Khi Tịch Tư Yến băng qua đường và từng bước tiến lại gần Trần Mặc, cậu có thể nghe rõ âm thanh lạo xạo của những hạt tuyết rơi lên chiếc ô giữa tiếng còi xe ồn ào.
Chẳng mấy chốc, một nửa chiếc ô đen đã che phủ đầu cậu.
Tịch Tư Yến nhìn lướt qua mái tóc và bờ vai ẩm ướt của cậu, hỏi: "Sao không mang ô?"
"Về hôm nay à?" Trần Mặc cùng lúc hỏi.
Hỏi xong, Trần Mặc tự trả lời trước.
"Không ngờ đến." Nói xong cậu lại bổ sung thêm: "Lúc tan học thì trời đã tạnh mưa, cũng không nghĩ là sẽ có tuyết... rơi."
Hình như Tịch Tư Yến bị cách nói cố ý nhấn mạnh của cậu làm cho bật cười. Dù sao thì Trần Mặc cũng từng nói ở nơi cậu lớn lên, mùa đông năm nào tuyết cũng có thể chất cao đến tận bắp chân.
Chiếc ô trong tay Tịch Tư Yến lại nghiêng về phía cậu thêm một chút.
Hắn quay đầu nhìn về con đường mà Trần Mặc vừa đi ra, phổ cập kiến thức thêm cho cậu: "Ở thành phố Tuy cũng có vài năm có tuyết lớn. Chỉ là bây giờ mới độ Tết Nguyên Đán, dù có tuyết thì cũng chưa đến lúc."
Nói xong, hắn dời mắt đi rồi bảo: "Đi thôi."
Trần Mặc ngạc nhiên: "Đi đâu?"
Tịch Tư Yến liếc nhìn cậu, nói: "Cậu định cứ ở trường suốt hai ngày Tết Nguyên Đán à?"
"Tôi dự định như thế thật." Trần Mặc vừa nói vừa đi song song với hắn đến chỗ đèn giao thông: "Vốn bọn lão Cẩu đã hẹn tôi đến một nơi tên là thị trấn Băng Nguyên để đón lễ. Họ nói ở đó có nhiều hoạt động chào đón năm mới lắm, còn có khu trượt tuyết nữa. Nhưng tôi lười đi chỗ đông đúc nên từ chối rồi."
Đúng lúc đó đèn xanh bật lên.
Tịch Tư Yến sải bước xuống đường trước, hắn giơ ô lên quay lại chờ cậu: "Tôi cũng đang định đi, họ bảo tôi đưa cậu theo."
Trần Mặc hơi bất ngờ: "Chẳng phải cậu vừa mới về sao?"
"Thị trấn Băng Nguyên không xa lắm." Tịch Tư Yến cười: "Chủ yếu là thành tích vòng bán kết của tôi khá tốt nên họ bắt tôi qua đó mời cơm đấy."
Trần Mặc nhận xét: "Xấu bụng ghê."
Cậu không hỏi thêm vì cậu biết "khá tốt" trong miệng Tịch Tư Yến chính là đạt giải nhất cấp thành phố.
Không chỉ dừng lại ở cấp thành phố, tiếp đó còn có cuộc thi toàn quốc và thậm chí hắn còn tham gia cả Olympic Vật lý Quốc tế. Kiếp trước Trần Mặc từng nghĩ rằng hắn vẫn sẽ tiếp tục đi theo con đường này. Nhưng thực tế, hắn đã từ bỏ suất tuyển thẳng mà thuận lợi xuất ngoại. Vài năm sau, hắn quay về tiếp quản gia nghiệp của nhà họ Tịch, làm ăn rất thành công.
Đã là người xuất thân từ nhà họ Tịch thì sao cuộc đời chỉ có thể có duy nhất một con đường để chọn chứ.
Dù chọn thế nào thì người thường có chạy theo cả đời cũng khó mà bắt kịp.
Tịch Tư Yến hỏi: "Đi không? Đây là một trong số ít cơ hội cậu có thể "chém" tôi đấy."
Trần Mặc thuận tiện hỏi: "Khi nào đợt ôn luyện cho kỳ thi toàn quốc mới bắt đầu?"
"Chắc là sau Tết."
Trần Mặc gật đầu ra hiệu đã nghe.
Cậu biết có lẽ từ học kỳ sau, hắn sẽ rất hiếm khi xuất hiện ở trường.
Lúc này hai người đã đến bên cạnh chiếc xe. Tịch Tư Yến mở cửa sau, lịch sự chắn trần xe cho cậu. Hắn nghiêng đầu ra hiệu: "Lên xe trước đi, không thì sẽ đến muộn mất."
"Nhưng tôi chưa nói có đi hay không mà?" Trần Mặc đứng cạnh cửa xe, cúi đầu nhìn lại bản thân một lượt: "Với lại tôi chẳng mang theo gì cả."
Tịch Tư Yến kéo nhẹ cậu, bảo cậu lên xe trước.
Rồi hắn nói thẳng: "Đến nơi rồi mua."
Đến khi chiếc xe đã chạy đi được vài trăm mét rồi.
Lúc này Trần Mặc mới tỉnh thần.
Nhìn người đang ngồi bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần, cậu cất giọng: "Đừng nói với tôi là cậu vốn dĩ không định đưa tôi về trường nhé?"
Tịch Tư Yến mở mắt, quay đầu nhìn cậu.
Nhướng mày đáp: "Đã đặc biệt đến đón cậu, cậu có chắc là không đi không?"
Ánh đèn trong xe có hơi mờ ảo.
Khi nhìn vào mắt Tịch Tư Yến, Trần Mặc lại phát hiện ra một chút buồn ngủ không hề vờ vịt.
Cậu hỏi: "Cậu ngủ không ngon à?"
"Ừ." Tịch Tư Yến ngẩng đầu nhéo nhéo vào giữa hai chân mày, hắn cười bất đắc dĩ: "Vì một thí nghiệm mà đã thức trắng gần hai ngày mà vẫn đón cậu. Anh Mặc có cảm động chút nào không? Giờ tôi ngủ một lát."
Trần Mặc lập tức im bặt.
Đi hay không với cậu thật ra không khác biệt lắm. Chỉ là giờ cậu không nỡ lòng nào bảo người ta quay xe đưa mình về.
Điện thoại nhận được tin nhắn của lão Cẩu.
Lão Cẩu: "Đến đâu rồi?"
Trần Mặc: "... Sao cậu biết tôi sẽ đến?"
Lão Cẩu: "Lớp trưởng nhắn vào nhóm hỏi cậu đang ở đâu? Tôi nói cậu không đến, thế là cậu ấy bảo sẽ đưa cậu theo cùng."
Trần Mặc: "Không phải các cậu nhờ cậu ấy rước tôi à?"
Lão Cẩu: "Khác gì nhau đâu?"
Trần Mặc: "..."
Lão Cẩu: "Dù sao thì một khi anh Yến đã ra tay, cậu có chui xuống đất ngủ đông thì có khi cậu ấy cũng sẽ đào hai thước đất để moi cậu ra."
Trần Mặc: "Tôi "cảm ơn" cậu nhé."
Thật ra Trần Mặc không sợ lạnh lắm, cậu chỉ không thích những phiền phức mùa đông mang đến và việc cơ thể mình không thích nghi được mà thôi. Chẳng hạn như cơn đau nhức ở đầu gối, hay việc tay chân lạnh cóng dù có ngâm bao nhiêu thuốc cũng chẳng hiệu quả.
Lúc này trong xe rất ấm áp.
Trần Mặc ngồi tựa lưng vào ghế cũng thấy hơi buồn ngủ chứ huống chi ông thần đã thức trắng bốn mươi tám tiếng bên cạnh cậu.
Chú Lâm lái xe rất vững.
Trần Mặc không biết mình đã ngủ quên từ lúc nào.
Chỉ biết khi tỉnh dậy trong cơn xóc nảy, cổ và vai cậu đều tê cứng hết cả. Lúc ngồi dậy mới phát hiện hóa ra mình và Tịch Tư Yến đã tựa đầu vào nhau ngủ suốt cả quãng đường. Mà phần lớn là đầu cậu tựa hết lên vai Tịch Tư Yến, hắn khoanh tay, đôi chân dài không duỗi hết được. Cậu nghĩ thầm có lẽ tư thế ngủ này của hắn còn khó chịu hơn của cậu nhiều.
Nhưng hắn vẫn chưa tỉnh, Trần Mặc liếc nhìn quần áo của hắn rồi vô thức vỗ nhẹ vào chỗ nhăn trên vai Tịch Tư Yến.
Một giây sau cổ tay Trần Mặc bị ai đó tóm lấy.
Tịch Tư Yến mở mắt, giọng hơi khàn đặc vì vừa tỉnh dậy: "Làm gì vậy?"
"Cảnh giác ghê nhỉ?" Trần Mặc ra hiệu cho hắn buông tay: "Tôi chỉ muốn bảo vệ chiếc áo mình bỏ tiền ra mua, với thuận tiện hỏi cậu cảm giác lúc mặc lên thế nào thôi?"
Tịch Tư Yến ngẩng đầu ngồi dậy, cử động vai. Có lẽ cũng có cảm nhận giống Trần Mặc, hắn cau mày lại.
Sau khi nghe vậy, hắn nhìn cậu: "Cởi ra cho cậu mặc thử nhé?"
Trần Mặc: "Không cần chân thật đến thế đâu."
Lúc này trời bên ngoài đã tối.
Thị trấn Băng Nguyên cách thành phố Tuy hơn một trăm cây số. Thời tiết ở đây lạnh hơn thành phố Tuy nhiều. Bây giờ mới gần tám giờ tối mà tuyết đã đọng trên bụi cỏ ven đường, khác hẳn với kiểu vừa rơi xuống đất là tan thành nước như thành phố Tuy.
Có lẽ đã gần đến nơi nên dòng xe phía trước bắt đầu đông đúc dần.
Trần Mặc hỏi chú Lâm tài xế: "Chú đã đến đây rồi ạ?"
"Cũng thường đến." Chú Lâm cười, quay lại nhìn Tịch Tư Yến rồi nhìn Trần Mặc: "Tư Yến không nói với cháu à? Nhà họ Tịch có một khu nghỉ dưỡng ở đây. Vào mùa đông, năm nào lượng khách du lịch ở đây cũng tăng kỷ lục nên rất nhộn nhịp. Có lễ hội băng và lửa, lẩu đá, công viên giải trí, đốt lửa trại mừng năm mới, nhiều chỗ chơi lắm."
Trần Mặc nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Tịch Tư Yến: "Hóa ra đây là địa bàn của cậu, chắc lớp mình chưa biết đâu nhỉ? Nếu biết họ đã không ầm ĩ đòi cậu mời rồi."
Tịch Tư Yến nhanh chóng lấy ra một chiếc huy chương ném vào lòng Trần Mặc, động tác tùy tiện như thể đang lấy một gói khăn giấy ra.
"Đi vội quá nên chưa kịp về nhà, trên người chỉ có cái này."
Trần Mặc cầm lên nhìn dưới ánh đèn, hỏi với vẻ thắc mắc.
"Cho tôi hả?"
"Cậu cứ cầm chơi đi."
"Hối lộ tôi hả?"
"Hối lộ được không?"
Trần Mặc cười nói: "Vậy tôi phải xem thái độ phục vụ của anh Yến trên địa bàn nhà mình ra sao cái đã."
Quả nhiên, đám bạn cùng trường đã đặt chỗ ở khu nghỉ dưỡng của nhà họ Tịch để đón năm mới.
Có lẽ khu nghỉ dưỡng này mới được mở rộng trong hai năm gần đây. Nó nằm trên lưng chừng núi, không thua kém những khách sạn sang trọng ở các thành phố lớn. Vào ban đêm, ánh đèn sáng rực, trên con đập phía trước còn có đài phun nước có thể quan sát được toàn thị trấn.
Trần Mặc lấy chiếc huy chương mà Tịch Tư Yến ném bừa vào tay mình ra nghịch.
Chắc bức tường vinh dự nhà Tịch Tư Yến đã đầy ắp những dạng huân chương như thế này từ lâu nên hắn cũng không quá xem trọng mấy thứ này nữa.
Kết quả là Tịch Tư Yến lại thực sự xem bản thân như một du khách.
Vào khu nghỉ dưỡng, đăng ký, thuê phòng.
Khi Tịch Tư Yến đứng ở quầy lễ tân đòi chứng minh thư của Trần Mặc, bọn lão Cẩu và Tề Lâm đúng lúc mang dép dùng một lần bước ra khỏi thang máy.
"Lớp trưởng? Vãi, cuối cùng cũng về rồi."
"Cậu chủ Mặc ơi!"
"Sao trước khi đến cậu không gọi điện thoại, âm thầm lặng lẽ thế."
Lão Cẩu khoác vai Trần Mặc: "Tôi biết ngay chắc chắn cậu sẽ đến mà. Phải ra ngoài vận động nhiều hơn chứ, đúng không anh Yến?"
Lão Cẩu quay đầu tìm kiếm sự đồng tình từ Tịch Tư Yến.
"Ê, đừng đưa đừng đưa." Thấy hành động của Tịch Tư Yến, lão Cẩu bèn bước tới, vội vàng giật lại giấy tờ trong tay hắn: "Biết là các cậu sẽ tới nên đặt phòng luôn rồi. Nhưng hai người một phòng nhé. Mà các cậu không biết đâu, tôi đọc đánh giá trên mạng thấy ở đây phục vụ cực kỳ tốt, khung cảnh cũng không tệ. Ai ngờ giá cả lại trên trời thế này. Đã vậy lễ còn tăng gấp đôi, đúng là lòng dạ của tư bản giàu có đều đen tối."
Trần Mặc nhìn người từ nhỏ đã lớn lên trong "gia đình tư bản", cậu còn thấy hắn nhướn mày rồi phụ họa thêm: "Ừ, đen tối thật."
Trần Mặc cố nhịn để không bật cười lộ liễu.
Nhóm Tề Lâm định bụng xuống tầng ăn cơm.
Hai người họ vừa đến nên cũng không đi cùng.
Trần Mặc theo Tịch Tư Yến lên tầng, lúc thấy thang máy dừng ở tầng năm thì cậu mới nhớ ra là mình chưa lấy thẻ phòng từ chỗ lão Cẩu.
Cậu gọi điện cho cậu ta.
Hành lang ngoài thang máy có trải thảm nên không có tiếng động phát ra khi bước đi.
Trần Mặc nối gót Tịch Tư Yến đi về trước, vừa đi vừa nói chuyện điện thoại với lão Cẩu: "Cậu ở phòng nào? 502 phải không... Không phải à, cậu chưa đưa thẻ phòng cho tôi, lát nữa tôi xuống lễ tân lấy cũng được... Phòng 502 đã đủ hai người rồi à? Sao cậu không nói sớm..."
Trần Mặc chưa kịp nói hết câu, người phía trước đã bất chợt dừng lại khiến cậu va thẳng vào.
Sau khi vào khu nghỉ dưỡng, Tịch Tư Yến đã cởi áo khoác ra rồi khoác lên tay. Lúc này hắn chỉ mặc một chiếc áo lót bằng vải cotton màu trắng. Lúc Trần Mặc va vào còn cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên người hắn.
Cậu sững sờ, ngẩng đầu lên hỏi: "Sao thế?"
Tịch Tư Yến nhìn biểu cảm ngây ngô của cậu, dừng lại hai giây.
Trong điện thoại, giọng của lão Cẩu vẫn tiếp tục vang lên: "Đúng rồi, tôi ở chung phòng với Giang Tự. Cậu ta cứ một mực bắt tôi phải thức trắng đêm để chơi game. Anh Mặc, cậu chịu khó ở chung phòng với lớp trưởng nha. Phòng có hai giường đơn, mà lớp trưởng cũng không thích con trai nên cậu cứ xem cậu ta giống tôi ấy. Tối có lỡ ôm nhau cũng chẳng sao, tôi tin hai người cực kì trong sáng mà."
Mặt Trần Mặc tối sầm lại.
Chưa kịp nghĩ ra phải mắng gì thì người phía trước đã giật lấy điện thoại của cậu.
Tịch Tư Yến tiện tay ngắt máy thay cậu.
Tay kia của hắn quẹt thẻ cánh cửa bên phải, đẩy ra, dựa lưng vào cửa.
Tịch Tư Yến hỏi về cuộc điện thoại vừa nãy: "Hai người từng ôm nhau ngủ à?"
Trần Mặc lườm trắng mắt: "Nghe cậu ta nói nhảm làm gì."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT