Lão Cẩu và đám bạn của Tề Lâm cũng nhận ra sự việc, không nói hai lời lập tức bước lên chắn trước mặt Trần Mặc, đưa tay đẩy anh ta ra sau: "Anh là ai? Biết đây là trường học không? Ai cho anh vào?"

"Đúng rồi, anh quay cái gì đấy?"

Đặc biệt là lão Cẩu, ấn tượng ban đầu của cậu ta về Trần Mặc là qua trang nhất báo chí. Thân thế Trần Mặc có phần ly kỳ, chuyện được tìm lại đã từng chiếm sóng tin tức suốt mấy ngày liền nên phản ứng đầu tiên của lão Cẩu là nghĩ rằng chắc chắn người này lại đến vì chuyện đó.

Anh quay phim giật cả mình vì khí thế hùng hùng hổ hổ của đám thanh niên trước mặt.

Vội vàng giải thích: "Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm. Tôi chỉ đến đây để chào hỏi trước thôi."

"Không sao." Trần Mặc đẩy những người phía trước ra, đã đoán được đại khái mọi việc, nhìn về phía anh quay phim rồi hỏi: "Trường đã đồng ý cho anh đến đây đúng không?"

"Đúng, đúng."

Người đàn ông cao lớn liên tục gật đầu, nói: "Hồi trước cậu có ký bản hợp đồng về nội dung làm tuyên truyền giáo dục đấy. Tôi là người phụ trách quay phim cho cậu, tên tôi là Trương Bưu."

"Ồ, chào anh." Trần Mặc đơn giản chào hỏi một câu, khi thấy biểu cảm của anh quay phim vừa mới giãn ra, cậu lại bất ngờ nói: "Tôi nhớ là trường đã nói rằng hoạt động này sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của học sinh."

"Đúng là như vậy."

Trương Bưu không phủ nhận: "Thực ra chúng tôi chỉ đơn giản ghi lại một số khoảnh khắc hàng ngày của các cậu thôi. Ví dụ như tình trạng học tập, sắp xếp hoạt động ngoại khóa, mấy cậu sẽ không nhận ra tôi đang quay đâu. Chào hỏi trước cho các cận biết là đã bắt đầu quay thôi. Chắc sau này sẽ có vài câu hỏi phỏng vấn, nhưng đều dựa trên sự đồng ý của học sinh, rảnh mới quay được. Hoạt động kéo dài tận nửa tháng mà, chúng tôi cũng cần thu thập thêm chút tư liệu nữa."

Quả nhiên sau khi giải thích xong, chẳng mấy chốc anh quay phim đã biến mất.

Nhưng các học sinh đều biết Sở giáo dục đang quay một bộ phim tài liệu ngắn về trường trung học, chọn những học sinh xuất sắc của trường làm tiêu điểm ví dụ như các học sinh lớp 12 nhắm đến các trường danh tiếng như Thanh Hoa, Bắc Đại, hay những tân học sinh lớp 10 đầy kỳ vọng, và hai người học sinh lớp 11 là Trần Mặc và Dương Thư Lạc.

Lý do họ được trường chọn là vì hai người có thân phận đặc biệt, và đều được gọi là số phận đã không khiến họ khuất phục trước cuộc sống, từ đó trở thành một góc độ truyền cảm hứng.

Thêm vào đó, Trần Mặc còn mang danh "ngựa ô."

Trừ những người chính thức thì phim tài liệu tuyên truyền cũng sẽ quay lại toàn cảnh của lớp học, sân trường.

Vậy nên bắt đầu từ hôm nay, Trần Mặc phát hiện những người xung quanh bắt đầu hơi ngượng ngùng, nhăn nhó gượng gạo.

Ví dụ như lão Cẩu ngày nào cũng lo gội đầu.

Những người ngồi hàng trước thì lưng thẳng suốt buổi học, không bao giờ cúi.

Các nữ sinh thì lén lút thoa son dưỡng trong giờ giải lao.

Thỉnh thoảng Trần Mặc thấy hơi mắc cười.

Liên tiếp mấy ngày đó cậu lại chẳng có cảm giác gì, thỉnh thoảng hơi khó chịu do có ống kính chĩa vào mình thôi. Nhưng người tên Trương Bưu ít khi nào xuất hiện, cứ như người tàng hình nên Trần Mặc cũng coi như không có ở đó.

Mãi cho đến một tuần sau.

Trần Mặc đi đến đâu cũng cảm thấy có người nhìn mình, ngay cả khi ra khỏi trường vào cuối tuần cũng không thoát khỏi cảm giác đó.

Lúc đầu cậu còn tưởng mình bị ảo giác.

"Ảo giác cái gì chứ." Lão Cẩu cầm điện thoại do dự nhìn cậu rồi nói: "Chắc... chắc cậu nổi tiếng rồi đó?"

Trần Mặc vừa cầm điện thoại đã nhận ra, vốn dĩ phim tài liệu Bộ giáo dục quay không phải quay đại cho có. Mà họ còn hợp tác với một kênh giáo dục chuyên chiếu cho công chúng xem, được đăng tải định kỳ nhằm mục đích truyền cảm hứng. Mấy hôm nay tất cả những đoạn phim đều là về trường Trung học số 1 thành phố Tuy, đặc biệt còn có một mục tên là《Trung học số 1 Thành phố Tuy, nơi chắp cánh cho ước mơ bay cao.》

Một cái tên nghe khá phù hợp.

Đoạn video đầu tiên đăng tải là một học sinh lớp 12 đang cắm đầu cắm cổ học hành.

Bình luận bên dưới cũng hài không kém.

【Trung học số 1 Thành phố Tuy à, đúng là ghê gớm thật, năm nào tỷ lệ đỗ đại học cũng cao đến mức đáng sợ.】

【Chắc mấy anh trai này đang nghĩ, thế giới này nổ tung nhanh lên!!!】

【Luật hói đầu hình thành từ đây chứ đâu.】

(*Luật hói đầu: Các nói hài hước những người đang chịu áp lực, căng thẳng (như học sinh, sinh viên, người đi làm) khiến tóc rụng nhiều)

【Đùa thì đùa, nhưng mà nói thật, tới giờ lớp 12 vẫn là cơn ác mộng của tôi. Dù sao cũng cố gắng lên, tất cả những đau khổ hiện tại đều xứng đáng.】

...

Chẳng hạn như video về một buổi chiều đẹp trời, khi một nữ sinh lớp 10 ôm sách đi qua con đường rợp bóng cây.

Bình luận cũng đủ loại kỳ quái kiểu.

【Cuối cùng thì thanh xuân cũng không bao giờ trở về nữa rồi.】

【Nếu lớn lên như vậy thì chắc giờ tốt nghiệp xong không độc thân mãi thế này.】

【Cứ tận hưởng tuổi trẻ thanh xuân đi nhé, trước khi bắt đầu gặm nhấm đau khổ lớp 12.】

Về phần tại sao tài khoản giáo dục mà lại có phong cách chẳng mấy nghiêm túc như vậy thì lão Cẩu cũng giải thích thêm là: "Thật ra hồi trước kênh này làm một bộ phim tài liệu hot điên luôn đấy, chuyên ghi lại các lớp chuyên đặc biệt của khối 12. Cậu có biết cuối cùng bao nhiêu người đậu Thanh Hoa, Bắc Đại không? Mười lăm người, biến thái vãi luôn, nhưng xem bộ phim đó thấy đau đớn áp lực lắm. Người hiện đại bắt kịp thời đại con đường mới, cậu nhìn lượng view đi, vượt mặt bao nhiêu tài khoản nổi tiếng khác luôn đó."

Lão Cẩu nói cậu hot rồi, cái đó mới là lý do.

Bởi vì tập mới nhất có cậu.

Tập mới nhất này cũng là một phần của loạt video nhỏ trong chuyên mục, mỗi người đều có một đoạn lên sóng.

Video dài tổng cộng một phút rưỡi, trong đó Trần Mặc chiếm chưa đến mười giây.

Dù sao cuộc sống của các học sinh khác nếu không phải cắm đầu vào học hành khổ ải thì cũng sẽ tràn đầy sức sống tuổi trẻ.

Còn cuộc sống của Trần Mặc rõ ràng không hợp với chủ đề của chuyên mục này, thành ra trong video không có cảnh riêng của cậu, mà đoạn cuối video cậu xuất hiện cũng cực kỳ ngắn.

Đoạn đầu xuất hiện gương mặt của cậu trước, đó là lần đầu tiên Trương Bưu quay cận cảnh. Trông cậu vừa lạnh lùng mà lại vừa dữ tợn.

Sau đó hình ảnh của cậu thay đổi hẳn, hai thái cực hoàn toàn khác nhau.

Lúc cậu xuất hiện không phải đang gục mặt xuống bàn học thì cũng là đang cầm cốc giữ nhiệt, uống nước rồi đăm chiêu.

Kết quả là, phần bình luận lại nổ tung.

【Có ai phát hiện trong video này có một bạn không giống ai không?】

【Có chắc là cậu ấy đang học cấp ba chứ không phải ở viện dưỡng lão không á?】

【 Tui bấm tay đoán, gương mặt này xuất hiện ở giây thứ 37, đây chẳng phải là hình mẫu lý tưởng để yêu sớm sao? Ánh mắt lạnh lùng nhìn người khác ngầu điên lên được.】

【Chuyên mục này quay cậu ấy nhiều hơn đi, đúng là phí phạm của giời quá.】

【Ê cái cậu trai đẹp này sao cứ thấy truyền cảm hứng lắm ấy, cười chết, sao mấy người chọn được hay vậy, do gương mặt hả?】

Lượng người xem tập này không ngừng tăng vọt.

Thậm chí sau đó có một số người tự xưng là biết chuyện đi tung tin.

【Không phải dưỡng lão đâu, cậu ta là bá vương của Trung học số 1 đó, một cú đấm có thể đưa bạn vào bệnh viện à nha.】

【Không có truyền cảm hứng gì đâu nha, chỉ là từ một học sinh trung bình mà nhảy vọt lên hạng chín của toàn khối, ừm, không có gì đáng nói cả.】

【Đúng vậy, cậu ta chỉ là người duy nhất có thể thay đổi giáo viên toán xuất sắc nhất của lớp chuyên toán Trung học số 1 thôi à chứ có gì đâu.】

...

Cảm giác như một buổi tiệc cho những kẻ ham vui.

Sự nổi tiếng này khiến ngay cả những lãnh đạo cấp cao cũng kích động.

"Là một hot topic à." Lãnh đạo khẳng định.

Những người phụ trách chuyên mục này cũng tỏ vẻ áy náy: "Học sinh này không phù hợp thật."

"Có vấn đề gì à?" Lãnh đạo không khỏi thắc mắc: "Chúng ta đâu phải nền tảng giải trí tầm thường, một khi đẩy cậu ta nổi tiếng, trở thành hình tượng đại diện cho học sinh cấp ba, cộng với năng lực bản thân của cậu ta, điều này chỉ có lợi cho kỳ thi đại học và lựa chọn đại học sau này thôi mà."

Người phụ trách vẫn lắc đầu, vẻ mặt đầy bất lực.

"Thật sự không ổn ạ, đã có người căn dặn rồi, quay cậu ấy thì cứ quay đúng như thực tế, đừng tô vẽ quá nhiều."

Lúc cấp trên biết phía căn dặn là nhà họ Tịch cũng đành từ bỏ.

Chỉ nói: "Tiếc thật đấy. Nếu đã muốn giữ kín thì sao lại đồng ý tham gia hoạt động chứ?"

"Tại anh không biết ấy chứ," Người phụ trách nói: "Cậu học sinh này đã từng trải qua một vài biến cố trắc trở. Bên đánh tiếng với chúng ta cũng chính là cậu chủ họ Tịch đang học ở Trung học số 1 đây, chắc quan hệ với Trần Mặc này khá thân. Nhân cơ hội này nhắc nhở mọi người rằng, đây chính là Trần Mặc mà trước đó được dư luận tìm về. Lần này để công chúng nhìn nhận với một bối cảnh truyền thông và vị thế phù hợp hơn."

Rõ ràng cấp trên cũng quen nhà họ Tịch, thành ra cũng hiểu chuyện ngay, cười nói: "Biết chọn chỗ thật ấy chứ, mượn tay chúng ta dọn đường cho bạn mình. Mối quan hệ này không phải "khá thân" thôi đâu, phải là quá tốt luôn đấy."

Người phụ trách cũng cười: "Chúng ta đổi người để push như vậy, tập phát sóng của của cái cậu tên Dương Thư Lạc cũng có nhiều phản hồi khá tốt, lại còn rất hợp tác nữa."

Cấp trên cũng trầm ngâm theo.

Cấp trên ngay lập tức chọn bốn chữ "Ngôi sao tương lai" làm chủ đề, rồi yêu cầu họ tập trung khai thác toàn diện về học sinh tên Dương Thư Lạc này.

Trong khi đó Trần Mặc không biết gì về chuyện này, cũng không biết rằng quỹ đạo của Dương Thư Lạc tưởng chừng như không khác gì so với kiếp trước, nhưng từ thời điểm này đã hoàn toàn lệch hướng.

Từ những ánh mắt với đủ loại thiện ý và lời trêu chọc xung quanh, Trần Mặc loáng thoáng đoán được dụng ý khi Tịch Tư Yến khuyên cậu tham gia hoạt động này.

Còn mục đích ban đầu của Trần Mặc vốn chỉ là muốn rõ ràng rằng nếu mình đã mượn sức mạnh truyền thông để đánh lạc hướng vấn đề rắc rối của Trần Kiến Lập, thì không tham gia hoạt động sẽ bị động hơn.

Cậu không thích cảm giác như vậy.

Ghi hình vẫn tiếp tục.

Và cuối cùng vì mức độ chú ý quá cao nên Trần Mặc cũng được dựng thành một tập riêng rồi đăng lên nền tảng.

Tiêu đề tên ——— 《Có lẽ còn một cuộc sống trung học khác nữa.》

Chủ đề kỳ này chỉ có một người.

Hồi đầu cậu đội một chiếc mũ len màu xanh dương đang ngồi xổm bên đường như thể lên cơn nghiện thuốc, ngậm một que nhựa kẹo mút trên môi trông có vẻ hờ hững.

Nhưng cậu không biết đã nhìn thấy gì, đột nhiên nở một nụ cười, mí mắt cũng theo đó trở nên hơi cong cong.

Trong nụ cười đó là cậu đang kề vai sát cánh với bạn bè của mình, thỉnh thoảng sẽ trêu nhau vài câu.

Là cậu mặc áo khoác kín mít như một quả bóng, thậm chí khi làm bài tập sẽ lạnh đến mức phải rụt tay vào trong tay áo, rồi trong tiếng cười đùa của người khác cậu nhảy lên đánh người ta.

Là tách trà cúc luôn đặt trên bàn của cậu, là những tờ bài tập mà dưới danh nghĩa là "bá chủ học đường" chắc hẳn không thể hoàn thành, nhưng thực tế cậu đều viết xong một cách nghiêm túc.

Là mỗi giáo viên dạy từng môn, đặc biệt là giáo viên toán mới đến, luôn hết lời thuyết phục cậu đi theo con đường thi đấu nhưng lần nào cậu cũng tìm lý do để lảng tránh không chịu nhận.

Sau đó là khi bóng lưng rời đi.

Phóng khoáng và đời thường, ngông nghênh và khiêm tốn, quý ông và ngang tàng.

Những đặc điểm tưởng chừng như đối lập này, lại có thể nhìn thấy hết thảy trên một người ấy.

Trần Mặc thực sự tái xuất trong mắt công chúng.

Chính là hình dáng như vậy.

Không phải là "tấm gương vượt khó" từ nông thôn bước ra.

Lại càng không phải là thiếu gia nhà giàu bị lạc. Mọi người không quan tâm cậu họ gì, chỉ biết rằng cậu thiếu niên này tên là Trần Mặc.

Khi Trần Mặc đang nổi tiếng như vậy, thì ở bên kia, trong trại thi đấu vật lý đã có không ít người không chịu nổi mà rút lui.

Phần lớn người họ đều là cảm thấy áp lực quá lớn.

"Anh Yến." Nam sinh cùng ký túc xá nhưng khác trường không nhịn được hỏi người đang ngồi trên ghế đọc một cuốn sách ngoại văn: "Hôm nay lại có hai người nữa rút lui, cậu không có cảm giác gì sao?"

Tịch Tư Yến gấp sách lại: "Mỗi khi có người rời đi, cảm giác khá là phong phú."

Nói lời này ra cũng không làm người ta thấy mình máu lạnh.

Dù sao thì tất cả mọi người ở đây đều là đối thủ cạnh tranh với nhau, chứ chưa nói đến những thiên tài như Tịch Tư Yến, người chỉ coi đây là bệ phóng và sẽ không ngừng vươn lên trong số hàng ngàn người.

"Chắc tôi điên mất thôi, tôi thấy mình không hợp đi trên con đường thi đấu thế này." Một chàng trai nằm trên giường, trước tiên là than vãn một chút, rồi lại nói tiếp: "Các ông có xem video tổng hợp về cuộc sống cấp ba đang rất hot gần đây không, trong đó có một người tên là... tên gì nhỉ? À, Trần Mặc, đúng rồi, cậu ta đấy, các ông có xem chưa? Tôi cũng muốn buông bỏ mọi thứ giống cậu ta quá."

Lúc nói xong, bầu không khí xung quanh đang nghiêm túc cũng sôi nổi hẳn lên.

"Có coi, hình như cậu ta cũng đỉnh vãi cả chưởng, có người nói cậu ta đứng top đầu trong khối nữa."

"Cái tâm lý của người này mới thực sự là đỉnh, người như cậu ta còn phù hợp với con đường thi đấu hơn cả chúng ta, tâm lý vững cực."

Nói đến đây, có người như chợt nhớ tới cái gì, quay đầu lại.

"Anh Yến. Chẳng phải cậu ở Trung học số 1 à? Có quen cậu ấy không?

Tịch Tư Yến bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, chỉ chống tay lên đầu, cười nhạt: "Quen."

"Móa, kể nghe chút đi, hai người thân không hả?"

Ánh mắt của Tịch Tư Yến hướng về phía góc bàn, nơi chiếc điện thoại liên tục nhấp nháy với các thông báo tin nhắn từ người khác.

Tịch Tư Yến đáp: "Chỉ quen sơ thôi, không liên lạc bao giờ."

Hắn đưa tay lật ngược chiếc điện thoại, chặn đứng mọi sự tò mò từ người khác.

Hoàn toàn dập tắt tính tò mò hóng hớt của người khác!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play