Lưu Xuân Phân và Vương Tú Quyên liếc nhìn nhau, bĩu môi, không ai trả lời, bọn họ không phải là người không biết lý lẽ, hiện giờ nhà bọn họ đang ở đều được chú út cho thêm tiền để xây lên nên bọn họ luôn nhớ kỹ lòng tốt của anh, cho dù người bên ngoài chê cười chú út ra sao, chẳng lẽ người cùng một nhà với nhau lại hành xử như những người lạ kia sao?

Hơn nữa, dù cho cô ta ở trong bếp nhưng cô ta có làm gì đâu, toàn hai người bọn họ làm.

Bình thường lúc làm việc thì không tìm thấy cô ta đâu, đến khi ăn cơm thì lại chạy nhanh nhất.

Chị dâu ba Trương Xảo Nhi oán trách một lúc, thấy không ai hùa theo thì cảm thấy không vui, tưởng chú năm cưới vợ là cô ta có thể ăn hôi được cái gì đó, ai ngờ em dâu năm chẳng mang được thứ gì ngoại trừ một chiếc chăn bông và một ít quần áo cũ về nhà chồng.
Thế mà mẹ chồng còn đối xử với cô tốt như vậy, thử hỏi xem ai mà không giận.

Nếu là thách cưới giống nhà bình thường thì thôi đi, mang đến tưng đấy cũng được, nhưng mà thách cưới tận mấy trăm đồng. Cô ta sống nửa đời cũng chưa từng thấy nhiều tiền như thế. Cứ nhớ đến số tiền kia là mắt cô ta lại đỏ lên, chỗ đó mà cho cô ta thì tốt biết bao.

Cô ta ném giẻ lau trong tay xuống, trong đầu suy nghĩ cái gì đó, nhưng không lộ ra ngoài, từ trước đến nay cô ta chưa từng vì cái miệng mà hại cái thân, cười cười: “Chị hai và em tư đều làm cả rồi, phòng bếp nhỏ quá, em còn không có cả chỗ xoay người, cũng rửa bát xong rồi, em nói với mẹ một tiếng, em đi về trước, hai con lợn trong nhà còn chưa cho ăn, sắp đến cuối năm rồi, trông cậy mỗi vào hai chúng nó có thêm tí thịt để hiếu kính cha mẹ.”
Động tác trên tay Lưu Xuân Phân không dừng lại, gật đầu, không muốn phí lời với cô ta.

“Vậy chị dâu ba đi làm việc của chị đi.” Vương Tú Quyên giật giật khóe môi, đúng là chị dâu ba, vô cùng mồm mép, nói như kiểu chị ta là người rửa bát không bằng.



Bạch Đào và Cố Tranh vừa về nhà một lúc thì anh cả và anh hai tới cửa.

Bạch Đào vào nhà rót nước mời anh cả và anh hai.

Hai anh ấy làm việc rất giỏi, nhân duyên cũng tốt, nhà ai cần sửa gì thì họ đều sẽ đến hỗ trợ nên hai người rất nổi tiếng trong đội sản xuất.

“Các em muốn dùng gạch xanh hay gạch đất?” Anh cả hỏi.

Cố Tranh nói: “Dùng gạch xanh đi, chút nữa em tìm đại đội trưởng phê duyệt, rồi đi công xã mua về.”

Anh cả dự đoán cần dùng bao nhiêu vật liệu: “Bọn anh đi cùng em, kéo về là có thể dùng, rất nhanh.”
Anh hai gật đầu, so với anh cả thì anh ấy ít nói hơn một chút, là một người thành thật, chị dâu hai cũng là một người chịu thương chịu khó, hai người đều là kiểu làm nhiều nhất nhưng không nhận công lao về mình.

Cố Tranh rất kính trọng anh cả và anh hai: “Dùng gạch xanh đi, lúc đấy chi thêm ít tiền cho bên lò gạch đưa đến, chút nữa em đi mua, các anh không cần đi cùng đâu, em tự đi là được.”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play