"Đi lấy hàng nữa hả, Yến Tử?"

"Vâng, cửa hàng hết táo lê rồi, cháu đi nhập thêm chút."

"Cháu thật giỏi, ngày nào cũng đi lấy hàng từ ba, bốn giờ sáng."

"Đi muộn là hết hàng tốt, mà cháu chỉ mong khách quay lại thôi, đâu thể bán hàng còn sót lại cho người ta được?"

Quách Yến vừa đạp xe vừa chào hỏi những người hàng xóm gần đó. Đến nơi, cô ấy dựng xe, nhanh nhẹn nhấc những thùng táo lê từ yên sau xuống.

Quách Yến đặt đồ ra cửa, rồi tháo tấm cửa sổ gỗ xuống trước khi mở cửa hàng, sau đó lần lượt bày ra thêm vài loại hoa quả khác.

Đang chọn những quả không còn tươi để bán rẻ, trước mặt cô ấy dừng lại đôi giày da cao cổ của một phụ nữ.

Quách Yến thuận miệng hỏi: "Mua táo, lê, chuối hay táo lê? Nước tương, giấm, tương đậu trong nhà."

"Cho tôi một cân táo lê, không táo cũng không lê." Người đến giọng trong trẻo nhưng câu nói nghe như đang cố ý gây khó dễ.

Người hàng xóm gần đó nhíu mày, định nói gì đó nhưng Quách Yến đã ngẩng đầu lên, vui mừng hô: "Kiều Kiều?"

"Ừ." Lâm Kiều cười gật đầu, "Nghe nói cậu thuê căn nhà này để bán hàng, buôn bán tốt đấy chứ."

"Làm gì có chuyện buôn bán tốt? Chỉ là thấy chỗ này đông người qua lại, thử bán chút đồ thôi. Đúng lúc nhà này thấy ồn ào quá nên dọn đi." Quách Yến lập tức cúi người, nhặt vài quả quýt từ thùng đưa cho Lâm Kiều, "Táo lê thì thôi, còn phải gọt vỏ, ăn cái này cho tiện."

Đưa xong, cô ấy mới nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi, cao lớn, đẹp trai đứng sau Lâm Kiều, cùng chiếc xe Jeep đỗ không xa. Cô ấy nhướng mày hỏi: "Chồng cậu à?"

Lâm Kiều gật đầu, giới thiệu hai người: "Đây là chồng tôi, Quý Đạc, còn đây là hàng xóm kiêm bạn thân của em, Quách Yến."

"Chào cô." Quý Đạc lịch sự gật đầu chào Quách Yến.

"Chào anh." Quách Yến liếc anh một lượt từ trên xuống dưới, rồi thở phào nhẹ nhõm, quay sang Lâm Kiều nói: "May quá, còn trẻ."

Rõ ràng cô ấy đang nghĩ Quý Đạc có cấp bậc không thấp, lại có xe riêng, sợ Lâm Kiều lấy phải người hơn mình quá nhiều tuổi.

Lâm Kiều không nhịn được, bật cười nhìn chồng rồi nói với Quách Yến: "Cậu có bận gì không? Không bận thì nói chuyện chút đi."

Không ai ngờ mọi chuyện lại có thêm manh mối. Sau khi Lâm Kiều nói chuyện điện thoại với Quý Đạc hôm đó, anh đã quyết định tự mình đến đây.

Đúng dịp chủ nhật được nghỉ, họ xin nghỉ nửa ngày vào thứ Bảy, thực ra là đã đến từ tối hôm qua, chỉ là không làm phiền ai, thuê phòng trọ ngủ lại một đêm.

Quách Yến cũng biết hai vợ chồng họ đều bận đi làm, không có việc thì không thể về, liền nói: "Vào nhà nói chuyện đi." Sau đó cô ấy dọn dẹp nốt đồ đạc dưới đất, "Nhà hơi bừa bộn chút."

Lâm Kiều trước đó đã nghe Lưu Ngọc Lan kể rằng, sau khi cô về lần trước, Quách Yến bắt đầu buôn bán hoa quả và đi bán ở thị trấn.

Ban đầu chỉ là bán ven đường, sau đó dần có ít tiền, khách cũng quay lại mua, trời lạnh nên cô ấy thuê một căn nhà gần đường để bán thêm nước tương, giấm, bia và rượu trắng sản xuất tại địa phương. Thực ra cũng giống như hình thành một cửa hàng tạp hóa nhỏ, dường như công việc buôn bán cũng khá suôn sẻ.

Đồ trong nhà không ít, nhưng được sắp xếp rất gọn gàng. Lâm Kiều và Quý Đạc được mời ngồi lên giường sưởi ấm áp.

Quách Yến định rót nước, nhưng Lâm Kiều ngăn lại: "Cậu còn khách sáo với tôi làm gì? Tôi chỉ muốn hỏi thăm về mợ cậu thôi. Nghe nói mợ là người tỉnh Nam?"

Nhà mẹ đẻ của Lưu Ngọc Lan không ở đây, Lâm Kiều vẫn gọi theo Quách Yến là mợ. Nghe vậy, Quách Yến liền hiểu ngay, "Đúng rồi, mợ là người tỉnh Nam, ở Lâm Sơn."

Lâm Kiều không rành khu vực đó lắm, liền quay sang nhìn Quý Đạc.

"Cũng không xa lắm, khoảng 370 dặm." Quý Đạc rõ ràng rất quen thuộc khu vực đó, lập tức đưa ra con số chính xác.

Lâm Kiều nói với Quách Yến: "Bạn của chồng tôi có cô em gái bị lạc ở tỉnh Nam, nghe nói mợ cậu từng ở quê nhà, nên muốn hỏi thăm xem mợ có biết gì không."

"Nếu thế thì phải hỏi kỹ càng thôi." Nghe nói là tìm người, Quách Yến cũng không rót nước nữa, "Giờ này mợ tôi vừa đi làm, tôi đưa hai người đến hầm chứa rau tìm mợ."

Mợ của Quách Yến làm công việc tạm thời ở hầm chứa rau, cô ấy nhờ hàng xóm trông giúp cửa hàng rồi đưa hai người đến đó. Lúc này mợ của Quách Yến đang cầm dao chuẩn bị cắt dưa cải để cất vào hầm. Nhìn thấy Lâm Kiều, bà ấy vẫn không ngừng tay, "Kiều Kiều về rồi à." Dọn dẹp xong mớ rau mới xin nghỉ rồi cùng họ ra chỗ khác.

Quách Yến kể lại lý do họ đến, mợ nhìn hai người, ánh mắt thoáng vẻ phức tạp, thậm chí có chút đề phòng.

Lâm Kiều bắt gặp ánh mắt đó, liền lặng lẽ trao đổi ánh mắt với Quý Đạc.

Quý Đạc cũng đang nhìn bà ấy, sắc mặt anh không biểu lộ gì, chỉ lấy ra bức ảnh của Thiếu Trân, "Mợ à, đây là em gái bạn cháu, tên Thiếu Trân. Lúc đi lạc cô bé vừa tròn tám tuổi, mặc áo hoa hồng, quần vải xanh, tóc tết hai bím, cột dây đỏ..."

Những thông tin này dường như đã khắc sâu trong trí nhớ anh, dù đã qua mười mấy năm, anh vẫn có thể nói rõ từng chi tiết.

Mợ của Quách Yến càng nghe càng lộ vẻ phức tạp trên gương mặt, nhưng vẫn mím môi không nói lời nào.

Quý Đạc cũng không vội, "Chúng cháu nghe nói mợ khi đó  cũng đang ở quê, muốn hỏi thăm xem mợ có từng thấy hay nghe được gì không. Bạn cháu..."

Giọng anh dừng lại một chút, âm thanh cũng đột nhiên trầm xuống, "Vì tìm cô em gái này mà gặp chuyện không may. Bố mẹ cậu ấy cũng đã mất sớm, giờ chỉ còn một ông nội hơn bảy mươi, bao năm qua vẫn luôn tìm kiếm. Nếu mợ biết manh mối nào, xin hãy nói cho chúng cháu biết, cháu và ông cụ sẽ vô cùng biết ơn."

Anh không nhắc đến Nhạc Hoa, chỉ nhắc đến Cố Thiếu Bình và ông cụ Cố, rõ ràng là đang đánh vào phần tình cảm, cũng sợ có một phần trăm khả năng không phải, nói ra lại khiến người khác khó xử.

Chiêu này quả thật hiệu quả, gương mặt mợ của Quách Yến lập tức lộ ra vẻ phân vân, Quách Yến cũng bị xúc động, "Bao nhiêu năm rồi mà vẫn không có manh mối nào sao?"

"Có." Ánh mắt Quý Đạc trầm xuống, "Nhưng đều là giả. Mấy tháng trước tôi còn cùng ông cụ đến biên giới, về chưa lâu thì ông cụ lâm bệnh, giờ vẫn đang nằm viện."

Câu này nói rất khéo léo, rõ ràng ông cụ Cố nhập viện lần này là do bị vợ chồng đứa cháu trai làm phiền...

Lâm Kiều nhìn chồng một cái, không nói gì. Còn Quách Yến đã sốt ruột thay ông cụ Cố, "Mợ à, mợ mau nghĩ xem có nghe thấy gì không, tìm người thật không dễ dàng gì."

Ba đôi mắt đồng loạt nhìn chằm chằm vào bà ấy, một đôi nghiêm nghị, một đôi trong sáng, một đôi thúc giục, cuối cùng mợ của Quách Yến cắn răng xin nghỉ nửa ngày.

Sau khi xin phép xong, bà ấy tháo đôi ống tay áo bảo vệ dùng khi làm việc, quay sang nói với Quách Yến: "Cháu về trông cửa hàng trước đi, mợ sẽ dẫn vợ chồng Kiều Kiều ra ngoài nói chuyện."

Rõ ràng bà ấy biết điều gì đó. Quách Yến khá tò mò nhưng do không nhớ gì về chuyện năm xưa, cũng chẳng nghĩ ra được điều gì khác, nên cuối cùng vẫn nghe lời trở về cửa hàng.

Mợ của Quách Yến dẫn hai người họ về nhà.

Nhà không lớn, thuê chung ba gian với người khác, chỉ chiếm một gian rưỡi phía Đông. Nhưng vì gia đình ít người, không gian như vậy cũng đủ sống. Sau khi vào nhà, không khí im lặng bao trùm một lúc lâu, mợ của Quách Yến mới lấy từ trong tủ dưới gầm bàn cạnh giường một chiếc hộp nhỏ có khóa, rồi cẩn thận lấy ra một cái vòng nhỏ được khắc từ hạt đào.

"Nhìn xem đi." Cầm vật trong tay, bà ấy vuốt ve như không nỡ rời, rồi mới đưa cho Quý Đạc.

Quý Đạc nhận ra ngay lập tức, "Đây là cái vòng mà Thiếu Trân hay đeo trên cổ tay phải."

Vì cái vòng chỉ được buộc bằng dây đỏ, lại nhỏ bé nên rất dễ bị mất. Lúc tìm kiếm, họ không lấy vật này làm chứng cứ.

Edit: FB Frenalis

Khi thấy Lâm Kiều nhìn mình, Quý Đạc chỉ vào hai vết khắc không đều trên cái vòng, giải thích: "Đó là do Thiếu Bình khắc khi còn nhỏ. Cậu ấy làm hỏng đến hơn chục cái mới có được một chiếc dùng được."

Cố Thiếu Trân là một đứa trẻ mồ côi. Bố đã mất trong một tai nạn trước khi cô ấy ra đời, còn mẹ cô ấy cũng qua đời trong lúc sinh nở. Chỉ còn lại hai anh em và ông nội nương tựa lẫn nhau. Lúc đó, ông cụ Cố đã hơn năm mươi tuổi, lại giữ chức vụ cao nên không thể lúc nào cũng chăm sóc cho hai đứa trẻ. Vì thế, Cố Thiếu Bình đã tự giác gánh vác trách nhiệm làm anh, lo lắng cho em gái mọi điều.

Cũng bởi từ nhỏ đã phải chăm sóc em gái, Cố Thiếu Bình có tính tình tỉ mỉ hơn người, lại rất hiền lành. Khi còn nhỏ, mỗi lần ra ngoài chơi, cậu ấy luôn mang theo cái vòng để kéo Thiếu Trân theo.

Trong mắt Quý Đạc thoáng hiện nét hoài niệm hiếm hoi. Nhìn vật trong tay một lúc, anh trả lại cho mợ của Quách Yến: "Cảm ơn mợ đã sẵn lòng kể cho cháu nghe những chuyện này."

Nghe vậy, nước mắt mợ của Quách Yến tuôn trào, "Mợ cũng không muốn nói, nhưng nhìn cảnh gia đình con bé như thế, mợ nuôi con bé bao nhiêu năm, chẳng lẽ lại để ông nội nó ra đi mà không được thanh thản?"

Thực ra, nếu bà ấy cứ khăng khăng rằng mình không biết gì, dù Quý Đạc và Lâm Kiều có tra ra thì cũng mất rất nhiều công sức, thậm chí có thể chẳng tìm ra được gì.

Nhưng rõ ràng mợ của Quách Yến là người mềm lòng. Nếu không, bà ấy đã không nuôi nấng đứa trẻ đến lớn, còn cho cô ấy đi học đại học.

"Cháu cầm lấy đi, mang về cho ông cụ nhìn." Bà ấy lau mặt, không nhận lại cái vòng, rồi ngồi phịch xuống giường nói tiếp: "Mợ gặp Tiểu Hoa trên đường từ quê trở về. Chắc khoảng tháng Bảy. Mợ nhận được điện báo nói bà nội chồng bị bệnh nặng, bảo mợ về. Lúc đó, mợ nào muốn về..."

Bà ấy vừa mới mất con, đứa con đó đã qua đời sau một trận sốt cao.

Bên ngoài tình hình bất ổn, bệnh viện toàn người trẻ không có kinh nghiệm, khi đưa đến chẳng ai cứu chữa, con của bà ấy đã trút hơi thở cuối cùng ngay trong lòng bà ấy.

Hai vợ chồng chỉ có một đứa con gái duy nhất. Lúc ấy, bà ấy cảm thấy như bầu trời sụp đổ. Nhưng rồi lại nhận được tin bà nội chồng bệnh nặng, không thể không trở về.

"Người mà xui xẻo thì uống nước lạnh cũng bị nghẹn. Xe khách chưa đến nơi đã hỏng, sửa mãi không được. Tài xế thấy khoảng cách đến điểm đến không còn xa, nên bảo mọi người tự đi bộ. Càng nghĩ mợ càng đau lòng, vừa đi vừa khóc, bất cẩn lạc đường và nhặt được Tiểu Hoa."

Con bé chắc là bị ngã từ trên núi xuống, quần áo rách tả tơi, giày mất một chiếc, đầu còn có một vết thương chảy máu.

"Lúc đầu mợ còn tưởng con bé đã chết, vì máu trên đầu gần như khô hết. Không ngờ khi sờ thử, vẫn còn thở, nên vội vàng cõng con bé về thị trấn."

Một người phụ nữ đi đường núi đã mệt, lại phải cõng thêm đứa bé tám, chín tuổi. Đến thị trấn cũng không tìm được bác sĩ nào đáng tin, cuối cùng một thầy lang dùng thuốc nam để chữa trị cho cô bé.

"Mợ còn đợi ở thị trấn hai ngày, đi khắp nơi dò hỏi xem có ai mất con không. Nhưng hỏi mãi mà không có tin tức gì. Đến khi con bé tỉnh lại, hỏi gì cũng không nhớ, mợ sợ bà nội chồng không đợi được nên đành đưa con bé về. Tình cờ là, con bé có nét giống với đứa con gái của mợ, thế là cậu mợ coi con bé như con ruột mà nuôi nấng."

Nói đến đây, bà ấy dừng lại một chút, rồi cau mày hỏi Quý Đạc: "Khi con bé bị lạc, các người không tìm sao? Tôi còn thấy trên người con bé có mấy vết bầm như bị người khác cấu."

Nếu không thấy ai đi tìm, lại thấy con bé có thương tích, bà ấy đã không nghĩ rằng con bé bị gia đình bỏ rơi mà mang về nuôi.

Vừa dứt lời, vẻ mặt của người đàn ông bên cạnh Lâm Kiều trở nên lạnh lẽo, "Mợ chắc chắn là lúc đó cô ấy có vết cấu?"

Mợ của Quách Yến dù đã bốn, năm mươi tuổi nhưng nói chuyện vẫn lắp bắp: "Có... có mà. Vết bầm nằm bên trong quần áo, mợ nhìn thấy khi thay đồ cho con bé."

Lâm Kiều biết vì sao người đàn ông lại tức giận. Ông cụ Cố và Cố Thiếu Bình còn yêu thương Thiếu Trân không hết, nên những vết thương này rõ ràng là do kẻ khác gây ra.

Cô vỗ nhẹ lên tay người đàn ông an ủi. Lần này, anh không để cô rút tay lại mà nắm chặt lấy, mượn sự ấm áp từ tay cô để điều chỉnh cảm xúc, "Cô ấy bị lạc chưa được bao lâu thì anh trai của cô ấy đã gặp tai nạn trên núi, ông nội thì bệnh nặng, lại còn phải đi lao động cải tạo ở khu vực đó."

Nghe đến đây, mợ của Quách Yến đã hiểu. Nhà họ Cố gặp nhiều biến cố, ông cụ Cố lại ở trong tình cảnh không tốt, có lẽ lúc đó thực sự không còn sức lực để tìm kiếm.

Bà ấy không khỏi thở dài.

Cả ba người đều thở dài. May mắn là Thiếu Trân gặp được người tốt, nếu không gặp, hoặc gặp phải kẻ xấu thì biết sẽ ra sao?

Trong sự trầm mặc, mợ của Quách Yến nhìn Quý Đạc, rồi nhìn sang Lâm Kiều, miệng mấp máy nhưng lại ngập ngừng.

"Mợ có điều gì cứ nói thẳng ra." Lâm Kiều nhận ra sự do dự của bà ấy, chân thành nói: "Cảm ơn mợ hôm nay đã kể cho chúng cháu những chuyện này. Cả cháu và ông cụ nhà kia đều rất biết ơn."

Cảm xúc của Quý Đạc cũng đã bình tĩnh lại, "Nếu mợ có điều gì muốn nói với ông cụ, cháu có thể giúp chuyển lời."

Lời nói này rõ ràng đã chạm đến tâm sự của bà ấy. Bà ấy cười, nhưng nụ cười rất gượng gạo, "Như các cháu đã biết, bao nhiêu năm nay cậu mợ vẫn coi Tiểu Hoa như con gái ruột mà nuôi dưỡng."

Nghe đến đây, Lâm Kiều hiểu ngay. Bà ấy không muốn Tiểu Trân nhận lại tổ tông, ít nhất là chưa muốn lúc này.

Quả nhiên, mợ của Quách Yến tiếp tục: "Cậu mợ chưa bao giờ nói với con bé chuyện này. Vợ chồng mợ chỉ có mỗi đứa con gái này, các cháu xem liệu có thể... có thể đợi thêm một thời gian không?" Bà ấy vội vàng giải thích thêm: "Không phải là tôi không muốn để ông nội nó nhận cháu, chỉ là chuyện này đến quá đột ngột, chúng tôi cần thời gian để chuẩn bị."

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.vip/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.

Quý Đạc trầm ngâm một lát, rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mợ Quách Yến. "Cháu sẽ nói lại với ông cụ. Dù thế nào đi nữa, cảm ơn mợ, cảm ơn mợ vì hôm nay và cả những năm qua."

Câu nói đó làm mợ Quách Yến rưng rưng nước mắt. "Mợ nuôi nó không phải để nghe lời cảm ơn. Nếu không có con bé, cậu mợ cũng không biết những năm qua sẽ sống thế nào."

Có một đứa con trong nhà, dù vẫn còn nhớ về đứa con đã mất, nhưng ít ra cuộc sống vẫn có mục tiêu để tiến về phía trước. Dù ban ngày có làm việc mệt mỏi đến đâu, về nhà vẫn có người gọi "bố mẹ" một cách vui vẻ, có người xoa chân cho mình, có đứa con khoe bảng điểm và nói rằng lần này lại đứng nhất lớp...

Ra khỏi nhà mợ Quách Yến, Lâm Kiều mới nhận ra rằng từ lúc nào Quý Đạc đã nắm chặt tay cô.

Quý Đạc cũng nhận thấy điều đó, anh dừng lại một chút rồi thả tay cô ra một cách tự nhiên. "Chúng ta đến chỗ Quách Yến mua ít trái cây đi."

Xe vẫn đang đậu bên đó, dù sao họ cũng phải quay lại. Hơn nữa, Quách Yến đã giúp họ tìm người, theo lý nên đến cảm ơn cô ấy.

Tìm được người rồi, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn. Cả hai cùng Lâm Kiều rẽ qua một con đường tắt đi về phía cửa hàng của Quách Yến.

Khi đi ngang qua trường trung học của thị trấn, Quý Đạc bỗng dừng bước. Lâm Kiều nhận ra ánh mắt anh nhìn về phía trường học, cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Chị Nhạc Hoa thi đỗ từ trường này, trường còn có cả bảng vinh danh của chị ấy. Anh có muốn xem không?"

"Em cũng học ở đây à?" Quý Đạc hỏi, nhưng lại hỏi câu này.

Điều đó khiến Lâm Kiều hơi bất ngờ. "Em học ở đây."

Cô thật sự không nghĩ đến điều này, bởi vì khi cô xuyên không đến đây, cô đã tốt nghiệp. Trước kia, Quý Đạc cũng không phải là người hay hỏi những chuyện này.

Nhưng lần này anh lại hỏi, không chỉ hỏi mà còn bước chân về phía cổng trường bên kia đường.

Cô cũng theo anh đi vào. Đúng là ngày chủ nhật, trường không có lớp, nên sau khi chào hỏi bác bảo vệ và nói rằng mình là cựu học sinh muốn về thăm trường cũ, họ được cho phép vào trong.

So với trường quân đội mà Lâm Kiều đang dạy hiện tại, trường trung học này nhỏ hơn nhiều. Nhìn một cái là thấy hết dãy nhà cấp 4, mỗi khối chỉ có 4 lớp chia theo ban Khoa học Tự nhiên và Xã hội. Ở cửa mỗi lớp treo bảng số lớp bằng gỗ, bên trong bàn ghế sắp xếp không đồng đều, trên bàn giáo viên còn có hộp phấn, trong đó chất đầy những mẩu phấn ngắn chưa nỡ vứt đi.

Quý Đạc đột nhiên muốn nhìn thấy hình ảnh Lâm Kiều khi còn đi học, cũng như lúc cô đứng trên bục giảng. "Khi nào em lại có tiết dạy công khai?"

Đây lại là một câu hỏi ngoài dự đoán. Lâm Kiều quay đầu lại, nhận thấy ánh mắt Quý Đạc chăm chú nhìn mình, trong mắt dường như có điều gì đó khó diễn tả.

Nhưng trước khi cô kịp nhận ra, có một điều gì đó lấp lánh trước mắt cô — một bông tuyết rơi xuống.

Lâm Kiều bị phân tâm. "Tuyết rơi rồi à?" Cô giơ bàn tay trắng nõn đón lấy bông tuyết. "Chắc là trận tuyết đầu tiên năm nay."

"Chắc vậy, Yến Đô vẫn chưa có tuyết." Ánh mắt Quý Đạc vẫn dõi theo gương mặt cô.

Lâm Kiều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Có lẽ vì trong lòng đã nhẹ nhõm, khóe mắt cô cong lên, đôi mắt long lanh còn sáng hơn cả những bông tuyết rơi đầy trời.

Quý Đạc chỉ đứng đó lặng lẽ ngắm nhìn cô, cho đến khi cô ngắm đủ rồi mới quay đầu lại nói: "Chúng ta về thôi, nếu không quần áo sẽ ướt mất." Anh mới nhẹ nhàng đáp "Ừ".

Dù vậy, khi quay lại cửa hàng của Quách Yến, trên đầu họ vẫn có một chút tuyết trắng.

Quý Đạc vào xe lấy khăn lau cho Lâm Kiều, vừa lau vừa bước vào trong cửa hàng. Quách Yến đang múc xì dầu cho khách, tranh thủ hỏi: "Sao rồi?"

"Là tin tốt." Về việc mợ của Quách Yến chưa muốn nói chuyện, Lâm Kiều tạm thời không đề cập đến. "Còn phải cảm ơn cậu và mợ rất nhiều."

"Chuyện nhỏ mà." Quách Yến đậy nắp thùng xì dầu, thu tiền, rồi nhìn Lâm Kiều và Quý Đạc. "Lần này không vội đi chứ? Trưa nay ở lại tôi mời cơm."

"Ông cụ ở nhà đang chờ bọn tôi." Lâm Kiều hơi ngại.

Mặc dù ông cụ Cố không biết họ đến đây, cũng không biết chuyện của Nhạc Hoa, nhưng đã xác nhận được nên họ muốn về sớm để báo tin và giúp ông cụ yên tâm hơn.

"Phải rồi, tìm bao nhiêu năm trời rồi." Quách Yến gật đầu tỏ ý hiểu. "Để tôi gói cho hai người ít trái cây mang đi ăn dọc đường."

Cô ấy vốn là người sảng khoái, rộng rãi. Lâm Kiều định từ chối, nhưng người đàn ông bên cạnh đã nhẹ nhàng hỏi: "Cô còn bao nhiêu? Chúng tôi lấy hết."

"Toàn bộ à?" Quách Yến ngạc nhiên. "Các người mua nhiều thế làm gì?"

"Để tặng."

Quách Yến vừa định nói "thế thì nhiều quá", thì Quý Đạc đã đặt tiền xuống, đi ra ngoài gọi Tiểu Phương đến mang đồ lên xe.

Một hàng thùng trái cây trước cửa tiệm Quách Yến nhanh chóng được mang đi hết. Quách Yến còn chưa kịp giảm giá, thì hai người họ đã lên xe rời đi.

"Hai người đó thật hào phóng, vừa giàu có vừa rộng rãi." Người hàng xóm bên cạnh nhìn thấy cảnh đó trầm trồ.

Quách Yến cầm đống tiền trong tay, không biết nói gì. "Sao ai cũng giống như Lâm Vĩ thế, chỉ biết đổ tiền vào tay mình?"

Lâm Kiều hiểu rõ lý do tại sao Quý Đạc làm như vậy. Anh muốn thể hiện sự biết ơn, nhưng cảm thấy một lời cảm ơn suông quá nhẹ nhàng, không đủ sâu sắc.

Quả thật, xe đi chưa bao xa, anh đã bảo Tiểu Phương quay đầu lại, dừng trước cửa nhà mợ Quách Yến và để lại nguyên một thùng trái cây, rồi lại hỏi cô: "Nhà mẹ ở thôn nào?"

Lần này tìm được người, phần lớn nhờ vào sự chu đáo và tận tâm của Lưu Ngọc Lan. Nếu không có bà, họ có thể đã bỏ lỡ cơ hội. Lâm Kiều cung cấp địa chỉ, Tiểu Phương nhớ đường vì đã đi đến vài lần, nên họ lại ghé qua nhà họ Dương, để lại một thùng hoa quả lớn.

Lưu Ngọc Lan ngơ ngác khi thấy họ đến, đặc biệt là vì Quý Đạc nhìn có vẻ khó gần, vậy mà vào nhà đã gọi bà là mẹ, mang đồ vào không chút do dự.

Lâm Kiều nắm lấy tay bà. "Mẹ à, lần này mẹ giúp nhiều lắm." Bấy giờ bà mới cảm thấy yên tâm. "Chuyện của hai đứa có kết quả rồi à?"

"Ừm, hai vợ chồng con đặc biệt đến đây để nói với mẹ một tiếng, cũng để mẹ yên tâm hơn."

Nói xong, hai vợ chồng không nán lại nhà họ Dương, lập tức lên xe xuất phát. Buổi chiều, trời chưa kịp tối thì họ đã về đến Yến Đô, đi thẳng tới bệnh viện quân đội trung ương.

Ông cụ Cố trông có vẻ vẫn khỏe, tinh thần còn minh mẫn, đang đeo kính lão đọc báo. Thấy hai người đến, ông cụ nói về việc dự định tuần sau sẽ xuất viện.

Quý Đạc đưa túi trái cây cho chị Đỗ: "Rửa thêm vài quả nhé, tài xế Tiểu Phương của tôi cũng đang đợi dưới nhà."

Rõ ràng là muốn tìm cách để mọi người rời đi, chị Đỗ có thể không hiểu, nhưng ông cụ Cố chắc chắn nghe ra. Khi người vừa ra ngoài, ông liền hạ giọng hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Quý Đạc không nói gì, chỉ lấy ra một cái vòng được khắc từ hạt đào và một bức ảnh của Nhạc Hoa từ vài năm gần đây, lấy được từ mợ Quách Yến.

Ánh mắt của ông cụ Cố ngay lập tức dán chặt vào hai thứ đó. Bàn tay đầy đốm đồi mồi run rẩy hồi lâu mới cầm lấy cái vòng hạt đào cùng bức ảnh, giọng khàn khàn hỏi: "Các cháu tìm thấy ở đâu?"

"Ở quê của Lâm Kiều."

Quý Đạc kể ngắn gọn về việc Lâm Kiều nhận ra người quen, liên lạc với gia đình, rồi cả hai vợ chồng đến tận nơi xác nhận ra sao.

Ông cụ Cố lặng lẽ nghe, đôi tay cầm đồ vẫn không ngừng run rẩy. Một lúc lâu sau, ông mới hỏi: "Tiểu Trân, bấy lâu nay con bé sống ổn không?"

"Rất ổn." Lâm Kiều trả lời, "Bố mẹ nuôi của chị ấy chỉ có một mình chị ấy là con, họ yêu thương chị ấy như báu vật. Năm ngoái chị ấy còn thi đỗ đại học, hiện đang học ở Yến Đô."

"Vậy thì tốt, tốt lắm." Ông cụ Cố lặp lại hai lần, không kiềm được nhắm mắt lại. "Ông... ông có thể gặp con bé không?"

Là cảm xúc như thế nào mới khiến một câu đơn giản "Ông có thể gặp con bé không" cũng phải cẩn trọng hỏi?

Lâm Kiều nắm lấy tay ông cụ, cảm thấy không đành lòng kể lại lời từ chối của mợ Quách Yến.

Quý Đạc vì đã quen biết ông cụ Cố từ lâu, hiểu rằng ông cụ có thể chịu đựng được: "Ông muốn nhận lại cô ấy ngay bây giờ, hay chỉ muốn nhìn từ xa một lần?"

"Họ đã nuôi con bé như con gái ruột, e rằng chưa sẵn sàng để ông nhận lại." Ông cụ vuốt ve bức ảnh, "Chỉ cần nhìn từ xa, biết con bé sống tốt, ông có chết cũng an lòng rồi."

"Để cháu nghĩ cách." Lâm Kiều đáp, "Cháu sẽ nói là vừa từ quê trở về, mẹ chị ấy gửi cho chị ấy ít táo và lê."

Khi chị Đỗ quay lại, ông cụ Cố đã mặc xong áo khoác, đội mũ: "Tiểu Đạc và Tiểu Kiều đến rồi, nói muốn đưa tôi xuống dưới đi dạo."

Mỗi khi gặp lại mấy người trẻ này, tâm trạng ông cụ Cố luôn rất vui vẻ, chị Đỗ cũng không nghi ngờ gì: "Vậy ông mặc thêm áo cho ấm nhé."

Xuống dưới nhà, họ lên xe của Quý Đạc thẳng tiến đến trường đại học nơi Nhạc Hoa đang theo học.

Khi xe dừng trước cổng trường, Quý Đạc xuống xe trước, định quay lại đỡ ông cụ Cố. Bỗng anh nghe thấy từ bên trong cửa hàng bên cạnh vang lên giọng nói quen thuộc: "Tôi cung cấp xà phòng lỏng cho các anh, các anh cũng đâu lỗ vốn gì, tại sao lại cố ý đặt nó ở góc khuất, còn bị thùng khác che lấp?"

Anh đứng sững lại tại chỗ.

Không phải Tiểu Trạch có nhân viên bán hàng sao? Sao nó lại tự đi bán xà phòng lỏng ở đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play