Quý Trạch đúng là mơ thấy Lâm Kiều, chỉ có điều trong mơ diễn biến khác hẳn với thực tế.
Trong thực tế, Lâm Kiều đến tìm anh ta vào ngày anh ta đến bệnh viện thăm ông nội, nhưng trong mơ, Lâm Kiều đến muộn hơn hai ngày.
Lâm Kiều không gặp chú nhỏ, chỉ gặp mẹ anh ta.
Mẹ anh ta đương nhiên không thừa nhận Lâm Kiều là người có hôn ước với nhà họ Quý, liền đuổi cô đi. Lâm Kiều đường cùng, tức giận đến phát bệnh tim và ngất ngay trước cửa nhà họ Quý.
Khi cô ngã xuống, dì Trương, người giúp việc của nhà họ Quý, không thể khoanh tay đứng nhìn. Chuyện này nhanh chóng đến tai ông nội anh ta.
Ông cụ Quý vẫn còn nằm viện, chưa kịp thay đồ bệnh nhân đã vội về nhà, chứng kiến cảnh người ta đưa Lâm Kiều vào cấp cứu, rồi lại thấy cô yếu ớt được đẩy ra. Bác sĩ nói cô vừa mới phát bệnh vài ngày trước, may mà được đưa đến kịp, nếu trễ chút nữa có lẽ đã không qua khỏi.
Cháu gái của người chiến hữu đã từng cứu mạng ông nội, lại còn có hôn ước từ nhỏ với nhà mình, vậy mà suýt nữa bị con dâu cả chọc giận đến chết. Cơn phẫn nộ của ông nội có thể tưởng tượng được.
Lúc đó ông nội chỉ thẳng vào mặt mẹ anh ta, bảo bà cút ra ngoài. Ngay cả bố anh ta vừa vội vàng trở về cũng bị đuổi theo. Suốt hơn hai mươi năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên anh ta thấy ông nội mạnh mẽ như vậy. Cái hôn sự này, anh ta muốn cưới thì phải cưới, không muốn cưới cũng phải cưới.
Trong giấc mơ, anh ta còn không muốn cưới hơn ngoài đời thực, nhưng chẳng có ai như chú nhỏ giúp anh ta thoái thác. Huống chi, người ta đang nằm viện, nếu xử lý không khéo thì có thể xảy ra chuyện lớn.
Thế là anh ta đành phải cưới nhưng lòng không cam tâm. Cho nên anh ta thỏa thuận với gia đình rằng, anh ta đồng ý cưới Lâm Kiều thì gia đình phải toàn lực ủng hộ anh ta khởi nghiệp kinh doanh.
Ai ngờ chuyện bên đây vừa quyết định xong, thì bên quê Lâm Kiều lại có một mớ hỗn độn chờ họ giải quyết. Lâm Kiều đã bỏ trốn ngay trong ngày cưới với Mã Vinh Lượng. Giấy tờ giới thiệu hai người đã chuẩn bị sẵn, chỉ chờ hôm đó đi đăng ký kết hôn. Cô vừa bỏ chạy, hai bên gia đình liền tìm kiếm khắp nơi, còn báo án, khiến gia đình anh ta phải tốn bao công sức mới dàn xếp được.
Cưới một người vợ như vậy, anh ta có thể thích đến mức nào, mặc dù Lâm Kiều quả thật rất xinh đẹp.
Vậy nên ngay đêm tân hôn, anh ta chẳng buồn bước vào phòng cưới mà đi uống rượu với đám bạn cũ đến nửa đêm, sau đó nằm tạm trên sofa ngủ qua đêm.
Ngày hôm sau, anh ta cũng không nghỉ phép, mà bắt tay vào việc chuẩn bị mở nhà máy sản xuất đồ điện.
"Mở nhà máy điện tử?" Quý Đạc giơ tay gạt tàn thuốc, ánh mắt đen tối nhìn thẳng vào mặt anh ta, "Trong mơ, thím nhỏ không làm xà phòng lỏng à?"
Anh thật sự rất tinh ý. Quý Trạch vừa bị quở mắng xong, mông vẫn còn đau nên không dám giấu giếm gì: "Cháu không biết nữa, trong mơ cháu với thím nhỏ không thân lắm, cả năm gặp được vài lần là may rồi. Cháu chỉ biết là cô ấy không có việc làm, suốt ngày ở nhà, cách một thời gian lại tìm cháu xin tiền sinh hoạt."
Còn xin tiền thật hay chỉ mượn cớ để gặp, anh ta cũng chẳng rõ, chỉ biết trong mơ anh ta rất phiền lòng.
Việc kinh doanh trong mơ của anh ta không suôn sẻ như ngoài đời. Dù nhờ việc cưới Lâm Kiều mà không bị gia đình từ chối, lại còn nhận được sự hỗ trợ toàn diện, vốn vay cũng được duyệt, nhưng đến bước mua dây chuyền sản xuất thì bị chú nhỏ chặn lại.
Anh ta còn chẳng biết chú nhỏ liên lạc với cô Quý Nghiên và dượng từ bao giờ, lại giúp anh ta đặt mua dây chuyền sản xuất từ nước ngoài mà không nói với anh ta trước đó.
Tất nhiên, sau này chứng minh quyết định của chú nhỏ là đúng, nhưng lúc nghe tin đó, anh ta như bị sét đánh. Ngay cả Vu Tấn cũng nói thẳng với anh ta rằng, anh ta không tin tưởng hắn, bắt đầu thân cận với Trần Vệ Quốc hơn.
Thời gian đó, quan hệ của anh ta với đám bạn cũ ngày càng xa cách. Nói chính xác là, những người bạn đó xa cách với anh ta. Việc kinh doanh của nhà máy cũng không suôn sẻ như tưởng tượng.
Bộ phận thu mua muốn lừa anh ta, bộ phận bán hàng cũng muốn lừa anh ta, ngay cả nhà cung cấp nguyên liệu thô cho anh ta cũng định lừa anh ta, khiến anh ta tốn không ít tiền mua bài học.
Không giống ngoài đời thực, anh ta tự mình đi đạp xe bán hàng nên nhiều việc nắm rất chắc. Nhờ vậy mà dù nhà máy gặp vài trắc trở nhỏ, nhưng cũng không đến nỗi thiệt hại nặng.
Vì khởi đầu khó khăn, anh ta dồn hết tâm trí vào công việc để nhà máy phát triển đúng quỹ đạo, nào có thời gian để ý đến Lâm Kiều.
Kết quả, càng không để ý thì Lâm Kiều càng kè kè theo dõi. Ban đầu cô ấy chỉ mượn cớ xin tiền để tìm anh ta, sau đó thì nghi ngờ anh ta có quan hệ mờ ám với nữ kế toán mới tuyển trong nhà máy.
Thật sự anh ta không thể hiểu nổi, bởi vì Lâm Kiều trong giấc mơ ngoài gương mặt ra, thì chẳng giống chút nào với người mà anh ta biết ngoài đời.
Quý Đạc nghe Quý Trạch nói trong mơ Lâm Kiều không có công việc, sống nhờ tiền anh ta chu cấp, cũng không nói gì, chỉ là ánh mắt càng sâu không thấy đáy. Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
Quý Trạch nhìn qua liền thấy đau mông, vội vàng giải thích: "Đây thật sự là cháu mơ thấy, chứ không phải do cháu tưởng tượng ra đâu. Nếu là do cháu nghĩ ra thì làm sao cháu lại có thể mơ thấy cháu ly hôn với thím nhỏ, rồi sau đó cưới Tống Tĩnh chứ? Hai người chẳng liên quan gì với nhau. Nên cháu mới nói, cháu bị bệnh rồi, nếu không tranh thủ tận hưởng cuộc sống từng ngày, thì mỗi ngày lại ít đi một ngày vui."
Vừa nói anh ta vừa vuốt lại mái tóc được chải mượt mà, chỉnh lại cà vạt, rồi thở dài.
Quý Đạc chỉ im lặng nhìn anh ta, ánh mắt ấy... khó mà nói giống như đang nhìn một người bình thường.
Mãi sau người đàn ông mới rít một hơi thuốc, tay đặt trên khung cửa sổ mở rộng, "Cháu nói cháu ly hôn với thím nhỏ, khi nào vậy?"
"Về thời gian thì chắc chỉ vài tháng trước thôi. Cháu nhớ là đã qua ba năm, lúc đó cháu còn chia cho cô ấy một khoản tiền lớn." Quý Trạch nói.
Chủ yếu là vì thật sự quá phiền, nên anh ta đưa cho đối phương một khoản đủ tiêu cả đời, để khỏi phải quay lại tìm anh ta nữa.
Trong mơ, Lâm Kiều làm loạn đến mức anh ta muốn ly hôn, ông bà nội cũng không nói gì, chứ đừng nói đến bố mẹ anh ta. Chỉ có chú nhỏ nhìn anh ta rất lâu, rồi nói: "Đưa một khoản tiền là xong à? Đã không muốn sống cùng nhau, thì sao ban đầu lại cưới người ta?"
Không ngờ chỉ là một giấc mơ, mà chú nhỏ vẫn nói những lời như vậy.
Quý Trạch muốn biện minh vài câu, nhưng khi nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của chú, anh ta lại nuốt hết lời trở lại.
Chú nhỏ của anh ta hình như thật sự là kiểu người đã không muốn sống chung thì sẽ không cưới. Dù trong mơ, anh ta đã có hai đứa con với Tống Tĩnh, nhưng chú nhỏ thì vẫn độc thân, chỉ có điều chức vụ ngày càng cao qua mỗi năm.
Nói đến Tống Tĩnh, Quý Trạch lại thấy khó hiểu, hai người họ làm sao mà lại đến với nhau được?
Vì trong giấc mơ, Lâm Kiều bị bệnh tim, hôn sự nhanh chóng được định đoạt, mẹ anh ta thậm chí không kịp tìm Tống Tĩnh giả làm người yêu anh ta, thực ra hai người họ không có nhiều giao thiệp.
Nhưng Tống Tĩnh và Vu Tấn lại đính hôn giống như ngoài đời thực, thậm chí đã nhận giấy kết hôn, Vu Tấn gặp chuyện ngay trong đám cưới.
Cũng là vì dây chuyền sản xuất, bị Trần Vệ Quốc đâm. Nhưng Trần Vệ Quốc có gửi lời nhắn cho chú nhỏ không, trong mơ dường như không có đoạn này.
Vừa nghĩ đến Vu Tấn và Trần Vệ Quốc, Quý Đạc liền hỏi, "Trong giấc mơ của cháu, nhà họ Vu ra sao?"
"Cũng đổ," Quý Trạch nói, "Nhưng là trễ hơn hai năm, năm nay mới đổ, cũng là vì chuyện của nhà họ Cố."
Nếu không phải nhà họ Vu đổ, dù Vu Tấn đã bị tàn phế, Tống Tĩnh muốn ly hôn với hắn cũng chẳng dễ dàng gì.
Cũng vì cuộc hôn nhân hình thức này, Tống Tĩnh không đi miền Nam như trong thực tế, cuối cùng thậm chí còn đến với anh ta.
Quý Đạc nghe vậy, cúi đầu trầm tư.
Xem ra cái chết của Cố Thiếu Bình cuối cùng cũng bị điều tra ra rồi...
"Vậy Cố Thiếu Trân thì sao? Cháu có tìm được trong mơ không?"
Lần này Quý Trạch do dự một lúc rồi trả lời, "Cháu không có ấn tượng, hơn nữa trong giấc mơ của cháu, ông cụ Cố đã qua đời năm ngoái, cháu còn đi cùng chú dự đám tang."
Ông cụ Cố qua đời từ năm ngoái?
Nhưng hiện tại ông cụ Cố vẫn khỏe mạnh, vì tìm lại được cháu gái nên ông cụ rất phấn khởi, sức khỏe còn tốt hơn mấy năm trước. Sau khi trở về, anh đã ghé thăm một lần, ông cụ trông khỏe mạnh chậm rãi tập thái cực quyền trong sân.
Nhưng nếu trong giấc mơ Lâm Kiều lấy Quý Trạch, với mối quan hệ của họ, cô ấy hoàn toàn không thể biết được chuyện của Cố Thiếu Trân và Cố Thiếu Bình.
Quý Đạc còn nghi ngờ rằng Lâm Kiều trong giấc mơ của Quý Trạch và người nằm cạnh anh thực ra không phải là cùng một người.
Lâm Kiều lý trí, độc lập, từ ngày cưới anh đã không có ý định không làm việc hay dựa hoàn toàn vào anh để sống.
Chính vì cô ấy đủ lý trí, độc lập, có năng lực và rất thông minh, thậm chí có một sự ăn ý khó tả với anh, mà anh mới dần nảy sinh những cảm xúc khác khi sống chung với cô.
