"Không thành sao?" Từ Lệ tỏ vẻ hơi ngạc nhiên.

Lâm Kiều biết rõ hơn, phản ứng đầu tiên là người đó đã bỏ trốn. Có phải thông tin bị lộ trước rồi không? Nếu không, với tính cách của Quý Đạc thì anh sẽ nói mọi chuyện đều suôn sẻ, hoặc khoanh vùng được rồi thì chắc chắn sẽ không có sai sót.

Hai vợ chồng trao nhau một ánh nhìn, không ai nói thêm gì nữa.

Từ Lệ tỏ vẻ tiếc nuối: "Ông cụ Cố lại phải mừng hụt rồi. Lần này con ra ngoài, ông ấy có biết không?"

Quý Đạc nói với gia đình rằng anh ra ngoài để tìm người. Chuyện tìm được Thiếu Trân, hiện chỉ có anh, Lâm Kiều, ông cụ Cố và Tô Chính biết. Còn có mợ Quách Yến, nhưng mợ ấy chỉ biết Quý Đạc đang giúp đỡ ông của người bạn thân tìm người, còn ông cụ Cố là ai, thậm chí Quý Đạc là ai, mợ ấy cũng không rõ lắm.

Quý Đạc không trả lời trực tiếp, giọng nói cũng dịu lại: "Ông ấy không sao ạ."

"Không sao là tốt rồi." Từ Lệ nhìn thấy sắc mặt con trai vẫn còn u ám, lại liếc sang con dâu, nghĩ đến chuyện hai vợ chồng đã mấy ngày không gặp nhau, bà cười rồi lên chiếc xe đã chuẩn bị sẵn từ trước: "Vì đằng nào con cũng về rồi, Kiều Kiều, con ngồi chung xe với Quý Đạc đi." Nói xong, bà vẫy tay rồi rời đi trước.

Bây giờ chỉ còn lại hai vợ chồng đứng trước cổng. Lâm Kiều mới bước lên một bước, khẽ hỏi Quý Đạc: "Người đó nhận được tin trước rồi à?"

"Không chắc." Giọng Quý Đạc cũng hạ thấp như thì thầm: "Nhưng quả thật người đó đã rời đi đột ngột. Đặt phòng trong nhà nghỉ ba ngày mà chỉ ở có một ngày."

Khi họ đang chuẩn bị bắt người, đối phương lại đột nhiên rời đi, lại đi nhanh như vậy, quả là đáng ngờ.

Lâm Kiều cúi đầu suy tư: "Chuyện này đáng lẽ không ai biết mới đúng. Dù anh có gọi cho em, với tính cách của anh, cũng không thể để lộ cho người khác nghe được."

Người đàn ông này rất cẩn trọng, ngay cả tờ giấy đã viết chữ cũng bị anh xử lý, làm sao lại để xảy ra sai sót lớn như vậy cho người khác biết được?

Điều đó cho thấy cô rất hiểu và cũng rất tin tưởng anh. Ánh mắt của Quý Đạc dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn gần ngay trước mắt: "Khi hắn rời đi, anh còn chưa gọi cho em."

Như vậy thì lại càng kỳ lạ. Lâm Kiều ngẩng đầu lên, không ngờ người đàn ông cũng đang cúi xuống tiếp tục nói chuyện, giữa trán cô và thứ gì đó mềm mại của anh lướt qua nhau.

Cô sững lại ngay lập tức, Quý Đạc dường như cũng không ngờ cô sẽ có hành động bất ngờ như vậy, biểu cảm của anh thoáng chững lại.

Ngay lúc đó, dì Trương cầm theo túi rác mở cửa, thấy cảnh tượng này liền ngỡ ngàng, theo phản xạ đóng cửa lại ngay.

Ông cụ đi ngang qua sân nhìn thấy, hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Không... không có gì." Dì Trương không thể nói ra những gì mình vừa nhìn thấy: "Chỉ là nhớ ra còn ít rác chưa gom." Nói xong, bà ấy lại quay vào bếp.

Vừa vào đến bếp, bà ấy khẽ lẩm bẩm: "Tiểu Đạc bình thường nghiêm túc thế kia, thật không ngờ..."

Dù bà ấy có phản ứng nhanh thế nào, tiếng mở đóng cửa và cuộc đối thoại của bà ấy với ông cụ bên trong vẫn bị hai người ngoài kia nghe thấy hết.

Không chỉ có bà ấy, mà ngay cả tài xế Tiểu Phương ngồi trong xe bên cạnh có lẽ cũng chứng kiến toàn bộ cảnh vừa rồi.

Chỉ là hai vợ chồng này giữ được sự bình tĩnh, nếu là người khác, dù không bật ra như bị điện giật, thì cũng phải đỏ mặt lúng túng.

Nhưng cả hai đều không nói gì thêm, Quý Đạc cầm lấy bình giữ nhiệt: "Về rồi anh nói tiếp."

Lâm Kiều cũng đồng thời bước lên, chuyển chủ đề: "Chúng ta đi bệnh viện trước đi, đừng để mẹ phải chờ lâu."

Trong tình huống này, hai người họ lại rất ăn ý, cả hai đều chọn cách giả vờ như không có gì, để sự bối rối dành cho người khác.

*****

Từ Lệ không tự mình lên trước mà đứng chờ họ dưới tòa nhà khu nội trú. Lâm Kiều bước lên khoác tay bà: "Mẹ chờ lâu chưa ạ?"

"Mẹ mới đến thôi, không lâu lắm đâu."

Mẹ chồng nàng dâu thân mật bước đi phía trước, Quý Đạc xách bình giữ nhiệt đi một mình phía sau. Nếu không biết, còn tưởng rằng hai người phía trước mới là mẹ con.

Quý Đạc nhìn thấy, không hiểu sao lại nhớ đến lời mẹ từng nói: con gái là chiếc áo bông nhỏ của mẹ, còn con trai lớn lên chỉ làm mẹ thêm phiền lòng.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.vip/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.

Nếu Lâm Kiều có một cô con gái, lớn lên chắc cũng sẽ thân thiết với cô như cô với mẹ chồng vậy, thậm chí còn thân hơn...

Nghĩ đến đây thì đã đến trước cửa phòng bệnh của Diệp Mẫn Thục. Quý Đạc ngẩng đầu lên liền thấy không khí trong phòng rõ ràng ngột ngạt, cháu trai lớn của anh đang ngồi cạnh giường bệnh.

Anh ngưng lại, ánh mắt lướt qua người cháu trai, quả nhiên thấy cháu trai lúc không ai chú ý đã nháy mắt ra hiệu với anh.

Ánh mắt đó phức tạp vô cùng, khi thì nhìn Diệp Mẫn Thục, khi thì nhìn Lâm Kiều, khi thì nhìn ra cửa, dùng sức đến mức tròng mắt gần như muốn bật ra ngoài.

Chỉ nhìn thôi đã biết chẳng có chuyện gì tốt lành, kết hợp với không khí trong phòng và việc Diệp Mẫn Thục đột ngột nhập viện, Quý Đạc đã hiểu ra vấn đề.

Quả nhiên, có con trai lớn lên chỉ thêm phiền. Anh mới đi vài ngày mà cháu trai đã tự mình để lộ sơ hở.

Quý Đạc ngưng lại thêm một lần nữa, không chắc Lâm Kiều đã biết chuyện này hay chưa. Nhìn thái độ của cô trên đường tới đây, có vẻ cô chưa biết, nhưng cô gái này lúc nào cũng giữ bình tĩnh...

Điều này khiến anh không khỏi nhìn cô một cái, kết quả là Lâm Kiều cũng quay đầu nhìn anh, thấy anh nhìn Quý Trạch, cô còn nhướng mày.

Vậy rốt cuộc cô đã biết hay chưa?

Quý Đạc có chút muốn đau đầu.

Có những chuyện khi đã rõ ràng thì lại dễ xử lý, nghĩ cách đối phó là xong. Chỉ có kiểu đoán già đoán non thế này mới khiến người ta không dám hành động.

Anh bình tĩnh bước tới như không có gì, đặt bình giữ nhiệt lên bàn cạnh giường, phát hiện ra Diệp Mẫn Thục trên giường còn khó chịu hơn cả anh.

Lâm Kiều rốt cuộc đã biết người dùng công thức của cô là Quý Trạch chưa, Diệp Mẫn Thục cũng không dám chắc.

Nếu biết rồi, bà ta sẽ phải chất vấn xem Lâm Kiều có ý gì. Nhưng nếu chưa biết, thì chẳng phải bà ta vừa hỏi là lộ tẩy luôn sao?

Lúc đó, bà ta tự đưa mình thành trò cười trong tay Lâm Kiều. Biết đâu khi biết chuyện, Lâm Kiều sẽ cười đến thế nào.

Nghĩ vậy, trong lòng bà ta đầy rối rắm, nét mặt bệnh hoạn cũng trở nên méo mó, kết hợp với gương mặt tái nhợt và cánh tay phải treo lủng lẳng, trông chẳng còn chút nào vẻ thanh lịch ngày xưa.

Lâm Kiều và Từ Lệ đâu phải là kẻ mù, hơn nữa họ đến đây vốn chỉ theo phép lịch sự, chẳng mấy chốc Từ Lệ đã đứng dậy: "Vậy con nghỉ ngơi đi, chúng ta không ở lại lâu đâu. Nhớ uống canh nhé."

"Để cháu tiễn mọi người." Quý Trạch vội vàng đứng lên.

Nhưng chưa kịp đi hai bước, Diệp Mẫn Thục đã kêu lên một tiếng: "Sao mà đau thế này? Tiểu Trạch, con xem giúp mẹ cánh tay treo có bị lệch không?"

Quý Trạch đành phải quay lại giúp bà ta kiểm tra. Từ Lệ, Lâm Kiều và Quý Đạc nghe vậy cũng đều dừng chân.

Diệp Mẫn Thục cười xin lỗi, "Mẹ, con không sao đâu, mẹ cứ về trước đi, ở đây có Tiểu Trạch chăm sóc rồi."

Nếu đổi lại là Lâm Kiều ở đây, bà có lẽ sẽ nói mình không vội, có thể ở lại thêm một lúc, thậm chí nếu cần thiết tối nay còn có thể ở lại chăm sóc.

Nhưng là Diệp Mẫn Thục, nên khi nghe vậy thì bà không nói gì thêm, dù biết rõ con dâu cả cố tình giữ con trai ở lại để tránh nó lỡ miệng. Cuối cùng, bà vẫn đi.

Như vậy, Quý Đạc cũng không có cơ hội trao đổi với cháu trai. Liệu Lâm Kiều có biết chuyện này không, anh không thể chắc chắn được.

Trên đường về, Quý Đạc thỉnh thoảng liếc nhìn Lâm Kiều vài lần. Khi về đến nhà, chào ông cụ xong và đặt đồ đạc vào phòng, Lâm Kiều theo sau bước vào, hỏi ngay, "Anh không phải có chuyện muốn nói với em sao?"

Quý Đạc phải suy nghĩ xem cô đang nhắc đến chuyện gì. Vừa thu dọn đồ đạc, anh vừa giả vờ không nghe rõ, "Ừ?"

"Lúc nãy ở cửa, anh nói về rồi sẽ nói tiếp mà," Lâm Kiều thẳng thắn không vòng vo.

Quý Đạc hiểu ra ngay, "Em còn nhớ chuyện trước đây anh kể cho em, người kia che giấu rất kỹ, không để lộ chút sơ hở nào chứ?"

Lâm Kiều gật đầu, "Cho nên khi cháu trai của ông cụ Cố đến, anh còn nói rằng hành động của hắn không giống với cách làm của người đó." Nói đến đây, cô dừng lại một chút, "Anh đang nghi ngờ gì sao?"

"Anh nghi ngờ rằng có người đã giúp hắn xóa dấu vết hồi đó, và bây giờ cũng vậy."

Hồi đó, Quý Đạc chỉ mới mười bốn tuổi, Cố Thiếu Bình cũng chỉ mười lăm, cả đám bọn họ đều chỉ là những đứa trẻ lớn hơn một chút, trong khi các thanh niên trai tráng khác đều đã được điều động đến nơi khác. Một đứa trẻ giết người, thực sự rất khó để không để lại chút dấu vết nào.

Nhìn vào các hành động của đối phương lần này, cũng không phải hoàn toàn không có sơ hở. Có lẽ hồi đó, đúng là có người đã giúp hắn che đậy.

"Vậy chuyện này còn có thể điều tra tiếp không?" Lâm Kiều nhíu mày, cũng cảm nhận được sự rắc rối.

"Điều đó còn phụ thuộc vào việc họ có biết chúng ta đã có bản phác thảo chân dung hay không." Quý Đạc nói, "Nếu biết, thì đầu mối này coi như đã bị cắt đứt. Còn nếu chưa biết, chúng ta vẫn có thể từ từ điều tra."

Nếu biết, người này chỉ cần trốn xa một chút, ra khỏi tỉnh, thậm chí xuất ngoại hay đi vào thế giới ngầm, thì thật sự không còn cách nào để truy tìm nữa.

Nhưng nếu không biết, dựa vào giọng nói, suy đoán được quê quán, có thể tra ra thân thế của hắn. Hắn không thể nào cả đời không quay về nhà được.

Edit: FB Frenalis

Chuyện vốn đang tiến triển thuận lợi bỗng dưng lại gặp trở ngại, không khỏi khiến người ta cảm thấy khó chịu. "Em cứ nghĩ mọi chuyện sẽ được điều tra rõ ràng, sau Tết, ông cụ Cố sẽ có thể đoàn tụ với người thân của mình."

Tết đến, nhà nhà đều sum vầy vui vẻ bên nhau, nhưng ông cụ Cố đã trải qua hơn mười năm chỉ có một mình. Nghĩ đến đó thật sự khiến người ta cảm thấy thương xót.

Quý Đạc hiểu ý cô, càng hiểu rõ sự mềm lòng của cô. Nhìn đôi lông mày nhíu lại trên gương mặt Lâm Kiều, anh bỗng nhớ đến cú chạm nhẹ lúc nãy ở cửa.

Không suy nghĩ nhiều, anh cúi đầu, khẽ đặt môi lên giữa đôi lông mày đang nhăn lại của cô, "Tìm được Thiếu Trân và manh mối về vụ việc năm đó, đã là một điều rất đáng mừng rồi."

Giọng điệu đầy an ủi, lời nói cũng là để trấn an. Cảm nhận được sự mềm mại nơi đôi môi, ngay cả chính anh cũng thoáng ngạc nhiên.

Nhưng việc đã làm rồi, mà đây cũng không phải là ngoài đường, Quý Đạc nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên, còn đưa tay nhẹ vỗ lên mái tóc mềm mại của cô.

Lâm Kiều mà không nhận ra thì đúng là ngốc rồi.

Nhưng chẳng phải mối quan hệ giữa họ chỉ là quan hệ hợp tác thôi sao? Trước giờ anh thực hiện rất đúng, sao giờ bỗng dưng lại có sự thay đổi thế này?

Lâm Kiều ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của người đàn ông đang nhìn cô rất chăm chú, giống hệt như cái nhìn vô tình trong lần tuyết rơi ở trường trung học quê nhà.

Cô bắt đầu nhận ra những dấu hiệu mà trước đây mình không nghĩ tới. Ví dụ như lần cô nói về việc chị Nhạc Hoa học ở trường đó, anh hỏi ngược lại rằng liệu cô có học ở đó không. Hay là lúc anh hỏi cô khi nào sẽ lại mở lớp giảng công khai. Hoặc như khi ở nhà mợ Quách Yến, lúc cô an ủi anh, anh đã ngay lập tức nắm tay cô, rồi cả miếng ngọc bội hình con hổ nơi ngực cô, và cả cái ôm trước khi đi công tác...

Nữ sinh ngành kỹ thuật như Lâm Kiều vốn không nhiều, mà người vừa đẹp vừa xuất sắc như cô lại càng hiếm hoi. Đời trước cũng không ít thanh niên muốn phát triển mối quan hệ với cô, nhưng cô đều giải quyết mọi chuyện rất gọn gàng.

Nhưng chẳng ai trong số họ là người đã kết hôn với cô, lại còn từng chung giường với cô...

Điều này làm cho mối quan hệ của họ trở nên rất tế nhị. Nói là đối tác thì rõ ràng đã vượt quá giới hạn, mà nói là vợ chồng thì lại chưa đủ thân thiết.

Lâm Kiều chưa từng thấy một cặp vợ chồng thực sự thân mật. So với những gì cô từng chứng kiến từ nhỏ đến lớn, mối quan hệ hợp tác mới là vùng an toàn của cô.

Nhưng người đàn ông này bây giờ lại đang bước qua vùng an toàn đó, muốn xây dựng một mối quan hệ thân mật hơn với cô. Đây là lần đầu tiên Lâm Kiều cảm thấy bối rối, thậm chí có chút không biết làm thế nào.

Và điều này hoàn toàn trái ngược với những gì cô vẫn tin tưởng. Cô luôn biết rằng mình đang sống trong một cuốn sách, người mà cô lấy là nam chính, và nam chính sau này sẽ ly hôn với cô...

Nghĩ đến đây, Lâm Kiều lại không khỏi nhớ đến nữ chính trong nguyên tác. Vì không có mối liên hệ gì nhiều với cô ta, nên những người bạn thân cũng ít khi nhắc đến nữ chính hơn nam chính. Cô chỉ biết hai người đã quen nhau từ trước nhưng chưa bao giờ tiến xa hơn. Mãi sau này, khi nam chính ly hôn, tâm trạng tồi tệ thì họ mới đến với nhau.

Có lẽ vì ăn quá nhiều thịt rồi, và đã ăn rất hài lòng, nên Lâm Kiều bỗng cảm thấy không vui khi nghĩ đến chuyện món ăn trong bát của mình sẽ bị ai đó gắp mất.

Cô nhìn thẳng vào người đàn ông đang gây phiền toái cho mình, "Anh nghĩ sao về chuyện ly hôn?"

Dù khó tin đến đâu, hành động của anh cũng đã quá rõ ràng rồi. Nếu không, một người như anh, làm sao lại có thể hôn vào giữa lông mày của cô chứ?

Nhưng nếu muốn vượt qua vùng an toàn của cô, vậy anh phải xem cô có đồng ý không. Nếu anh vẫn như trước đây, không có ý định cùng cô đi đường dài thì tốt nhất nên dẹp đi.

Lâm Kiều chỉ muốn xác nhận điều này, nhưng Quý Đạc chỉ nghe được mỗi chữ "ly hôn", và lại là ngay sau khi anh vừa an ủi cô xong.

Thậm chí, trước câu hỏi đó, cô lẽ ra đã phải cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của anh.

Đôi lông mày sắc bén của người đàn ông lập tức cau lại, "Anh có vài chuyện chưa nói với em, nhưng hôn nhân là chuyện nghiêm túc, không phải cứ nhắc đến ly hôn là được."

Không phải cứ tùy tiện nhắc đến ly hôn, nghĩa là anh không muốn ly hôn nữa?

Nhưng vẫn còn có chuyện gì mà anh chưa nói với cô...

Lâm Kiều lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nhướng mày, "Vậy anh cũng biết mình còn chuyện giấu em hả?"

Câu nói đó hoàn toàn là đang thử dò xét, không ngờ đối phương lại mím môi thành một đường thẳng, hồi lâu mới nói: "Chỉ cần không liên quan đến người khác, anh đã hứa giữ bí mật cho họ, còn chuyện của anh, anh có thể kể hết cho em."

Xem ra vẫn có chuyện liên quan đến người khác. Lâm Kiều ngẩng mặt nhìn anh, không nói gì.

Nhìn dáng vẻ này, Quý Đạc cho rằng cô đang tức giận, anh liền nắm lấy tay cô: "Ngay từ lúc kết hôn, anh đã không nghĩ đến chuyện ly hôn."

"Nhưng anh vẫn giấu em chuyện gì đó." Nếu chỉ là quan hệ hợp tác, Lâm Kiều chắc chắn sẽ không truy hỏi thêm, nhưng nếu anh đã có ý định vượt qua ranh giới, thì cô không ngại hỏi kỹ hơn.

Quý Đạc bị cô hỏi dồn, không còn cách nào khác đành nắm lấy vai cô: "Lâm Kiều." Nói xong lại cảm thấy như quá xa cách, liền hạ giọng: "Kiều Kiều."

Không chỉ giọng nói hạ xuống, ngay cả dáng người cũng cúi thấp, anh nhìn cô như thể hiện sự cầu hòa.

Lâm Kiều chỉ khẽ ngước mắt: "Thật sự không muốn nói?"

Quý Đạc trầm mặc, hồi lâu mới nói: "Chắc sắp đến lúc có thể nói rồi."

Anh đã hứa giữ bí mật cho người khác, điều này là có thể nói với bất cứ ai, Lâm Kiều cũng có thể tự mình tìm hiểu, nhưng không thể xuất phát từ miệng anh.

Đã hứa giữ bí mật mà lại tự mình tiết lộ, anh không phải loại người như vậy.

Thực sự thì những cặp vợ chồng đúng nghĩa thường rất ít khi giấu nhau chuyện gì, giữ lại chút không gian và riêng tư cho bản thân là bản năng tự vệ của con người.

Nhưng việc Quý Đạc chủ động nhắc đến chuyện này và nói rằng "sắp đến lúc rồi" khiến Lâm Kiều cảm thấy tò mò, cô gạt tay anh khỏi vai mình: "Vậy em sẽ đợi."

Đúng lúc này, Từ Lệ gọi Quý Đạc: "Có điện thoại của con."

Quý Đạc đành phải đi ra ngoài. Nói chuyện với Lâm Kiều có mấy phút mà anh cảm thấy mệt hơn cả khi thực hiện nhiệm vụ. 😂

Không ngờ đối phương chỉ báo một câu: "Ông chủ của tôi nhờ chuyển lời đến anh rằng mẹ ông chủ đã biết chuyện, nhưng thím nhỏ vẫn chưa biết, và hiện tại ông chủ không thể rời đi." Rồi cúp máy.

"Tiểu Trạch này..."

Quý Đạc không nhịn được mà xoa trán, hiếm khi cảm thấy hối hận.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.vip/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.

Nếu biết trước như vậy, ban đầu anh đã không nhận lời giúp Tiểu Trạch giữ bí mật...

Nghĩ đến đây anh tự hỏi: nếu giờ Tiểu Trạch đến nói với anh về chuyện này, nhờ anh giữ bí mật tiếp liệu anh có đồng ý không?

Ngày hôm sau là đêm giao thừa, nhưng vì Diệp Mẫn Thục vẫn phải nằm viện, chỉ có Quý Quân và Quý Linh quay về nhà cũ. Sau bữa cơm tất niên, họ cũng vội vàng rời đi.

Trên bàn vốn đã không đông người, giờ lại đi thêm hai người. Từ Lệ giúp thu dọn thức ăn vào hộp, ông cụ Quý ngồi trầm ngâm một lát rồi thở dài: "Một gia đình từng hòa thuận..."

Những lời sau không cần nói ra, Từ Lệ cũng hiểu, bà còn cố tình nói đùa: "Giờ cảm thấy ít người, nhưng đừng có mấy năm nữa lại thấy phiền vì đông đúc đấy."

Nói xong, bà cười nhìn về phía Quý Đạc và Lâm Kiều, ông cụ cũng nhìn theo, thấy con trai mình đang gắp tôm bỏ vào bát của Lâm Kiều.

Ông cụ dừng lại, không tin vào mắt mình, lại nhìn kỹ thêm lần nữa, quả thật là đang gắp tôm. Thấy Lâm Kiều chưa kịp ăn, Quý Đạc còn tự tay bóc vỏ tôm rồi mới đặt lại vào bát của cô.

Ông cụ nhớ con trai mình hình như không ăn tôm?

Không chỉ không ăn tôm, anh còn không ăn bất kỳ loại hải sản nào.

Thế mà bây giờ vừa gắp tôm, vừa bóc vỏ, chẳng phải sợ mùi sao?

Quý Đạc đúng là không thích. Sau khi bóc vài con tôm cho Lâm Kiều, thấy cô nói đủ rồi, anh lập tức đi rửa tay.

Anh còn rửa tay không chỉ một lần, rửa xong còn đưa lên mũi ngửi ngửi, thấy không còn mùi thì mới an tâm.

Lâm Kiều cũng nhận ra điều này. Không biết vì cảm giác có lỗi hay vì lý do gì khác, từ sau khi nói xong những lời tối qua, anh càng chăm sóc cô chu đáo hơn.

Cô giả vờ không nhìn thấy ánh mắt của hai ông bà, Từ Lệ lại cười vui vẻ lấy ra một phong bao lì xì đưa cho cô: "Lát nữa hai đứa còn phải đem bánh chẻo cho ông cụ Cố, mẹ tặng con trước."

"Con lớn rồi mà còn được lì xì sao?" Lâm Kiều có chút ngượng ngùng.

"Lớn gì chứ, qua năm mới con mới tròn mười chín. Chỉ cần chưa có con, thì vẫn là trẻ con." Từ Lệ kiên quyết nhét phong lì xì vào tay cô.

Lâm Kiều thực sự không thiếu tiền. Sau khi nhận phần chia cuối năm, số dư trong tài khoản của cô đã vượt qua mốc mười ngàn.

Có lẽ vì là cuối năm, tháng cuối cùng này thu nhập của cô đặc biệt cao, gần bốn ngàn, đây là một khoản tiền khổng lồ vào đầu thập niên 80.

Nhưng tấm lòng của bề trên, cô vẫn vui vẻ nhận. Sau khi mang bánh chẻo cho ông cụ Cố, cô lại được ông ấy tặng một phong bao lì xì.

"Thật là, tặng một cái thì nhận lại hai cái." Trên đường về, Lâm Kiều không khỏi cười nói.

Phong bao ấy là của Quý Linh, vì Quý Trạch đã lớn và đi làm rồi nên Quý Quân cũng không nhận.

Không ngờ tối về phòng, Quý Đạc cũng tặng cô một cái. Không chỉ tặng lì xì, anh còn tặng cô một đêm pháo nổ rộn ràng.

Vì trước đó đã lấy phép, nên sau Tết không bao lâu, Quý Đạc trở về quân ngũ, Lâm Kiều cũng đi cùng anh vì trường trung học khai giảng sớm, cô còn phải chuẩn bị cho cuộc thi hóa học.

Suốt thời gian họ đi, Diệp Mẫn Thục vẫn chưa xuất viện, mỗi lần Quý Quân về nhà, ông cụ Quý lại thêm chút không vui.

Không ngờ ngay ngày đầu tiên trở lại trường, hiệu phó Tề đã gọi Lâm Kiều vào văn phòng: "Cô có nghĩ đến việc học cao học tại một trường sư phạm không?"

"Cao học trường sư phạm?" Lâm Kiều ngạc nhiên.

Hiệu phó Tề gật đầu: "Nhà nước đã có quy định, cán bộ công nhân viên chức xuất sắc, chưa học đại học nhưng có trình độ văn hóa tương đương đại học cũng có thể thi vào cao học. Trước đây tôi có hỏi giúp cô, Sở Giáo Dục nói trường hợp của cô còn chưa đạt, nên tôi chưa nói với cô."

Lâm Kiều thật sự chưa biết chuyện này, nhưng rõ ràng hiệu phó Tề trước đây không nói, nay lại nhắc đến, hẳn là tình hình đã có tiến triển.

Quả nhiên, hiệu phó Tề nói: "Hiện tại cả nước đang thiếu giáo viên cấp cơ sở, những năm gần đây các trường sư phạm chỉ tuyển sinh viên đại học. Nhưng vì thành tích nổi bật của cô, trường đại học sư phạm Yến Đô đã liên hệ với trường chúng ta, bày tỏ sẵn sàng nhận cô vào học cao học. Sau khi tốt nghiệp, cô có thể ở lại trường làm giảng viên."

Thành tích nổi bật này không phải là lời nói suông. Một phòng thí nghiệm và một đề cử cạnh tranh là đủ để thu hút sự chú ý của các trường đại học bình thường, chưa kể đến thành tích của học sinh trường này.

Các trường sư phạm đã nhìn trúng những ý tưởng của cô và cho rằng nếu mời cô về giảng dạy, cô có thể đào tạo ra nhiều nhân tài hơn.

Hiệu phó Tề nhẹ giọng nói: "Nếu cô học thẳng lên cao học, cô có thể tiết kiệm bốn năm học đại học. Chỉ là không biết cô có sẵn lòng không."

Tiết kiệm được bốn năm học dĩ nhiên là điều tốt. Dù sao thì đời trước Lâm Kiều đã học đại học, bây giờ phải học lại từ đầu quả thực là lãng phí thời gian. Nhưng cô học đại học và cao học chuyên ngành hóa học, không phải sư phạm, và nơi cô làm việc là phòng thí nghiệm chứ không phải bục giảng.

Trước hôm nay, trường sư phạm chưa bao giờ nằm trong danh sách cân nhắc của cô, nên có theo học hay không, cô cần suy nghĩ kỹ trước khi quyết định.

Hiệu phó Tề cũng biết chuyện này không thể quyết định ngay lập tức, ông ấy nói: "Cô cứ về suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng quyết định thế nào vẫn là do cô."

Dù biết đây là cơ hội hiếm có, ông ấy cũng không thúc ép, điều này khiến Lâm Kiều cảm thấy rất thoải mái.

"Vâng, em sẽ suy nghĩ." Cô đứng dậy cáo từ. Vừa mở cửa văn phòng đã chạm mặt ngay hiệu trưởng Tằng ngoài hành lang.

"Cô ở đây thì tốt quá." Hiệu trưởng Tằng vừa thấy cô liền bước vào ngay, "Xà phòng lỏng Mộc Tử kia có phải là do cô mở xưởng sản xuất không?"

Hiệu phó Tề thấy ông ấy đóng cửa lại mới bắt đầu nói chuyện, liền biết việc này quan trọng. Khi nghe đến nội dung, ông ấy lập tức nhíu mày: "Có chuyện gì sao?"

Hiệu trưởng Tằng đưa lá thư trên tay cho ông ấy: "Có người báo cáo với nhà trường rằng trong thời gian giảng dạy, Tiểu Lâm có tham gia hoạt động kinh doanh cá nhân với tính chất nghiêm trọng, yêu cầu phải xử lý nghiêm khắc."

Quy định nhà nước có rõ ràng, giáo viên không được phép tham gia kinh doanh cá nhân, nhưng nếu không bị tố giác thì thường không có ai kiểm tra.

Hiệu phó Tề quay sang nhìn Lâm Kiều: "Xà phòng lỏng Mộc Tử đó..."

"Công thức là do em làm ra." Lâm Kiều thản nhiên nói, "Nhưng em không tham gia vào hoạt động kinh doanh, cũng không có thời gian."

Đây là sự thật. Những gì cô cống hiến cho nhà trường và học sinh mọi người đều thấy rõ, cô vốn đã rất bận, lại phải ôn thi đại học, lấy đâu ra thời gian để tham gia kinh doanh?

Hiệu phó Tề nhìn lá thư, cảm thấy bất đắc dĩ: "Ai lại làm ra chuyện này?"

"Chuyện này chưa cần gấp." Hiệu trưởng Tằng nói, "Tôi chỉ muốn hỏi xem chuyện này có liên quan gì đến Tiểu Lâm không."

Nói xong, ông ấy đặt lá thư xuống bàn, rồi hỏi phó hiệu phó Tề: "Lần trước cậu hỏi người của Sở Giáo Dục, họ không phải nói rằng nếu cô ấy muốn được đề cử, tốt nhất nên có phát minh hoặc giải thưởng gì đó sao?"

Không ai ngờ rằng điều mà ông ấy muốn đề cập với Lâm Kiều và hiệu phó Tề chính là điều này.

Hiệu phó Tề suy nghĩ một lát rồi nói: "Ý anh là, lấy phát minh này làm lý do để đề cử cô ấy thi nghiên cứu sinh đặc cách?"

"Tôi e rằng chỉ một phát minh này thôi thì họ sẽ nói không đủ."

Hiệu trưởng Tằng dường như đã tìm hiểu về vấn đề này từ trước, ông ấy nói với Lâm Kiều: "Nếu công thức thực sự là của cô, thì cuối tháng này sẽ có một hội chợ phát minh sáng tạo toàn quốc tổ chức tại Yến Đô, sẽ có các giải vàng, bạc và đồng. Hiện giờ vẫn còn kịp để đăng ký tham gia."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play