút cũng là hợp lý.
Bạch Đào rời khỏi chợ đen, tìm một chỗ khuất để cất giỏ rồi bước vào không gian, tẩy hết lớp hoá trang trên mặt, thay quần áo, lấy xe đạp ra rời khỏi đây.
Cô cũng không quay lại bệnh viện nữa mà về thôn Khê Thủy.
Cha Bạch ở lại bệnh viện thêm 3 ngày nữa thì bác sĩ mới cho xuất viện, về nhà tĩnh dưỡng.
Vương Quốc Bình mượn xe bò, cẩn thận trải một lớp chăn bông phía trên, đưa cha Bạch về nhà.
Lúc cha Bạch về nhà, nằm xuống chiếc giường ở nhà mớ thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi nói: "Ổ vàng ổ bạc cũng không bằng cái ổ chó ở nhà, dù bên ngoài có đầy đủ tiện nghi đến đâu cũng không thoải mái bằng ở nhà của mình."
"Ông là bệnh nhân, ngủ còn thoải mái hơn so với chúng tôi, tôi và Quốc Bình đều thay phiên nhau chợp mắt, mấy ngày nay, tôi còn cảm thấy mệt hơn so với đi làm." Mẹ Bạch nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT