Lão Cẩu vẫn kiên trì hỏi tiếp:【Cậu chỉ cần nói có phải là cậu hay không thôi?】
Trần Mặc:【Có phải hay không không quan trọng, những suy đoán đó đều là vớ vẩn.】
Lão Cẩu lập tức trả lời:【Được rồi, không cần nói nữa, tôi biết chắc là cậu!】
Không cần Trần Mặc nói thêm gì, Lão Cẩu bắt đầu luyên thuyên.
【Với tư cách là anh em của cậu, tôi thật sự lao tâm khổ trí vì cậu đấy. Đêm qua cậu buồn quá, Yến ca an ủi cậu phải không? Tôi nói chứ bọn này nhàn đến mức nhức đít nên quay chụp lung tung, còn dựng chuyện bậy bạ nữa.】
Lão Cẩu tự cho rằng mình đã tìm được lý do hợp lý nhất.
Trần Mặc ngại không nói ra rằng tối qua cậu và Tịch Tư Yến còn hôn môi nữa, sợ nói ra sẽ khiến lão Cẩu sợ đến chết.
Dù thường hít drama nhưng thực ra lão Cẩu là người rất thẳng thắn.
Trần Mặc mà nói thẳng rằng Tịch Tư Yến không thích đàn ông, thì chắc cậu ta sẽ tin ngay. Nếu không thì lúc ở trấn Băng Nguyên cậu ta đã không ép Trần Mặc vào ở chung với Tịch Tư Yến rồi.
Trần Mặc nhắn lại:【Chuyện nhỏ thôi, đừng mang vào nhóm nói bậy nhé.】Rồi thêm một câu:【Cả tài khoản ẩn danh cũng không được.】
【Còn lâu tôi mới làm vậy.】 Lão Cẩu gửi một biểu tượng lườm mắt:【Nếu cậu và lớp trưởng thật sự có gì thì tôi còn lén tiết lộ tin nóng một chút. Cậu không hiểu được niềm vui khi nhìn người ta ngứa ngáy muốn hít drama đâu. Nhưng hai người chả có cái gì cả, chẳng lẽ tôi lại nói với mọi người rằng tôi biết người bị chụp tối qua là ai à! Buồn cười không? Vu khống lớp trưởng yêu đàn ông, tôi sợ cậu ấy giết tôi mất.】
Trần Mặc không biết nên vui hay nên buồn.
Vì không biết nên khen lão Cẩu nhạy bén hay chê cậu ta chậm chạp nữa. Cậu ta hoàn toàn không nhận ra điều gì bất thường luôn.
Kết thúc cuộc trò chuyện với lão Cẩu, Trần Mặc cầm thẻ ngân hàng, thẻ phòng, ví tiền và đứng dậy nói với Tịch Tư Yến: "Giờ không còn việc gì nữa, để chú Lâm đưa tôi đi một chuyến."
Mặt trời vẫn chiếu rọi gay gắt, nhiệt độ trên mặt đất lên đến hơn 40 độ. Dù lúc này mặt trời đã nghiêng về phía tây, nhiệt độ chỉ giảm chút ít, đường phố hầu như không có người qua lại.
Có điều trong xe điều hòa mát mẻ vừa đủ, không quá lạnh.
Chú Lâm vẫn trầm lặng kín đáo như mọi khi.
Trần Mặc nhìn sang Tịch Tư Yến ngồi bên cạnh, hắn đang gác chân, trên đùi là màn hình laptop hiển thị trang web của một trường đại học danh tiếng nước ngoài.
Trần Mặc lướt qua rồi hỏi: "Chọn được trường chưa?"
"Chưa." Tịch Tư Yến vẫn nhìn vào máy tính, chỉ nhướng mày giải thích: "Chú nhỏ gửi đến bảo tôi xem qua. Vừa hay chú ấy đang ở nước ngoài, nói rằng nếu cần thiết sẽ chuẩn bị thư giới thiệu trước."
Trần Mặc nói thật: "Cơ hội tốt đấy."
Lúc này, Tịch Tư Yến mới quay sang nhìn cậu: "Cậu cảm thấy là cơ hội tốt à?"
"Ừ." Trần Mặc gật đầu.
Tịch Tư Yến lại hỏi: "Từng nghĩ đến việc ra nước ngoài chưa?"
"Tôi à?" Trần Mặc ngẩn người, cười nói: "Chưa có dự định đó."
Chú Lâm ở trước ho khẽ rồi chen vào: "Cậu chủ Mặc, thực ra du học cũng tốt lắm. Chẳng phải bây giờ trong nước người ta hay gọi là "mạ vàng" đó hay sao? Ngay cả hai đứa con chú nếu điểm không quá nát thì cũng đã được ông cụ cho ra nước ngoài từ lâu rồi. Đáng tiếc thật."
Trần Mặc thấy rõ chú Lâm thật sự tiếc nuối.
Cậu cười: "Chú Lâm, đừng gọi con là cậu chủ nữa. Sau này không cần gọi con thế đâu."
Chú Lâm khựng lại, nhìn vào gương chiếu hậu thấy Tịch Tư Yến không có phản ứng gì ông mới gật đầu đáp.
Chẳng bao lâu, xe dừng trước cổng nhà họ Dương.
Từ xa đã thấy bên ngoài có rất nhiều phóng viên đứng chờ với máy quay.
Tịch Tư Yến nhìn ra ngoài và nói: "Chú Lâm, gọi người đến đuổi hết những người này đi."
"Được." Chú Lâm đáp.
Chú Lâm chỉ gọi vài cuộc điện thoại, mười phút sau phóng viên bên ngoài nhà họ Dương đã rút sạch.
"Cậu tự vào có sao không?" Tịch Tư Yến hỏi.
Trần Mặc nhìn về biệt thự nhà họ Dương, rồi đáp: "Không, tôi đã chờ ngày này từ lâu rồi."
Kiếp trước, ngày này đến muộn hơn nhiều năm.
Khi đó mâu thuẫn gay gắt kéo dài bao năm đã lên đến đỉnh điểm, tất cả cảm xúc đều tan biến. Cậu và từng người trong nhà họ Dương đều ghê tởm nhau, đoán mò mọi thứ bằng những suy nghĩ đen tối nhất, thậm chí còn hơn cả Trần Kiến Lập và Lý Vân Như.
Ngày cắt đứt hoàn toàn, mọi chuyện diễn ra cực kỳ tồi tệ.
Cổ phần, tiền bạc, quyền lực, ai nắm chắc chiến thắng thì dường như có thể nắm giữ mạng sống của người kia. Cảnh tượng đó xấu xí đến mức mỗi khi nghĩ lại Trần Mặc đều cảm thấy đến bản thân mình cũng đáng khinh.
Lần này, Trần Mặc trở về đây vào một buổi chiều đầy nắng chói chang với tâm thế bình thản nhất có thể.
Lúc này cậu mới 17 tuổi, cậu về nhà họ Dương chưa đầy một năm.
Nhưng một năm là quá đủ.
Tận mắt chứng kiến mọi thứ trở nên đục ngầu, cậu cũng có thể thanh thản với quá khứ của mình rồi.
Cậu tự hỏi bản thân ở kiếp trước: Lần này đã nhìn rõ chưa? Đây chính là sự thật và bản chất mà cậu dành cả đời để theo đuổi. Nó hoàn toàn không đáng để cậu lãng phí nhiều năm như vậy.
Phía sau cậu.
Chú Lâm hỏi: "Để cậu ấy tự vào chắc không sao chứ? Chắc giờ nhà họ Dương đang loạn lắm."
"Loạn thì càng tốt." Tịch Tư Yến thu ánh mắt lại. "Nhà họ Dương yên ổn quá lâu nên đã quên đi ý định lúc đầu rồi."
Chú Lâm thở dài.
"Tiếc cho đứa nhỏ Trần Mặc này thật, cái gì cũng tốt chỉ có cái là kém may mắn thôi." Chú Lâm nói rồi quay đầu lại: "A Yến, con không định nói với cậu ấy về việc ông cụ ép con ra nước ngoài sao?"
"Chưa có gì chắc chắn thì nói ra làm gì ạ." Tịch Tư Yến bình thản đáp.
Chú Lâm như cười khổ: "Nếu nhà họ Tịch có thêm vài đứa trẻ nữa thì cũng không đến nỗi đổ dồn mọi thứ lên đầu con. Tiếc là bố mẹ con chẳng có ý định này, còn chú hai của con thì lại chẳng đáng tin cậy. Lần này, cậu ấy nói ra nước ngoài để giám sát chuyện kinh doanh cho ông cụ, nhưng thực ra cậu ấy chưa bao giờ chạm tay vào lĩnh vực đó. Chắc chắn sẽ bị lừa cho lỗ thôi."
Tịch Tư Yến đóng laptop lại, nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa.
Chú Lâm không nói thêm gì nữa.
Ông đã sống hơn nửa đời người, trước đây lái xe cho ông cụ. Trong ký ức của ông, A Yến vẫn chỉ là một đứa trẻ. Hai năm trước, khi được ông cụ chỉ định làm tài xế cho hắn, ông biết rằng người thừa kế tương lai của nhà họ Tịch sẽ không là ai khác.
Nhưng chỉ đến giây phút này.
Chú Lâm mới cảm nhận rõ ràng rằng đứa trẻ trong hồi ức của mình đã thực sự trưởng thành.
Có lẽ hắn đã sớm có khả năng chống lại quyết định của ông cụ Tịch.
Nhưng cuối cùng hắn đang nghĩ gì thì chẳng ai dễ dàng đoán được nữa.
Lúc này trong biệt thự nhà họ Dương, bầu không khí căng thẳng ngột ngạt.
Bởi vì sáng sớm đã có rất đông phóng viên tập trung bên ngoài, nhà họ Dương phải gấp rút xử lý khủng hoảng truyền thông, đưa ra lời giải thích và thông báo với báo chí. Nhẽ ra mọi chuyện đang diễn ra theo chiều hướng tốt, nhưng chỉ vì một cuộc phỏng vấn của Lý Vân Như vào chiều nay mà mọi công sức đổ bể.
Dương Thư Lạc đã phát điên lên và phát tiết không ngừng.
Cậu ta đập vỡ không biết bao nhiêu ly tách, đĩa chén trong phòng khách, mọi thứ vỡ nát và bừa bộn khắp nơi.
Nhưng trên màn hình chiếm gần nửa bức tường, giọng nói của người phụ nữ vẫn vang lên liên tục: "Hôm đó trời mưa, tôi bị ngã trên đường đi làm và được người ta đưa vào bệnh viện... Tôi đã mang đứa bé đó chạy trốn khỏi bệnh viện, trốn chui trốn nhủi mấy ngày liền vì sợ bị phát hiện, khuôn mặt của đứa trẻ bị tím tái trong một thời gian dài, tôi nghĩ nó sẽ không sống nổi..."
"Tắt ngay! Có tắt được không hả!!!"
Dương Thư Lạc hét lên với người giúp việc.
Nhưng lần này, không ai nghe theo cậu ta cả.
Dương Khải Án vẫn đứng cạnh cửa sổ gọi điện thoại, giọng nói đầy mệt mỏi:
"Đúng, là chúng tôi đã sai... Quá trình tố tụng đã bắt đầu, sẽ có thông báo chính thức. Chúng tôi sẽ kiện không chỉ vì tống tiền, mà còn vì tội bạo hành trẻ em..."
Nếu ngày thường Dương Thư Lạc giận dữ như thế thì Chu Yểu Quỳnh sẽ lập tức an ủi và dỗ dành cậu ta. Nhưng lần này bà ta chỉ ngây người nhìn màn hình, thần sắc bần thần. Lời nói của người phụ nữ với vẻ mặt hốc hác trên TV đã hoàn toàn phá vỡ sự tự lừa dối bấy lâu của bà.
Bà ta nhớ lại cơn đau đớn khi sinh con. Bà ta đã mong mỏi chồng mình sẽ sớm đến bên cạnh. Nhưng khi tỉnh dậy, người đầu tiên bà ta thấy lại là đứa con trai lớn đang nắm tay mình vui mừng nói: "Mẹ ơi, là em trai đấy."
Nghe nói tình trạng sức khỏe của đứa bé không tốt, bà ta đã không kìm được mà rơi nước mắt mà đến chính bà cũng không nhận ra.
Nhiều năm qua, vì đứa con này mà mối quan hệ vợ chồng bà đã được cải thiện phần nào. Bà đã dồn hết tâm huyết để nuôi dưỡng nó, đồng thời luôn cảm thấy áy náy vì không thể mang đến cho nó một sức khỏe tốt. Tình cảm với đứa trẻ này đã thay thế hết những gì mà bà thiếu hụt ở chồng mình.
Vì vậy khi biết con trai không phải con ruột, trong tiềm thức bà không thể chấp nhận sự thật đó. Dù thực tế có thế nào, đứa trẻ mà bà nuôi dưỡng hơn mười năm đã trở thành con ruột trong lòng bà rồi.
Đặc biệt là khi bà phát hiện Trần Mặc không giống với kỳ vọng của mình, bà đã lựa chọn né tránh, thờ ơ và làm ngơ.
Nhưng thật đáng tiếc, sự tự lừa dối đó cũng phải đến lúc tan vỡ.
Ngày này ập đến một cách bất ngờ.
Đặc biệt là sau khi nghe thấy Lý Vân Như kể rằng bà ta đã bắt cóc một đứa trẻ sinh non từ bệnh viện, chạy trốn và trốn tránh khắp nơi.
Lúc này, bà mới chợt nhớ ra rằng đứa con mà bà đã sinh ra với bao nhiêu đau đớn. Thậm chí bà còn chưa kịp nhìn thấy nó lần nào, và đã suýt mất đi cơ hội gặp lại. Bà nhớ đến bệnh dạ dày của Trần Mặc, đến vết thương ở chân, và lý do thực sự khiến cậu ít khi về nhà kể từ khi nhập học.
Bà ngẩng đầu hỏi Dương Chích đang đứng bên cạnh: "Trần Mặc đâu rồi? Vẫn chưa tìm được à?"
Sắc mặt của Dương Chích cũng không mấy dễ chịu.
Vì bản thân hắn cũng bị ảnh hưởng bởi bài báo này, nó nhắc hắn nhớ lại thời gian khi mẹ mình còn mang thai. Lúc đó quan hệ giữa bố mẹ hắn không tốt, và hắn thực sự đã mong chờ một người anh em cùng huyết thống bầu bạn, không vì bất kỳ lý do gì ngoài mong muốn có người để chia sẻ.
Dương Chích lắc đầu: "Vẫn chưa tìm thấy."
"Lúc này mới tìm thì có lẽ đã quá muộn rồi." Tô Thiển Nhiên ngồi trên ghế sofa, cô đến để bàn chuyện hợp tác với Dương Chích nhưng cũng bị kẹt lại trong biệt thự cả ngày vì đám phóng viên bên ngoài. Cô cất giọng mỉa mai: "Nếu tôi là Trần Mặc, chắc chắn tôi sẽ không bao giờ quay lại."
Cô nghĩ, dù có thế nào, cô cũng sẽ không nói cho Dương Chích biết rằng em trai hắn có lẽ chẳng hề để tâm đến chuyện này.
Cô đã từng chứng kiến sự thông minh và năng lực của Trần Mặc.
Biết rõ ngay cả khi không có nhà họ Dương, cậu vẫn có thể sống tốt.
Nhưng vào lúc này, sau khi nhận ra sự thay đổi trong thái độ của mọi người trong gia đình, Dương Thư Lạc bắt đầu hoảng loạn.
"Bố mẹ, anh cả." Dương Thư Lạc tiến lại gần sofa với cặp mắt đỏ hoe.
Cậu ta theo thói nắm lấy tay áo mẹ, run rẩy nói: "Con xin lỗi, con biết lần này con đã làm mọi người thất vọng. Con sẽ xin lỗi Trần Mặc. Con không nên vì ghen tị cậu ta học giỏi hơn con ở trường mà chủ động liên lạc với Trần Kiến Lập rồi khiến mọi người trong gia đình gặp rắc rối. Con..."
Tô Thiển Nhiên ở bên cạnh trợn trắng cả mắt.
Trong khi Chu Yểu Quỳnh không có phản ứng gì đặc biệt.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Dương Khải Án ngồi xuống ghế sofa, xoa xoa thái dương.
"Ba." Dương Thư Lạc thấp thỏm gọi một tiếng.
Dương Khải Án ngẩng đầu nhìn cậu ta, ánh mắt lạnh lùng, rồi nói: "Con không cần lo lắng, nhà họ Dương sẽ không đuổi con đi, nhất là trong lúc này. Con vẫn là con trai của nhà họ Dương. Nhưng ba cần nói rõ, từ nay về sau, con tuyệt đối không được tranh giành bất cứ thứ gì với Trần Mặc. Nhà họ Dương sẽ làm mọi cách để bù đắp cho thằng bé, và..."
Khi Dương Khải Án đang nói đến đây, liền phát hiện người giúp việc đứng ở cửa đột nhiên gọi ba tiếng.
"Cậu Mặc?" Tiếng gọi ngạc nhiên nhỏ dần.
Rồi cô ta nói to hơn: "Cậu Mặc về rồi ạ!"
Cả căn phòng đột ngột im lặng, mọi người đều đứng dậy.
Nhìn người chậm rãi bước vào cửa, đi qua những mảnh vỡ dưới chân.
Người thiếu niên ăn mặc giản đơn, giống như lần đầu tiên cậu bước vào ngôi nhà này, nhưng cũng hoàn toàn không giống vậy.
Cậu quét mắt nhìn quanh một vòng, giọng nói bình thản: "Đều ở đây nhỉ."
"Tiểu Mặc."
"Hai ngày qua con đã ở đâu?"
"Mau mau, lại đây ngồi đi."
"Ngồi thì không cần đâu."
Trần Mặc mỉm cười nháy mắt với Tô Thiển Nhiên, rồi cậu lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng và đặt lên bàn trà.
Cậu nói chậm rãi nhưng không hề ngập ngừng: "Trong thẻ này có tổng cộng mười lăm vạn tám ngàn ba trăm hai mươi lăm tệ (158.325 tệ)."
"Năm mươi nghìn là tiền tiêu vặt của tôi trong năm nay, một trăm nghìn là tất cả chi phí từ ngày tôi vào nhà họ Dương: ăn, mặc, ở, đi lại không tính chính xác được nên tôi làm tròn. Còn tám ngàn ba trăm hai mươi lăm tệ là tiền quà hôm mọi người đến thăm tôi ở thôn Du Hoè. Tôi đã xem qua hóa đơn, không thiếu một đồng nào, tất cả đều ở đây."
Những người trong phòng đều sững sờ.
Dương Chích cau mày, dường như hắn đã đoán được điều gì đó. Hắn hỏi: "Trần Mặc, ý cậu là gì?"
"Rất rõ ràng, Trần Mặc tôi và nhà họ Dương không nợ gì nhau nữa."
Dương Khải Án nổi giận: "Con là con trai của nhà họ Dương!"
"Ba." Trần Mặc cười nhạt, rồi trở nên lạnh lùng: "Tôi không nhớ mình mang họ Dương."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT