"Cậu, cái gì cơ?" Tịch Tư Yến vô thức ngập ngừng làm cho không khí xung quanh càng thêm căng thẳng.

Tim Trần Mặc bỗng dưng đập loạn vài nhịp, cậu ngẩng đầu nghiêm túc nói: "Tôi đói rồi. Từ sáng đến giờ chưa bỏ gì vào bụng, có thời gian đi cùng không? Tôi mời."

Bầu không khí quái dị lập tức tan biến.

Tịch Tư Yến cúi đầu nhìn bàn tay ôm lấy bụng giấu dưới lớp áo của cậu, lông mày không khỏi nhíu chặt lại.

Hắn gọi hai cuộc điện thoại, một là đặt món, một là gọi bác sĩ cho Trần Mặc. Có điều Trần Mặc đã ngăn lại. Chỉ khi xác nhận tình trạng của cậu không quá nghiêm trọng thì Tịch Tư Yến mới dẫn cậu rời khỏi Hoàn Thượng.

Người lái xe là tài xế hiện tại của Tịch Tư Yến.

Chú Lâm đã nghỉ hưu từ năm ngoái nên giờ người lái là cậu Lâm, cháu trai của ông ấy.

Cậu Lâm cũng mới vừa đảm nhận vị trí này.

Chàng trai trẻ tràn đầy nhiệt huyết thấy ông chủ đang dẫn người ra ngoài. Hai người một đi trước một theo sau, một người thì điềm tĩnh sải bước, một người thì ôn hoà nhã nhặn, cả hai đều trẻ tuổi như nhau. Chỉ từ đoạn đường từ Hoàn Thượng ra đến đây thôi mà đã có không ít người nhìn theo rồi.

"Giám đốc Tịch." Cậu Lâm chờ cả hai lên xe rồi mới mở lời hỏi: "Cậu muốn đi đâu tiếp theo ạ?"

Tịch Tư Yến: "Tụ Hương Trai."

"Đó là nơi nào vậy?" Trần Mặc ngồi bên cạnh hỏi.

Cậu Lâm lập tức đáp: "Đó là một nhà hàng đặt món riêng nổi tiếng ở thành phố Tuy ạ. Bác của tôi nói trước đây cụ bà nhà Tịch rất thích đồ ăn ở đó, thường đặt riêng đầu bếp nấu ba bữa mỗi ngày."

Nơi đó chỉ tiếp khách quen thôi.

Người bình thường căn bản không biết đến nơi đó.

Lúc vừa vào làm, lão Lâm đặc biệt nhắc nhở cậu Lâm rằng Giám đốc Tịch hiện tại là người rất coi trọng sự riêng tư. Vì vậy cậu ta không khỏi tò mò, người được hắn dẫn đi ăn ở đó chắc chắn không phải người có quan hệ bình thường.

Nhưng từ kính chiếu hậu nhìn lại thì thấy không giống cho lắm.

Hai người ngồi hai bên trái phải, ông chủ của cậu ta từ lúc lên xe đã bận rộn xử lý một cuộc gọi khẩn cấp, còn người ngồi bên cạnh không hề có ý định quấy rầy, càng không giống kiểu người thích xu nịnh muốn biết rõ công việc của sếp, ngược lại còn bắt chuyện với một tài xế là cậu ta.

"Tôi họ Trần." Lúc người kia mỉm cười càng làm nổi bật sự lịch thiệp, cậu chủ động giới thiệu: "Tôi làm ở Tân Duệ."

"Chào anh Trần." Cậu Lâm gật đầu chào.

Vài giây sau, cậu Lâm kinh ngạc quay đầu lại: "Tân Duệ sao? Lại còn họ Trần. Anh Trần, đừng nói anh chính là Trần Mặc, giám đốc Trần đã sáng tạo R2D đấy nha?"

Người kia mỉm cười: "Tôi nổi tiếng đến vậy à?"

"Là thật kìa, mà không chỉ nổi tiếng thôi đâu." Cậu Lâm lẩm bẩm, hoàn toàn đắm chìm trong cú sốc.

Công nghệ thông minh từ trước đến nay là lĩnh vực mà người trẻ cực quan tâm.

Nhưng việc hiện thực hóa sản phẩm R2D mới thực sự là phúc lợi cho đại đa số người dân.

Cậu Lâm khen ngợi, hoàn toàn chân thành nói: "Người như anh Trần, sau này nhất định sẽ gặp nhiều phúc báo lắm đấy."

"Rất cảm ơn lời chúc phúc của cậu." Trần Mặc cười cười.

Có cơ hội sống lại lần nữa đã là phúc báo lớn, nhưng cậu sợ mình lại không đủ phúc phận để hưởng thụ điều này.

Đúng lúc này, phía trước đột nhiên có một chiếc xe máy lao vào mà không giảm tốc độ, làm cậu Lâm giật mình đạp mạnh phanh.

"Rầm!"

Dây an toàn kéo cậu ta lao về phía trước rồi nhanh chóng bật trở lại ghế ngồi.

Cậu Lâm chưa hoàn hồn, vội vàng quay đầu lại.

"Giám đốc Tịch, anh Trần, xin lỗi, hai người có..." Cậu ta cuống quýt xin lỗi ngay lập tức.

Lời xin lỗi đột ngột đứt đoạn khi cậu ta nhìn rõ cảnh tượng trên ghế sau.

Vốn dĩ Giám đốc Tịch đang gọi điện thỉnh thoảng ậm ừ một tiếng, bây giờ một tay chống lên lưng ghế phụ, tay còn lại vòng chặt qua vai Trần Mặc, bàn tay ấn đầu cậu vào cổ mình tạo thành một tư thế bảo vệ hoàn toàn.

Phản ứng rất nhanh, mặt hắn tái đi, quay đầu lại hỏi gằn: "Xảy ra chuyện gì?"

Cậu Lâm lắp bắp. Đang định giải thích thì thấy người bị Giám đốc Tịch giữ trong lòng ngẩng đầu lên, trên mặt cậu ấy hiện lên vẻ ngượng ngùng, có chút đỏ ửng vì phản ứng không kịp trước cú va chạm, hơi thở cũng không ổn định.

Trần Mặc còn giải thích giúp cậu Lâm: "Tôi vừa nhìn thấy, là chiếc xe máy kia không tuân thủ quy định."

Tịch Tư Yến bóp vai cậu kiểm tra, nghiêm nghị hỏi: "Thật sự không bị thương ở đâu chứ?"

"Không có." Trần Mặc đáp, ra hiệu bảo hắn buông tay.

Trần Mặc dặn cậu Lâm: "Trước tiên đi tìm người giải quyết đi, tôi thấy chiếc xe máy lao vào bồn hoa rồi, chúng ta xuống xem trước đã."

Chủ nhân của chiếc xe máy là một người đàn ông có cánh tay để trần.

Một ngày tháng mười, gã ta mặc một chiếc áo ba lỗ đen, để lộ mảng lớn hình xăm mà không thể nhìn rõ hình gì trên vai.

Lúc này, gã ta đã đứng dậy dựng xe lên với khuôn mặt nhăn nhó.

Xung quanh dần dần có người đi đường tụ lại.

Nhờ có sự giúp đỡ của vài người, chiếc xe máy nhanh chóng được dựng lên. Người đàn ông vừa nghe thấy chủ xe đến, còn chưa thèm nhìn ai thì đã mở miệng chửi: "Đệ.t mẹ, mày lái xe kiểu gì vậy?! Không có mắt à?!"

Trần Mặc nhìn người kia không bị thương gì, liền bước lên thong thả: "Anh có mắt mà còn dám chen ngang đường."

"Hừ." Người đàn ông cười khẩy, thấy Trần Mặc ăn mặc đắt tiền, dáng vẻ nho nhã thì lập tức trở nên hung hăng: "Đi xe sang thì ghê gớm lắm à, đâm người rồi còn ra vẻ đúng đắn hả. Đền tiền đi! Hôm nay mà không đền thì đừng hòng xong chuyện."

Trần Mặc rất đói.

Là đói thật.

Cơn đói làm cậu có phần cáu kỉnh, đặc biệt là khi gặp phải một bặm trợn không nói đạo lý như thế này, sắc mặt cậu lập tức trở nên lạnh lùng.

Cậu vừa định bước tới thì có người từ phía sau kéo lại.

Người đàn ông đang hống hách kia thấy người mà gã ta tưởng dễ bắt nạt, ấy vậy mà lại có thêm một người khác xuất hiện sau lưng.

Người này khôi ngô tuấn tú nhưng không vai bắp thịt u.

Nhưng cũng không có vẻ lạnh lùng như người đứng trước mặt này.

Hắn toát lên một khí chất khiến người ta phải dè chừng, liếc mắt nhìn chủ chiếc xe máy một cái.

"Đã báo cảnh sát rồi, số tiền bồi thường sẽ được gửi cho anh sau." Giọng hắn không lạnh nhưng lại khiến người ta cảm thấy đó là lời đe dọa không không tốn sức chút nào.

Chụp ảnh, lấy lời khai, phân định trách nhiệm.

Họ mất hơn nửa tiếng ở hiện trường.

Khi ngồi lại vào xe, cậu Lâm nói: "Tên đó rõ ràng là thấy anh Trần dễ bị bắt nạt, cảnh sát đến rồi còn cứ cắn không buông nói anh có thái độ không tốt ngay từ đầu."

Trần Mặc chân thành hỏi: "Trông tôi có vẻ dễ tính lắm sao?"

"Có chứ ạ." cậu Lâm gật đầu: "Anh Trần nhìn rất nho nhã, có khí chất như người sống lâu trong môi trường học thuật ấy. Khó mà nói rõ ra được."

Trần Mặc sững lại, rồi bật cười.

"Nếu không có Giám đốc Tịch, có lẽ cậu sẽ thấy tôi và gã đàn ông kia ở đồn cảnh sát rồi."

"Hả?" Cậu Lâm ngơ ngác: "Tại sao?"

"Vì choảng nhau đấy."

Câu này không phải Trần Mặc nói.

Mà là Tịch Tư Yến.

Hắn liếc nhìn Trần Mặc đang quay sang, rồi nói với cậu: "Sắp đến rồi."

"Không cần gấp đâu, giờ tôi đói đến tê liệt rồi." Trần Mặc đáp.

Cậu Lâm chỉ là một tài xế nhỏ bé. Cậu ta ngồi phía trước mà cảm thấy tim mình đập loạn, cứ luôn có cảm giác rằng mình không nên chen vào bầu không khí này.

Làm sao cậu ta biết rằng Trần Mặc từng mang danh "trùm trường" suốt hai năm trời ở trường, và giờ cậu đã trở thành một người thành công và điềm tĩnh.

Chưa kể dưới góc nhìn của Trần Mặc, còn có một Trần Mặc từ kiếp trước mà ngay cả Tịch Tư Yến cũng không hay biết, càng chẳng liên quan gì đến hai chữ "dễ tính."

Mối quan hệ của Trần Mặc đó và Tịch Tư Yến chỉ qua loa hời hợt.

Lần thân thiết nhất của bọn họ là lần cậu phát điên với lão Cẩu ngay trước mặt Tịch Tư Yến, chỉ vậy thôi.

Không đời nào ngồi cùng một chiếc xe như bây giờ.

Qua năm năm trống rỗng gần như không có giao tiếp, khi cả hai trở thành những cá nhân trưởng thành độc lập, lại có thể bình thản ngồi chung trong một không gian như thế này. Trần Mặc không rõ Tịch Tư Yến mang tâm trạng gì để đối diện với cậu, nhưng ít nhất cậu coi đây là sự tôn trọng cần có giữa những người trưởng thành.

Dù chỉ mới một tiếng trước đây.

Trong văn phòng của Hoàn Thượng, cậu vẫn còn rối loạn nhịp tim vì cảm xúc gặp lại sau thời gian dài.

Cũng như trong khoảnh khắc xảy ra vụ tai nạn vừa rồi.

Bởi vì Tịch Tư Yến không ngần ngại chắn trước cho cậu nên Trần Mặc đã có chút thất thần.

Trần Mặc không thể phủ nhận rằng việc gặp lại Tịch Tư Yến khiến cậu không hề bình tĩnh dửng dưng như bản thân tưởng tượng.

Chỉ là Trần Mặc hiểu rằng Tịch Tư Yến, với tư cách là chủ của CM, vừa mới về nước thì chắc chắn lịch trình công việc chồng chất. Đội ngũ Tân Duệ của cậu cũng sắp bước vào giai đoạn thử nghiệm thứ hai. Giờ khi người ta nhắc đến Tịch Tư Yến, ít ai đề cập đến xuất thân của hắn. Và ngay trong vòng bạn bè của Trần Mặc, cũng hiếm ai biết về quá khứ và gia đình của cậu.

Họ đều tiến lên phía trước, trên những con đường rộng lớn hơn.

Việc bận tâm đến những cảm xúc gây rối đó, liệu là do hoài niệm hay vì chưa từng thực sự quên, không phải là điều cần suy nghĩ vào lúc này.

Lúc 6 giờ tối, đèn đường bắt đầu sáng lên.

Tụ Hương Trai nằm trong một con hẻm cổ kính khó tìm ở trung tâm thành phố. Lối vào lát đá xanh rất có trật tự, đèn lồng đỏ treo bên mép cửa, nhìn từ bên ngoài sẽ không ai nghĩ đó là một nhà hàng.

Chủ quán là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, cười rất thân thiện.

Thấy Tịch Tư Yến, ông kinh ngạc hỏi: "Bao năm không gặp mà thay đổi lớn thế, về nước khi nào vậy?"

"Vừa mới về hai ngày trước ạ." Tịch Tư Yến đáp khi bước vào.

Hắn giới thiệu sơ qua cho hai người, khi nhắc đến Trần Mặc, hắn nói đó là bạn học cũ trước kia.

Chủ quán nhìn Trần Mặc từ đầu đến chân, nụ cười có phần đầy ẩn ý.

Trần Mặc khó hiểu hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Chắc là cậu rồi nhỉ." Ông chủ nhìn về phía Tịch Tư Yến, rồi nói với Trần Mặc: "Tên nhóc này hồi hè lớp 11 gọi cho tôi mấy lần để hỏi cách nấu canh và công thức nấu ăn. Lúc đó tôi còn tưởng cậu ấy định làm gì, hóa ra là vì có người bị đau dạ dày. Hôm nay tôi vừa thấy thực đơn chăm sóc dạ dày đã đoán ngay là chắc cùng một người rồi. Cậu nhóc này đẹp trai thật đấy."

Lời đùa này cũng không thể ngăn được sự  bất ngờ của Trần Mặc.

Mùa hè năm ấy, trong kỳ nghỉ hè đó.

Thỉnh thoảng bọn họ sẽ cùng ở trong ngôi nhà đó, giữa bầu trời trong xanh vào ban ngày nhàm chán, mỗi người làm việc riêng của mình. Trần Mặc đã từng uống canh do Tịch Tư Yến nấu, ăn những món hắn làm. Cậu nghĩ rằng hắn chỉ làm theo sách, không ngờ đằng sau lại có nhiều câu chuyện sâu xa hơn.

Những ký ức nhỏ nhặt từng chút một ùa về trong đầu Trần Mặc, chiếm lĩnh tâm trí cậu trong suốt buổi chiều ngắn ngủi này khi cậu và Tịch Tư Yến ở cùng nhau.

Điều này khiến cho Trần Mặc nhất quyết chọn món dưa leo trộn giữa đám pate gan ngỗng và cá hồi hun khói trong phần đồ nguội khi món khai vị được dọn lên.

Cậu cần ăn gì đó ngay để lấp đầy cái bụng đói cồn cào của mình.

Kết quả là trước khi cậu kịp gắp đồ ăn thì Tịch Tư Yến đã nhấc đĩa dưa leo ra.

Trần Mặc giơ đũa lên, ngạc nhiên trừng mắt nhìn chằm chằm người đối diện.

Tịch Tư Yến nhíu mày: "Bụng cậu không thoải mái mà vẫn ăn đồ lạnh? Những năm qua cậu nói dưỡng sinh hay đang nuôi bụng chó vậy?"

Trần Mặc: "..."

Đã rất lâu rồi, không có ai dám can thiệp trực tiếp vào việc cậu làm như bây giờ.

Ở công ty, mọi người đều coi cậu là sếp lớn. Trong trường, người cậu gặp hầu hết là các đàn em, đã quen với việc được hỏi ý kiến và làm người chỉ dẫn. Giờ bỗng nhiên bị dạy dỗ ngược lại, Trần Mặc không thể không nhớ đến ngày nào đó khi có ai đó từng mắng cậu hút thuốc rồi lại còn uống trà.

Trần Mặc chống tay lên trán, cười khẽ hai tiếng.

Tịch Tư Yến đẩy cho cậu một bát súp bắp vừa mới được dọn lên.

"Đói quá thì đừng vội, uống chút súp để làm ấm bụng trước đi."

Tịch Tư Yến không thể hiện cảm xúc rõ ràng, nhưng khi thấy Trần Mặc uống được vài ngụm, hắn mới nhíu mày hỏi tiếp: "Không đi khám thật à?"

"Thật sự không cần." Trần Mặc vừa uống vừa đáp: "Công ty có phúc lợi nửa năm khám sức khỏe miễn phí một lần. Khi đi thăm lão Cẩu vào hai tháng trước, tôi cũng tranh thủ kiểm tra thêm vài thứ rồi, không có vấn đề gì lớn cả."

Trần Mặc lược bỏ rất nhiều chi tiết.

Ví dụ như cơn đau dạ dày thường xuyên do công việc bận rộn và ăn uống không điều độ, ví dụ như cái chân cậu phải chú ý kỹ mỗi khi chuyển mùa, hoặc như khi lo lắng, cậu phải nhờ đến thuốc ngủ để có thể chợp mắt.

Đây đều là những chuyện nhỏ nhặt.

Ít nhất là những người hiểu rõ ranh giới sẽ không kể lể chi tiết với bạn trai cũ vừa trở về nước, não cậu đâu có bị hỏng.

Tuy Trần Mặc không nói ra hết, nhưng từ ánh mắt của Tịch Tư Yến, cậu cũng biết hắn rõ ràng đã nhận ra cậu không kể hết sự thật. Dù sao đó cũng là "Tịch Thần" của trường Trung học số 1 mà, không dễ để ai có thể sánh được về IQ với hắn cả.

Trần Mặc cũng hỏi đôi chút về tình hình công ty của hắn, những trải nghiệm trong những năm qua, và kế hoạch trở về nước.

Cuộc trò chuyện cậu nói qua tôi đáp lại trông có vẻ rất bình thường.

Giống như chào hỏi, hỏi thăm nhau đôi chút, tựa như cuộc đối thoại giữa những người bạn học cũ vậy. Nếu không phải vì họ đã lâu không gặp, Trần Mặc hẳn sẽ hoang mang không biết liệu mình có nhầm lẫn việc hai người họ đã từng ở bên nhau.

Giống như khi cậu càng bước tới, đôi khi cậu cũng tự hỏi liệu cuộc đời trước kia mà cậu từng trải qua có thực sự là thật hay không.

Bữa ăn dưới sự giám sát của Tịch Tư Yến diễn ra chậm rãi và từ tốn vẫn chưa xong.

Trần Mặc lại không ngờ hai người bọn họ đã lên bản tin xã hội rồi.

《Lái xe an toàn, không chỉ vì mình mà còn vì xã hội.》

Ban đầu đây là bài viết được cảnh sát địa phương đăng lên trang chính thức, nhằm mục đích cảnh báo và tuyên truyền.

Họ thậm chí còn đăng một video, trong đó một người đàn ông trông khá thô lỗ, sau khi biết mình phải đền bù một khoản lớn đã khóc lóc hối hận.

Nhưng điều mà cảnh sát không ngờ đến.

Một bài viết bình thường với lượng truy cập chưa bao giờ vượt quá một trăm, hôm đó đột nhiên tăng đột biến.

Phần bình luận còn sôi nổi hơn nữa.

【Đậu moá, chiếc xe sang này là phiên bản cao cấp nhất luôn đó! Gã xăm trổ nghĩ mình cứng lắm, nhưng không ngờ cuối cùng lại bị chính quyền xã hội chủ nghĩa dạy cách làm người.】

【Không đúng, không ai nhận ra trong đoạn video có hai người trông rất đẹp trai sao?】

【Phát hiện rồi, đã chụp màn hình.】

【Có một câu không biết có nên nói hay không, tôi cảm giác hai người này trông rất quen. Ai hứng thú thì có thể tìm kiếm về tập đoàn CM và công ty Tân Duệ mới nổi trong hai năm gần đây, bạn sẽ bất ngờ đấy. Nhưng mà dữ liệu khá ít nha, phải kiên nhẫn đó.】

【Cảm ơn người bên trên ạ, đã tìm hiểu rồi, chỉ muốn nói rằng giờ đây các sếp đã lên tầm này rồi sao?】

【Mấy người tập trung sai chỗ rồi. Chẳng lẽ chỉ có mình tôi thấy trong đoạn video, lúc họ thì thầm với nhau trông rất "gì và này nọ" hả?】

【Hủ nữ thật đáng sợ.】

【Đúng là nhìn đâu cũng thấy hint.】

【Không thể nào, tôi với họ học cùng trường cấp ba đó, chỉ là bạn học cũ thôi.】

Khi đó Trần Mặc đang ngồi trong quán, với một tâm tình phức tạp như bị một cái nồi đập vào đầu, cậu hỏi Tịch Tư Yến: "Rốt cuộc người này là ai?"

Rồi sau đó Trần Mặc nhận được vô số tin nhắn.

Lão Cẩu:【???】

Tề Lâm:【...】

Tôn Hiểu Nhã:【..................】

Giang Tự:【Hai người?】

...

Những người đã lâu không liên lạc đột nhiên cùng nhảy ra hỏi cậu một câu:

Ôi đm, hai người quay lại rồi hả?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play