Lúc Tịch Tư Yến và Trần Mặc cùng bước ra khỏi cửa hàng đồ uống, Trần Mặc vẫn còn ngạc nhiên vì những lời than thở phía sau. Dù sao cậu cũng khó mà tưởng tượng được Tịch Tư Yến với thân phận là đàn anh thì sẽ là người thế nào.
Rất nhanh sau đó đã có người cho Trần Mặc biết đáp án.
Nhóm người bên ngoài cửa sổ lập tức ào tới, Trần Mặc hỏi: "Sao nãy mấy cậu không vào?"
"Ai dám vào chứ." Tề Lâm là người đầu tiên lên tiếng, cậu ta hất cằm về phía Tịch Tư Yến rồi nói: "Trông lão Tịch được nhiều người ở trường yêu mến vậy thôi chứ ở đây chẳng khác nào sát thần cả. Mấy cô gái đây thấy là sợ chạy tám mét, tụi này đi theo không làm gì mà cũng bị ghét lây."
"Lố cỡ vậy luôn à?" Trần Mặc hỏi lại.
Tề Lâm nhún vai: "Chịu thôi chứ sao, trời sinh cậu ta đã chẳng biết thương hoa tiếc ngọc là gì rồi. Nhớ hồi xưa bao nhiêu cô lấy cớ là người mới để nhờ cậu ta hướng dẫn nhưng cuối cùng ai cũng khóc trên đường tuyết vì hối hận."
Trần Mặc bật cười vì cách miêu tả của Tề Lâm.
Tịch Tư Yến từng dạy học cho Trần Mặc, nói về sự nghiêm khắc của hắn thì bản thân cậu cũng có một số kinh nghiệm.
Lúc này Tịch Tư Yến cũng vừa xong việc với mấy người kia, đang đi tới.
Hắn hỏi Trần Mặc: "Sao cậu lại đi cùng họ?"
"Họ nói mình là người mới nên cần ai đó gánh ấy mà." Trần Mặc nhìn vào cửa hàng, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của hai cô gái kia. Cậu gật đầu chào sau đó nói với Tịch Tư Yến: "Chắc cũng định đùa chút thôi."
Tịch Tư Yến nhíu mày: "Đừng tiếp xúc nhiều với họ."
"Cậu có khắt khe với đàn em của mình quá không vậy?" Trần Mặc nghiêng đầu nhìn, nói đùa: "Tôi cũng đâu có ý làm gì với họ."
Tịch Tư Yến đi bên cạnh, liếc cậu một cái: "Cậu có biết là mình đang bị họ trêu không?"
"Quan trọng là trêu tôi cũng có được gì đâu." Trần Mặc cười thoải mái: "Tôi đâu có thích con gái."
Tịch Tư Yến lại nhìn cậu thêm cái nữa.
Trong ánh mắt đó mang đôi phần khó hiểu, dường như vừa bất đắc dĩ lại vừa có chút nuông chiều.
Giữa trưa, cả nhóm đi xuống núi.
Vì lo cho chân của Trần Mặc nên hai ngày tiếp theo họ đã bỏ qua không ít các hoạt động trượt tuyết.
Do đã làm cản chân cả nhóm nên Trần Mặc cũng thấy áy náy trong lòng, nhưng mọi người ai cũng thoải mái chẳng để ý nhiều. Hơn nữa Tịch Tư Yến đã sắp xếp nào là lẩu, nào là suối nước nóng, đủ để mọi người không biết chán là gì.
Tối trước đợt Tết Nguyên Đán, thị trấn tổ chức một buổi tiệc.
Tiệc trên thị trấn này không thể so với những nơi khác, làm một bữa khá bình dị trên quảng trường lớn. Các cụ ông cụ bà tự mang theo ghế thấp, mới chiều đã bắt đầu ngồi trên quảng trường ngồi cắn hạt dưa trò chuyện với nhau. Những đứa trẻ nhỏ mặc áo ấm tròn tròn chạy đuổi bắt khắp nơi tạo nên một cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Vì có nhiều du khách trẻ đến du lịch nên cảnh đèn hoa rực rỡ lại càng tôn lên bầu không khí của lễ hội.
Lúc cả nhóm đến quảng trường, Giang Tự còn đề nghị thêm: "Tối nay mọi người đón năm mới ở quảng trường luôn ha, ok không?"
"Ý hay đấy."
"Mai là về rồi, dù sao cũng phải ăn chơi trắng đêm mới được."
"Hát to lên nào!"
"Gào to lên để lòng các cậu cảm thấy thoải mái."
Trong lúc mọi người đang nhao nhao lên, Trần Mặc chợt nói một lời thật lòng: "Thường thì người dân ở đây sau mười hai giờ đều đi ngủ cả rồi, các cậu nghĩ chúng ta hét trên quảng trường lúc nửa đêm sẽ không bị coi là thần kinh à?"
"Cậu chủ Mặc ơi, cậu cứ như ông già vậy. Cậu chẳng hiểu thú vui tuổi trẻ gì cả."
"Cái chính là bầu không khí."
"Anh Mặc, tới đi, quậy thôi, cùng đón chào ngày mai rực rỡ nào!"
Sau khi cảm nhận được ánh mắt từ khắp nơi, Trần Mặc mới xoa trán rồi hỏi người đang dựa vào bậc thềm ở quảng trường: "Đuổi đám ngốc này đi được không nhỉ?"
"Chắc là không rồi." Tịch Tư Yến vẫn bình tĩnh: "Đây là nơi công cộng."
"Họ gây rối trật tự xã hội kìa."
"Ừ, nhưng cũng không thể đuổi đi được."
Lão Cẩu nhảy hai ba bước ra khỏi đám đông. Cậu ta quàng tay qua cổ Trần Mặc, ánh mắt lướt qua lướt lại giữa hai người rồi nói: "Hai cậu đang thì thầm chuyện gì đấy? Tôi để ý rồi đó nha, hai hôm nay hai cậu cứ lén la lén lút thì thầm to nhỏ với nhau mãi."
Trần Mặc để yên cho lão Cẩu khoác vai, hỏi: "Cậu muốn biết không?"
"Ừm."
"Chúng tôi đang nói về cậu đấy."
"... Trần Mặc, cậu muốn chết à!"
Lão Cẩu đưa tay như chuẩn bị đấm vào eo Trần Mặc, tự mình đánh còn chưa xong lại định gọi người tham gia cùng.
Trần Mặc cứ bị cuốn vào cuộc vui như vậy.
Cả nhóm con trai chơi ném tuyết ngay trên quảng trường rộng lớn. Cậu bị người ta tóm lại, giữ lấy, chọc ghẹo rồi cùng ngã nhào xuống đất.
Trong khoảnh khắc đó, Trần Mặc đã quên đi bản thân.
Quên rằng mình đã sống hai kiếp người, không còn là một thiếu niên mười bảy tuổi thật sự nữa.
Quên cả những chuyện liên quan đến nhà họ Dương và nhà họ Trần.
Cũng quên luôn những năm tháng đã vất vả tranh đấu để đi lên, trở thành người không bao giờ biết buông thả là gì.
Lúc này đây cậu sâu sắc cảm nhận được rằng mình đã quay lại đêm giao thừa năm mười bảy tuổi ấy, bên cạnh là những người bạn thân thiết, có tiếng cười, có những vui thích xuất phát từ đáy lòng.
Khi trận cười vui kết thúc, Trần Mặc đã nóng đến mức mồ hôi đầm đìa.
Hơi thở ấm nóng hoà vào không khí lạnh, cậu cùng cả nhóm quay lại nơi Tịch Tư Yến đang đứng, họ nhìn lên sân khấu nơi MC đang cầm micro chuẩn bị cho chương trình.
Trần Mặc chống khuỷu tay lên bệ đá phía sau, mắt nhìn phía trước rồi nghe thấy có người hỏi: "Sau này các cậu định làm gì?"
"Chắc tôi sẽ làm bác sĩ." Lão Cẩu nói, không biết từ khi nào cậu ta đã xác định được mục tiêu tương lai của bản thân.
Tiếp theo là Giang Tự: "Cha tôi khuyên nên học luật."
Lập tức bị trêu: "Khuyên người học luật, thiên đao vạn quả."
"Tôi định học nghệ thuật."
"Cút đi, cậu học khoa học tự nhiên mà lại đòi học nghệ thuật à."
"Tôi học vật lý, sau đó sẽ tiếp tục nghiên cứu, định hướng tương lai là chuyên tâm vào lĩnh vực này."
"Còn tôi sẽ học..."
Giữa những giấc mơ rõ ràng hoặc mơ hồ ấy, từ đầu đến cuối chỉ có Trần Mặc và Tịch Tư Yến là không nói gì.
Cuối cùng cũng có người hỏi: "Tư Yến, còn cậu thì sao?"
"Tôi à?" Trần Mặc cảm nhận được Tịch Tư Yến đổi tư thế, trông thoải mái hơn: "Tài chính hoặc quản lý, chưa chốt được."
"Móa, tôi tưởng cậu vẫn sẽ thi đấu, chắc chắn sẽ theo ngành vật lý chứ."
"Có gì lạ đâu, nhìn Tư Yến là biết cậu ấy không phải kiểu người có thể suốt ngày ngồi trong phòng thí nghiệm rồi."
Trong lúc các cuộc thảo luận tiếp diễn, Trần Mặc nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh.
Cậu biết rõ Tịch Tư Yến được đặc cách vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại nhờ vào những cuộc thi thế này. Nhưng cuối cùng hắn vẫn chọn du học. Điều đó khiến cho Trần Mặc không biết được rằng, quyết định du học ấy là do bản thân Tịch Tư Yên đưa ra hay gia đình đã chọn sẵn con đường đó cho hắn.
Trần Mặc mỉm cười: "Cậu không giống kiểu người không biết mình muốn gì."
Tịch Tư Yến mỉm cười: "Có gì lạ đâu, tôi cũng là người bình thường, tất nhiên cũng sẽ đắn đo về việc chọn trường và ngành học thôi."
Nói đến đây, hắn quay lại hỏi: "Còn cậu thì sao?"
"Tôi à?"
"Cậu đã có mục tiêu về trường đại học hay ngành học chưa?"
Câu hỏi này vừa dứt, những người khác cũng tò mò hỏi theo: "Phải đấy anh Mặc, cậu định học ở đâu?"
"Tôi khác các cậu mà, tôi là "học sinh kém" điển hình." Trần Mặc cười lười biếng nhìn về phía trước: "Mặc dù chúng ta học cùng lớp, nhưng giờ chỉ mới lớp 11 thôi. Ai lại rảnh rỗi tự tạo áp lực cho mình sớm thế. Tôi thì thích tận hưởng hiện tại hơn."
Lời này vừa ra khỏi miệng, Trần Mặc ngay lập tức bị mọi người "ném đá" không thương tiếc.
Vì đối với bọn họ, một người vốn là con át chủ bài của lớp, kỳ thi tháng nào cũng có xếp hạng cao hơn kỳ trước như Trần Mặc mà dám nhận mình "kém" thì đúng là "ngứa đòn".
Trần Mặc vẫn cười thoải mái trước những lời trêu chọc.
Họ chuyển sự chú ý sang nơi buổi tiệc đang diễn ra.
Lễ hội đón năm mới ở thị trấn Băng Tuyết là sự hòa quyện giữa chất mộc mạc làng quê thêm đôi phần sôi động chốn đô thành. Không quá náo nhiệt nhưng lại cực kỳ ấm cúng vui vẻ. Có không ít những tiết mục mang đậm chất địa phương khiến người ta cảm thấy mới mẻ.
Buổi tiệc kéo dài cho đến mười hai giờ sáng.
Cả hội trường cùng nhau đếm ngược.
Sau đó pháo hoa nổ tung đầy trời.
Lần đầu tiên dưới trời đêm sặc sỡ ấy, Trần Mặc mang theo chút thành kính, lòng thầm mong rằng trái tim tuổi trẻ của tất cả mọi người sẽ mãi không già đi.
Mười hai giờ vừa trôi qua, khắp nơi trên thế giới dường như dần trở nên yên tĩnh lại.
Những người vừa nãy còn rôm rả hô hào sẽ thức trắng đêm, giờ cũng lần lượt ngáp ngắn ngáp dài, ý là giờ về đi ngủ được rồi.
Sau đó nhất trí đồng ý với nhau.
Kết quả về tới khu nghỉ dưỡng thì phát hiện thứ đón chào họ không phải là chăn êm nệm ấm mà là một buổi tiệc giao thừa khác nữa.
Cô gái tên Tây Tây vừa gặp hôm trượt tuyết, lúc nghe tin mai cả nhóm sẽ về lại thành phố Tuy nên đã rủ cả hội tổ chức buổi tiệc chia tay.
Sau đó, đồng hồ đã điểm 3 giờ sáng.
Phòng của Trần Mặc và Tịch Tư Yến lúc này đầy ắp nam nữ trẻ trung.
Căn phòng ngổn ngang vỏ bia và đồ uống. Vài người ngồi trên ghế sofa chơi game, có người quây quần trên giường đánh bài lại có người chơi oẳn tù xì giải đố, cả phòng náo loạn thôi rồi. Dù dân chuyên trượt tuyết thì không uống rượu, nhưng ở đây chẳng mấy ai thực sự quan tâm đến quy tắc. Rời khỏi môi trường trường học, ngay cả lão Cẩu cũng tha hồ bung xõa.
Căn phòng bật điều hòa ấm áp, Trần Mặc mặc một chiếc áo len mỏng mới mua ở thị trấn ngồi ở góc ghế sofa, cậu bị mấy cô gái vây quanh rủ chơi trò tung xúc xắc. Điều kiện là người thua sẽ phải hoàn thành một thử thách do người thắng đưa ra.
"Tôi không chơi được không?" Trần Mặc cười giơ tay đầu hàng.
Một vài cô bé trong nhóm đã từng gặp Trần Mặc, nghe vậy liền đáp: "Không được nha, bắt buộc anh phải chơi á."
Lúc này ngoài ban công căn phòng.
Vẫn là cô gái Tây Tây đứng nơi đó nhìn vào bên trong rồi huých nhẹ khủy tay vào người đứng cạnh: "Này, Tịch Tư Yến, hình như tôi thấy bạn cậu rất được lòng mấy cô bé nhỉ."
Tịch Tư Yến cũng nhìn theo ánh mắt cô.
Đúng lúc đó, Trần Mặc vừa thắng trò chơi, nhưng rõ ràng là cậu chẳng hứng thú gì mấy. Cậu chỉ vào một ly nước bên cạnh bảo người thua uống khiến mọi người kêu không vui mãi. Trần Mặc cũng chỉ cười cười bảo họ cứ chơi tiếp.
Tịch Tư Yến không nhìn nữa, bình tĩnh hỏi: "Thích cậu ấy cũng có gì lạ đâu, cậu ấy đẹp trai mà, tính cách cũng tốt nữa."
Tây Tây nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn Tịch Tư Yến: "Hiếm thấy cậu khen ai ha. Nhưng cậu chắc là mình không nhìn nhầm chứ? Tôi quan sát thấy cậu ấy coi mấy cô bé kia như trẻ con vậy, như người lớn dỗ trẻ ấy. Nói thật, tôi chỉ thấy kiểu này ở anh trai mình thôi. Mà anh ấy lại là một cuồng kiểm soát đến mức bệnh hoạn á."
Tịch Tư Yến liếc nhìn cô.
Tây Tây lập tức nhận lỗi: "Tôi không có ý đó đâu. Ý tôi là, chắc chắn tính bạn của cậu không chỉ đơn giản như cách mà cậu ấy thể hiện ra ngoài."
Tịch Tư Yến cũng không phủ nhận.
Vì hắn nhớ có một lần Trần Mặc từng đơn độc đối đầu cả nhóm trong ký túc xá, bay nhảy trên sân bóng và cũng chịu đau cực kỳ giỏi, trên người có rất nhiều tính chất mà người khác không có.
Chẳng hạn như hung tàn, nồng nhiệt, kiên cường.
Dù cậu có nhiều khía cạnh như vậy nhưng vào một vài khoảnh khắc, Tịch Tư Yến vẫn cảm thấy Trần Mặc đơn thuần đến mức không giống thiếu niên mười bảy tuổi.
Chẳng hạn như cậu ấy có thể bao dung mọi sự ồn ào, náo nhiệt xung quanh mình. Hay như sự lịch thiệp và tinh tế bẩm sinh khi đối xử với các cô gái. Và cả cái khoảnh khắc vài tiếng trước, khi cậu ấy ngước nhìn pháo hoa với ánh mắt gần như thành kính.
"Cậu thật sự không thi đấu chuyên nghiệp à?" Tây Tây lại quay về chủ đề cũ.
Tịch Tư Yến gật đầu, hơi hờ hững: "Ừm."
Tây Tây lườm hắn: "Quả nhiên mấy công tử nhà giàu như cậu giỏi nhất là lãng phí tài năng." Cô đột nhiên đảo mắt rồi hỏi: "Bạn của cậu trượt tuyết thế nào?"
Tịch Tư Yến nhìn về phía Trần Mặc: "Đừng có mà nhắm vào cậu ấy, cậu ấy bị chấn thương chân."
"Ồ? Trẻ vậy mà đã bị chấn thương chân rồi, gãy xương à?"
Tịch Tư Yến không trả lời câu hỏi đó.
Ngay lúc ấy, cửa trượt ban công bị kéo ra.
Nhân vật vừa được nhắc tới khoác một chiếc áo phao bước ra. Lúc nhìn thấy Tịch Tư Yến và Tây Tây trên ban công, Trần Mặc hơi khựng lại.
Cậu kéo kéo chiếc áo khoác, hỏi: "Lão Cẩu không ở đây à?"
"Cậu tìm cậu ta?" Tịch Tư Yến hỏi ngược lại.
Trần Mặc lại nhìn một vòng trong phòng rồi quay trở về ban công, đứng đối diện với Tịch Tư Yến. Dưới ánh mắt chăm chú của những người trong phòng, cậu tiến đến gần Tịch Tư Yến đứng thẳng trước mặt hắn.
Tịch Tư Yến nhướng mày.
Tây Tây đứng cạnh lập tức tròn xoe đôi mắt. Cô thấy rõ ràng người bạn mà Tịch Tư Yến vừa kêu bị chấn thương ở chân đang bước đến gần, cậu vòng một tay lên cổ hắn, nhẹ nhàng ghé sát vào tai thổi nhẹ một hơi.
Từ góc nhìn của Tây Tây, hai chàng trai này ôm cổ đứng sát vào nhau với tư thế vô cùng mờ ám.
Chưa dừng lại ở đó, thổi hơi xong, Trần Mặc buông tay và còn đặt tay lên bụng mình rồi nói một cách nghiêm túc: "Tôi có thai với cậu rồi."
"Phụt!"
"Trần Mặc cậu tìm tôi... Á!"
Lão Cẩu vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh đã bị cửa trượt kẹp vào mặt, Tây Tây cũng phun vèo cục đá ra khỏi miệng.
Bên trong và bên ngoài căn phòng lặng im như tờ.
Chỉ có Tịch Tư Yến vẫn bình tĩnh đứng đó.
Hắn giữ nguyên tư thế vừa rồi, ánh mắt dừng trên bụng Trần Mặc.
"Cận chắc chứ?" Hắn hỏi.
Trần Mặc tự cảm thấy hơi ngại ngại, hạ giọng lẩm bẩm một câu, chết mẹ.
Lúc này một đám đầu sỏ chủ mưu đằng sau cũng đang ló đầu ra khỏi cửa ban công, ngay lập tức nhận được ánh mắt sắc bén từ đàn anh họ, kèm theo một câu: "Ván tiếp theo ai thua thì đi luyện trượt tuyết với tôi nhé?"
Một câu nói khiến mấy cái đầu lập tức rụt lại vào trong.
Cuối cùng, Trần Mặc cũng thoát khỏi trò chơi.
Cậu xoa trán, thở phào nhẹ nhõm.
Đang định nói với Lão Cẩu là không có chuyện gì đâu, chỉ định nhờ cậu ta phối hợp chịu phạt thôi.
Nhưng còn chưa kịp lên tiếng Tịch Tư Yến đã kéo cậu lại.
Hai người đối diện nhau, hắn chỉnh lại áo khoác cho Trần Mặc rồi nói: "Có gió lạnh đấy, mặc cẩn thận vào."
"Ừ." Trần Mặc nhận lấy cử chỉ của hắn rồi xin lỗi: "Ban nãy ngại quá, làm cậu bị kéo vào trò chơi."
Tịch Tư Yến nhìn thẳng Trần Mặc đáp: "Cậu đang nói việc cậu có thai với tôi à?"
"Chậc, vấn đề là tôi cũng đâu có khả năng đó."
"Cậu có tiếc không?"
"Cũng không hẳn, nhưng vừa nãy tôi thổi vào tai cậu mà sao cậu chẳng phản ứng gì cả? Chẳng phải tai là chỗ nhạy cảm à?"
Hai người đứng cạnh: "..."
Thậm chí Lão Cẩu còn muốn kêu cứu.
Cậu ta nghĩ thầm, Trần Mặc có biết là mình đang trêu chọc lớp trưởng hay không vậy trời?
Tịch Tư Yến lên tiếng: "Trần Mặc."
"Hử?"
"Cậu đã từng yêu ai chưa?"
Trần Mặc ngơ ngác: "Chắc tôi không yêu sớm đâu."
Lão Cẩu chết tâm.
Cậu ta nghĩ, quả nhiên anh em của mình không phải dạng trêu đùa tình cảm mà.
Cậu ấy chỉ là đang tò mò thôi.
Nhưng đã gay lại còn thẳng thắn nữa thì có đáng sợ quá không vậy?
Lão Cẩu thấy chuyện đó không đáng sợ, mà lớp trưởng đang đứng nơi nửa sáng nửa tối kia mới làm cậu ta sợ.
Dù Trần Mặc đã khẳng định bao nhiêu lần là lớp trưởng không thích con trai, nhưng không hiểu sao Lão Cẩu vẫn muốn cầu nguyện cho bạn mình.
Cậu ta có dự cảm rằng sớm muộn gì Trần Mặc cũng sẽ vấp ngã vì sự tự tin của mình thôi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT