Về việc nên hay không nên đặt tên cho đứa bé là "Đáp Biện", Lâm Kiều chỉ đùa thôi.
Nhưng chuyện đứa bé muốn chào đời đúng vào ngày bảo vệ luận án thì lại hoàn toàn nghiêm túc.
Quý Đạc đưa người đến bệnh viện, không lâu sau Từ Lệ và ông cụ Quý cũng đến, mấy người chờ ở bên ngoài, cuối cùng trước khi kết thúc ngày hôm đó cũng nghe thấy tiếng khóc chào đời.
Đứa bé được bế ra, là một bé gái da đỏ hỏn, miệng đỏ hồng, vẫn chưa mở mắt.
Thật sự là bé xíu, lại mềm mại, Quý Đạc im lặng nhìn chằm chằm hồi lâu, không dám đưa tay ra.
Ông cụ Quý cũng không dám động, cuối cùng vẫn là Từ Lệ tiếp nhận bế đứa bé lên.
Quý Đạc thì nhanh chóng bước vào xem tình hình của Lâm Kiều.
Nói thật là rất tiều tụy, từ khi quen biết Lâm Kiều, Quý Đạc chưa từng thấy cô yếu ớt và tiều tụy như vậy.
Gương mặt tái nhợt, mắt nhắm nghiền, quần áo tóc tai ướt sũng, cả người như vừa được vớt từ dưới nước lên.
Có một khoảnh khắc Quý Đạc thậm chí còn khựng lại, có chút không dám tiến lên.
May mà Lâm Kiều nhanh chóng mở mắt ra, anh cũng khôi phục lại bình thường, lấy khăn lau mồ hôi trên mặt cô, "Là một bé gái."
Động tác rất nhẹ nhàng, giọng nói cũng vậy, lại hiếm khi toát ra chút dịu dàng.
Lâm Kiều đặt tay lên mu bàn tay anh, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.
Cô vừa rồi đã nghe nữ hộ sinh nói rồi.
Thực ra, với tình hình hiện tại ở bệnh viện, siêu âm là có thể biết đuọc giới tính, nhưng cô và Quý Đạc đều không lựa chọn làm.
Có những thứ đã là quà tặng của ông trời, thì cứ để ông trời quyết định, mở hộp quà bí mật cũng là một niềm vui.
Tuy nhiên, giới tính có thể không quan trọng, nhưng đứa trẻ tuyệt đối không thể gọi là "Đáp Biện", điểm này Quý Đạc rất kiên trì.
Ngày hôm sau, về việc đứa bé quý báu cuối cùng cũng đến của nhà họ Quý rốt cuộc nên gọi là gì. Quý Đạc chủ trì, Lâm Kiều, ông cụ Quý, Từ Lệ tham gia, Quý Trạch, Quý Linh dự thính, đã mở một cuộc họp ngay tại phòng bệnh.
Ông cụ Quý rõ ràng đã chuẩn bị từ lâu, lấy ra một tờ giấy, đeo kính lão bắt đầu đọc.
Có những cái tên mang ý nghĩa sâu xa, có những cái tên phù hợp với xu hướng hiện tại, cũng có những cái tên vừa nhìn là biết dành cho con trai, dùng cho con gái cũng không phải là không được.
Mỗi lần đọc xong một cái tên, ông lại không nhịn được ngẩng đầu nhìn con trai con dâu.
Hai người, một người thì đọc cái gì cũng vẻ mặt nghiêm túc, một người thì đọc cái gì cũng ánh mắt chứa đựng ý cười, hoàn toàn không nhìn ra được là vừa ý cái tên nào.
Đúng là hai vợ chồng, ông cụ bất đắc dĩ cất tờ giấy đi.
Quý Linh vừa tham gia xong kỳ thi đại học, không có Diệp Mẫn Thục can thiệp, đã mạnh dạn đăng ký vào Học Viện Điện Ảnh, hơn nữa đã chắc chắn đỗ.
Lúc này Quý Linh đang rảnh rỗi, giơ tay xin trả lời: "Gọi là Cách Cách được không ạ?"
Cách Cách rốt cuộc là có ý gì, người sống ở Yến Đô ai mà không biết.
Ông cụ nghiêm mặt, hiển nhiên là thấy không ổn, nhìn con trai con dâu, rồi lại không nói gì.
Lâm Kiều cũng có chút không gọi được, nhờ ơn một bộ phim truyền hình nào đó, cô vừa gọi hai chữ này là lại muốn tiếp một câu "cát tường".
Còn có "Chàng cùng nàng ngắm tuyết ngắm trăng, đàm từ thi ca phú đến lý tưởng nhân sinh, lại không cùng ta ngắm tuyết ngắm trăng, đàm từ thi ca phú đến lý tưởng nhân sinh..."
Quá nhiều câu thoại trong phim, cô có chút không dám nhìn thẳng.
Cuối cùng đề nghị này bị bác bỏ, nhưng vì Quý Linh đã mở lời, Quý Trạch - người cũng đang ở đó, liền nhấp nhổm muốn thử.
Sau đó liền bị chú nhỏ nhà mình liếc mắt nhìn một cái với ánh mắt bình tĩnh.
Chính là quá bình tĩnh, lúc trước khi anh ta nói về việc đặt tên cho xà phòng lỏng là "Mộc Tử" cũng là ánh mắt tương tự.
Quý Trạch đành nuốt lời định nói vào bụng.
Lâm Kiều chú ý tới, cảm thấy hơi buồn cười, "Đáp Biện không được gọi, vậy "Tốt Nghiệp" hoặc "Luận Văn" thì sao?" (Bó tay chị Kiều 🤣)
Nói đến thì cô và Quý Trạch tuy có hôn ước từ bé, nhưng trước đây thậm chí chưa từng gặp mặt, vừa đến Yến Đô gặp phải chính là Quý Đạc, gả cũng là gả cho Quý Đạc, Quý Đạc đôi khi vẫn hay ghen tuông.
Không ngờ chỉ là muốn khuấy động không khí, ông cụ lại nghiêm túc trầm ngâm một chút, "Vậy không bằng gọi là "Quý Tiến Sĩ", mùa thu này chẳng phải con vừa định học lên tiến sĩ sao?" 😂😂😂
Quý Tiến Sĩ...
Con gái nhỏ mới sinh ra, đã phải gánh chịu những thứ mà ở độ tuổi này con bé vốn không nên gánh chịu sao?
Lâm Kiều rất nghi ngờ những cái tên mang ý nghĩa tốt đẹp vừa rồi đều là do Từ Lệ nghĩ ra, quả nhiên đứa bé nghe thấy, cũng khóc ré lên.
Đứa bé vừa khóc, tất cả mọi người trong phòng bệnh đều vây quanh lại.
Từ Lệ có kinh nghiệm nhất, đưa tay vào trong chăn sờ soạng, "Tè dầm rồi."
Cả nhóm người lại tụ tập để xem đứa bé thay tã. Người thì kéo góc tã, còn hai người khác ở bên cạnh cổ vũ, hô hào "666".
Đến khi thay xong tã, rồi vỗ về cho đứa bé ngủ, cuối cùng Quý Đạc mới lên tiếng: "Hay đặt là Quý Niệm nhé?"
Khi nói câu đó, ánh mắt của anh hướng về phía Lâm Kiều: "Tên ở nhà là Niệm Niệm."
Quý Niệm, là để kỷ niệm buổi bảo vệ luận án hôm qua của cô, hay là...
Lâm Kiều ngước mắt nhìn, thấy gương mặt người đàn ông nghiêm nghị, nhưng trong ánh mắt của anh chỉ có cô và đứa bé đang nằm trong chiếc nôi bên cạnh.
Sau này cô mới biết, có lần cô đang ngủ, Quý Đạc đã đặt đứa bé bên cạnh gối của cô rồi chụp một tấm ảnh làm kỷ niệm.
Trong bức ảnh, mẹ và con gái áp má vào nhau, gương mặt khi ngủ giống hệt nhau, đó là khoảnh khắc mềm mại nhất trong lòng Quý Đạc suốt đời này.
Cô bé Quý Niệm Niệm siêu cấp mềm mại sau khi mở mắt ra, quả nhiên có một đôi mắt phượng giống Lâm Kiều, đen láy, đuôi mắt còn hơi xếch lên.
Chỉ là giọng nói thì không hề mềm mại chút nào, sau khi đầy tháng, Lâm Kiều lần đầu tiên đến trường, cô bé đã biểu diễn một màn "lật tung mái nhà".
Tay chân nhỏ xíu như vậy, nhưng lại vung vẩy vô cùng mạnh mẽ, Lâm Kiều khi chuyển nhà đến gần trường học cũng chưa từng do dự, nhưng bây giờ bước chân ra khỏi cửa lại khựng lại.
"Em cứ đi đi, ở nhà có anh và mẹ." Quý Đạc ôm đứa bé, cả người cứng đờ, nhưng vẫn mở miệng trấn an cô.
Biết Lâm Kiều sắp khai giảng chương trình tiến sĩ, anh đặc biệt xin nghỉ phép mấy ngày ở nhà, giúp con vượt qua giai đoạn thích nghi này.
"Mẹ ở đây này, không đi đâu cả." Từ Lệ hiểu đứa bé đang tìm kiếm mùi hương của mẹ, còn tìm một chiếc áo Lâm Kiều đã mặc cho cháu gái ôm.
Hai người vừa dỗ dành vừa vỗ về, Lâm Kiều cuối cùng cũng ra khỏi cửa, làm xong thủ tục nhập học lại vội vàng về nhà.
Lúc vào cửa, Niệm Niệm đã không còn khóc nữa, nằm im lặng trên vai bố, được bố ôm đứng ở nơi mát mẻ dưới mái hiên, dường như đã ngủ thiếp đi.
Ánh nắng rực rỡ chỉ chiếu vào một góc quần quân đội của người đàn ông, giữa ánh sáng và bóng tối đan xen, vẻ mặt của người đàn ông không hề dịu dàng cho lắm.
Nhưng nghiêm nghị là biểu hiện bên ngoài của anh, ẩn sâu bên dưới vẻ ngoài đó, động tác của anh lại rất nhẹ nhàng, giọng nói trầm thấp còn đang khẽ hát ru.
Lâm Kiều bước chậm lại lắng nghe, là bài "Tuổi Thơ".
Là bài hát mà người khác đã hát cho cô nghe, cô còn hỏi anh nếu mình thích nghe, liệu anh có hát cho mình nghe hay không.
Lúc đó người đàn ông còn cau mày, không ngờ sau đó vẫn chịu tập....
Lâm Kiều đột nhiên không vội vàng tiến lên nữa, đứng bên cửa nghe anh ngâm nga "Cô gái lớp bên cạnh sao vẫn chưa đi ngang qua cửa sổ tôi".
Chỉ là thính giác của người đàn ông vẫn luôn rất tốt, vẫn phát hiện ra cô đã về, giọng hát dừng lại, cứ như vậy cách khoảng sân ngập tràn ánh nắng nhìn cô.
Lâm Kiều bước tới, nhìn cô con gái nhỏ đang nhắm mắt trong lòng anh, "Cứ ôm con bé như vậy suốt à?"
"Vừa mới ngủ." Vẻ mặt của Quý Đạc hoàn toàn không giống như vừa ôm con suốt mấy tiếng đồng hồ.
Lâm Kiều đưa tay ra đón lấy, đứa nhỏ trở về vòng tay quen thuộc, theo bản năng rúc vào lòng cô ngủ say hơn.
Quý Đạc lúc này mới xoay xoay bờ vai đã cứng đờ vì giữ nguyên một tư thế quá lâu.
"Con bé thật là rắc rối." Lâm Kiều khẽ vỗ nhẹ vào mông con gái, rồi cúi xuống đặt một nụ hôn lên gương mặt nhỏ bé đang ngủ say.
Quý Đạc vẫn nhìn chằm chằm vào đôi mắt dịu dàng, đầy ý cười của cô: "Mẹ vừa đi chợ, trưa nay em muốn ăn gì?"
"Gì cũng được." Lâm Kiều khẽ nói, rồi ngước mắt lên, cười rạng rỡ nhìn anh: "Anh hát hay lắm."
Quý Đạc khựng lại một chút, nhìn vào đôi mắt phượng của cô, nhất thời không thốt nên lời.
Lâm Kiều thì thật lòng: "Bài hát chân thành luôn là hay nhất."
Dù không có kỹ thuật gì đặc biệt, cô vẫn nghe ra một tấm lòng muốn làm cô vui, một trái tim chân thành.
*****
Về chuyện cấp trên của mình biết hát ru con, tài xế mới của Quý Đạc - Tiểu Viên, giữ kín như bưng. Nhưng điều khiến cậu ta ngạc nhiên hơn chính là chị dâu Lâm Kiều.
Trong quân doanh có không ít người vợ quân nhân trẻ đẹp, Tiểu Viên đã gặp qua nhiều người.
Nhưng trẻ đẹp, giỏi quản chồng, lại theo học tiến sĩ ở tuổi hai mươi hai, hai mươi ba như Lâm Kiều thì cô là người đầu tiên, và cũng là duy nhất. Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
Làm mẹ đã khiến Lâm Kiều thêm phần dịu dàng và quyến rũ, ngoài tình yêu ra, cô còn có thêm sợi dây liên kết máu mủ với thế giới này. Nhưng cô không hề lơ là việc học, có Từ Lệ giúp đỡ chăm sóc con cái, nhà lại có thêm người giúp việc, vừa khai giảng nghiên cứu sinh tiến sĩ, cô đã bắt tay vào chuẩn bị xin cấp kinh phí.
Nghiên cứu sinh tiến sĩ tự làm đề án có thể xin quỹ nghiên cứu khoa học, huống chi cô còn có sự hỗ trợ của giáo sư hướng dẫn, lại có bảng thành tích đẹp thời nghiên cứu sinh thạc sĩ.
Gần như không tốn nhiều công sức, kinh phí của cô đã được phê duyệt, không nhiều, nhưng đủ để khởi động đề án của cô.
Cùng với đó là phòng thí nghiệm mà học viện cấp cho cô.
Tuy nhiên, tự làm đề án thì phải tự mình thành lập nhóm, Lâm Kiều không phải là giáo viên của trường, điểm này không chiếm ưu thế.
Nhưng may mắn thay, cô có thể sử dụng sinh viên đại học, Tề Hoài Văn năm nay đã năm tư, lúc trước cô giúp giáo sư hướng dẫn dạy thay cũng quen biết không ít sinh viên.
Lâm Kiều lần lượt đi mời, đa số mọi người đều đồng ý, cũng có người nói muốn đi theo giáo sư hướng dẫn làm đề án trước.
Cuối cùng nhóm được xác định, bao gồm cả cô là sáu người, trong đó có hai sinh viên năm tư bao gồm cả Tề Hoài Văn và ba sinh viên năm ba.
Nhưng chính sáu sinh viên có độ tuổi lớn nhất chưa quá hai mươi tư này, vào mùa xuân năm sau, đã đạt được bước đột phá trong lĩnh vực sợi carbon gốc PAN mà các trường cao đẳng, đại học và cơ quan nghiên cứu khoa học khác chưa làm được.
Lần báo cáo này, cuối cùng Lâm Kiều đã đứng ở vị trí chủ trì.
Chỉ trong vòng một năm rưỡi, cô đã dẫn dắt nhóm nghiên cứu khoa học của mình, với thành quả nghiên cứu của mình, một lần nữa đến hội trường báo cáo.
Và bởi vì bước đột phá này của họ, đã khiến đất nước sau nhiều lần thất bại trong việc du nhập những năm gần đây, nhìn thấy một khả năng khác, khả năng tự chủ nghiên cứu phát triển.
Vì chỉ là đề án do nghiên cứu sinh tiến sĩ thực hiện, ban đầu những người đến không có địa vị cao lắm, không ngờ thành quả nghiên cứu lại có sức nặng.
Kết thúc báo cáo, Trương Xương Ninh là người đầu tiên vỗ tay, sau đó là một giáo sư khác bên cạnh ông ấy, tiếng vỗ tay dần dần vang lên.
Khi bắt tay với Lâm Kiều, nhìn cô và những gương mặt trẻ trung phía sau cô, có người không nhịn được cảm thán, mỉm cười nói: "Quả nhiên người trẻ tuổi là mặt trời mới mọc, tương lai vô hạn."
Câu nói "mặt trời mới mọc" này đã nói lên tiếng lòng của biết bao người, sau ngày hôm nay, e rằng Lâm Kiều cũng không chỉ là một mặt trời mới mọc của giới nghiên cứu khoa học nữa.
Sau khi mọi người rời đi, Quý Đạc vẫn dành chút thời gian bận rộn của mình để đến chụp ảnh cho Lâm Kiều và nhóm của cô. Lần này, anh còn mang theo một thứ nhỏ bé.
Vì vậy, khi chụp ảnh nhóm cuối cùng trong hội trường, dưới tấm băng rôn, hai người đứng sát vai nhau, giữa họ là cô bé nhỏ xíu đáng yêu đang được bế trên tay.
Cô bé Quý Niệm, suýt chút nữa đã bị gọi là Quý Tiến Sĩ, nhoẻn miệng cười, để lộ vài chiếc răng nhỏ mới nhú, có thể làm tan chảy trái tim bất cứ ai. Vừa chụp ảnh xong, các sinh viên trong nhóm đã xúm lại đòi bế cô bé.
Niệm Niệm cũng không sợ người lạ, ai bế cũng được, nhất là các anh chị đẹp trai xinh gái thì càng tốt.
Vậy là ngoài bố mẹ, cô bé còn chụp ảnh cùng với những người khác, trong đó có Tề Hoài Văn, người đẹp trai nhất và cũng bế cô bé lâu nhất.
Quý Đạc nhìn cô con gái nhỏ của mình vui vẻ đến quên cả lối về, tự dưng cảm thấy có chút không vui khó tả.
Nhưng khi rửa ảnh ra, Từ Lệ lại ôm đứa cháu mà hôn mãi không thôi: "Nhìn Niệm Niệm nhà chúng ta mà xem, xinh quá, chụp với ai cũng đẹp."
"Quan trọng là gan dạ." Ông cụ Quý gật gù đồng ý, "Nhìn bao nhiêu người như thế, con bé có sợ không?"
"Ai mà dám làm nó sợ bằng thằng con chứ?" Từ Lệ cười, thấy cô bé đang nhảy nhót trong lòng mình muốn xuống đất, bà vội thả cô bé xuống sàn có lót sẵn đệm: "Được rồi, chơi đi, bà không bế nữa."
"A!" Cô bé đúng lúc đang học nói, liền thốt lên một tiếng.
Cô bé bò quanh đệm vài vòng, rồi bám vào bàn trà cố đứng lên, chỉ vào tấm ảnh của Lâm Kiều trên đó, gọi: "Mẹ!"
"Ôi trời, Niệm Niệm nhận ra mẹ rồi đấy!" Từ Lệ vui mừng khôn xiết.
Cô bé lại chỉ vào Quý Đạc, nhưng miệng lắp bắp mãi không thể gọi ra đúng chữ.
Từ Lệ dạy vài lần, nhưng cô bé vẫn chỉ "bập bập" rồi không kiên nhẫn nữa, quay sang nghịch đệm ghế.
Từ Lệ chợt nhớ đến con trai mình, "Cái thằng này, đến lúc con biết gọi bố rồi mà còn không biết."
Gần đây trong quân đội có việc, Quý Đạc đã gần nửa tháng không về nhà.
Lâm Kiều bên kia cũng rất bận. Không lâu sau báo cáo, phòng thí nghiệm của cô nhận được một khoản tài trợ lớn từ nhà nước, để cô tiếp tục nghiên cứu sâu hơn trong lĩnh vực sợi carbon PAN.
Thế nên cô buộc phải mở rộng nhóm của mình, tuyển thêm một nhóm sinh viên đại học.
Hơn nữa, vì cô có năng lực và dự án cụ thể, sau khi tốt nghiệp tiến sĩ, là có thể trực tiếp hướng dẫn thạc sĩ. Một số sinh viên đại học thực chất chính là những học trò dự bị của cô.
Hai vợ chồng đều bận rộn, nên cô bé Niệm Niệm được đưa về nhà cũ, do Từ Lệ và ông cụ Quý chăm sóc, buổi tối mới đưa về lại cho Lâm Kiều.
Đúng lúc cô bé gần tròn một tuổi, cũng đã bắt đầu ăn dặm, ban ngày không quá mè nheo đòi mẹ.
Ở nhà cũ, cô bé cũng rất quen thuộc với Quý Trạch và Quý Linh. Hai anh chị thường chạy về thăm em gái mỗi khi không có tiết học hay công việc.
Đôi khi Quý Trạch không về một mình mà còn dẫn theo bạn bè và những người bạn thân từ nhỏ của anh ta, bởi vì Quý Quân và Diệp Mẫn Thục không có ở nhà, nên nơi đây chính là nhà của anh ta.
Niệm Niệm đã quá quen thuộc với người anh trai này, mỗi khi gặp là ôm lấy chân anh ta, sau đó được bế lên, cô bé lại tung tăng trèo lên vai.
Quý Trạch hiểu ý, liền nhấc cô bé lên vai, cô bé lập tức chỉ ra ngoài đòi đi chơi.
"Thích trẻ con vậy sao không sớm kết hôn đi? Năm nay cậu cũng hai mươi sáu, hai mươi bảy rồi." Một người bạn thân cười hỏi.
Quý Trạch thản nhiên trả lời: "Thích trẻ con thì phải kết hôn à? Chú nhỏ ba mươi mấy mới có Niệm Niệm đấy, đúng không Niệm Niệm?" Anh ta đùa, nhấc nhẹ cô bé trên vai.
Cô bé lập tức cười khanh khách, còn đưa tay ra với lá cây ngoài sân.
Từ khi ra mắt dòng nước rửa bát và dầu gội đầu hai năm trước, công việc kinh doanh của Quý Trạch ngày càng phát triển. Vài tháng trước, anh ta còn quảng cáo trên truyền hình, sản phẩm của anh ta đã chiếm lĩnh toàn bộ thị trường miền Bắc.
Có người đã ước tính giá trị tài sản của anh ta không hề thua kém gì so với những người nhận dự án từ nhà nước, và dĩ nhiên cũng có nhiều người muốn giới thiệu đối tượng kết hôn cho anh ta.
Nhưng có vẻ như đàn ông nhà họ Quý qua hai thế hệ đều không vội kết hôn. Hồi đó Quý Đạc không để tâm, giờ đến lượt Quý Trạch cũng không màng, chỉ chú tâm vào sự nghiệp.
Dù vậy, cô bé nhà họ Quý đúng là rất dễ thương, lại không sợ người lạ. Mấy người bạn của Quý Trạch đến chơi đều thích trêu chọc cô bé.
Nhưng ngoài việc chơi đùa với cô bé, họ vẫn không quên "trêu" Quý Trạch, bởi vì Niệm Niệm gọi Quý Trạch là anh, nhưng theo tuổi tác thì phải gọi là chú.
Cuối cùng, đám bạn bị Quý Trạch đuổi ra ngoài. Sau khi tiễn họ xong, anh ta mới lấy một quả táo ra dụ cô bé: "Lại đây Niệm Niệm, gọi anh đi."
Cô bé Niệm Niệm lập tức tỏ vẻ khó hiểu, đây đúng là câu hỏi khó.
Anh ta chỉ vào tấm ảnh của Quý Đạc trên bàn trà: "Thế còn bố? Gọi bố được không?"
Lần này, cô bé bập bẹ mấy tiếng, cuối cùng âm thanh cũng nghe ra được chút gì đó giống chữ "bố".
Quý Trạch lại trêu cô bé gọi "anh", nhưng cô bé không nói được, cáu quá liền lao tới cắn một miếng vào quả táo, nhưng không cắn nổi liền òa khóc.
"Con bé mới bao nhiêu tuổi mà đã biết gọi vậy rồi?" Ông cụ Quý vội ôm lấy cô cháu gái, lườm cháu trai một cái.
Quý Trạch ngượng ngùng cười, nhưng vừa đi khỏi, ông cụ liền lấy thìa cạo ít táo nghiền cho cô bé ăn, nhìn xung quanh không có ai, ông bèn thì thầm: "Niệm Niệm, gọi ông đi."
Tiếc rằng, đến khi Quý Đạc kết thúc công việc bận rộn trong quân đội trở về, cô bé chỉ học được cách gọi "bố" và "mẹ", ai cô bế cũng gọi là "bố" hoặc "mẹ".
Vậy nên, khi Quý Đạc đến đón con gái về nhà, vừa bước vào cửa, anh đã nghe thấy con gái mình gọi cháu trai lớn rất rõ ràng: "Bố."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT