Hai ngày sau là đám cưới của Tô Thiển Nhiên.

Hôn lễ được chuẩn bị rất long trọng, bởi vì đây không chỉ là chuyện của hai người mà còn là sự hợp tác của hai dòng tộc lớn mạnh phía sau.

Không chỉ các bậc trưởng bối và thân thích được mời đến, mà cả những người có chút quan hệ trong xã hội thượng lưu đều được nhận thiệp mời.

Cũng đã đánh tiếng với bên ngoài từ lâu.

Người ta thường nói "Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo", nền tảng của nhà họ Dương đã được vun đắp qua nhiều thế hệ. Những năm gần đây, dưới sự lãnh đạo của Dương Chích, dường như nhà họ Dương đã có dấu hiệu hồi sinh. Tô Thiển Nhiên rất ít khi nhắc chuyện giữa cô và Dương Chích trước mặt cậu, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc Trần Mặc không biết gì về những vấn đề tồn đọng lại từ thời Dương Khải Án nắm quyền. Cậu có thể tưởng tượng được những áp lực mà Dương Chích phải gánh chịu trong những năm vừa qua. Dù vậy Dương Chích vẫn không thúc giục Tô Thiển Nhiên đăng ký kết hôn, điều này khiến Trần Mặc cảm thấy hắn cũng còn chút nhân tính.

Ngày hôm đó, Trần Mặc đã ra ngoài từ sớm. Chủ yếu là để đón ông cụ.

"Hiếm khi thấy cháu ăn mặc chỉnh tề thế này." Vừa gặp, ông cụ đã nhìn cậu một lượt rồi cười nói.

Trần Mặc nhìn xuống bộ trang phục của mình. Cậu mặc trọn bộ từ áo sơ mi, gile, vest và đeo cả đai giữ tay áo. Mặt cậu đầy nghiêm túc nhưng trong lòng đã thấy cạn lời với kiểu khéo quá hóa vụng của mình. Cậu khựng lại hai giây, sau đó bước lên đón chiếc xe lăn từ tay người giúp việc và nói: "Dù sao cũng là đám cưới mà. Con đến với tư cách là bên nhà ngoại của chị Thiển Nhiên, lại còn là đối tác nhiều năm của người ta nữa, phải trang trọng một chút mới được chứ."

Thật ra sức khỏe của ông cụ không tốt lắm.

Nhưng hôm nay, chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu đỏ đen khiến ông trông có vẻ tươi tỉnh hơn mấy phần.

Ông vỗ nhẹ lên bàn tay đang giữ tay vịn xe lăn của Trần Mặc rồi nói: "Năm năm trước, theo yêu cầu của cháu, ông đã phong tỏa tất cả những tin tức có liên quan đến mối quan hệ giữa con và nhà họ Dương. Những năm qua, con cũng đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với ba mẹ. Ông thấy họ cũng thật lòng hối lỗi. Còn về thằng bé đó, nghe nói sau khi xuất ngoại thì nó cũng không muốn về nữa, ba mẹ con cũng đã hết hy vọng với nó rồi."

"Ông muốn khuyên con làm hòa sao?" Trần Mặc vừa đẩy xe lăn vừa hỏi.

Ông cụ lắc đầu: "Ông đã sống tới từng tuổi này rồi, cũng không sống được bao lâu nữa. Hơn nữa, người đi trước không can thiệp đến chuyện của người đi sau. Ông chỉ mong cháu có thể thật sự buông bỏ những chuyện này từ tận đáy lòng, rồi sống thật tốt thôi."

Trần Mặc mỉm cười: "Ông ơi, con đang sống rất tốt."

"Có thật sự là tốt không?" Ông cụ quay lại nhìn cậu, cau mày nói: "Con cũng đến tuổi yêu đương rồi, Dương Chích kết hôn luôn rồi mà sao đến tận giờ ông vẫn chưa thấy con yêu ai nữa?"

Thì ra là mấy câu hỏi về chuyện tình cảm đang đợi cậu ở đây.

Trần Mặc thấy hơi đau đầu, cậu bèn đánh trống lảng: "Gần đây công việc của con bận rộn quá, không phân thân ra được."

Ông cụ không có ý định buông tha cho cậu, ông khẽ hừ một tiếng: "Con vẫn còn vấn vương thằng nhóc nhà họ Tịch phải không?"

Tuy hỏi nhưng lại khẳng định rất chắc nịch.

"Không ạ." Trần Mặc cũng đáp lại.

Ông cụ: "Tốt nhất là không. Dù ban đầu đứa nào khởi xướng trước, thì chuyện năm đó cũng coi như do hai đứa nhỏ tuổi không biết gì. Ông thấy lúc đó nhà họ Tịch đang trải qua giai đoạn then chốt. Nhưng sau này ông ngẫm lại thì thấy khi đối đầu với nhà họ Tịch, người thiệt thòi nhất chính là con. Nếu đã quyết định cắt đứt thì cứ cho nó qua đi. Sau này phải sống thật tốt. Ông không phải người cổ hủ. Ông không ép con phải kết hôn với một cô gái, nhưng ít nhất cũng phải tìm một người thật thấu hiểu mình để cùng sống qua ngày. Con không thể nói mình không cần gia đình được. Chẳng lẽ con cứ sống lẻ loi cô độc còn hơn cả ông già này à. Con định sống với đống số liệu thí nghiệm của mình cả đời hay sao?"

Thật ra ông cụ rất ít đề cập mấy thứ này với Trần Mặc.

Năm năm trước, lúc cậu trở về sau khi chia tay với Tịch Tư Yến, ông cụ cũng chưa bao giờ nhắc nửa câu.

Có lẽ vì bị ảnh hưởng bởi việc Dương Chích kết hôn nên mới đột nhiên nhắc đến.

Trần Mặc vẫn giữ nụ cười trên môi: "Những thứ ông để lại cho con đã đủ để con tiêu hai, ba đời rồi. Đâu có lý nào lại sống không tốt chứ."

Ông cụ cảm thấy như nước đổ đầu vịt.

Hai giây sau, ông nói tiếp: "Ông biết mấy năm qua con chưa bao giờ động đến những thứ ông đã để lại cho con. Ông cũng biết mấy đứa không có chí cầu tiến của nhà họ Dương cũng lén tìm con để đòi thêm. Sau khi ông mất, con giữ được thì giữ, còn không thì con cứ quyên góp hết đi. Những năm qua, ông biết rõ nếu Dương Chích có tâm thì nó có thể miễn cưỡng chèo chống được Dương thị. Còn con, thật ra con đã chọn được con đường đúng đắn và phù hợp với mình nhất. Những khó khăn trong quá khứ đã qua, sống thật tốt thì tương lai sẽ tươi sáng hơn nhiều."

Trần Mặc nắm chặt tay vịn của xe lăn.

Cậu nhớ kiếp trước ông cụ cũng nói với cậu những lời này.

Mấy chữ "sống thật tốt" nghe thì dễ nhưng với cậu trong kiếp trước, đó là đạo lý mà đến tận lúc chết cậu vẫn chưa ngộ ra.

Trần Mặc nắm lấy bàn tay gầy gò của ông cụ và nói: "Ông ơi, con hiểu rồi."

"Hiểu là tốt, hiểu là tốt."

Lời thì thầm của ông cụ bay theo gió. Đứng từ góc nhìn của Trần Mặc, cậu mới thấy thời gian dường như tàn nhẫn hơn bao giờ hết.

Thế nên những năm vừa qua, cậu luôn dành chút thời gian mỗi cuối tuần để bầu bạn với ông. Trần Mặc vô cùng biết ơn vì mình đã dành thời gian để trò chuyện với ông một cách bình thản.

Trần Mặc đưa ông cụ đến phòng nghỉ trên tầng hai của khách sạn nơi hôn lễ diễn ra. Cậu giao người chăm nom rồi mới xuống lầu tìm bọn lão K.

Chỉ có một vài lãnh đạo cấp cao của Tân Duệ đến tham dự.

Với dạng công ty chỉ đề cao năng lực chứ không đề cao quan hệ như Tân Duệ mà nói, dù quy mô hiện tại không nhỏ nhưng vẫn có rất nhiều lãnh đạo cấp trung và cấp cao từ tầng chót vươn lên.

Họ được sắp xếp ngồi riêng ở bàn giữa, gần hàng cuối.

Tô Thiển Nhiên rất chú ý đến Trần Mặc nên tên của cậu mới bất ngờ xuất hiện trong danh sách.

Lúc Trần Mặc qua đó, bầu không khí trên bàn rất sôi nổi.

"Trước đây chỉ biết giám đốc Tô xuất thân từ nhà hào môn thôi nhưng không ngờ lại hoành tráng như vậy. Nghe nói đám cưới này phải tốn ít nhất là tám chữ số đó."

"Chắc bên chồng của chị ấy giàu hơn một chút, dù sao nhà họ Dương cũng trải dài qua nhiều thế hệ rồi mà."

"Đây là lần đầu tiên tôi tham dự một đám cưới lớn như thế này, cứ thấy mình như nhà quê lên thành phố vậy... Ấy, Giám đốc Trần, sáng nay cậu đi đâu mà chúng tôi gọi cậu không được thế?"

Trần Mặc kéo cái ghế cạnh lão Hòa, quản lý bộ phận bán hàng ra ngồi.

"Đâu có gì, chỉ ra ngoài mua một bộ đồ mới thôi. Vì quần áo tôi mặc thường ngày xuề xòa quá."

Cả bàn quay lại nhìn cậu.

Xao động.

"Đẹp trai lắm đó, Mặc ca ơi."

"Giám đốc Trần ơi, giờ cậu lên đó làm chú rể phụ cũng được luôn đó."

"Đúng đó, ngày thường cậu toàn mặc đồ casual. Lúc ra khỏi phòng thí nghiệm thì trông cứ như sinh viên đại học vậy á. Dù đúng là cậu vẫn chưa tốt nghiệp ở Đại học Q hahaha."

"Lần trước lúc chúng ta đi họp với mấy công ty khác, tôi chỉ vào Mặc ca nói đây là Giám đốc Trần mà bọn họ còn không tin!"

...

Trần Mặc vui vẻ đón nhận tất cả những lời trêu chọc.

Trong trường hợp như hôm nay, cậu ẩn mình ở một vị trí bình thường nhất và trở thành một quan khách bình thường đến không thể bình thường hơn.

Lễ cưới vẫn chưa chính thức bắt đầu.

Tô Thiển Nhiên và Dương Chích đang đứng đón tiếp khách mời với tư cách là nhân vật chính.

Dương Khải Án, Chu Yểu Quỳnh và cha mẹ Tô đều có mặt ở hiện trường tạo nên một cảnh tượng vui vẻ, hòa thuận đầy mỹ mãn.

Tuy nhiên, bức tranh hoàn hảo này đột ngột bị phá vỡ bởi một giọng nói vang lên bất chợt.

"Cha, mẹ, chuyện anh cả kết hôn quan trọng đến vậy mà sao không ai báo con biết thế ạ?"

Sở dĩ nói giọng nói này vang lên bất chợt là bởi vì người nọ cố ý nói to hơn.

Hơn nữa, không chỉ một người mà đến bảy, tám người đến.

Cả nhóm người nước ngoài mặc trên người đồ công sở thuần túy trông rất phô trương. Mà người đứng đầu chính là Dương Thư Lạc, người đã biệt tích mấy năm nay.

Dương Thư Lạc đã trưởng thành hơn nhiều. Vẫn mang dáng vẻ được sống trong an nhàn sung sướng như xưa, nhưng dường như vẻ tươi sáng trên mặt cậu ta đã biến mất, thay vào đó là một vẻ khó đoán và nụ cười như có như không.

Những người ngồi cùng bàn với Trần Mặc đều rất tò mò.

"Đó là ai vậy?"

"Có mấy người nước ngoài đi theo nữa kìa. Còn gọi cha mẹ của chú rể là cha mẹ nữa? Nhà họ Dương còn đứa con trai nào khác nữa à?"

Những thắc mắc của họ đã rất nhanh nhận được lời giải nhờ tiếng thảo luận ở bàn bên cạnh.

"Chắc đó là con trai út của nhà họ Dương nhỉ? Nghe nói đã ra nước ngoài từ mấy năm trước rồi."

"Trông có vẻ khấm khá đấy."

"Nhưng lý nào con trai lớn kết hôn mà họ lại không báo cho con trai út biết?"

"Các người vẫn chưa biết à? Chuyện của nhà họ Dương khá phức tạp. Hình như con trai út bị đánh tráo, lúc trước chuyện này ầm ĩ lắm."

"Vậy người mới xuất hiện là con trai thật hay con trai giả?"

"Không biết nữa, nhưng tôi nghi là con trai giả. Nghe nói người con được tìm về sau này không thân với nhà họ Dương. Bây giờ đến cả những thông tin cơ bản như ảnh chụp của người kia cũng không có trên mạng đâu."

Vợ chồng nhà họ Dương đứng phía xa lộ vẻ bối rối dưới ánh mắt của mọi người.

Đương nhiên họ không thể nói họ đưa Dương Thư Lạc ra nước ngoài, một là vì danh tiếng của cậu ở trong nước đã bị hủy hoại, cộng thêm thi rớt đại học nên cũng không còn triển vọng gì đáng nói; Hai là, nhà họ Tịch đã tiễn thái tử nhà họ ra nước ngoài. Dương Khải Án hết lòng quan tâm nên định đưa cậu ta đến cùng một nơi, còn lại thì phải xem số phận của chính cậu ta.

Ban đầu mọi chuyện rất yên ổn.

Cho đến khi Dương Thư Lạc liên tục vòi tiền từ gia đình, lý do nhiều vô kể.

Giá cả đắt, không muốn ở ký túc xá. Sau còn đòi gia đình mua nhà ở nước ngoài cho mình. Khi không cho tiền thì cậu ta bắt đầu chửi bới, mất kiểm soát, phát điên lên. Sau khi điều tra, Dương Chích mới phát hiện lúc ở nước ngoài Dương Thư Lạc sống rất bừa bãi. Không chỉ đời sống cá nhân của cậu ta lộn xộn mà còn giao du với đủ loại người thượng vàng hạ cám, thậm chí còn nhiễm thói nghiện cờ bạc.

Dương Chích đã tìm người trông chừng và ép cậu ta phải bỏ bài bạc.

Dương Thư Lạc chỉ cười và nói: "Tôi vốn là loại người như vậy. Anh cả, anh quên rồi sao? Tôi mang trong mình dòng máu của một con ma cờ bạc mà!"

Sau hai năm đấu đá qua lại với nhà họ Dương, Dương Thư Lạc đột ngột cắt đứt liên lạc. Cậu ta chỉ nói sau này mình sẽ không về nước nữa rồi biệt tích từ đó.

Bây giờ, Dương Thư Lạc đột nhiên xuất hiện với tư thái này khiến nhà họ Dương không khỏi ngạc nhiên.

Hai vợ chồng buộc phải giảng hòa, chủ yếu là để giải thích cho những người xung quanh: "Vì con ở quá xa nên nhà mình mới quyết định không để con vất vả chuyến này. Con về khi nào, sao không cho nhà mình hay?"

Trần Mặc bình tĩnh ngồi xem màn kịch này.

Cậu nhận được tin nhắn từ Tô Thiển Nhiên, trong lúc bận rộn cô vẫn không quên trêu đùa: "Chị buồn nôn quá."

"Do chị tự chọn mà?" Trần Mặc trả lời cô.

Tô Thiển Nhiên: "Chị đâu có ở nhà chồng nên mới nhắm mắt làm ngơ. Ai biết cái người mà không biết đã chết ở xó xỉnh nào lại quay về chứ. Dương Chích xong rồi, nếu anh ta mà dám can thiệp vào chuyện rắc rối này thì anh ta chết chắc."

Trần Mặc liếc nhìn Dương Chích. Người luôn đứng đó với vẻ mặt thờ ơ giờ lại hơi cau mày.

Tô Thiển Nhiên cười rồi phản hồi: "Nhìn tình hình trước mắt thì xem ra em huấn luyện hiệu quả lắm đó."

Cậu cất điện thoại xong thì phát hiện Dương Chích thoáng nhìn về phía mình.

Trần Mặc không hiểu ánh mắt đó cho lắm, hình như hơi lo lắng thì phải?

Lo cái gì cơ?

Lo cậu nhảy ra bảo Dương Thư Lạc không phải là con ruột rồi phá hỏng hôn lễ của anh ta à?

Trần Mặc lạnh lùng nhìn lại, chỉ thiếu điều nói thẳng: Đừng nhìn tôi nữa, đồ điên.

Trừ màn Dương Thư Lạc dẫn người đến gây sự ra thì lễ cưới vẫn diễn ra rất bình thường.

Mọi người cũng nhanh chóng bỏ qua sự cố này.

Đồng nghiệp ngồi với nhau thì đâu bao giờ sợ hết chuyện để nói. Trên trời dưới đất, từ Bắc đến Nam, chưa bao giờ ngừng dứt.

Thỉnh thoảng cậu cũng đáp lại vài câu, và liên tục cúi xem tin nhắn trên điện thoại. Lúc cậu thấy không khí trên bàn hơi ngưng đọng, Trần Mặc cảm nhận được một có một bóng dáng xuất hiện sau lưng mình. Sự tồn tại mang đến áp lực nặng nề kia thì khỏi hỏi cũng biết là ai.

Cậu quay đầu lại theo phản xạ có điều kiện. Tầm mắt cậu dừng ở nút thắt bên eo bộ u phục của người kia.

Chất liệu chắc chắn rất đắt đỏ.

Cả bàn đều bất ngờ.

"Giám đốc Tịch?"

"Giám đốc Tịch đến đây khi nào vậy?"

...

Không ai dám mời hắn ngồi vì chắc chắn hắn sẽ ngồi gần bàn chính.

Tịch Tư Yến cúi đầu nhìn thoáng qua mái tóc đen trước eo mình rồi ngẩng đầu mỉm cười: "Mới đến, tìm Giám đốc Trần của các cậu nói chuyện một chút."

Trần Mặc muốn giả mù cũng không được nên chỉ đành quay đầu lại.

"Có gì không, Giám đốc Tịch?"

Là nhân vật đại biểu cho thế hệ mới của nhà họ Tịch, sự xuất hiện của hắn trong hôn lễ cưới đã thu hút sự chú ý của nhiều người. Hắn vừa vịn ghế cậu, vừa cúi người thì thầm vào tai Trần Mặc: "Lúc tàn tiệc cậu đừng đi vội, tôi sẽ dẫn cậu đi gặp một người." Nói xong, lúc đứng dậy hắn đột nhiên nhận xét một câu: "Hôm nay trông cậu ra gì và này nọ lắm, quần áo cũng không tồi."

Cả bàn đều nghe thấy câu nói đó.

"Có vẻ mắt thẩm mỹ của Giám đốc Tịch cũng giống chúng ta lắm."

"Đúng đó, hôm nay Mặc ca thật sự rất nổi bật."

...

Tịch Tư Yến đi được vài bước thì điện thoại rung lên một tiếng.

Rốt cuộc tài khoản mang tên "Im lặng không phải vàng, nó là ông nội bạn" cũng sáng lên sau bao lâu nay.

Im lặng không phải vàng, nó là ông nội bạn: 【Ngón giữa. jpg】

XSY: 【Giám đốc Trần, chú ý phẩm chất!】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play