Cháu gái lão Lâm, Tiểu Kiều, đã có hôn ước từ thời nhỏ?

Thật hay giả vậy?!

Hàng xóm nghe tiếng động liền kéo ra xem náo nhiệt, không ngờ lại có thể hóng được tin tức lớn thế này.

Lâm Thủ Nghĩa và Tôn Tú Chi càng không thể tin nổi, cả hai nhìn người mới đến với khuôn mặt hơi cứng đờ. Một lúc lâu sau, Tôn Tú Chi vẫn chưa từ bỏ ý định, cất giọng: "Cái gì mà hứa hôn từ nhỏ? Sao chú thím không biết? Chẳng lẽ con tìm đại ai đó đến lừa chú thím à?"

Tìm đại ai đó sao?

Làm sao có thể chỉ tùy tiện tìm một người mà lại có khí chất không đơn giản như vậy?

Đừng nói đến diện mạo hay phong thái, chỉ cần nhìn việc anh có tài xế riêng đã cho thấy địa vị của anh không hề tầm thường...

Chẳng ai tin lời Tôn Tú Chi nói. Người phụ nữ đang nắm tay Lâm Kiều là Lưu Ngọc Lan càng thêm sáng mắt, "Cậu ấy là... Quý... Quý gì nhỉ..."

Vì thời gian trôi qua quá lâu, cái tên đó đã ở ngay đầu môi mà bà ấy lại không thể nhớ ra được.

Nhưng vì Lưu Ngọc Lan là mẹ ruột của Lâm Kiều, với phản ứng như thế này, khả năng chuyện hứa hôn từ nhỏ là thật đến tám phần. Quả nhiên, người đàn ông gật đầu, "Tôi là người nhà họ Quý." Rồi anh đưa một tờ giấy đỏ chói cho Tôn Tú Chi, "Đây là giấy hôn ước giữa hai nhà Quý - Lâm từ ngày xưa."

Tôn Tú Chi lúc này không muốn tin cũng phải tin. Bà ta nhìn chằm chằm vào tờ hôn ước hồi lâu mà không dám động đến, như thể muốn nhìn thấu cả tờ giấy.

Cuối cùng, Lâm Thủ Nghĩa cắn răng bước tới nhận lấy, càng đọc sắc mặt càng trở nên khó coi.

Quý Đạc đứng bên cạnh chỉ lặng lẽ quan sát, "Nghe nói các người đã tìm cho cô ấy một người khác."

Giọng nói tuy nhẹ nhàng, nhưng với đôi mày rậm cùng ánh mắt sắc bén, vẻ ngoài của anh đã đủ uy nghi khiến người khác cảm thấy áp lực, không cần phải nói gì thêm.

Thời đó, người dân nông thôn ít khi gặp người có địa vị cao, huống hồ chuyện hứa hôn và tìm người khác cho Lâm Kiều trước đó đã khiến nhà họ Lâm cảm thấy có lỗi. Lâm Thủ Nghĩa nghe hỏi mà lòng thắt lại, mãi không thể nói nên lời.

Lúc này, Lâm Kiều còn cố ý thêm dầu vào lửa, "Chuyện con có hứa hôn với nhà họ Quý, chú thím thật sự không biết sao?"

Ánh mắt Lâm Thủ Nghĩa nhìn cô đã có chút âm u, nhưng trước mặt Quý Đạc, ông ta chỉ có thể cố gắng tìm lời bào chữa, "Chuyện này... chú thím cũng không thật sự..."

Chưa kịp nói hết câu, đã bị Lưu Ngọc Lan ngắt lời, "Chú ấy biết mà."

Lưu Ngọc Lan nhìn thẳng vào Lâm Kiều với sự chắc chắn, "Chú ấy biết. Ngày đó ông nội con không biết chữ, khi nhận huy chương và định hôn sự với nhà họ Quý, đều là chú ấy đi cùng."

"Thư từ giữa nhà mình và nhà họ Quý, cũng là chú ấy viết."

Lâm Kiều biết ngay đôi vợ chồng này không thể không biết gì. Nếu không, khi ông bà nội cô không biết chữ, ai là người viết thư? Ai là người đọc thư?

Thấy Lưu Ngọc Lan không phủ nhận, những người đang tụ tập nghe lén ngoài sân nhà họ Lâm bắt đầu bàn tán rôm rả.

Vợ của Triệu Tam nói đầy mỉa mai, "Sớm biết Tiểu Kiều có hứa hôn từ nhỏ, còn đi tìm cho cô ấy cái thứ đó, chẳng phải là óc bị lấp đầy phân rồi sao?"

Ai nghe thấy cũng cảm thấy đây là chuyện "bỏ dưa hấu nhặt hạt mè". Chưa kể, giọng bà ta khá lớn, cả trong sân ngoài sân đều nghe rõ ràng.

Mặt Lâm Thủ Nghĩa lúc đỏ lúc trắng, tay cầm chặt tờ hôn ước đến mức run rẩy.

"Cẩn thận kẻo rách đấy ạ," Lâm Kiều vội nhắc, "Không biết người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ gì, lại tưởng chú định xé nát hôn ước này, không chịu nhận lời."

Lâm Thủ Nghĩa: "..."

Cuối cùng, Lâm Vĩ không thể chịu nổi nữa, lên tiếng giải vây cho bố mẹ, "Có chuyện gì thì vào nhà nói."

Anh ta vừa lên tiếng, Lâm Kiều không làm khó Lâm Thủ Nghĩa thêm nữa. Cô liếc nhìn Quý Đạc, "Vào trong rồi nói?"

Quý Đạc không từ chối, nhẹ nhàng rút tờ hôn ước từ tay Lâm Thủ Nghĩa rồi đi thẳng vào nhà.

Tôn Tú Chi không nhịn được nhỏ giọng hỏi chồng: "Không phải nói nhà họ Quý sẽ không nhận nó sao?"  Edit: FB Frenalis

"Bà hỏi tôi, tôi biết hỏi ai đây?" Lâm Thủ Nghĩa gần như tức giận gầm lên, "Được rồi, bà nói ít lại đi, mau nghĩ cách giải quyết đi."

Nhà họ Lâm ở trong một căn nhà đất tự xây, phía Đông là hai phòng nhỏ ngăn cách bằng vách gỗ, là nơi ở của Lâm Thủ Nghĩa và gia đình bốn người. Phía Tây là căn phòng nhỏ của Lâm Kiều và bà nội.

Lâm Vĩ ban đầu định dẫn người vào phòng của Lâm Kiều, nhưng nhìn lại căn phòng chật hẹp và đôi chân dài của Quý Đạc, anh ta lại quyết định dẫn mọi người vào phía Đông.

Khi hai vợ chồng bước vào, Quý Đạc đã ngồi nghiêm chỉnh trên chiếc ghế đối diện giường đất, có vẻ hơi sốt ruột, anh còn nâng cổ tay nhìn đồng hồ.

Hành động của hai người trở nên ngại ngùng, cẩn thận ngồi xuống mép giường. Tôn Tú Chi cố gượng ra một nụ cười, "Thực ra tôi và bố của bọn trẻ không cố ý giấu chuyện này, chủ yếu là vì đã mười mấy năm hai nhà không liên lạc gì cả, Tiểu Kiều cũng không xứng với cậu, chúng tôi đâu dám nghĩ đến chuyện tốt như vậy?"

Lời nói nịnh nọt quá mức khiến mặt Lâm Vĩ đầy vẻ khó chịu.

Nhưng trong lòng Lâm Kiều lại có một suy nghĩ khác.

Tôn Tú Chi nói vậy, rõ ràng đã thừa nhận Quý Đạc là người hứa hôn với mình. Điều bất ngờ là Quý Đạc cũng không phủ nhận, "Hộ khẩu của cô ấy đâu?"

Quý Đạc thật sự không muốn giải thích, vì nếu nói anh là chú của Quý Trạch, sẽ phải giải thích tại sao Quý Trạch và anh chị cả không đến, mà lại là anh.

Anh đến đây là để giải quyết vấn đề, không cần nói nhiều với gia đình này, và cũng không có lý do để giải thích với họ.

Từ lúc bước vào, anh không nói một lời thừa thãi, bắt đầu bằng việc chất vấn, nắm quyền kiểm soát cuộc đối thoại. Sau đó anh yêu cầu sổ hộ khẩu, luôn giữ thế chủ động trong suốt cuộc trò chuyện.

Tôn Tú Chi quả thật bị dẫn dắt theo, vội vàng mở khóa chiếc hộp gỗ trên đầu giường, "Ở chỗ tôi, ở đây."

Bà ta tìm ra thứ cần thiết, thậm chí còn đưa đến trước mặt Quý Đạc, nhưng đột nhiên dừng lại, nắm chặt hơn, "Cái này... cái này..."

Nếu đưa ra, chuyện với nhà họ Mã coi như tan thành mây khói, bà ta thực sự không cam tâm.

Nhưng khi đối mặt với ánh mắt lạnh lùng không biểu cảm của Quý Đạc, bà ta đành phải buông tay, "Không... không có vấn đề gì."

Quý Đạc cầm lấy tờ hộ khẩu đứng dậy, "Tôi sẽ đi làm giấy giới thiệu." Nói xong, anh quay người đi, dứt khoát và kiên quyết, không cho hai người họ cơ hội phản kháng.

Trán Tôn Tú Chi đã đẫm mồ hôi, Lâm Thủ Nghĩa cũng vội vàng đứng dậy. Nhưng chưa kịp nói gì, từ lúc Quý Đạc bước vào nhà, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào anh và Lâm Kiều, Lâm Huệ đột nhiên cất tiếng: "Không được!"

Tiếng kêu bất ngờ đó làm tất cả mọi người quay lại nhìn, trong khi Lâm Kiều chỉ khẽ nhướng mày.

Lâm Huệ nhỏ hơn Lâm Kiều một tuổi, nhưng không bao giờ chơi cùng nhau. Trong mắt cô ta, Lâm Kiều chỉ là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, dễ bị ức hiếp. Mỗi khi có việc cần làm, cô ta luôn đẩy cho Lâm Kiều làm thay, còn mình thì chạy đi chơi với bạn bè.

Những món quà như kem dưỡng da và kẹo sữa mà nhà họ Mã gửi đến giờ đều nằm gọn trong ngăn kéo của Lâm Huệ.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.vip/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.

Quả nhiên, bị nhiều người nhìn như vậy, ngay cả Lâm Thủ Nghĩa cũng gắt nhỏ: "Ở đây đến lượt con nói à?" Dù vậy, Lâm Huệ vẫn cắn răng tiếp tục: "Con, con có nói sai gì đâu? Nhà người ta đã mang sính lễ đến, ngày cưới cũng định rồi. Bây giờ Lâm Kiều cứ thế bỏ đi, vậy ai sẽ gả sang nhà họ Mã?"

Tôn Tú Chi nghe thế cũng bắt đầu lau nước mắt, vừa khóc vừa liếc nhìn Quý Đạc, "Đúng rồi, bao nhiêu tiền như thế, bây giờ chúng tôi biết lấy đâu mà trả?"

Vừa khóc, bà ta vừa len lén quan sát phản ứng của Quý Đạc, "Đại Vĩ và bố nó quanh năm chỉ làm ruộng, không kiếm được bao nhiêu, nếu trả số tiền đó chắc là chúng tôi chết mất! Gia đình cậu có điều kiện, cậu lại là người có uy ở Yến Đô, cậu xem..."

Bà ta ôm hy vọng mong manh, "Cậu xem có thể giúp đỡ thông gia được không?"

Lâm Kiều đoán không sai. Biết rõ cô đã có hôn ước mà bọn họ vẫn ép gả cô cho người khác, giờ lại định dựa vào quan hệ thông gia...

Quý Đạc liếc mắt nhìn Lâm Kiều, phát hiện cô đang cười, sau đó thấy cô thân mật khoác tay Tôn Tú Chi, "Con biết chú thím cũng vất vả, bắt chú thím trả tiền thật là khó cho chú thím quá."

Nghe đến đây, Tôn Tú Chi lập tức gật đầu lia lịa, "Đúng thế, chút tiền đó nhà họ Quý chắc chắn không để ý. Còn về Đại Vĩ, dù gì nó cũng là anh họ của con, nó sống tốt thì con cũng nở mày nở mặt chứ."

Không chỉ muốn nhà họ Quý trả tiền, mà còn tính đến công việc của Lâm Vĩ.

Lâm Kiều nghe thấy yêu cầu vô lý đó, mặt vẫn không thay đổi chút nào, "Con thấy thế này, không có con thì còn có Lâm Huệ mà? Thím có thể gả Lâm Huệ qua bên đó..."

Chưa nói hết câu, Lâm Huệ đã nhảy dựng lên, "Loại người tệ bạc bỏ vợ bỏ con như thế, con không thèm gả!"

Phản ứng này chẳng khác nào tát vào mặt Tôn Tú Chi, người vừa hết lời khen ngợi nhà họ Mã.

Nụ cười trên môi Lâm Kiều càng rạng rỡ hơn, "Không thể nói thế được, đồng chí Mã tuy đã hai lần cưới nhưng điều kiện rất tốt. Hơn nữa, chuyện đó cũng vì chính sách kế hoạch hóa gia đình, chẳng còn cách nào khác. Nếu cô không tin người ngoài, thì chắc cô phải tin vào con mắt của thím chứ, đúng không?"

Những lời Tôn Tú Chi từng nói với cô trước đây, giờ đều bị Lâm Kiều trả lại không thiếu một chữ.

"Một người tốt như vậy, bỏ lỡ lần này là không còn cơ hội đâu. Đúng lúc Lâm Huệ cũng đến tuổi kết hôn rồi, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, thím thấy sao?"

Lâm Kiều cười nói xong, cũng chẳng buồn để ý đến sắc mặt của mấy người kia, khoác tay Lưu Ngọc Lan, "Mẹ, mẹ qua giúp con thu dọn đồ đạc với. Đơn vị của anh ấy còn có việc, khi nào có thư giới thiệu xong, con phải đi ngay."

Lưu Ngọc Lan mấy năm nay ít khi tiếp xúc với Lâm Kiều, không ngờ cô lại nói năng sắc bén đến vậy, cứ ngẩn ngơ để cô kéo về căn phòng phía Tây.

Thấy Lâm Kiều thật sự mở rương thu dọn đồ đạc, bà mới vội vàng trải một mảnh vải ra giúp, rồi nhỏ giọng hỏi: "Người là con đi tìm ở Yến Đô à?"

Chiếc rương gỗ trên giường là đồ cưới của Lưu Ngọc Lan và Lâm Thủ Nhân, bà không mang theo khi rời đi. Bà cụ Lâm chân bị tật, không thể làm việc nặng, chỉ trông vào nuôi ít gà vịt và đan rổ chiếu để kiếm sống, trong nhà cũng chẳng có gì quý giá.

Lâm Kiều vừa nhặt nhạnh những bức thư và ảnh kỷ niệm của ông bà để vào rương, vừa đáp một tiếng "Vâng".

Lưu Ngọc Lan nhìn cô, nước mắt lại rưng rưng, "Mẹ không tốt, đáng lẽ ngày xưa nên mang con theo."

Lâm Thủ Nhân chỉ có một cô con gái là Lâm Kiều, nói gì thì nói, bố mẹ chồng liệu có dễ dàng để bà mang cô theo không. Người chồng sau của bà là một thanh niên trẻ chưa từng kết hôn, gia đình họ lại êm ấm, ai muốn người ngoài chen chân vào?

Dù họ có đồng ý, chắc gì cuộc sống đã tốt hơn bây giờ, có khi lại càng thêm khó chịu, vậy thì tại sao phải khổ như vậy?

Lâm Kiều không đáp lại, mà ngước lên cười tinh nghịch, "Mẹ đoán xem, liệu họ có thật sự để Lâm Huệ gả đi không?"

Lưu Ngọc Lan đã tưởng cô sẽ oán hận, sẽ buồn bã, hoặc sẽ thấy nhẹ nhõm, nhưng không ngờ cô vẫn có tâm trạng để đùa, "Con bé này, sao lại muốn xem trò vui thế?"

Lâm Thủ Nghĩa và vợ có thực sự để cô ta gả thay Lâm Kiều hay không, đó cũng là điều mà Lâm Huệ đang lo lắng.

Cô ta hiểu bố mẹ mình. Bố cô ta thì dễ nói, ông ta rất coi trọng thể diện, nhưng mẹ cô ta thì lại khác, bà ta có thể vắt kiệt từng đồng, chẳng bao giờ chịu buông tay dễ dàng, chưa kể còn chuyện công việc của anh trai cô ta...

Nhìn thấy Quý Đạc ra ngoài dặn dò Tiểu Phương quay xe nhưng chưa về, cô ta không dám lên tiếng, sợ sẽ khiến bố mẹ chú ý. Đương nhiên, Lâm Thủ Nghĩa và Tôn Tú Chi cũng đang mải nghĩ ngợi, chẳng ai để ý đến cô ta.

Sau một lúc lâu, trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng nghiến răng của Tôn Tú Chi, "Tôi đã biết ngay con nhỏ đó là đồ vong ơn bội nghĩa, không chịu giúp đỡ anh trai mình. Còn cái thằng nhóc Quý Đạc, lúc trước ầm ĩ như thế mà nhà họ Quý vẫn đồng ý nhận nó, nói ra còn tưởng họ rộng lượng lắm."

Bà ta không cảm thấy mình có lỗi khi sắp xếp Lâm Kiều cho gả người khác, nếu có sai thì cũng chỉ là sai ở chỗ bà ta nhìn nhầm Lâm Kiều, bị cô lừa.

"Đúng rồi." Lâm Huệ cẩn thận hùa theo, "Con nghĩ chính anh trai đã giúp chị ta bỏ trốn, nếu không sao chị ta có tiền mua vé xe?"

Cô ta muốn đổ mọi chuyện lên đầu Lâm Vĩ để ngăn bố mẹ dùng cô ta đổi lấy công việc cho anh trai.

Nghe vậy, cặp vợ chồng cũng bắt đầu nhớ ra thái độ bất thường của Lâm Vĩ, Lâm Thủ Nghĩa tức đến nỗi gân xanh nổi lên, cố nén giận hạ thấp giọng nói: "Người là con thả đi à? Con đối với nó tốt thế, mẹ con làm tất cả là vì ai hả?"

"Con có bảo mẹ làm mấy chuyện đó đâu..." Lâm Vĩ không nhịn được nữa.

Lâm Thủ Nghĩa không thể kìm nén cơn giận, đập tay lên giường định động thủ, nhưng đúng lúc đó, chiếc đồng hồ nhỏ trên bàn bên cạnh vang lên.

Tôn Tú Chi theo phản xạ nhìn qua, mặt tái nhợt, "Chết rồi! Quên mất phải nói với nhà họ Mã rồi."

Lâm Thủ Nghĩa vừa nghe xong cũng bật dậy, "Tôi chở bà bằng xe đạp, ra đường xem có chặn được người không."

Hai vợ chồng vội vã chạy ra ngoài, vừa ngẩng đầu đã thấy không xa trên con đường đất có một chiếc ô tô khách nhỏ đang chậm rãi tiến tới. Giữa đầu xe treo một bông hoa lớn màu đỏ, có mấy đứa trẻ đuổi theo phía sau cười đùa: "Đón cô dâu! Đón cô dâu!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play