Trước khi gặp "bạn gái" thì Tề Lâm đã không vui sẵn rồi, lại còn thiệt hại nặng nề, làm tổn hại mình nhiều hơn cả đối phương. Bên kia gian xảo đến mức chỉ chừa cho cậu ấy mỗi một cái quần lót. Như Tịch Tư Yến đã nói, đây là trường hợp điển hình của việc tự làm tự chịu. Tất nhiên, phía bên kia đã lừa dối trước, tệ thật sự và cũng chính vì thế đã khiến trái tim của một chàng trai ngây thơ bị tổn thương trầm trọng.
Trần Mặc thật sự nghi ngờ về xu hướng tính dục của Tề Lâm, dù cho Tề Lâm một hai không chịu nhận là trong vài ngày đó mình đã nảy sinh tình cảm với người ta rồi.
"Cậu ta sẽ lạc lối thôi."
Trên chiếc xe buýt lắc lư, Trần Mặc nói với Tịch Tư Yến ngồi bên cạnh: "Thật sự bỏ mặc không quan tâm sao?"
Tịch Tư Yến quay sang hỏi: "Lạc lối thế nào?"
Trần Mặc khựng lại, do dự vài giây rồi nói: "Ví dụ như cậu ta không vượt qua được, sau này đời sống cá nhân trở nên lộn xộn chẳng hạn..."
"Nhà họ Tề sẽ không bỏ mặc cậu ấy đâu."
Tịch Tư Yến nói với giọng rất bình thản, thấy Trần Mặc không tin bèn lên tiếng nói tiếp: "Chắc cậu không biết, nhà họ Tề dạy con rất nghiêm. Tề Lâm nhìn có vẻ lông bông nhưng thật ra gặp cha mình thì như chuột gặp mèo vậy, không dám làm loạn gì đâu. Hơn nữa việc tìm ra người kia không khó, nhưng cậu không nhận ra à? Cậu ta kêu la ỏm tỏi, nhưng khi nhắc đến việc báo cảnh sát thì rõ là do dự. Cậu ta không muốn người kia bị bỏ tù, cũng không muốn lấy lại tài sản đã mất."
Trần Mặc ngẩn ra.
Đúng là cậu không nghĩ đến chi tiết này thật.
Tề Lâm đã ở cùng người kia không chỉ một ngày.
Ngoài những gì chính miệng cậu ta kể lại, không ai biết được chi tiết.
Vậy những tin đồn về Tề Lâm ở thành phố Tuy kiếp trước đã bắt đầu như thế nào?
Trần Mặc đã gặp Tề Lâm hai lần trong một số dịp khi cậu ta đã trưởng thành. Khí chất của Tề Lâm lúc đó thực sự không giống bây giờ, hoàn toàn là kiểu người phong lưu, đào hoa, đi qua vạn bụi hoa mà không động lòng. Nhưng nghĩ kỹ lại thì dù lời đồn thổi rất nhiều, thực ra chưa từng thấy cậu ta đi cùng với ai.
Bản thân Trần Mặc cũng từng chịu tổn thương sâu sắc vì những lời đồn đại, nên nếu Tịch Tư Yến đã chắc chắn như vậy, Trần Mặc cũng đành bỏ qua.
Suy cho cùng, nói đến sự hiểu biết Tề Lâm hay gia đình họ Tề, thì Tịch Tư Yến chắc chắn biết rõ hơn.
Lúc này đã là giữa tháng tám.
Kỳ nghỉ hè đã qua hơn một nửa.
Hôm khởi hành là một ngày nắng đẹp, trời xanh không gợn mây. Sau khi xuống tàu cao tốc và lên xe buýt thì đã gần đến trưa.
Trên xe buýt có rất nhiều người, có mùi đặc trưng của những chiếc xe cũ, ngửi lâu khiến người ta hoa mắt chóng mặt. Trần Mặc mở cửa sổ để gió mùa hè thổi vào cảm nhận chiếc xe lắc lư trên con đường quanh co mang đến cảm giác thư thái.
Từ huyện Bạch Mã đến thị trấn, dọc đường luôn có người lên xe.
Mọi người ở trên xe ồn ào nói chuyện bằng tiếng địa phương, nói về những chuyện nhà cửa vụn vặt, lông gà vỏ tỏi, hoàn toàn khác với không khí của một thành phố lớn tuyến 1*. Nhìn thấy có người mang theo gà sống và những cái gùi lớn trên lưng, chen chúc đến nỗi khiến đại thiếu gia Tịch Tư Yến không có chỗ để chân, Trần Mặc có chút buồn cười.
"Cậu đổi chỗ với tôi đi." Trần Mặc đề nghị.
Tịch Tư Yến di chuyển cái lồng gà dưới chân về phía lối đi rồi nói: "Không cần đâu."
Cuối cùng bác gái mang theo con gà cũng nhận ra, liền lên tiếng nói lớn: "Này, cậu trai trẻ đừng để tâm nhé. Gà này là gà ác bác mua từ thành phố về mang về để bồi bổ cho cháu trai lớn của bác. Nó sắp vào cấp ba trên thị trấn ấy, nghỉ hè còn phải học thêm, vất vả lắm."
Tịch Tư Yến lắc đầu: "Không sao ạ."
"Nhìn các cậu cũng là học sinh phải không? Mới học xong về nhà à?"
Thấy Tịch Tư Yến khó xử trước sự nhiệt tình này, Trần Mặc thò đầu ra từ trong, cười nói: "Phải ạ, bọn cháu học lớp 12, vừa học xong ạ."
Nói xong lại lẩm bẩm: "Trông cũng giống như người từ thành phố đến vậy."
Tịch Tư Yến lườm Trần Mặc một cái, "Người ta học lớp 12 vừa thi xong, cậu học thêm ở đâu cơ?"
"Tôi mà không nói vậy thì bác gái có thể tìm hiểu hết gia phả của cậu suốt chặng đường này đấy." Trần Mặc huých khuỷu tay vào cánh tay hắn: "Họ rất nhiệt tình, không phải đáng nhẽ ra cậu nên đi nghỉ ở một bãi biển nào đó hoặc khách sạn năm sao, nhưng tôi nhất quyết đề nghị đến đây. Chỉ có thể nhờ cậu tự vượt qua thôi."
Tịch Tư Yến nhướn mày: "Ai nói rằng nghỉ mát nhất định phải là ở bãi biển và khách sạn? Đừng suy nghĩ nhiều vậy chứ, mục đích của chuyến đi là để ở cùng với cậu, không quan trọng là đi đâu cả."
Xe càng chạy xa, cảnh vật hai bên đường càng trở nên quen thuộc.
Ba năm trung học cơ sở và một năm trung học phổ thông, tháng nào Trần Mặc cũng đi qua con đường này.
Trong mắt người khác, cậu rời khỏi đây chỉ mới được một năm.
Thật ra cậu rời khỏi nơi này đã tròn mười năm rồi.
Trần Mặc nói rằng cậu muốn trở về xem một chút, nhưng thực ra trong đầu cậu lại không có bất kỳ địa điểm cụ thể nào. Dù sao đi nữa, ngôi nhà cũ của gia đình Trần không tính là nhà, sau khi hai vợ chồng họ bị ngồi tù bên trong chắc cũng chẳng còn ai.
Thành ra, việc đầu tiên khi đến thị trấn là Trần Mặc kéo Tịch Tư Yến đến khách sạn duy nhất tốt hơn một chút trong thị trấn để đặt phòng.
Cách thị trấn này mười km có một điểm du lịch nổi tiếng của huyện Bạch Mã, thêm vào đó khí hậu nơi đây rất dễ chịu, mỗi mùa hè có rất nhiều người đến đây nghỉ mát. Lúc đầu Trần Mặc sợ rằng sẽ không còn phòng trống nào, nhưng lễ tân lại nói họ gặp may vì hôm nay vừa hay có người trả phòng sớm.
Một phòng đôi tiêu chuẩn.
Bên trong nhìn cũng khá sạch sẽ.
Lúc đó là hai giờ chiều.
Trần Mặc dựa vào ký ức, dẫn Tịch Tư Yến đến một quán mì mà cậu còn nhớ để giải quyết bữa trưa.
"Tôi đã từng đến đây rồi." Tịch Tư Yến ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ bên đường, không những không hề lạc lõng mà còn hòa nhập vào khung cảnh nhộn nhịp này.
Trần Mặc ngẩng đầu lên, hửm một tiếng đầy nghi ngờ.
Tịch Tư Yến chỉ vào quán ăn sáng không xa hai người, nói: "Khoảng hơn một năm trước, đoàn xe của phóng viên và lãnh đạo địa phương đã đến đây từ rất sớm. Lúc đó trời vẫn chưa sáng lại còn đang mưa, người dẫn đường nói còn một tiếng nữa mới tới thôn Du Hòe, lúc ấy chỉ có quán ăn sáng này mở cửa. Các lãnh đạo trong thị trấn đã cử người đi mua bữa sáng, tôi nhận được hai chiếc bánh bao và một cốc đậu nành."
Trần Mặc chợt có cảm giác vi diệu về sự chênh lạc giữa thời gian và không gian.
Khi cậu bước chân trở lại nơi này sau mười mấy năm, nghe Tịch Tư Yến kể lại thật chi tiết một chuyến ghé qua ngắn ngủi hơn một năm trước.
Cứ như hắn còn nhớ rõ nơi này hơn cả mình nữa.
Cảm giác như không chỉ mình cậu nhớ về nơi này, mà có ai đó đã chia sẻ những xúc cảm phức tạp không thể tả xiết ấy.
Nó khiến Trần Mặc không khỏi nhớ lại những kỷ niệm liên quan.
"Hương vị thế nào?" Trần Mặc hỏi.
Tịch Tư Yến dường như suy nghĩ một chút: "Không ăn nhiều nên cũng rõ nữa, chỉ nhớ sữa đậu nành có vị đậm đà."
Trần Mặc cười: "Tiếc thật đấy, bánh bao nhà đó làm cũng ngon lắm."
Tịch Tư Yến nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cậu một lúc.
"Đúng nhỉ, tôi cũng cảm thấy tiếc, đáng lẽ phải thử một lần."
Sau khi ăn trưa xong.
Vừa khéo gặp gặp một chiếc xe ba bánh đang trên đường đến thôn Du Hòe, Trần Mặc quyết định dẫn Tịch Tư Yến đến xem thử.
Con đường dẫn đến thôn Du Hòe vừa mới được sửa cách đây không lâu, và đây là một con đường cụt, ngoài xe của các hộ nông dân thường ngày hầu như không có xe khách nào đi qua con đường này.
Tiếng của xe ba bánh rất ồn ào, bác tài xế là người làng bên nên không nhận ra Trần Mặc.
Dọc đường trò chuyện vài câu, Trần Mặc chỉ nói là đến đây để thăm họ hàng.
Tịch Tư Yến ngồi đối diện với cậu ở thùng xe phía sau, khi gặp phải đoạn đường không bằng phẳng hoặc đá cuội làm chiếc xe bị rung lắc dữ dội. Đã nhiều năm rồi Trần Mặc không ngồi trên chiếc xe giống thế này nên sợ đến mức thốt ra vài câu vãi chưởng đầy cảm thán tận mấy lần, rồi nhìn Tịch Tư Yến với mái tóc bị gió thổi đến rối tung, khuôn mặt thì hơi cứng đơ sau hai lần bị tròng trành hù dọa.
Trong lòng nghĩ, hắn còn thích ứng tốt hơn cả mình.
Bác tài thả hai người xuống cổng thôn rồi đi tiếp.
Trần Mặc nhất quyết nhét tiền vào tay bác, nhưng bác sống chết không chịu nhận nên cậu đành lén đặt vào góc thùng xe.
Cậu chỉ định đi dạo một vòng rồi rời đi.
Kết quả là chưa kịp rời khỏi gốc cây đại thụ ở cổng thôn thì nghe thấy một tiếng kêu: "Trần Mặc? Là Trần Mặc phải không?"
Trần Mặc quay đầu lại.
Thì nhìn thấy một người phụ nữ trung niên xách giỏ rau đứng cách đó vài bước, mấy giây sau mới nhận ra rồi ngập ngừng hỏi: "Dì?"
"Ôi chao, đúng là con rồi! Sao về mà không nói một tiếng!" Người phụ nữ nghe tiếng "dì" liền phấn khích bước tới nắm lấy tay áo Trần Mặc, nhìn từ trên xuống dưới rồi nói: "Trông khác đi rồi, cao hơn, da cũng trắng hơn, dì suýt không nhận ra luôn."
Trần Mặc để cho dì nắm lấy tay mình, trên mặt mang theo nụ cười, hỏi: "Dì sống tốt chứ ạ?"
"Tốt, tốt lắm, có gì mà không tốt chứ." Người phụ nữ phấn khích xong, quay sang nhìn chàng trai cao lớn đứng bên cạnh Trần Mặc, hỏi: "Đây là?"
"Bạn cùng lớp của con, Tịch Tư Yến." Nói xong, cậu quay sang Tịch Tư Yến, "Đây là dì hàng xóm ngày xưa của tôi, mẹ của Tiểu Hắc mà tôi đã kể với cậu."
"Chào thím ạ." Tịch Tư Yến lễ phép chào hỏi.
Người phụ nữ trung niên bối rối lau tay, cười nói: "Chào, chào con."
Lúc này trên con đường nhỏ không xa còn có bốn năm người đàn ông và phụ nữ đi tới, trên vai còn vác thêm một cái cuốc.
So với sự chân thành của mẹ Tiểu Hắc, thái độ phấn khích của những người này rõ ràng là mộc mạc và khách sáo hơn, lời nói mang theo sự giạm hỏi hóng hớt.
"Thật là Trần Mặc đấy à? Thay đổi nhiều quá, quả nhiên người ta nói không sai, cha mẹ sinh con khá lắm, đúng là người giàu có ở thành phố."
"Phải rồi, vợ chồng Trần Kiến Lập không phải đã lên thành phố hưởng phúc rồi sao?"
"Thế cơ á?" Họ tiếp tục trò chuyện, "Cái miệng của Trần Kiến Lập mà tin được hả?"
"Thật mà, anh em nhà vợ của em dâu tôi làm trang trí nội thất ở Thành phố Tuy, có một thời gian Trần Kiến Lập kéo anh ta đi nhậu suốt, nói là giàu có lắm, còn chính miệng thừa nhận là được nhà họ Dương cho tiền mà."
"Đúng là hào phóng, người giàu chỉ cần vung tay bỏ ra chút ít thôi cũng đủ cho người thường như chúng ta sống cả đời rồi."
"Đúng thế, Trần Kiến Lập còn nói đã nhận con trai nữa. Với cái đức hạnh của ông ta không ngờ lại sinh ra được một đứa con có số làm hoàng đế, số mệnh tốt hơn hẳn chúng ta."
Nhắc đến đây, có người quay sang nhìn Trần Mặc.
"Trần Mặc? Sao chỉ có mình cháu về vậy? Cha mẹ con không đi cùng à?"
Người này nhìn Tịch Tư Yến: "Đây là con trai ruột của Trần Kiến Lập hả? Sao trông không giống lắm, tôi nhớ một năm trước đâu có thế này..."
Mẹ của Tiểu Hắc cuối cùng nghe không nổi nữa.
Dì phì phì hai tiếng, nói: "Các người nói linh tinh cái gì thế! Suốt ngày chỉ biết tám nhảm."
Không đợi những người khác đáp lại, dì đã kéo Trần Mặc và Tịch Tư Yến đi, nói là muốn giữ họ lại ăn tối.
Tránh xa khỏi đám người đó.
Dì mới cẩn thận hỏi Trần Mặc: "Con nói thật với dì đi, có phải Trần Kiến Lập lên thành phố tìm con không?"
"Không ạ." Trần Mặc an ủi: "Ông ta vào tù rồi."
Mẹ Tiểu Hắc tròn mắt kinh ngạc: "Thật hả?"
"Thật ạ."
"Đáng đời hắn, đồ đáng chết*!"
Trần Mặc và Tịch Tư Yến giải thích rằng gia đình họ Trần ở thôn Du Hoè là độc tôn, không có họ hàng thân thích nào cả. Còn những người bạn mà Trần Kiến Lập kết giao toàn những kẻ vô đạo đức (1), có thể ở thành phố Tuy cùng nhau nhậu nhẹt khoác lác, nhưng chắc chắn họ không thể biết toàn bộ sự thật.
Đó cũng là lý do tại sao dù đã có phán quyết dành cho Trần Kiến Lập và Lý Vân Như, nhưng người ở đây vẫn không hay biết gì.
Vì không thể từ chối sự nhiệt tình của dì nên Trần Mặc và Tịch Tư Yến đành theo đến nhà.
Ba năm trước chồng của dì bị thương ở công trường, chân tật nên đi hơi khập khiễng. Khi thấy Trần Mặc và Tịch Tư Yến đến, ông liền vội vàng ra vườn hái ít đậu cove nói là để làm thêm món cho họ.
Tịch Tư Yến tự giác đi theo giúp.
"Tiểu Hắc đâu rồi?" Từ lúc vào nhà Trần Mặc chưa thấy cậu nhóc đâu, bèn hỏi: "Chẳng phải cậu ấy cũng đang được nghỉ hè sao?"
"Nó nghỉ học lâu rồi con." Dì nói với giọng không mấy hài lòng: "Nó nói học hành mệt đầu, nửa năm trước cậu của nó đã nhờ vả quan hệ đưa nó lên huyện học nghề cắt tóc. Giờ thành thạo rồi, nói là bận lắm, mấy tháng rồi chưa về nhà nữa."
Trần Mặc ngẩn người, đáp lại: "Vậy là cậu ấy đã làm được điều mình muốn. Ít nhất đó là việc cậu ấy muốn làm."
"Tại nó không có tương lai thôi con, không giống như con, từ nhỏ đã học giỏi, đến cấp ba lại tự kiếm tiền học. Đâu như cái thằng nhóc đó, chẳng khiến ai yên tâm bao giờ cả. Hồi cấp hai nếu không có con giúp nó đánh lại bọn bắt nạt thì không biết nó còn bị ức hiếp đến thế nào nữa." Nói đến đây, dì bèn đứng dậy: "Dì phải gọi điện cho nó mới được, nó mà biết con về chắc sẽ vui lắm, có khi xin nghỉ về thăm con nữa không chừng."
"Dì à." Trần Mặc vội kéo bà lại: "Đừng gọi, bọn con sẽ đi sớm thôi, không ở lại lâu, bắt cậu ấy về một chuyến thì phiền phức quá."
Dì ngập ngừng: "Một năm rồi con không về, nó hay nhắc con lắm đấy."
Rồi dì lại ngồi xuống, nói: "Cũng được. Trần Mặc, con đừng trách dì nói thẳng, thật ra con không nên về đây đâu. Trần Kiến Lập và Lý Vân Như có gì đáng để con bận tâm chứ? Hơn nữa con vốn không thuộc về cái nơi hẻo lánh này, đã ra ngoài rồi sao còn quay về làm gì?"
Trần Mặc mỉm cười: "Con đâu có bận tâm đến họ, con nhớ dì và chú, nhớ con suối nhỏ trước nhà, nhớ cây hòe lớn ở đầu thôn. Hồi nhỏ nếu không có dì cứu con thì con đã chẳng sống được đến hôm nay rồi."
Cái cảm giác ấm áp khi được bọc trong chiếc chăn lông vào ngày tuyết rơi, Trần Mặc mãi mãi không thể quên được.
Chỉ là kiếp trước cậu chưa thể đối diện với bản thân mình, tâm thái cũng chưa đủ bình tĩnh để nhìn lại quá khứ.
Mắt dì bỗng nhiên đỏ hoe.
Thấp giọng mắng: "Đúng là cặp vợ chồng ấy lòng dạ đen tối, cũng thật mù quáng."
Trần Mặc cười, rút một tờ giấy trên bàn đưa cho dì.
Khi quay đầu lại, cậu thấy Tịch Tư Yến đứng im lặng ở cửa từ lâu, không lên tiếng cũng không động đậy.
Đợi đến khi cuộc trò chuyện kết thúc mới bước vào, nói một câu: "Chú bảo con quay lại lấy thêm cái túi ạ."
"Có, có đây." Dì vội vã vào nhà lấy thêm một cái túi nữa.
Trần Mặc cảm nhận rõ sự lúng túng của dì và chú khi đối diện với Tịch Tư Yến.
Dù gì đi chăng nữa, hắn rõ ràng không phải người của nơi này, hoàn toàn không hòa hợp với khung cảnh nơi đây.
Hơn hết họ đã quên rằng thật ra Tịch Tư Yến đã từng đến đây, nhưng thái độ bây giờ khác hẳn với ấn tượng sâu sắc mà hắn đã để lại năm ngoái, không có chút gì liên tưởng được.
Sau khi ăn tối, mặt trời đã lặn.
Vì ở đây không có xe nên chú và dì kiên quyết không để họ rời đi.
Trần Mặc và Tịch Tư Yến đành quyết định sáng sớm mai mới rời đi.
Lúc chạng vạng, Trần Mặc ngồi cùng chú trong sân để hóng gió, đôi khi sẽ nhắc đến tình hình hiện tại của Tiểu Hắc. Trần Mặc cũng kể về bản thân, nhưng chỉ chọn những chuyện không quan trọng như học tập, mục tiêu đại học và kế hoạch tương lai mà thôi.
Bầu không khí rất hài hoà.
Trong căn nhà sáng đèn ở phía sau, dì cầm lấy cái giỏ đựng rau từ tay người thanh niên, chỉ ra ngoài sân nói: "Đã lâu rồi dì không thấy ông ấy vui như vậy."
Tịch Tư Yến biết dì đang nói về chồng mình.
Thấy Tịch Tư Yến nghe chăm chú, dì không kiềm được mà tâm sự: "Ông ấy thương Trần Mặc lắm, lúc nào cũng nói rằng thằng bé không phải dạng vừa đâu. Hồi còn nhỏ, hây da, nhắc đến những chuyện đó dì lại không đành lòng, hai vợ chồng Trần Kiến Lập đối xử với thằng nhỏ chẳng khác gì một con mèo con chó, nó gầy đến trơ cả xương. Thật sự dì và chú con đã nghĩ đến việc mang thằng bé về nuôi, nhưng ở vùng quê này không có cơ sở pháp lý gì, chẳng biết làm sao, chỉ thỉnh thoảng lén lút cho đứa nhỏ chút đồ ăn, đồ dùng. Thằng bé là người rất rắn rỏi, tự nuôi sống bản thân, tự kiếm đường sống từ tay Trần Kiến Lập. Hồi cấp hai, thằng bé đã có thể đánh Trần Kiến Lập đến mức bị cả thôn mắng là đồ vô ơn, nhưng nó nào có phải là vô ơn đâu. Ba năm trước khi chú con bị thương ở huyện, thằng bé đã đưa toàn bộ số tiền làm thêm mấy ngàn đồng mà nó vất vả kiếm được cho dì chú..."
Trên bậc thềm sân, Trần Mặc đang ngồi xổm vuốt ve một chú mèo vàng nhỏ.
Ánh đèn trong nhà chiếu ra tạo một vòng sáng nhẹ nhàng bao quanh đầu cậu.
Tịch Tư Yến nhìn cậu lâu thật lâu.
Chẳng hiểu sao hắn lại có cảm giác như mình đã từng đứng ở đây không chỉ một lần, nghe thấy những lời như vậy.
Chỉ là không còn ai trò chuyện cùng ông chủ nhà trên bậc thềm trước nhà nữa.
Cảm giác lạc lõng, trống trải này không rõ từ đâu đến.
Nó khiến người ta bất giác lo âu không rõ lý do.
"Đây có giống con mèo mà cậu từng nuôi không?"
Trần Mặc nghe thấy giọng nói quen thuộc phía sau, vô thức đáp: "Tôi có nuôi mèo bao giờ đâu?
Nói xong cập lập tức ngây ngẩn cả người, nghĩ thầm, xong đời rồi.
Lần đó cậu nằm mơ bị Tịch Tư Yến bắt gặp bèn tùy tiện nói bừa rằng mình đã nuôi một con mèo hoang tên là Ada. Tịch Tư Yến còn chọc rằng cậu rất thời thượng, còn đặt tên nó bằng tiếng anh nữa.
Trần Mặc ngượng ngùng quay đầu lại, đứng dậy, làm như không có gì.
"À, cậu nói con mèo đó ấy hả. Tôi chỉ nuôi được vài ngày rồi nó chạy đâu mất tiêu, cậu đột nhiên nhắc giờ tôi mới nhớ ra."
Lúc cậu đang cố vùng vẫy lại chợt nghe như tiếng Tịch Tư Yến thở phào thật nhẹ.
"Sao vậy?" Trần Mặc thấy chú và dì không hề chú ý đến họ, thả lỏng một chút, hỏi: "Tôi đã bảo là cậu được nuông chiều quen rồi, làm sao mà..."
Những lời sau đó cậu không thể thốt ra.
Bởi vì chú đang nghe radio, quay đầu lại hỏi: "Có chuyện gì vậy? Sao lại ôm nhau thế? Trần Mặc, bạn của con có khó khăn gì à, nói chú nghe thử."
Trần Mặc há miệng, bối rối vì sự quan tâm quá đỗi đột ngột này nên không biết phải trả lời làm sao.
Nhưng Tịch Tư Yến thì khác.
Hắn tự nhiên buông Trần Mặc ra, nhưng tay trái vẫn giữ ở eo cậu.
Đáp rất tự nhiên rằng: "Chú, không sao đâu ạ. Con chỉ lo tối nay không quen, muốn Trần Mặc ở cùng nhưng cậu ấy không chịu ạ."
"Trần Mặc." Chú liền như một người lớn, cau mày dạy dỗ: "Con làm vậy là không đúng rồi. Bạn con đã lặn lội đường xa đến tận đây cùng con không dễ dàng gì. Để lát nữa dì con dọn dẹp lại giường cho, chỗ này ở quê không quen thì cũng hơi nóng, con phải nhường nhịn một chút chứ."
Trần Mặc liếc Tịch Tư Yến: "Không quen thật à?"
"Ừm." Tịch Tư Yến bình thản nói: "Đêm nay ở lại với tôi đi."
Trần Mặc phỉ nhổ: "Lừa ai chứ!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT