Cố Thanh Oánh cũng bị chọc tức, cô bé chưa từng thấy người nào mặt dày đến vậy.
Bạch Đào vỗ vai Cố Thanh Oánh, ra hiệu cho cô bé đừng tức giận, quay sang Vương Diễm Lệ nói: "Hôm nay tôi coi như đã mở mang tầm mắt. Người ta thường nói người thành phố lịch sự biết phép tắc nhưng thực ra cũng không phải vậy. Người có tâm địa không tốt thì sinh ra ở thành phố hay nông thôn cũng không có gì khác biệt."
Cô nói xong liền quay sang Cố Thanh Oánh nói: "Thanh Oanh, chúng ta qua bên này hái. Giỏ đã đầy rồi, hái thêm chút nữa rồi chúng ta về nhà."
"Vâng, thím năm." Cố Thanh Oánh cũng thấy hôm nay thu hoạch không ít.
Vương Diễm Lệ hướng về phía bóng lưng của Bạch Đào và Cố Thanh Oánh hừ một tiếng, coi như hai người biết điều đi nhanh. Cô ta nhìn thấy một khu nấm trông rất ngon lành, vui mừng đến mức phát điên.
Cố Thanh Oánh thì thầm: "Thím năm, bây giờ con không ghen tị với người thành phố nữa.”
Trước đây, cô bé rất ngưỡng mộ những thanh niên trí thức từ thành phố xuống nông thôn. Họ mặc bộ quân phục xanh lá cây, rất có thần thái, áo sơ mi trắng, vẻ ngoài trẻ trung đầy sức sống mà cô bé chưa từng nhìn thấy ở những đứa trẻ trong làng. Nhưng bây giờ nhìn lại thì cũng chỉ như vậy thôi, tố chất cũng so le không đồng đều.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT