Trong giây phút ấy, Trần Mặc thực sự không tin vào những gì mình nghe được. Cậu chỉ nhận ra rằng một lời nói dối đơn giản như "Tịch Tư Yến đã kết hôn" lại có thể mang đến cho cậu một cú sốc không nhỏ mà thôi.

Điều này buộc cậu phải cảnh tỉnh bản thân rằng từ "bạn trai cũ" luôn có chữ "cũ". Thế nên dù hắn có bất kỳ quyết định nào, hay cuộc sống hiện tại ra sao, đều có thể chốt bằng câu "Liên quan đếch gì đến cậu?"

Sau bao năm không gặp, việc quá khích khi xen vào cuộc sống của đối phương không phải là điều mà Trần Mặc sẽ làm.

Mở cửa bước vào nhà.

Trần Mặc rót cho hắn một ly nước.

Ngôi nhà mà cậu đang sống hiện tại hơi trống trải. Cậu vừa chuyển đến cách đây không lâu, hầu như không mua thêm những thứ không cần thiết.

"Cứ ngồi tự nhiên đi, tôi đi lấy cái túi để đựng quần áo cho cậu." Trần Mặc nói rồi bước vào phòng ngủ chính.

Tịch Tư Yến đổi tay cầm ly nước, nhìn một lượt toàn bộ chi tiết trong phòng khách. Hắn lặng lẽ đứng dậy và cẩn trọng kiểm tra từng góc nhỏ trong căn hộ, trông hắn có vẻ tùy ý nhưng thực ra lại rất tỉ mỉ.

Lúc Trần Mặc bước ra, cậu nghe thấy Tịch Tư Yến đang gọi điện thoại ở ngoài ban công.

"Ừ, biết rồi... Tôi đang ở đây, tạm thời chưa thấy vấn đề gì, cứ tiếp tục theo dõi là được..."

Đợi khi Tịch Tư Yến cúp điện thoại và bước vào, Trần Mặc hỏi: "Ai thế?"

"Người của công ty điện lực." Tịch Tư Yến trả lời tự nhiên: "Khi về nước, tôi có mua một căn nhà. Việc sửa sang có chút trục trặc nên đang bàn bạc cách xử lý."

Trần Mặc thấy lý do này hơi qua loa.

Nhưng vì đối phương không tiện nói rõ nên cậu cũng không truy cứu thêm. Dù gì nếu có liên quan đến bí mật công ty, thì cậu cũng không nên tò mò.

Tuy nhiên, Trần Mặc vẫn nhắc nhở hắn.

"Tôi nghe nói các cậu tổ chức lễ ra mắt ở sân số 1 của Hằng Quảng à? Nhậm Hiền Sâm của Khoa học Công nghệ Truyền Hưng đảm nhiệm chức Phó giám đốc ở đó đấy. Nếu có giao thiệp với gã thì các cậu hãy cẩn thận một chút."

Tịch Tư Yến bước đến gần.

"Nghe nói ông ta luôn bất hòa với Tân Duệ của các cậu."

"Không chỉ mỗi bọn tôi đâu." Trần Mặc xoay qua ghế sofa, cậu lôi một xấp tài liệu từ ngăn kéo dưới bàn trà ra: "Đây là tất cả những gì tôi tìm hiểu được về Truyền Hưng. Gã làm việc không theo quy tắc và đã đắc tội với nhiều người trong ngành. Nhưng bọn tôi vẫn chưa làm rõ được nguồn vốn đứng sau gã."

Tịch Tư Yến nhận tài liệu, tự nhiên đáp: "Là tập đoàn UA."

"UA?" Trần Mặc cau mày, chỉ một tích tắc sau cậu đã hiểu vấn đề. Cậu nhìn sang Tịch Tư Yến: "CM và UA đã đối đầu từ lâu. Từ đầu cậu đã biết Nhậm Hiền Sâm nên mới cố ý chọn nơi đó sao?"

Tịch Tư Yến nhướng mày, không phủ nhận.

"UA rất lo ngại về kế hoạch quay lại thị trường trong nước của CM. Nên công khai đối đầu thay vì tránh né. Chủ tịch UA, Lunar, là một người Hoa gần 50 tuổi. Lão ta rất tham vọng trong việc mở rộng thị trường Trung Quốc. Nhậm Hiền Sâm chỉ là tay sai mà lão cài cắm ở trong nước nên danh tiếng không quan trọng. Sắp tới của UA sẽ đặt trọng tâm vào công nghệ thông minh, chính cậu mới là người phải cẩn trọng."

Nói xong, đột nhiên Tịch Tư Yến nhìn vào mắt Trần Mặc và gọi: "Giám đốc Trần."

"Sao?" Trần Mặc khó hiểu.

Tịch Tư Yến nhanh chóng lắc đầu và mỉm cười: "Không có gì."

Người thông minh, dù gặp chuyện cũng chưa bao giờ bối rối như Tịch Tư Yến cũng có lúc thật sự không biết phải hỏi thế nào, nói ra sao.

Hắn về nước sớm hơn dự tính hai tháng.

Đây cũng là lý do khiến CM chưa thể làm gì với Khoa học Công nghệ Truyền Hưng. Tất cả chỉ vì giấc mơ cuối cùng của hắn đã rõ hơn bao giờ hết.

Cảm giác như hắn đã thoát khỏi giấc mơ huyễn hoặc, đầy mơ hồ.

Trong giấc mơ, cảm giác về cái chết của Trần Mặc mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Trong giấc mộng lặp lại vô số lần, hắn thấy mình đứng giữa một cánh đồng hoang vắng, chỉ là không thể tìm thấy Trần Mặc. Mỗi khi tỉnh dậy, hắn lại bị sự trống rỗng bao phủ. Cảm giác đó giống hệt như trong đêm mưa mà họ chia tay. Khi đó, cậu bé Trần Mặc nói một cách đầy nghiêm túc: "Anh Yến, chúng ta đều biết đó chỉ là một sự cố thôi mà."

Tai nạn của chú hai đã đẩy nhanh sự chia ly vốn dĩ đã được định sẵn.

Vì bọn họ đều quá trẻ.

Chỉ một đêm duy nhất, hắn mơ thấy mình đứng trên một bãi cỏ trước tòa nhà bỏ hoang.

Một chiếc cáng phủ vải trắng.

Tiếng còi xe cảnh sát vang vọng chói tai.

Ánh đèn flash từ máy quay của các phóng viên chớp nháy liên tục.

Hắn không nghe rõ mọi người xung quanh đang nói gì. Hắn chỉ có một linh cảm rằng bản thân không được bước tới để kéo tấm vải trắng kia ra, bởi vì cái giá phải trả sẽ khiến hắn hối hận cả đời.

Hắn linh cảm rằng người nằm đó không phải là Trần Mặc năm 18 tuổi, mà là Trần Mặc ở tuổi 28.

Trong giấc mơ, hắn đang hối hận về điều gì?

Hối hận vì không quay lại sớm hơn? Hay hối hận vì năm xưa không nên ngầm chấp nhận chia tay?

Hắn không dám đánh cược.

Trực giác mạnh mẽ mách bảo rằng hắn không được đánh cược.

Vì vậy, sau 5 năm 2 tháng 23 ngày trôi qua kể từ ngày hắn xuất ngoại, hắn đã lên máy bay để quay về.

Bên ngoài ai cũng nghĩ rằng hắn trở về để mở rộng thị trường của CM, hoặc để hoàn toàn tiếp quản sự nghiệp của nhà họ Tịch, hay chỉ đơn giản là yêu nước. Nhưng lý do thực sự chỉ có một: Vì Trần Mặc vẫn còn ở đây.

Trần Mặc ở tuổi 23 vừa giống cũng vừa khác với cậu của năm 17 tuổi.

Quá trình học đại học và những năm tháng làm việc đã làm mài dũa những góc cạnh sắc bén ẩn dưới vẻ thờ ơ tưởng chừng như bất cần mà đôi lúc cậu để lộ ra hồi cấp ba. Đôi khi, người ngoài sẽ thấy cậu phong lưu, hiểu biết, là người lãnh đạo tự tin và sắc sảo trên thương trường. Nhưng đôi khi cậu lại rất thân thiện, gần gũi và ấm áp.

Cậu đã nuôi dưỡng bản thân rất tốt.

Từ một mầm cây nhỏ bé trên mảnh đất khô cằn của tuyệt vọng, cậu đã vươn lên thành một cây đại thụ sừng sững.

Tịch Tư Yến bôn ba trở về trong gió bụi. Hắn vừa lặng lẽ tiếp cận, lại vừa kinh hoàng vì những giấc mơ vô nghĩa kia.

Hắn đã kiểm tra mọi mối nguy có thể xảy ra xung quanh Trần Mặc, nhưng vẫn không tìm thấy bất kỳ dấu hiệu gì.

Kể cả khi vừa bước vào ngôi nhà này, hắn đã vô thức kiểm tra một lượt nhưng cũng không phát hiện ra bất kỳ vấn đề nào.

Người duy nhất có thù oán sâu đậm với Trần Mặc của bộ phận kỹ thuật Tân Duệ mà hắn có thể nghĩ đến chính là Nhậm Hiền Sâm.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Tịch Tư Yến trở nên lạnh lẽo.

Ngày hôm đó, khi Tịch Tư Yến rời khỏi, Trần Mặc vẫn thấy tâm trạng của hắn có vẻ khá bình thường.

Khi nhớ lại việc hắn mang theo tập tài liệu kia, cậu thở dài rồi nghĩ thầm: Dù lớp trưởng Tịch chú tâm gây dựng sự nghiệp trông ngày càng quyến rũ, nhưng khí chất này thật đáng sợ. Nếu phải đối mặt với một ông sếp như thế này thì chắc chắn các thực tập sinh mới của Tân Duệ sẽ phải run sợ mất.

Ngày hôm đó, Tịch Tư Yến đã mang bộ Âu phục của hắn đi.

Sau hai ngày nghỉ phép, Trần Mặc quay lại phòng thí nghiệm để tiếp tục nghiên cứu.

Ngày CM tổ chức lễ ra mắt chính thức, Tân Duệ cũng nhận được lời mời.

Vốn Trần Mặc đã dự định tham dự rồi.

Dù với tư cách là đối tác gián tiếp hay do mối quan hệ cá nhân, cậu đều không có lý do gì để từ chối.

Thế là sáng hôm đó, lão K đã kéo cậu đi chọn đồ từ sớm, làm mọi thứ dường như rẽ sang một hướng khác.

"Anh định mặc như con công hay sao?" Khi thay đến bộ vest thứ ba, cuối cùng Trần Mặc cũng mất kiên nhẫn.

Lão K ngồi trên chiếc ghế sofa da trong cửa hàng thời trang cao cấp. Anh ta xoa cằm quan sát rồi nghiêm túc dạy dỗ như một người anh cả: "Mới vậy mà đã mất kiên nhẫn rồi à? Cậu có biết từ khi cậu và Giám đốc Tịch của CM cùng xuất hiện trên tin tức đã có bao nhiêu người đang dõi theo Tân Duệ không? Họ chỉ chờ xem chúng ta làm được tới đâu để họ nương theo hốt bạc thôi đấy. Những lúc như này, chúng ta không thể làm công ty mất mặt được."

Trần Mặc mặc một bộ vest màu đỏ thẫm, cậu cười lạnh: "Vậy anh đang định để tôi bán rẻ tiếng cười cho anh à?"

"Đừng nói khó nghe như thế chứ!" Lão K từ chối thừa nhận: "Anh bỏ tiền túi mua cho cậu, được chưa?"

Ngay lúc đó, cửa phòng thay đồ bên cạnh mở ra.

Tô Thiển Nhiên bước ra với bộ váy dài màu trắng, cô quay sang nói với lão K: "Hiếm khi thấy anh chịu chi như vậy đó. Nhưng với gương mặt này thì dù có khoác bao bố Trần Mặc cũng chả xấu đi được, nhỉ?"

Trần Mặc nhức đầu: "Hai người được rồi đó."

Tô Thiển Nhiên cười, cô vừa ngắm mình trong gương vừa hỏi: "Bộ này thế nào?"

"Rất đẹp." Trần Mặc gật đầu đồng ý: "Nhưng liệu có quá trang trọng không?"

Tô Thiển Nhiên: "Đâu dễ gì được nhận thiệp mời từ CM, không trang trọng thì sao được. Chị mới thấy một bộ váy đỏ, đúng lúc chị còn thiếu một bộ để tiếp khách trong tiệc cưới nên chị quyết định lấy cả hai."

"Chỉ còn mấy ngày nữa là đến tiệc cưới rồi nhỉ." Lão K trêu: "Ai cũng bảo phụ nữ rất chú trọng đến lễ nghi, đáng lẽ mấy thứ này phải được chuẩn bị từ lâu rồi. Thế mà cô lại để đến phút cuối mới đi mua với hai đồng nghiệp của mình."

Tô Thiển Nhiên vuốt tóc, đáp lại: "Tôi thích thế đấy, anh làm gì được nào?"

Cuối cùng, bộ đồ của Trần Mặc là do Tô Thiển Nhiên chọn. Cô nói mặc thế để hợp với chiếc váy trắng của cô, thế nên cậu cũng không thay ra nữa.

Mười giờ sáng thứ sáu.

Trong sân số 1 của Hằng Quảng, lực lượng an ninh đông đảo đã đứng bảo vệ trật tự từ sớm.

Khi Tô Thiển Nhiên khoác tay Trần Mặc xuất hiện, ở đó đã có rất nhiều người.

Trần Mặc bảo vệ cô để tránh cho cô dẫm vào váy mà ngã. Nhưng Tô Thiển Nhiên chỉ lo nói bên tai cậu: "Chưa kết hôn mà đã có cảm giác được chú ý đến thế này, có vẻ mắt nhìn của chị đúng là không tồi."

Trần Mặc cúi xuống nhìn bộ vest trần ngực của mình.

Không biết tại sao Tô Thiển Nhiên cứ nhất định phải chọn đúng kiểu này.

Nhưng không phải là không trang trọng, thoạt nhìn thì bộ vest đen sẫm của Trần Mặc có những đường vân bạc ẩn hiện. Bên trong là một chiếc áo lót trắng cổ mở, nhưng thực tế cổ áo đó chỉ là để trang trí, bên trong chẳng có gì cả.

Kết hợp với một chiếc khăn lụa rũ xuống che đi khoảng hở ở phần cổ áo nên trông trang trọng vừa đủ. Trần Mặc chưa từng thử qua bộ vest với phong cách vừa thoải mái vừa ngẫu hứng như thế này.

"Giám đốc Tô, Giám đốc Trần."

Có lẽ vì chịu ảnh hưởng của những tin tức trước đó nên tất cả người quen cũng như không quen đều đến chào hỏi họ.

Đặc biệt là Trần Mặc, không ít người ám chỉ hoặc trực tiếp dò hỏi xem liệu cậu có thân quen với ông chủ của CM không.

Trần Mặc trả lời: "Không thân quen, chỉ gặp hai lần vì Hoàn Thượng thôi."

Câu trả lời này giúp cậu tránh được những câu hỏi tiếp theo.

Lúc 10 giờ rưỡi, buổi lễ chính thức bắt đầu.

Tập đoàn CM mang theo 16 dự án đầu tư nước ngoài trọng điểm để đầu tư vào thành phố Tuy. Đại biểu từ các ngành nghề khác nhau cũng như nhiều lãnh đạo các cấp ở địa phương đều đến dự.

Trần Mặc ngồi dưới khán đài suốt buổi. Cậu nhìn Tịch Tư Yến mặc bộ vest trang trọng, đứng trên sân khấu bắt tay với nhiều người, ký kết hợp đồng và phát biểu.

Hắn nói: "Khi CM mới thành lập, chúng tôi có một khát khao rất đơn giản và chân thành: trở thành doanh nghiệp hàng đầu trong ngành. Central Meridian không chỉ là lý thuyết cốt lõi, mà đối với tôi, CM còn mang một ý nghĩa đặc biệt khác. Các bạn có thể coi nó như quả táo treo trước mặt hay mặt trăng treo trên đầu. Nhưng hiện tại, CM không phải là quả táo hay mặt trăng, mà là một liều thuốc duy trì. Từng bước đi của CM..."

Tô Thiển Nhiên thúc nhẹ vai Trần Mặc: "Sao chị càng nghe càng thấy sai sai nhỉ?"

"Sai chỗ nào?" Trần Mặc hỏi lại.

Tô Thiển Nhiên đáp: "Em không nhận ra à? CM, C, M... Em nghĩ lại xem."

Trần Mặc suy nghĩ kỹ, rồi đột nhiên ngớ người ra, trong mắt cậu hiện rõ sự kinh ngạc.

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía người đang đứng trên sân khấu, lúc này hắn vừa kết thúc bài phát biểu trong tiếng vỗ tay rầm rộ và được nhiều người vây quanh dẫn vào phần tiếp theo của buổi lễ.

Trần Mặc lưỡng lự: Chẳng lẽ Tô Thiển Nhiên đã nghĩ quá nhiều sao?

Nhưng ngay sau đó, Trần Mặc không còn thời gian suy nghĩ về việc này nữa. Vì khi vào nhà vệ sinh, cậu tình cờ thấy vài nhân viên an ninh đang kéo một cô gái xinh đẹp ở góc hành lang.

Ban đầu, cậu còn nghĩ rằng có vẻ nhân viên an ninh cảnh giác hơi quá.

Nhưng rồi cậu nhìn thấy hai người khác ở đó: Hàn Kiền và Nhậm Hiền Sâm. Hàn Kiền cũng có mặt vào lần cuối cùng cậu và Tịch Tư Yến gặp nhau.

Mà Nhậm Hiền Sâm thì Trần Mặc lại càng quen thuộc hơn.

Người đàn ông ngoài ba mươi, mắt tam bạch, đuôi mắt có một vết sẹo lõm cỡ hạt lạc.

Hiện tại, Hàn Kiền đã trở nên càng ngày càng cay độc hơn. Anh ta chống một tay lên tường, tay kia nắm chặt cổ áo của Nhậm Hiền Sâm rồi nghiến răng nói: "Họ Nhậm kia, con mẹ nó, lẽ ra năm đó tôi nên giết anh ở nước ngoài! Anh quên rồi sao? Do ai mà con mắt này của anh suýt bị mù?"

Nhậm Hiền Sâm kéo lại cổ áo, cười nhếch mép: "Lúc đó giám đốc Tịch còn trẻ quá nên không dám làm mạnh tay. Giờ thì các người về nước rồi, từ giờ trở đi cứ xem ai có bản lĩnh hơn thôi."

Hàn Kiền chỉ vào cô gái bên cạnh: "Bản lĩnh của anh là uy hiếp một cô bé non nớt đi làm gái à? Anh đúng là đồ đê tiện!"

Nhậm Hiền Sâm cười lớn hai tiếng: "Cái này anh trách oan cho tôi quá. Cô ta muốn nổi tiếng, đôi bên đều có lợi cả thôi mà."

Nói xong, gã còn cố ý tiến đến gần và hỏi đầy mỉa mai: "À mà, tôi nghe nói năm đó Tổng giám đốc Tịch bị đánh đến chấn động não. Không biết có để lại di chứng gì không nhỉ?"

"Anh..." Hàn Kiền chưa kịp nói xong.

Bởi vì anh ta phát hiện có người chạm vào vai mình từ phía sau.

Anh ta chưa kịp quay lại, người phía sau đã tiến lên một bước. Cậu bước lên trước anh ta và nói với Nhậm Hiền Sâm với vẻ mỉa mai: "Tôi còn tưởng ai, tên tầm thường như anh... Đi nghiên cứu thì nghiên cứu cho ra hồn đi, chỉ biết gây sự hết lần này đến lần khác... Hừm, ha!"

Trần Mặc đạp mạnh vào đầu gối gã, rồi cậu trở tay vặn ngược vai gã ấn mạnh lên tường. Tiếng rắc rắc giòn tan vang lên, gã đàn ông hét lên đầy đau đớn.

Trần Mặc đè mạnh gã vào tường, cậu nghiêm túc hỏi: "Anh đánh cậu ấy à?"

"Mẹ nó... Trần Mặc, cậu có biết... A!"

"Tôi hỏi anh!" Trần Mặc túm lấy phần tóc phía sau gáy gã, cậu đập mạnh đầu gã vào tường rồi hỏi tiếp: "Anh đánh cậu ấy à?"

"Không có đánh." Nhậm Hiền Sâm cố gắng nói qua kẽ răng, mặt gã đỏ bừng, gân cổ nổi lên: "Tôi chỉ thuê vài tên tội phạm trốn truy nã, cho chúng ít tiền. Nhưng tụi nó là đồ ngu, cuối cùng cũng không làm được trò trống gì cả."

Trần Mặc đã từng nghĩ nếu Tịch Tiệm Hành đã gặp nguy hiểm ở nước ngoài thì chắc chắn Tịch Tư Yến cũng không dễ dàng gì.

Nhưng chính tai nghe và chỉ tưởng tượng là hai điều hoàn toàn khác nhau. Những tên tội phạm trốn chạy ở nước ngoài đều là những kẻ liều mạng, rõ ràng tên họ Nhậm này muốn lấy mạng hắn.

Thái dương của Trần Mặc giật giật.

Cậu không nhớ đã bao lâu rồi mình không cảm nhận được cơn giận dữ cuồng bạo như thế, nó bùng phát một cách mất kiểm soát.

Cậu xoay người Nhậm Hiền Sâm lại rồi đấm mạnh vào mặt gã.

Một cú, hai cú, ba cú...

Hình ảnh năm xưa cậu đánh tay đôi với Trần Kiến Lập lại hiện về. Mỗi cú đánh ra là mong muốn cắn chết đối thủ trào lên. Nhưng cậu không quan tâm đến bóng tối đang bao trùm lên mình. Kiếp này, Trần Mặc đã nhốt đứa trẻ bên trong mình vào lồng ngực và chưa bao giờ để nó thoát ra. Nhưng hôm nay, cậu đã bất ngờ phá vỡ nguyên tắc đó.

Đến khi những người xung quanh nhận ra tình hình không ổn, họ nhanh chóng đến kéo cậu ra.

Hàn Kiền đứng bên cạnh lải nhải phóng đại: "Thôi đừng đánh nữa, đừng đánh nữa... Hai người đúng là một cặp mà, giữa chốn đông người mà ra tay ác thế. Chồng cậu không sao, không ai khỏe bằng cậu ta đâu. Ơ... đệt! Sao tới nhanh vậy?"

Trần Mặc từ từ đứng dậy khỏi gã đàn ông nằm dưới đất. Cậu thở hồng hộc lùi lại hai bước với áo quần xộc xệch.

Cậu nhìn về hành lang phía trước, nơi có một đám người đang hùng hổ tiến đến.

Lòng cậu khẽ cười mỉa Hàn Kiền. Chắc tên này bị điên rồi, cậu với Tịch Tư Yến đã chẳng liên quan gì với nhau từ tám trăm năm trước rồi.

Chỉ nháy mắt mà bọn họ đã đến gần.

Tịch Tư Yến liếc qua người đang nằm trên sàn, mắt hắn lạnh lẽo như nhìn người chết. Hắn dùng một tay nắm lấy cánh tay Trần Mặc, liếc nhìn vết trầy xước đã xuất hiện trên gò má cậu tự lúc nào. Đôi mắt sâu thẳm tối sầm: "Lại đánh nhau nữa?"

"Đúng vậy." Cơn giận của Trần Mặc vẫn chưa nguôi, cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn: "Ngứa tay."

Tịch Tư Yến bỏ lại đám người phía sau, hắn quay sang dặn Hàn Kiền một câu: "Xử lý sạch sẽ đi."

Sau đó, hắn kéo tay Trần Mặc và sải bước khỏi hiện trường.

Trần Mặc không biết hắn định làm gì, cậu cũng không biết tại sao hắn lại đi nhanh như vậy nên chỉ có thể vội vã theo sau.

Cuối cùng, họ dừng lại trước một cánh cửa.

Tịch Tư Yến đẩy cửa ra, Trần Mặc chỉ kịp nhận ra có lẽ đây là một phòng nghỉ.

Ngay lập tức, cậu bị Tịch Tư Yến mạnh mẽ đè lên cửa.

Hắn nắm chặt cằm cậu, áp sát và hôn lên.

Đó không phải là nụ hôn dịu dàng, mà là một nụ hôn mãnh liệt đầy tính xâm lược và mang cả mùi máu tanh.

Dường như hắn đã muốn làm điều này từ rất lâu rồi. Hắn vừa hôn sâu, vừa luồn tay xuống lớp áo của Trần Mặc. Sau đó, cả hai cùng khựng lại.

Sau vài giây, Tịch Tư Yến môi kề môi với Trần Mặc. Hắn khàn giọng chửi thề: "Con mẹ nó, cậu to gan thật."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play