"Xảy ra chuyện gì?"

Lưu Thúy Anh vốn đang về nhà mình để báo tin, không ngờ lại thấy bóng dáng cao lớn của Quý Đạc xuất hiện ở tòa nhà bên cạnh.

Lúc này bà ấy mới nhớ ra Lâm Kiều cũng ở trên chiếc xe đó, "Là xe của trường họ đi thi, lúc về gặp nạn!"

"Người trên xe sao rồi? Có ai bị sao không?" Giọng Quý Đạc vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, nhưng tốc độ nói nhanh hơn thường ngày.

"Không biết nữa." Nghe anh hỏi, Lưu Thúy Anh còn bối rối hơn, "Chỉ biết là họ đang ở bệnh viện Nhân Ái, bảo gọi thêm một xe đến."

Nói rồi bà ấy lại tự trách mình, "Sao tôi lại không hỏi rõ ràng rồi mới chạy về cơ chứ?"

Quý Đạc không nói thêm gì, nhanh chóng bước xuống lầu.

Lưu Thúy Anh cũng vội vàng chạy vào nhà, "Lão Lương, gọi tài xế đi! Quân Tử gặp chuyện rồi!"

Nhưng lữ trưởng Lương đang bận ngồi trong nhà vệ sinh, "Đợi chút, tôi ra ngay!"

"Đã đến lúc nào rồi mà anh còn ngồi đó!" Lưu Thúy Anh gấp gáp, đi lòng vòng trong nhà.

Bên kia, lữ trưởng Lương vội vã mặc quần, còn Quý Đạc đã đứng ngoài cổng, "Tôi đã gọi xe rồi, chị theo tôi đi."

"Cậu Quý đáng tin cậy thật." Lưu Thúy Anh lập tức bỏ lại chồng, leo lên xe. Lữ trưởng Lương cũng chạy theo sau không lâu.

Ba người ngồi trên xe của Quý Đạc đến bệnh viện Nhân Ái, từ xa đã nhìn thấy chiếc xe khách của trường.

Nhìn từ phía trước, xe không bị đâm quá nặng, chỉ có nắp xe bật lên, linh kiện văng tung tóe khắp nơi. Không thấy ai trên xe, nhưng bên trong đại sảnh của bệnh viện lác đác bóng dáng của vài thiếu niên trẻ tuổi.

Khi xe dừng lại, Lưu Thúy Anh lập tức nhảy xuống, chạy về phía cửa bệnh viện, "Quân Tử! Lương Quân!" Lữ trưởng Lương cũng theo sát phía sau.

Chưa kịp gọi vài tiếng, một cái đầu quen thuộc thò ra từ bên trong bệnh viện, "Mẹ, sao mẹ đến đây? Cả bố nữa."

"Xảy ra chuyện lớn thế này, mẹ có thể không đến được sao?" Lưu Thúy Anh kéo con trai lại, cẩn thận kiểm tra từ trên xuống dưới, thấy không sao mới thở phào nhẹ nhõm, "Con làm mẹ sợ chết khiếp."

"Con làm sao được chứ?" Quân Tử với vẻ mặt vô tâm, thấy mẹ kiểm tra cũng hơi ngượng ngùng.

"Lâm Kiều đâu?" Quý Đạc với dáng người cao ráo, bước chân dài, thực ra còn đến trước Lưu Thúy Anh một bước.

Quân Tử ban đầu định gọi "Sư nương", nhưng nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh, lời nói bỗng dưng nghẹn lại, "Ở bên trong."

Quý Đạc không nói gì thêm, bước nhanh vào trong. Bên trong càng đông người hơn và hỗn loạn hơn. Anh nhìn thấy một nữ sinh trong lớp của Lâm Kiều đang ngồi trên ghế ngoài hành lang khóc nức nở, "Em... em có lỗi với cô Lâm..." khiến lòng anh càng thêm trĩu nặng.

"Lâm Kiều có ở bên trong không?" Ánh mắt anh rơi lên cánh cửa phòng khám đang đóng kín.

Giọng anh lạnh lùng đến nỗi làm cô bé sợ hãi, tiếng khóc lập tức ngưng lại, "Vâng... vâng, cô ấy ở bên trong..."

Quý Đạc không nói thêm gì, đẩy cửa bước vào, lực đẩy mạnh như thể anh đang chuẩn bị cho một cuộc đối chất, "Kiều Kiều!"

Lâm Kiều quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt đầy lo lắng, căng thẳng và giận dữ. Một khuôn mặt vốn dĩ không bao giờ thể hiện cảm xúc, giờ đây lại biến đổi hoàn toàn.

Cô ngẩn người, toàn thân căng cứng. Quý Đạc cũng sững lại, "Em không sao chứ?"

Anh nói như không tin, nhanh chóng tiến lại gần cẩn thận kiểm tra cô từ trên xuống dưới, "Em có bị thương ở đâu không?"

"Em tại sao lại bị thương?" Lâm Kiều ngơ ngác khi bị anh nhìn chăm chú đến vậy.

Phản ứng của cô không giống như cố gắng giấu giếm gì. Quý Đạc thả lỏng tay đang đặt trên vai cô, cau mày, "Chẳng phải nói xe đi thi gặp tai nạn sao?"

"Đúng là gặp sự cố," Lâm Kiều giải thích, "Xe mới chạy được một đoạn thì hỏng, sửa mãi không được. Em không còn cách nào khác đành cho học sinh xuống xe chờ, đợi xe khác đến đưa đi."

"Thế sao em lại ở đây?" Giọng Quý Đạc vẫn còn mang chút căng thẳng.

Lâm Kiều liếc nhìn cô bé đứng bên cạnh, "Cô bé này quá căng thẳng, bị co thắt dạ dày. Em đưa em ấy đến đây để truyền nước."

Cô bé quả nhiên đang ôm bụng, khuôn mặt tái nhợt vì đau đớn. Thấy Quý Đạc nhìn mình, không khỏi sợ hãi co người lại.

Không khí đột nhiên lắng xuống. Một lúc sau, Quý Đạc mới lấy lại sự bình tĩnh vốn có, "Không sao là tốt rồi."

Lời nói tuy nhẹ nhàng, nhưng Lâm Kiều chưa bao giờ thấy anh luống cuống đến thế.

Lúc này cô mới nhận ra rằng áo sơ mi của anh, vốn thường luôn được cài cúc chỉnh tề, giờ lại cài nửa vời, để lộ áo ba lỗ rằn ri bên trong. Cúc áo từ trên xuống chỉ cài được bốn cúc, phần dưới thì hoàn toàn bỏ ngỏ, không còn được sơ vin gọn gàng trong quần quân phục như mọi khi.

Một người luôn nghiêm túc và chỉn chu như Quý Đạc, vậy mà hôm nay lại lộn xộn đến thế, chắc chắn không phải là bình thường.

Lâm Kiều đột nhiên có chút xúc động.

Không cần hỏi, cô cũng biết anh đã vội vàng như thế nào khi nghe tin cô gặp sự cố.

Không cần hỏi, cô cũng biết rằng trên suốt quãng đường anh đến đây, sự lo lắng và hoảng hốt đã hoàn toàn lấn át lý trí của anh.

Nếu không, chỉ cần quan sát kỹ hơn một chút, anh đã nhận ra xe của trường không bị tai nạn.

Nếu không, với sự điềm tĩnh thường ngày, anh thừa sức dành ra vài giây để chỉnh lại trang phục trước khi đến đây.

Lâm Kiều khẽ cắn môi, kéo áo sơ mi của anh lại, giúp anh cài cúc.

Quý Đạc lúc này mới nhận ra bộ dạng của mình, anh khựng lại, định giành lấy áo từ tay cô để tự cài, nhưng khi nhìn vào đỉnh đầu của Lâm Kiều khi cô cúi xuống, anh lại im lặng.

Đã hơn một năm kết hôn, nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên Lâm Kiều giúp anh cài cúc áo.

Động tác của cô không được gọi là nhẹ nhàng, nhưng hành động này đã đủ gần gũi, đủ để xoa dịu tâm trạng căng thẳng của anh suốt quãng đường vừa qua.

Sau khi Lâm Kiều nhanh nhẹn cài xong, Quý Đạc định nói gì đó nhưng bên ngoài Lưu Thúy Anh gõ cửa, thò đầu vào qua khe cửa, "Tiểu Quý à, tôi nhầm rồi, không phải tai nạn, là xe hỏng thôi."

Quý Đạc ngẩng lên, thấy cô bé trong lớp Lâm Kiều đang lén nhìn hai vợ chồng anh, khi thấy anh nhìn lại thì vội vàng quay đi.

Anh không nói thêm gì, chỉ trả lời Lưu Thúy Anh một tiếng, "Biết rồi." Sau đó, tự chỉnh lại vạt áo sơ mi, hỏi Lâm Kiều, "Em ở đây còn bao lâu nữa?"

Lâm Kiều nhìn chai nước truyền, "Còn khoảng hơn một tiếng nữa. Em đã liên hệ với bố mẹ cô bé rồi."

Bố mẹ cô bé đến rất nhanh, đi cùng chiếc xe buýt của trường quay lại đón người.

Lâm Kiều bàn giao cô bé cho gia đình, ra ngoài thấy một nữ sinh khác vẫn đang khóc, cô liền an ủi: "Không sao đâu, chỉ một môn thi không tốt thôi. Em còn giỏi sinh học mà, ngày mai chúng ta sẽ gỡ lại."   Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

Hóa ra cô bé này thi không tốt, cảm thấy có lỗi vì không thể đáp lại công sức mà Lâm Kiều đã bỏ ra dạy dỗ suốt hơn một năm qua...

Nếu Quý Đạc không vội đến thế, chỉ cần nghe thêm vài câu, có lẽ anh đã không hiểu lầm đến vậy.

Lâm Kiều đếm đủ số học sinh đã đến, đóng cửa xe và cùng trở về trường với họ.

Quý Đạc ngồi trong chiếc xe Jeep không xa, khi chiếc xe buýt khởi động, anh cũng lái xe theo sau.

Khi xe dừng trước cổng trường, Lâm Kiều lần lượt trấn an từng học sinh, giao các em cho phụ huynh đã đến đón. Những học sinh chưa có người đón, cô cũng sắp xếp để ít nhất có hai người cùng nhau về nhà, và nhắc nhở các em đi ngủ sớm, mai còn thi.

Quý Đạc bảo Tiểu Phương lái xe đưa Lưu Thúy Anh, lữ trưởng Lương và Quân Tử về trước, còn mình thì đứng đợi Lâm Kiều để về cùng cô.

Trên đường về, hai người không nói gì với nhau. Nhưng khi về đến nhà, Lâm Kiều phát hiện trên bàn ăn trong bếp là một đĩa tôm hấp dầu quen thuộc.

Tôm bóng loáng, màu hồng tươi ngon được xếp gọn trên đĩa sứ trắng, dù đã nguội nhưng vẫn tỏa ra hương thơm hấp dẫn.

Cô không nhịn được mà quay lại nhìn anh.

Quý Đạc đi phía sau cô vài bước, vừa khóa cổng xong. Bước chân anh vẫn vững vàng, gương mặt nghiêm nghị, chiếc áo sơ mi đã được cài chỉnh tề, không còn dấu vết của sự vội vàng ở bệnh viện.

Khi hai người bắt đầu cuộc sống hôn nhân trong căn nhà nhỏ này, cô cũng không ngờ người cuối cùng cầm chảo xào nấu lại chính là anh.

Lâm Kiều nheo mắt cười, "Dù hôm nay có hiểu nhầm chút, nhưng khi thấy anh ở bệnh viện, em đã có chút vui."

Phản ứng của con người trong tình huống khẩn cấp không thể lừa dối. Quý Đạc đã lo lắng cho cô hơn cô nghĩ rất nhiều.

Lâm Kiều luôn thẳng thắn, cô sẽ không giả vờ không nhìn thấy sự lo lắng ấy chỉ vì những rào cản trong lòng. Nhìn thấy anh bối rối ở bệnh viện, cô thực sự cảm động.

Ai mà không xúc động khi thấy một người luôn điềm tĩnh vì mình mà mất bình tĩnh như thế?

Quý Đạc rõ ràng không ngờ cô lại nói thẳng ra như vậy, vẻ mặt anh thoáng sững sờ, rồi anh bước lên ôm chặt cô vào lòng.

Do hành động hơi vội, ôm lại quá chặt, Lâm Kiều lảo đảo một chút, đầu cô còn đập nhẹ vào cằm anh.

Quý Đạc như không để ý, chỉ đưa tay xoa nhẹ đầu cô, "Cái chăn nhỏ có thể cất rồi chứ?"

Giọng anh rất nghiêm túc, lần này đến lượt Lâm Kiều ngẩn người. Cô dựa người ra sau, kéo giãn khoảng cách nhìn vào mắt anh, "Anh muốn được lợi nhanh thế sao?"

Vẻ mặt Quý Đạc vẫn thản nhiên, như thể cô chẳng phải đang nói về anh, "Không cất cũng được, anh tôn trọng quyết định của em."

Cùng lắm thì chờ cô ngủ rồi anh bế qua là xong, đúng không?

Người đàn ông này quả thật không phải loại chờ đợi bị động. Hễ có cơ hội là anh sẽ nhanh chóng phản công, giành lại thế chủ động.

Nhưng nếu chỉ biết ngoan ngoãn chiều chuộng, thì đó đã chẳng còn là Quý Đạc nữa. Nếu anh quá yếu đuối, có lẽ cô cũng sẽ chẳng bao giờ động lòng với anh.

Thỉnh thoảng phải có chút ngang bướng mới thú vị. Lâm Kiều đưa tay véo nhẹ cằm anh, đôi môi đỏ mọng tiến gần, "Anh thật sự muốn cất tấm chăn nhỏ à?"

Đuôi mắt cô khẽ nhướng lên, khoảng cách giữa môi hai người chỉ còn cách nhau một đường kẻ mỏng manh, hơi thở quấn quýt.

Đôi mắt của Quý Đạc trầm xuống, yết hầu khẽ động. Nhưng chưa kịp làm gì, Lâm Kiều đã đẩy mạnh anh ra, "Anh mơ đi!"

Cảm động thì cảm động, nhưng vấn đề vẫn là vấn đề.

Cô xoay người mở nắp nồi cơm điện, thấy bên trong còn cơm, vội múc cho mình một bát.

Nếu không ăn gì, cô sắp chết đói rồi. Tối nay phải ngủ sớm, sáng mai còn phải đưa học sinh đi thi đại học, làm gì có thời gian mà đôi co với anh chứ?

Quý Đạc không nói thêm lời nào, lấy cái tạp dề, "Anh xào thêm hai món."

Một đĩa súp lơ, một đĩa thịt xào ớt xanh, đều là những món nhanh, không tốn nhiều thời gian. Bây giờ anh đã học được kha khá món ăn gia đình rồi.

Lâm Kiều mới ăn được vài muỗng cơm thì chợt nhớ ra điều gì, bèn hỏi Quý Đạc: "Em thấy anh có vẻ giận lúc ở bệnh viện, là chuyện gì thế?"

"Vu Ngũ hôm nay đã khai rồi." Giọng Quý Đạc không che giấu sự lạnh lùng, "Anh lo nhà họ Vu sẽ làm liều, nhắm vào em."

Nghĩ lại thì đúng là anh lo lắng quá mức.

Nhà họ Vu đã mất đi Vu Ngũ, nếu giờ không tìm cách cứu người hoặc che đậy mọi thứ, thì đúng là quá ngu ngốc, chẳng khác nào dâng thêm bằng chứng cho đối thủ.

Đúng là trong nhà họ Vu, kẻ ngu ngốc nhất vẫn đang ngồi tù, không phải ở bên ngoài.

Nghe tin Vu Ngũ đã khai, ông cụ Vu bị sốc nặng, nhưng chưa kịp bình tĩnh thì Vu Ngũ đã khai ra người đã giúp mình dàn dựng màn tự tử đó.

Tất nhiên, lời khai của Vu Ngũ không hoàn toàn đúng sự thật. Hắn vẫn hy vọng bố mình sẽ cứu được mình ra ngoài, nhưng những gì hắn nói lại chẳng khác nào đẩy gia đình vào hố sâu.

Bởi kẻ mà Vu Ngũ khai ra chính là anh cả hắn, bố của Vu Tấn.

Ông cụ Vu khi nghe xong, liền tức giận đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ. Ông ta hối hận vì đã sinh ra một đứa con như thế.

Chưa bao giờ ông ta gặp phải chuyện trong nhà mà lại có người đẩy nhau vào chỗ chết. Dù có nói đó là ông ta, người khác cũng phải suy xét, vì ông ta đang ở có vị thế cao, sức khỏe lại yếu. Muốn động đến ông ta, kẻ địch cũng phải cẩn trọng.

Nhưng Vu Ngũ thì không thế, hắn khai chính anh trai mình, người này một khi bị bắt vào thẩm vấn, chắc chắn sẽ không còn cơ hội quay trở lại.

Và đúng như dự đoán, chỉ vài ngày sau khi anh trai của Vu Ngũ bị bắt, Ủy Ban Kiểm Tra Kỷ Luật đã nhúng tay vào vụ việc. Ông cụ Vu vào đêm hôm đó cũng phải nhập viện cấp cứu.

Ông ta được cứu sống nhưng nửa thân dưới không còn cử động được, nói chuyện cũng không rõ ràng. Chỉ biết nằm trên giường, mắt trừng trừng nhìn trần nhà mà bất lực.

Trong khi đó, con dâu cả của nhà họ Vu vẫn khóc lóc trong bệnh viện: "Anh ấy đã làm gì sai mà phải bị đối xử như vậy? Nếu biết chú ấy là người như thế, lúc đầu còn không bằng đừng...".

Lời còn chưa nói hết, ông cụ Vu đã tức giận đến mức giật mạnh bình truyền nước, làm kính vỡ tung tóe khắp nơi.

Thấy bên này không còn hy vọng gì, mẹ của Vu Tấn chỉ còn cách tìm đến nhà họ Tống, hy vọng họ sẽ giúp đỡ một chút vì tình cảm giữa hai bên. Bố mẹ Tống đồng ý cho qua loa rồi cũng chỉ biết an ủi nhau, chứ khi đưa người đi rồi lại lo âu.

"Giờ phải làm sao đây? Nếu biết chuyện này xảy ra với Vu Tấn, gia đình gặp phải rắc rối như vậy thì ngày trước đã không nên đổi người, cứ chọn luôn Quý Trạch là xong." Mặc dù Quý Trạch không còn phục vụ trong quân đội, nhưng anh ta vẫn còn sức sống tràn trề, bố anh ta là Quý Quân tuy không phải người xuất sắc, nhưng cũng không đến nỗi nào. Chỉ cần ông cụ Quý còn sống, Quý Đạc vẫn ở đó, cũng sẵn lòng bảo vệ người cháu duy nhất của mình, cuộc sống của Quý Trạch có lẽ cũng tốt hơn nhà họ Vu hiện tại đang lâm vào bão tố.

(Bà này mơ, bà chịu nhưng chưa chắc anh Trạch chịu con gái bà nha).

Nhưng ai có thể ngờ rằng nhà họ Vu trông có vẻ yên ổn, con cháu đông đúc, có vẻ như có sức hỗ trợ lại một lúc rơi vào cảnh bi thảm như vậy. Giờ ông cụ Vu cũng đã lâm bệnh, mẹ Vu Tấn lại đến làm phiền họ, mối quan hệ này gần như chẳng khác nào lỗ vốn.

"Mình có nên tìm Diệp Mẫn Thục không?" Mẹ Tống thử hỏi. "Dạo này tình hình của bà ta không tốt lắm, chúng ta có thể đến an ủi bà ta. Hơn nữa, chúng ta vẫn còn giữ một số bí mật ở đây...".

(Mụ này ghê tởm thật, xin lỗi mn bức xúc quá ko chửi ko được, lúc trước dùng bí mật đổi hôn ước uy hiếp Diệp Mẫn Thục từ bỏ Tống Tĩnh, giờ lại định dùng bí mật này uy hiếp để làm thông gia, tởm lợm, sao cái nhà họ Tống này ko tụt dốc đi nhỉ)

"Các người không thể yên tĩnh chút nào sao?" Bố Tống chưa kịp nói gì, Tống Tĩnh đã đứng bật dậy.

Từ khi Vu Tấn xảy ra chuyện, cô ta trở nên đặc biệt im lặng. Bố mẹ cô ta gần đây vẫn đang lo lắng, cũng không có tâm trí quan tâm đến cô ta nhiều.

Không ngờ cô ta không nói cũng tốt, vừa mở miệng đã đâm vào lòng họ.

Mẹ Tống nhíu mày: "Không yên tĩnh thì sao? Chúng ta không phải là vì con mà lo lắng sao?"

"Lo cho con, tức là tính toán xem con đáng giá bao nhiêu, bên nào trả giá cao hơn thì bán cho bên đó?"

Tống Tĩnh muốn cười lạnh, nhưng vừa mở miệng nước mắt đã rơi xuống: "Con cũng là một người độc lập, là sinh viên đại học, không thể như Lâm Kiều sống theo cách của riêng mình sao?"

Cô gái quê mùa vừa đến Yến Đô, lúc đầu rõ ràng nghèo khó, nhưng sau hơn một năm đã đưa ra được nhiều ý kiến, giành được giải thưởng vàng, vượt qua kỳ thi lên nghiên cứu sinh trường Thanh Hoa, giờ đã trở thành hình mẫu mà cô ta ghen tị nhất.

Còn Tống Tĩnh, dường như gia cảnh và học vấn chỉ là lớp vỏ bên ngoài của mình, chỉ để có thể được giá tốt hơn.

Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

Đôi lúc cô ta gặp Lâm Kiều ở trường, thấy vẻ tự tin và thanh thoát của cô, cô ta luôn cảm thấy tự ti, không dám để Lâm Kiều nhìn thấy mình.

Tống Tĩnh lau nước mắt trên mặt: "Các người cũng không cần lo lắng đâu, con đã liên hệ với một trường ở miền Nam rồi."

"Con nói gì?" Bố mẹ Tống đều ngạc nhiên.

Giọng Tống Tĩnh bình tĩnh trở lại: "Đến mức này rồi, con chắc chắn không thể ở lại Yến Đô được nữa, mà miền Nam lại thiếu giáo viên nói tiếng phổ thông." Cô ta mỉm cười: "Có một người bạn học của con là người miền Nam, năm nay cũng tốt nghiệp sớm như con, cả hai chúng con đã nộp hồ sơ, bên đó cũng đồng ý nhận."

Quý Trạch, Vu Tấn, cô ta mới chỉ 23 tuổi, tại sao lại phải dùng hôn nhân để giam hãm cả cuộc đời mình?

Lâm Kiều kết hôn với Quý Đạc mà vẫn có thể tỏa sáng trong lĩnh vực của mình, sống một cuộc sống phong phú như vậy?

Tống Tĩnh kiên quyết rời đi, đã chuẩn bị trước hộ khẩu và giấy giới thiệu, cất giấu ở chỗ bạn học. Bố mẹ Tống dù cố gắng cản trở nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn nổi.

Ngày tàu đưa cô ta đến cuộc sống mới, đúng vào ngày giỗ của Cố Thiếu Bình, Lâm Kiều lần đầu tiên theo Quý Đạc đến thăm bạn anh.

"Giết người bỏ trốn, che giấu tội ác, Vu Ngũ năm đó đã đủ mười sáu tuổi, không thể tránh khỏi án tử hình."

Ngón tay nhăn nheo đầy tuổi tác của ông cụ Cố nhẹ nhàng xoa lên bia mộ, "Ông già nhà họ Vu đã lâm bệnh, nhưng ông ta vẫn còn con cháu, luôn có thể khiến ông ta không thể yên lòng trên giường bệnh. Những kẻ từng bắt nạt em gái con, ông sẽ giúp con trả thù... con cứ yên tâm."

Cuối cùng, lời nói cũng nghẹn lại trong cổ họng.

Tô Chính rót một chung rượu trước bia mộ: "Mười bốn năm rồi, cuối cùng thù này cũng được trả, cậu...". Ngẩng đầu lên, anh ta cố gắng chớp mắt, "Cậu mãi mãi mới mười lăm tuổi, không nên uống rượu đâu nhỉ?"

Quý Đạc vốn có cảm xúc nội tâm nên không thể hiện ra ngoài, chỉ nắm tay Lâm Kiều, "Đây là vợ tôi, Kiều Kiều."

Ngừng một chút, "Là người đầu tiên kết hôn trong số bạn bè, có phải rất đẹp không?"

Trước mặt cô, anh chỉ dám nói một câu không xấu, nhưng với bạn thân, anh lại có thể nói cô đẹp.

Lâm Kiều nghe vậy không khỏi liếc nhìn người đàn ông này, trong mắt hiện lên vẻ ghét bỏ.

Quý Đạc vẫn giữ vẻ mặt bình thường, "Cô ấy cũng rất thông minh, không chỉ giành được giải vàng trong triển lãm sáng tạo phát minh, còn được nhận vào trường Thanh Hoa."

"Có phải đây là điều cậu ấy không thể nói ra trong đời thường, giờ đến đây lại khen vợ mình?" Tô Chính thì thầm với ông cụ Cố.

Ông cụ Cố thì hiểu rõ: "Tiểu Đạc muốn để Thiếu Bình biết rằng nó sống rất tốt, có một người vợ tuyệt vời, không cần lo lắng."

Tình bạn thuở nhỏ sâu sắc nhất, hai đứa trẻ đã mang nặng gánh nặng bao năm, giờ sự thật đã sáng tỏ, cũng đã đến lúc buông bỏ.

Huống hồ vợ Quý Đạc cũng thật sự không tệ, nếu không phải số phận không tốt, e rằng còn muốn nhận cô ấy làm cháu gái nuôi.

Ra khỏi nghĩa trang, Lâm Kiều mới nhận ra trên ghế sau của xe Jeep có một cái túi giấy da.

Cô tưởng rằng đó là tài liệu gì đó mà Quý Đạc cần dùng nên cầm lên rồi đưa cho anh, nhưng Quý Đạc lại mở túi giấy trước mặt cô.

"Đó là một số bức ảnh hồi anh còn nhỏ," Quý Đạc nói, "Vừa nãy không có chuyện gì, đã nhờ Tiểu Phương về nhà cũ lấy."

"Anh hồi còn nhỏ?" Lâm Kiều thực sự cảm thấy hơi tò mò.

Trước đó, trong tay cô có một bức ảnh, cứ nghĩ đó là của người đàn ông này, không ngờ lại là của Quý Trạch, sau đó bức ảnh đã bị anh lấy đi.

Khi đổ đồ trong túi da xuống, không ngờ lại rơi ra tấm hình một cô bé có chấm đỏ nhỏ trên đầu.

"Cô bé này là ai vậy?" Bức ảnh giống hệt bức ảnh hồi nhỏ của nguyên chủ, Lâm Kiều không khỏi nhặt lên.

Vừa dứt lời, cô mới nhận ra sắc mặt của Quý Đạc có chút không đúng, anh lập tức lấy bức ảnh từ tay cô, "Mẹ chúng ta đã nhầm."

Lâm Kiều không phải là người ngu ngốc, sao có thể không phản ứng kịp, "Chẳng lẽ đây là ảnh của anh?"

Quý Đạc không nói gì, nhưng không nói gì cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận, Lâm Kiều không khỏi bật cười, "Quả thật là của anh, cho em xem lại đi."

Cô nắm lấy tay người đàn ông, không còn cách nào khác, Quý Đạc chỉ có thể lấy bức ảnh ra lần nữa.

Xem kỹ vẫn có thể thấy được chút điểm giống nhau, nhưng người trong ảnh lúc đó còn nhỏ, chưa có vẻ nghiêm túc như sau này.

Dù vậy, chỉ có bức này là kiểu đó, những bức khác thì bình thường hơn, chỉ là biểu cảm không mấy nghiêm túc, có bức cười tươi, có bức thì mặt mày rạng rỡ.

"Anh hồi nhỏ không phải như vậy sao?" Lâm Kiều không nhịn được mà cầm một bức ảnh lên để so sánh bên cạnh mặt người đàn ông.

"Không phải như vậy," Quý Đạc để mặc cô so sánh, "Ông cụ Cố không nói với em à? Hồi nhỏ anh là một tiểu bá vương ở trong khu."

"Thật sao?" Lâm Kiều có chút không tưởng tượng nổi.

Quý Đạc tìm cho cô một bức ảnh, khoảng mười hai, mười ba tuổi, đang cầm súng ngắm.

Lâm Kiều không khỏi hạ giọng, "Thật hả?"

Quý Đạc gật đầu, "Từ năm mười hai tuổi trở đi, anh không hề bắn trượt."

Người đàn ông trả lời một cách thờ ơ, nhưng từ nhỏ đã dám cầm súng, đúng là thật sự dũng cảm và nghịch ngợm.

"Vậy sau đó anh làm sao..." Lâm Kiều đang hỏi dở, thì tự mình cũng nhận ra.

Có thể khiến một người có tính cách bồng bột, bá đạo trở thành người trầm tĩnh như hiện nay, chỉ có thể là do những biến cố trong cuộc đời.

Từ trên cao ngã xuống, theo bố mẹ bị đưa xuống vùng nông thôn, lại chứng kiến cái chết khó hiểu của bạn bè...

Quý Đạc là người có trách nhiệm rất nặng nề, có tình cảm sâu sắc, có lẽ sớm đã coi tất cả mọi thứ của nhà họ Cố là trách nhiệm của mình.

Quả nhiên, Quý Đạc lại lấy ra vài bức ảnh chung, bên trong có anh, có Tô Chính, và một thiếu niên lạ mặt.

"Đã mười bốn năm." Người đàn ông vuốt ve gương mặt quen thuộc trong bức ảnh.

Trước đây, anh mang theo ông cụ Cố, Thiếu Trân và Thiếu Bình, còn sau này trên vai anh chỉ mang quốc gia và cô.

Lâm Kiều vừa ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của người đàn ông đang chăm chú nhìn mình.

Quý Đạc cho tất cả những bức ảnh mà cô đã xem vào trong túi, rồi đưa cho cô, "Sau này em giữ nhé."

Cũng không biết cái mà anh giao phó là bức ảnh hay là cuộc đời của anh sau này.

Lâm Kiều cảm thấy có chút nặng nề trong tay, nhưng do dự một chút vẫn không đẩy lại, "Vậy tạm thời em giúp anh giữ."

"Ừm." Người đàn ông vẫn lặng lẽ quan sát cô, nâng tay sờ sờ bên thái dương cô.

Tối hôm ấy khi đắp chăn, anh chỉ đắp một chiếc chăn lớn, đắp xong nhìn Lâm Kiều.

Lâm Kiều không nói gì, chỉ nhướng mày.

Anh lại lấy chăn nhỏ ra, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra. 😂

Sáng hôm sau, Lâm Kiều chính thức đi báo danh ở trường Đại Học Thanh Hoa, được giáo sư hướng dẫn dẫn đến giới thiệu với trợ lý và vài sinh viên năm tư chuẩn bị thi lên cao học vào học kỳ sau.

Một vài người còn tưởng cô là đàn em năm ba, được giáo sư Trương chú ý và dẫn đi trước, không ngờ cô lại là người nhỏ tuổi nhất nhưng lại cao hơn cả họ.

Trương Xương Ninh là người hơi vụng về trong cuộc sống, nhưng lại rất nghiêm túc trong nghiên cứu khoa học, gần như không cho người khác thời gian chào hỏi, đã vội vàng vào công việc chính.

*****

Ở bên kia, buổi sáng khi Quý Đạc vừa đến quân doanh, đã bị lãnh đạo trực tiếp gọi đến.

Lữ trưởng Đinh lớn tuổi hơn cả lữ trưởng Lương vài tuổi, có các nếp nhăn sâu trên trán cùng khóe miệng, cũng giống như Quý Đạc, là người có biểu cảm nghiêm túc và không thích nói chuyện vô nghĩa, vừa gặp đã đi thẳng vào vấn đề, "Đội hình ở tiền tuyến lại phải luân chuyển, cậu chắc cũng biết chứ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play