Nếu Lâm Kiều trong mơ gả cho anh, anh cũng sẽ bảo vệ cô ấy suốt đời, nhưng cũng chỉ là bảo vệ cho chu toàn mà thôi, sẽ không nảy sinh bất cứ tình cảm gì.
Nhưng nếu là Lâm Kiều trong mơ, thì hôn ước này cũng chưa chắc rơi vào tay anh....
Không biết ai đã nói gì đó, từ phòng khách vọng ra tiếng cười sang sảng của ông nội, Quý Đạc nhìn sang nhưng không nói gì.
Quý Trạch liếc nhìn sắc mặt của Quý Đạc, thấy anh không còn tức giận như ban nãy, liền thử thăm dò, "Cháu mắc phải căn bệnh kỳ quái này, cái gì cũng có thể mơ thấy, còn mơ thấy chân thật đến mức không biết đâu là thật, đâu là mơ, có khi nào một ngày nào đó cháu sẽ mất khả năng phân biệt thực tế với giấc mơ rồi phát điên không. Trong nhà chỉ có chú là có thể gánh vác được, cháu chỉ có thể nói với chú."
Mà sau đây mới là mục đích thật sự: "Nếu cháu thật sự phát điên, chú giúp cháu tìm người đáng tin để quản lý xưởng. Năm mươi phần trăm cổ phần của cháu, hai mươi phần trăm cho bố mẹ cháu, mười phần trăm cho Tiểu Linh, mười phần trăm cho ông bà nội, tất cả chỉ nhận cổ tức, không quản lý. Phần còn lại mười phần trăm cho thím nhỏ, như vậy thím sẽ nắm năm mươi phần trăm cổ phần, thuận tiện tiếp nhận việc quản lý."
Nghĩ thật là chu đáo, đoán là tối không ngủ được, cứ suy nghĩ mãi chuyện này.
Nhưng con người ai cũng có bản năng sinh tồn, nghĩ đến tình huống tồi tệ nhất, anh ta lại hỏi, "Chú hỏi thử dượng rể xem, nếu cháu ra nước ngoài điều trị thì sao?"
Trong mắt rõ ràng còn chút hy vọng, "cháu nghe nói trình độ y tế nước ngoài cao hơn trong nước, có khi lại chữa khỏi..."
Chưa nói hết câu, Quý Đạc lại đá thêm một phát vào mông anh ta.
Người đàn ông dập tắt điếu thuốc, ánh mắt lộ rõ sự ghét bỏ, "Chú thấy cháu ăn đòn nhiều thêm là khỏi."
Quý Trạch chắc hẳn đã bị giấc mơ đó hành hạ không nhẹ, nghe vậy vừa tránh né vừa chần chừ, "Thật sao?"
Quý Đạc suýt nữa thì bật cười, "Thế cháu trong mơ bị đánh có đau không?"
Trong mơ Lâm Kiều là vợ anh ta, chứ không phải vợ chú nhỏ, anh ta bị đánh chỗ nào chứ...
Dĩ nhiên câu này Quý Trạch không dám nói, trừ khi anh ta thực sự không muốn sống nữa.
Nhưng lời của chú nhỏ cũng làm anh ta tỉnh ngộ, trong mơ anh ta và Tống Tĩnh tình cảm tốt đến vậy, tỉnh lại rồi chẳng phải là không có chút cảm giác gì sao? Xét về mặt này, giấc mơ và hiện thực vẫn có thể phân biệt được.
Nghĩ đến đây, Quý Trạch cảm thấy dễ chịu hơn một chút, mặc dù vẫn không bình thường lắm, nhưng dù sao cũng đỡ hơn việc sắp chết hoặc phát điên...
Nhìn cháu trai rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, Quý Đạc đã không còn muốn nói chuyện với nó nữa, "Giấc mơ này về sau đừng kể cho ai khác."
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
Thật sự không nhịn được lại liếc nhìn đế giày của đứa cháu, "Đôi giày này cũng đừng mang nữa."
"Không đẹp sao?" Quý Trạch còn vô thức nhấc chân lên, "Năm nay Yến Đô thịnh cái này mà."
Thấy chú nhỏ cau mày nhìn mình, anh ta vội vàng hứa, "Về nhà cháu sẽ đổi ngay, ngoài chú ra, cháu chưa kể giấc mơ này với ai khác."
Quý Đạc quay lưng bước đi.
Trở lại phòng khách, ông cụ vừa nhìn đã nhận ra cháu trai bước đi không bình thường, "Bị chú nhỏ dạy dỗ rồi?"
"Sao ông biết?" Vẻ mặt Quý Trạch đầy ngượng ngùng.
Ông cụ Quý nhìn anh ta hừ lạnh, "Tóc vuốt lên trông như bị trâu liếm, nhìn là biết không phải dạng ngoan ngoãn gì."
Miêu tả này quá sinh động, trong phòng Từ Lệ, Lâm Vĩ, thậm chí cả Lâm Kiều đều cùng bật cười.
Quý Đạc không cười, khi Lâm Kiều quay sang nhìn, cô phát hiện anh đang trầm ngâm nhìn mình, trong mắt dường như có chút dò xét.
"Có chuyện gì vậy?" Cô hỏi với giọng nghiêm túc.
Ánh mắt Quý Đạc dừng lại nơi nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt cô, "Không có gì, đẹp."
Câu khen "đẹp" này thốt ra khiến Từ Lệ bên cạnh cũng bật cười.
Bà sợ hai vợ chồng ngại ngùng, giả vờ như không để ý, đứng dậy nói, "Để mẹ xem cơm đã nấu xong chưa."
Nhưng Lâm Kiều vẫn liếc mắt nhìn Quý Đạc, Quý Đạc cũng nhân tiện thu hồi ánh mắt.
Giấc mơ của Quý Trạch giống như một khả năng khác, thoạt nhìn có vẻ hoang đường nhưng khi xem xét kỹ, lại có lý do của nó.
Vì thói quen thích kiểm soát mọi việc, vừa rồi trong thoáng chốc, anh đã muốn tìm hiểu xem Lâm Kiều có liên quan gì đến giấc mơ của Quý Trạch không.
Nhưng ý nghĩ vừa nảy ra, anh đã tự dập tắt nó.
Mơ dù sao cũng chỉ là mơ, dù chân thực, dù hợp lý đến đâu, cũng không phải là thực tế mà anh đã trải qua.
Người cùng anh trải qua cuộc sống này là Lâm Kiều này, người sống chung với anh là Lâm Kiều này, người khiến anh có những suy nghĩ khác cũng chính là Lâm Kiều này. Nếu chỉ vì một giấc mơ mà suy nghĩ lung tung làm ảnh hưởng đến cuộc sống thực tại, thì đúng là có vấn đề về tinh thần thật.
Quý Đạc với lấy hạt dẻ từ bàn trà xuống, cúi đầu giúp Lâm Kiều bóc vỏ. Vừa rồi anh đã thấy Lâm Kiều ăn cái này, nhưng vì móng tay vừa mới cắt nên việc bóc vỏ khá khó khăn, cô chỉ ăn được vài hạt rồi dừng lại.
Người đàn ông có ngón tay thon dài, động tác ổn định, không lâu sau, một hạt dẻ nguyên vẹn đã rơi vào lòng bàn tay Lâm Kiều. Lâm Kiều nghiêng đầu liếc anh một cái, rồi cầm lên ăn.
Anh đang định bóc tiếp thì Từ Lệ bước vào, nói bên phòng ăn đã chuẩn bị xong bữa tối. Mọi người đều đứng dậy đi về phía phòng ăn, anh cũng chuẩn bị đi rửa tay, thì thấy cháu trai lớn của mình ở phía sau nhiệt tình gọi: "Chú họ, lát nữa cháu sẽ uống một ly với chú để xin lỗi. Hôm đó thực sự cháu có chút thất lễ, chủ yếu là thấy chú vừa trẻ vừa đẹp trai, trước đây chưa từng gặp, cứ tưởng chú cũng là người theo đuổi thím."
"Người theo đuổi? Cũng là?" Quý Đạc nhạy bén bắt lấy hai câu này. Giọng điệu anh vẫn như thường, sắc mặt cũng nghiêm túc như mọi khi, giống như vừa rồi không nghe rõ chỉ thuận miệng hỏi lại.
Quý Trạch liền lặp lại lần nữa: "Là hôm chú về, cháu mang chai nhựa đến cho thím ở phòng thí nghiệm, rồi gặp chú họ ở ngoài cửa phòng thí nghiệm của thím."
Quý Đạc muốn hỏi không phải chuyện này, anh cau mày: "Thím nhỏ của cháu còn có người theo đuổi?"
Lúc này Quý Trạch mới phản ứng lại, "Có chứ, còn không ít nữa. Nếu không thì sao cháu lại phải đến Thanh Hoa mỗi ngày, là để giúp chú trông chừng đấy."
Anh ta nhỏ giọng thì thầm với chú nhỏ: "Khu nhà bên cạnh chính là đại học Yến Đô mà, còn có người mang theo chiếc máy thu âm như thế, chú biết không? Là loại dài dài phát băng cassette ấy, hát bài "Tuổi thơ" cho thím nghe."
Nói rồi anh ta còn bắt chước hát một câu: "Cô gái lớp bên sao chưa đi qua trước cửa sổ của tôi. Chú đừng nhìn, hát cũng khá giống đó."
"Họ không biết thím của cháu đã kết hôn rồi sao?"
"Ở đại học Thanh Hoa thì có người biết, nhưng bên đại học Yến Đô thì đâu có biết? Dù sao cũng không cùng trường. Nhưng chú yên tâm, cháu đã đi mấy lần, họ biết cháu là cháu chồng của thím, nên cũng ngoan hơn rồi."
Những lời này khiến Quý Đạc im lặng nhìn anh ta hồi lâu, mới nói: "Đi tốt đấy, sau này đừng đi nữa."
Chú cháu nói gì đó ở phía sau, Lâm Kiều không nghe rõ. Nhưng ngày hôm sau, Quý Đạc đã đưa cô đến tận cửa phòng thí nghiệm. Trước đó anh chỉ đưa cô đến cổng trường, lần này đi một đoạn dài hơn, lập tức thu hút không ít sự chú ý. Dù sao cả hai đều rất đẹp, người đàn ông lại mặc một bộ quân phục nổi bật.
Đến cửa phòng thí nghiệm, Quý Đạc không vội rời đi, còn hỏi cô trưa xong việc lúc nào, muốn ăn gì. Bóng dáng cao lớn đứng ở cửa phòng thí nghiệm, khí chất mạnh mẽ khiến vài sinh viên năm nhất và năm hai đến muộn bỗng khựng lại.
Đợi khi anh đi rồi, mấy người kia mới ôm đồ đi vào, nhìn Lâm Kiều một cái: "Vừa rồi là chồng cô hả?"
"Ừ." Lâm Kiều cũng đoán ra phần nào những gì Quý Trạch đã nói ngày hôm đó. Chắc chỉ là chuyện ca hát thôi, có điều ở kiếp trước thì mấy chàng trai đều ôm guitar, còn thời nay thì mang theo máy thu âm. Nhưng những người nào thể hiện rõ ý đồ, cô đều đã nói mình kết hôn rồi, có người tin, có người không tin.
Không ngờ Quý Đạc, một lão cán bộ không lời không tiếng lại hành động quyết liệt như vậy, đến đây tuyên bố chủ quyền. Cô không khỏi bật cười: "Gần đây anh ấy được nghỉ phép, khá rảnh rỗi."
"Nhưng cũng không thấy ai đưa đến tận cửa phòng thí nghiệm như vậy, còn đón nữa chứ." Một nữ đàn em trước đây chưa từng gặp Quý Đạc cảm thán: "Nhưng chồng cô đúng là đẹp trai, rất xứng với cô."
Ngay cả Trương Xương Ninh, người thường ngày khá lơ đễnh, cũng biết: "Chồng em về rồi, em có cần nghỉ vài ngày không?"
"Không cần đâu ạ." Lâm Kiều như thường lệ mặc áo blouse vào, "Chỉ còn một hạng mục cuối cùng, anh ấy có kỳ nghỉ hơn nửa tháng, không thiếu mấy ngày này."
Trưa hôm đó, Quý Đạc đến đón cô đúng giờ, vừa đúng lúc gặp Tề Hoài Văn đến trả sách. Hai năm không gặp, cậu nhóc này đã cao lên không ít, vì bài vở nặng nề mà đeo kính. Gọng kính mỏng che đi đôi mắt đào hoa, trông càng có vẻ lạnh lùng.
Có lẽ cậu vừa từ phòng thí nghiệm ra, mặc áo blouse trắng đứng cùng Lâm Kiều cũng mặc áo blouse, trông chẳng khác nào hai người bạn học cùng lớp. Bước chân của Quý Đạc không khỏi dừng lại một chút, đối phương rõ ràng cũng thấy anh, lễ phép gọi một tiếng "Sư nương."
Nhưng khi rời đi, lại nói với Lâm Kiều: "Tạm biệt đàn chị."
Điều này khiến Quý Đạc nhìn cậu ấy thêm một chút nữa. Khi Lâm Kiều thay đồ đi ra ngoài, anh thản nhiên hỏi: "Cậu ấy gọi em là đàn chị?"
Lâm Kiều gật đầu, sánh vai cùng anh bước ra ngoài: "Cùng khoa, gọi là giáo viên thì hơi kỳ, lại hay bị mọi người nhìn, vả lại em cũng chỉ lớn hơn cậu ấy vài tuổi."
Quý Đạc không nói gì thêm. Khi về đến nhà, đi ngang qua cái gương treo trên tường, anh dừng lại nhìn vào gương một lúc lâu.
Buổi tối hằng ngày khi rửa mặt anh thường dùng xà phòng cục, đơn giản và nhanh chóng, hôm nay tay đã chạm vào hộp xà phòng rồi nhưng lại dừng lại. Bên cạnh hộp xà phòng là thứ mà Lâm Kiều làm để rửa mặt, đựng trong một cái chai nhựa nhỏ, có dạng kem trắng sữa. Quý Đạc nhìn nó một hồi lâu, cuối cùng vẫn lấy lên, bóp một ít ra tay.
*****
Ngày trước Trung Thu, bên phía Lâm Vĩ cuối cùng cũng kết thúc, anh ấy tạm biệt Lâm Kiều và trở về thôn Sa Hà sau hơn ba năm rời đi.
Dự án bên Lâm Kiều cũng đi vào giai đoạn cuối, tiếp theo chỉ còn viết luận văn báo cáo, chủ yếu là việc của Trương Xương Ninh.
Cùng lúc đó, bên Quý Trạch cũng đã thử nghiệm xong chai nén, lô nước rửa chén và dầu gội đầu tiên đã bắt đầu đóng chai, chỉ chờ sau lễ chính thức tung ra thị trường.
Lâm Kiều hiếm khi có chút thời gian rảnh rỗi, tối hôm mười bốn tháng tám cô cùng Quý Đạc trở về nhà cũ, không ngờ ăn xong, vừa về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi, thì Diệp Mẫn Thục đến.
Cả hai vợ chồng đều nghe thấy nhưng chẳng ai nhúc nhích, tiếp tục xem những bức ảnh chụp vào các dịp Tết và lễ hội trong hai năm trước, vô cùng lạnh nhạt.
Quý Đạc còn để ý thấy chiếc áo sơ mi trên người Lâm Kiều: "Áo này có phải hơi nhỏ rồi không?"
Thực ra không phải nhỏ, mà là vóc dáng của Lâm Kiều lại thay đổi, trông có vẻ hơi chật. Điều này khiến Lâm Kiều không khỏi nhìn anh một cái, nghi ngờ liệu có phải lão cán bộ này sẽ ngay lập tức tìm một chiếc áo cũ rộng thùng thình để cô mặc vào không.
Đúng lúc đó, Từ Lệ đến gõ cửa, nói ông cụ có chuyện muốn tìm Quý Đạc, bảo anh đến thư phòng một chuyến.
Lúc đó hai người còn đang tựa vào bàn, khung cảnh khá quen thuộc, khiến Lâm Kiều chợt nhớ đến buổi tối sinh nhật Từ Lệ ba năm trước. Khi đó hai người mới kết hôn không lâu, Quý Nghiên còn gửi cho cô một bộ nội y. Cũng là lúc Từ Lệ đến gọi anh vào thư phòng. Quý Đạc không biết đã đi bao lâu, lúc quay lại cô đã ngủ mất.
Lâm Kiều cúi đầu không nói gì. Quý Đạc liếc nhìn cô, rồi thẳng thừng hỏi Từ Lệ: "Việc nhà sao ạ?"
Từ Lệ cũng nhìn Lâm Kiều một cái, định nói gì đó, nhưng Quý Đạc đã nắm tay Lâm Kiều: "Đi nào."
Bàn tay rộng lớn ấm áp, chắc chắn: "Đã là việc nhà thì để Kiều Kiều giúp cho ý kiến."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT