Trước khi Lâm Kiều đến, học sinh ở đây chưa bao giờ biết mình cũng có thể tự tay làm thí nghiệm, mà những thí nghiệm thầy cô biểu diễn trên lớp cũng rất ít và thiếu đi sự hấp dẫn.

Chính Lâm Kiều là người đầu tiên đưa học sinh thực hiện những thí nghiệm nhỏ thú vị mà các em có thể làm ngay tại nhà.

Chính Lâm Kiều là người lần đầu tiên hướng dẫn học sinh tự làm, thậm chí còn làm cả xà phòng thủ công, thứ có giá trị thực tiễn.

Cũng chính Lâm Kiều, sau khi bị cấm dẫn học sinh làm thí nghiệm tại trường, đã viết thư cho lãnh đạo, đưa ra đề xuất này...

Giờ đây, khi đề xuất đã được thông qua, trường của họ thậm chí sắp xây dựng phòng thí nghiệm, tạo điều kiện cho mỗi học sinh có cơ hội thực hành thí nghiệm.

Hiệu trưởng Tằng còn chưa nói hết câu, phía dưới đã xôn xao bàn tán, tiếp đó hai lớp 11/3 và 11/4 tiên phong vỗ tay, rồi tất cả cùng nhau hưởng ứng.

Ngay cả những học sinh chưa từng tham gia tiết học thí nghiệm cũng cảm thấy phấn khích. Trường họ là một trong những điểm thử nghiệm đầu tiên trên cả nước, trong số biết bao trường trung học, vậy mà họ lại thuộc nhóm tiên phong!

Huống hồ, việc chưa từng học thí nghiệm trước đây không có nghĩa là không có cơ hội trong tương lai. Khi phòng thí nghiệm được xây dựng, tất cả học sinh đều có thể tham gia các tiết thực hành.

Tiếng vỗ tay lấn át cả loa phóng thanh, hiệu trưởng Tằng phải tạm ngừng, đợi cho bên dưới lắng xuống rồi mới tiếp tục.

Vì đây là dự án thử nghiệm, nên đợt này trường chỉ được phê duyệt xây dựng phòng thí nghiệm hóa học, có lẽ cũng vì Lâm Kiều vốn là giáo viên dạy hóa và đang công tác tại trường. Thậm chí có thể nói, trường họ - một ngôi trường không lớn, được chọn làm điểm thử nghiệm nhờ vào chính đề xuất của cô.

Đây không phải là lời nói quá. Ở Yến Đô có những trường quy mô lớn hơn và điều kiện giảng dạy tốt hơn, nhưng cũng không được chọn làm điểm thử nghiệm lần này.

Sau khi công bố xong, hiệu trưởng Tằng lại tiếp tục những lời khuyên quen thuộc, nhắc nhở học sinh trân trọng cơ hội học tập hiếm có, cố gắng học hành và tích cực tiến bộ.

Thực ra tâm trí học sinh đã bay đâu mất rồi, đặc biệt là hai lớp do Lâm Kiều chủ nhiệm. Ngay khi giờ ra chơi kết thúc, họ lập tức reo hò và vây quanh cô.

Lâm Kiều còn bị mấy bạn nữ ôm chặt, khiến cô dở khóc dở cười, "Đừng tụ tập ở đây nữa, lát nữa các lãnh đạo lại phê bình cô vì làm ảnh hưởng đến trật tự giờ ra chơi đấy."

Vừa dứt lời, phía sau đã có người hô lên: "Hiệu trưởng Tằng đến kìa!" Đám học sinh vừa túm tụm lại lập tức tản ra như đàn ong vỡ tổ.

Điều này khiến hiệu trưởng Tằng chẳng khác gì một cơn lũ lớn, khiến ông ấy cũng phải dừng bước, tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Ông ấy cũng đã tận mắt thấy Lâm Kiều được học sinh yêu mến đến mức nào. Chẳng trách lần trước khi ông ấy ra lệnh ngừng các tiết thí nghiệm, hòm thư của ông ấy nhận được không ít thư từ giải thích giúp cô.

Ở phía xa, trong hàng ngũ lớp tự nhiên khối 10, Tống Tĩnh, giáo viên thực tập mới đến chưa bao lâu, chứng kiến cảnh này, lòng cũng tràn ngập cảm xúc.

Lần trước khi cô ta gặp Lâm Kiều, là lúc cô mới đến thử việc còn bị học sinh la ó. Không ngờ chỉ sau vài tháng, cũng chính những học sinh đó hiện giờ lại yêu quý cô như thế.

Chỉ vài tháng thôi sao?

Nếu đổi lại là mình, liệu mình có làm được không?

Tống Tĩnh tự nhận rằng mình dạy không tệ, nhưng cô ta cũng không tự tin đến mức dám khẳng định điều đó. Lâm Kiều này, mỗi lần tưởng chừng đã nhìn thấu cô, thì cô lại có thể khiến bạn phải nhìn nhận một cách khác, luôn vượt qua mọi kỳ vọng. Hiện tại ai còn có thể liên tưởng cô với cô gái quê mùa ngày trước nữa.

Chính tay đẩy một người như thế ra khỏi cuộc đời mình, liệu dì Diệp có hối hận không?

Dù dì Diệp không hối hận, nhưng Quý Trạch liệu có hối hận không?

Có một người như Lâm Kiều ở phía trước, dù bạn có ngàn cái tốt, cũng vô tình bị mang ra so sánh với cô ấy.

Tống Tĩnh vốn đã không hài lòng, giờ đây càng nghi ngờ hơn về tính khả thi trong kế hoạch của mẹ mình. Nhìn Lâm Kiều từ xa, trong lòng cô ta còn dâng lên một chút ghen tỵ.

Dĩ nhiên, những điều này Lâm Kiều hoàn toàn không biết. Vừa bước vào lớp 11/4, cô lại bị một tràng pháo tay vang dội chào đón.

Quân Tử thậm chí còn đứng dậy hô to, "Chúng ta hãy cùng chào đón công thần của trường: cô giáo Lâm Kiều, lên sân khấu phát biểu vài lời!"

"Đúng, lên sân khấu phát biểu vài lời đi cô!"

Mấy học sinh tinh nghịch khác cũng nhanh chóng hưởng ứng theo, có đứa phấn khích quá còn huýt sáo một cái.

"Thật sự muốn cô phát biểu à?" Lâm Kiều nhướng mày cười hỏi.

"Phát biểu đi! Phát biểu đi!" Tiếng vỗ tay phía dưới càng lúc càng nhiệt liệt.

Lâm Kiều chống tay lên bàn giảng, bắt đầu: "Thật ra khi tiếp nhận lớp chúng ta học kỳ này, cô đã có cơ hội xem qua thành tích của mấy môn khác."

Câu mở đầu này nghe có vẻ không ổn cho lắm...

Mấy học sinh vẫn chăm chú nhìn cô, nhưng trong đầu không khỏi nghĩ thầm.

Quả nhiên, Lâm Kiều mỉm cười đầy ẩn ý: "Thú thật, tiềm năng cải thiện còn rất lớn."

Quá quen thuộc với kiểu nói này rồi, đúng chuẩn phong cách cũ.

Nụ cười dần biến mất khỏi khuôn mặt một số học sinh, nhưng Lâm Kiều vẫn tiếp tục: "Sắp tới trường sẽ xây dựng phòng thí nghiệm, chúng ta cũng phải theo kịp thời đại, nhớ chú ý phát triển toàn diện, đúng không? Hay là đặt một mục tiêu nhỏ dễ đạt trước..."

Cô nhìn xuống dưới, làm ra vẻ suy nghĩ: "Ví dụ như nâng điểm trung bình của tất cả các môn lên hai điểm, mọi người có tự tin làm được không?"

"Có..."

Tiếng trả lời yếu ớt, còn pha chút lưỡng lự.

Lâm Kiều nghe thấy rõ, nén cười: "Hóa học các em có thể đứng thứ ba, chẳng lẽ các môn khác lại không làm được? Năng động lên chứ."

Nhưng các môn khác không phải do cô dạy mà...

Mấy học sinh không nói ra, nhưng khi Lâm Kiều vừa đi khuất, chúng đã bắt đầu thì thầm với nhau.

Mấy học sinh nghịch ngợm ở cuối lớp còn tỏ vẻ do dự, "Phòng thí nghiệm của trường bao giờ mới xây xong nhỉ? Sắp đến kỳ nhập ngũ rồi, chắc tụi mình không kịp tham gia đâu."

Nếu như phòng thí nghiệm chưa kịp xây mà bọn họ đã đi nhập ngũ thì đúng là tiếc thật.

Quân Tử lại càng bực, "Các cậu biết gì chứ? Hôm qua Tề Hoài Văn về nhà, tôi mừng quá liền kể cho cả nhà nghe."

"Cậu kể thật luôn à?" Cả đám ngạc nhiên, "Tưởng cậu thích cô giáo Lâm lắm chứ, cô vừa quay lại dạy thì cậu đã không định đi nữa."  Edit: FB Frenalis

"Tôi thích cô Lâm thật, nhưng những môn khác tôi nghe không vô, ngồi trong lớp mà cảm thấy khó chịu. Với điểm số của tôi, học thêm một năm nữa cũng chẳng vào được trường quân đội, còn ở đây lãng phí thời gian làm gì? Thà nhập ngũ sớm, dù sao cô Lâm cũng ở ngay bên nhà tôi."

Câu này có hơi khoe khoang, mấy đứa bên cạnh liền liếc mắt nhìn Quân Tử.

Quân Tử chẳng thèm để ý, gục đầu xuống bàn, "Tôi vừa nói xong hôm qua đã bị bố tôi đánh cho một trận, hôm nay lại nghe tin trường sắp xây phòng thí nghiệm."

Quân Tử còn đang mải suy nghĩ, Lâm Kiều vừa rời đi không lâu thì chạm mặt Ngô Hải Dương ở ngoài văn phòng.

"Cô giáo Lâm, tôi có thể nói chuyện riêng với cô một chút được không?" Thầy thực tập trẻ tuổi đứng ở hành lang, rõ ràng đã đợi cô từ trước.

Mấy ngày nay bận tìm người, Lâm Kiều không để ý đến anh ấy cho lắm, thật ra cảm giác có hơi phức tạp.

Nhưng vì anh ấy đã chủ động, cô vẫn gật đầu: "Anh thấy chỗ nào tiện? Đi cầu thang nhé?"

Chọn chỗ gần là để ý đến việc anh ấy đi lại khó khăn, Ngô Hải Dương cũng hiểu ý, "Được, tôi chỉ nói vài câu thôi."

Chuông báo vào lớp vang lên, hành lang và cầu thang đều im lặng. Ngô Hải Dương rất chân thành, trước hết cảm ơn Lâm Kiều vì đã giải quyết vụ học sinh trong lớp cười nhạo anh ấy: "Bây giờ không còn chuyện đó nữa, chắc cô đã nhắc nhở chúng rồi, làm phiền cô quá."

"Không phiền đâu, tôi cũng chỉ muốn tốt cho học sinh trong lớp thôi." Lâm Kiều đáp thẳng thắn.

Ngô Hải Dương ngừng lại một chút, rồi đột nhiên nói: "Cô cứ để Tề Hoài Văn trở lại lớp đi, chờ thầy Tề xuất viện, tôi sẽ chuyển sang trường khác."

Đây mới là mục đích của anh ấy? Lâm Kiều thật sự không ngờ.

"Ban đầu tôi học ngành vật lý, đến thực tập ở trường cũng chỉ vì muốn thay thế thầy Tề, đứng trên bục giảng mà thầy đã từng đứng."

Mặc dù thầy Tề đã được thăng chức hiệu phó từ lâu, Ngô Hải Dương vẫn quen gọi thầy là thầy Tề.

Thầy thực tập trẻ nhìn về phía lớp học nơi phát ra tiếng giảng bài, ánh mắt chất chứa hoài niệm và lòng biết ơn, "Mọi người có lẽ không biết, nhưng lúc trước tôi thực sự đã bỏ cuộc, xé hết sách vở để... dùng trong nhà vệ sinh. Chính thầy Tề đã chạy đến đưa cho tôi một bộ mới và khích lệ tôi đừng từ bỏ hy vọng."

Dù thầy Tề có thế nào đi nữa, trong mắt anh ấy, thầy chính là người đã thay đổi cuộc đời anh ấy.

Không có thầy Tề, anh áy chỉ là một kẻ bị người khác cười nhạo vì tật nguyền; không có thầy, anh ấy đã bỏ cuộc từ lâu, làm sao có thể tham dự kỳ thi đại học?

Nhưng mấy ngày qua ở trường, anh ấy cũng đã nghe về chuyện thầy Tề với con trai cãi nhau, mà phần lớn nguyên nhân có lẽ liên quan đến mình.

Dù bản thân anh ấy chẳng làm gì sai, nhưng thầy Tề thực sự đã dành nhiều tâm huyết và thời gian hơn cho anh ấy, không thể nói là hoàn toàn vô tội.

Thay vì để hai bố con căng thẳng như vậy, khiến thầy Tề khó xử, mà Tề Hoài Văn cũng không chịu đến trường, chi bằng anh ấy chủ động rời đi. Ngô Hải Dương dời ánh mắt, "Nghĩ kỹ lại, chắc là tôi đã suy nghĩ hẹp hòi quá, học sinh ở đâu cũng là học sinh, làm thầy ở đâu cũng là truyền đạt tri thức thôi."

Trong ánh mắt của thanh niên có sự thẳng thắn và cũng đầy nhẹ nhõm, "Để Tề Hoài Văn trở lại đi, cậu ấy cũng là học sinh, mà học sinh thì ai cũng nên có một tương lai tươi sáng."

******

Ở một nơi khác, trong quân doanh, cả buổi sáng Quý Đạc đều bận xử lý công việc tồn đọng. Lúc nhận điện thoại, anh vẫn đang xem tài liệu.

"Chú nhỏ?" Đầu dây bên kia ban đầu còn ngập ngừng thăm dò, nhưng rất nhanh chuyển thành giọng nói phấn khởi, "Chú cuối cùng cũng về rồi, cháu gọi mấy ngày nay mà không liên lạc được."

Quý Đạc rõ ràng không có thời gian nghe những lời vòng vo, "Có chuyện gì, nói đi."

"À là mấy hôm trước, cháu gọi điện cho chú mà thím nghe máy, suýt nữa thì cháu lỡ miệng nói chuyện làm ăn rồi, thím có về hỏi chú không?"

Quý Đạc dừng lật tài liệu lại, thật ra Lâm Kiều không có hỏi.

Quan trọng hơn là không chỉ chuyện này, Lâm Kiều dường như chẳng hỏi gì cả. Thằng cháu này đúng là chọc vào chỗ không nên, ban đầu anh bận rộn nên cũng quên mất.

Quý Đạc cau mày, càng không muốn nói chuyện, "Nếu không có gì khác thì chú cúp máy đây."

"Đừng mà chú! Chú nể tình lần này cháu đã lập công chuộc tội, đích thân giúp thím tìm người, tha thứ cho cháu đi mà!"

"Đích thân?" Tay Quý Đạc vốn đang định cúp máy chợt khựng lại.

"Đúng vậy." Nghe anh chưa cúp máy, Quý Trạch vội vàng tranh thủ kể công, "Ban đầu thím nói muốn tìm chú Tô Chính, cháu nghĩ trong tay mình có mấy nhân viên bán hàng, ngày nào cũng đi khắp nơi, chẳng lẽ lại không quen thuộc mấy chỗ tuyển lao động tạm thời bằng chú Tô? Thế là cháu muốn giúp thím tìm thử, không ngờ lại tìm được thật."

"Ở công trường?" Quý Đạc nhớ hôm qua Lâm Kiều có nhắc qua một lần.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.vip/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.

"Đúng vậy, ở công trường. Chú cứ yên tâm, cháu chăm sóc thím rất kỹ, sợ không an toàn nên cháu còn đích thân đưa đi. Trời nóng quá cháu còn mua cho thím một chai nước ngọt nữa."

Khi Quý Trạch nói qua điện thoại, không ngờ đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, làm anh ta hơi lúng túng. Đột nhiên, giọng nói vang lên: "Nước ngọt là gì?"

Câu hỏi đó làm Quý Trạch ngơ ngác: "Là cái thức uống đang thịnh hành trong vài năm trở lại đây đó, bán ở rạp chiếu phim hay các quầy hàng trên phố."

Nghe điện thoại im lặng thêm lần nữa, anh ta dè dặt hỏi: "Chú... chú chưa từng dẫn thím đi dạo phố, xem phim lần nào sao?"

Quả thực, Quý Đạc chưa từng.

Thực ra trước khi cưới, anh cũng đã hỏi Lâm Kiều có muốn đi đâu không, nhưng cô không tỏ vẻ hứng thú, nên anh cũng thôi không đề cập nữa. Nghĩ lại, đôi vợ chồng trẻ nào mà chưa từng xem phim chứ? Có lẽ từ lúc bắt đầu, Lâm Kiều đã chẳng kỳ vọng gì vào cuộc hôn nhân này.

Nhà anh thậm chí còn thay đổi đối tượng kết hôn, vậy dựa vào đâu mà mong cô có kỳ vọng gì vào cuộc hôn nhân này cơ chứ?

Quý Đạc đặt tài liệu xuống, day day ấn đường, "Cháu còn mua gì nữa không?"

"Hả?"

"Trừ nước ngọt ra, cháu còn mua gì khác không?"

"Không... cháu chỉ tiện tay mua thôi mà." Quý Trạch cảm thấy chủ đề này hơi nhạy cảm, liền vội chuyển sang chuyện của Tống Tĩnh.

Quý Đạc lắng nghe, mắt nhìn xuống tiếp tục lật xem tài liệu, "Cô ta đến tìm cháu rồi à?"

"Chưa."

"Vậy cô ta có gọi điện đến quân doanh tìm cháu không?"

"Cũng không." Quý Trạch đáp, đột nhiên nhận ra, "Đúng rồi, mẹ cháu muốn người ta theo dõi cháu, nhưng chưa chắc người ta đã đồng ý đâu."

Thằng nhóc này, hóa ra vẫn nghĩ Tống Tĩnh là do mẹ mình phái tới để theo dõi, Quý Đạc không nói gì thêm.

Nghe đầu dây bên kia lại im lặng, Quý Trạch nhanh chóng ngừng cuộc gọi một cách khéo léo, "Chú bận, cháu không làm phiền chú nữa."

Công việc của Quý Đạc kéo dài đến tận trưa.

Lão Chu trên đường tan làm, ghé qua văn phòng, còn đứng ở cửa nhìn vào, "Không về nhà ăn cơm à?"

"Sắp về rồi." Quý Đạc thu dọn mọi thứ nhanh chóng, cầm lấy chìa khóa trong ngăn kéo bàn làm việc.

Thấy vậy, lão Chu không vội đi. Không ngờ khi Quý Đạc quay lại khóa cửa, anh đột nhiên hỏi: "Anh đã bao giờ mua nước ngọt cho vợ chưa?"

"Rồi chứ." Lão Chu đáp, "Cái này vừa ra, tôi liền mua cho vợ. Cô ấy bảo chỉ là nước đường thôi, còn trách tôi lãng phí tiền."

Có thể nói, đó đúng là phong cách của vợ lão Chu, người từng chê thơ của anh ấy là thứ vớ vẩn, và bảo anh ấy cuốn xéo đi.

Quý Đạc cất chìa khóa, bước đi cùng lão Chu, "Anh không cảm thấy tiếc nuối khi vợ không hiểu mình à?"

"Làm sao mà không tiếc nuối? Khổ cho tôi, bao nhiêu tài năng mà không có ai hiểu." Lão Chu than dài, "Nhưng đã kết hôn rồi, chẳng lẽ không sống tiếp được sao? Với lại, vợ tôi tuy không lãng mạn nhưng rất giỏi lo việc nhà. Vợ chồng với nhau, cơ bản chỉ là như thế thôi."

Vợ chồng với nhau, chỉ là như thế thôi sao? Phần lớn mọi người đều nghĩ vậy à?

Quý Đạc nhíu mày, nghe lão Chu thắc mắc, "Sao tự nhiên cậu lại hỏi chuyện này? Vợ chồng cãi nhau à?"

"Không."

Có một số cấp dưới còn dám cãi nhau với cấp trên, nhưng Lâm Kiều chưa từng cãi nhau với anh. Trước đây, anh cũng nghĩ đó là điều bình thường.

Quý Đạc im lặng lên xe, Tiểu Phương cũng im lặng lái, dường như không có Lâm Kiều, bầu không khí trên xe lúc nào cũng tĩnh lặng đến mức lạnh lẽo. Khi đi ngang qua cửa hàng, Quý Đạc đột nhiên kêu dừng xe, tự mình xuống hỏi nhân viên bán hàng: "Có bán nước ngọt không?"

Khi về nhà buổi trưa, Lâm Kiều liền thấy thứ mới lạ bên cạnh sofa: hẳn là cả một thùng nước ngọt.

Cô hỏi người đàn ông đang rửa tay trong bếp, "Tiểu Trạch mang qua đây à?"

Động tác của Quý Đạc khựng lại ngay lúc đó, liếc nhìn cô, rồi mới vặn tắt vòi nước, "Sao lại nghĩ là nó mua?"

"Không phải cậu ấy mua à?" Lâm Kiều rõ ràng có chút ngạc nhiên.

Nếu là trước đây, Quý Đạc chưa chắc đã truy vấn, nhưng lần này anh hỏi lại: "Tại sao em lại nghĩ là Tiểu Trạch mua?"

Anh đã hỏi, Lâm Kiều cũng đành nói thật, "Anh không giống người quan tâm đến những thứ này."

Lần trước khi cô làm xà phòng lỏng, anh còn không biết là Yến Đô có bán hay không. Cô mua kem về để trong tủ lạnh, anh cũng chẳng bao giờ ăn.

Người đàn ông này hầu như chẳng có yêu cầu gì về ăn uống, trừ việc không ăn hải sản. Hằng ngày do thường xuyên ở quân doanh, anh sống khá đơn giản.

Vậy mà thùng nước ngọt này thật sự là do anh mua sao? Mặt trời mọc đằng Tây rồi à?

Lâm Kiều cảm thấy mới lạ, nhưng Quý Đạc lại im lặng lần nữa, treo khăn lên giá, rồi hỏi: "Uống không?"

"Uống chứ, mua rồi chẳng lẽ không uống?" Lâm Kiều lấy một chai ra, tìm khắp nơi cái mở nắp.

Tiếc là họ ít khi ăn cơm ở nhà, Quý Đạc cũng không có thói quen uống bia, nhà thật sự không có thứ đó.

"Đưa đây." Quý Đạc cầm đũa từ trong bếp ra.

Cơ bắp tay của anh nổi lên rõ rệt, khi dùng lực gân xanh hiện ra, hầu như chẳng cần tốn sức đã mở được chai nước ngọt.

"Đúng là quân đội không tập luyện uổng công." Lâm Kiều khen khi nhận lấy chai nước.

Quý Đạc vẫn giữ nguyên vẻ mặt, liếc nhìn cô, ném nắp chai vào thùng rác, rửa đũa qua loa rồi đặt lại vào ống đựng.

Lâm Kiều cầm nước ngọt chuẩn bị đến nhà ăn, không ngờ vừa bước ra đã gặp Lưu Thúy Anh đang đứng trước cửa, trông có vẻ lo lắng.

Vừa thấy cô, Lưu Thúy Anh lập tức tiến tới, lộ rõ vẻ buồn phiền, "Cô Lâm, Quân Tử nói nó không muốn học lớp 11 nữa, cô có biết không?"

Chuyện này Lâm Kiều đúng là biết, nhưng vì học sinh thổ lộ với cô, cô không thể tiết lộ với phụ huynh, nên chỉ hỏi: "Cậu ấy nói với anh chị là không muốn học nữa à?"

"Đúng vậy, tối qua nó vừa nói với bố nó, làm ông ấy tức giận đánh cho một trận."

Quân Tử này đúng là lì lợm, sáng nay ở trường vẫn nhảy nhót như không có chuyện gì, không nhìn ra là vừa bị đánh.

"Ban đầu trưa nay nó định về nhà, nhưng nói là trường sắp xây phòng thí nghiệm gì đó, còn liên quan đến cô. Tôi thấy nó vui lắm, liền bảo: "Vậy thì cố mà học hết lớp 11 đi." Kết quả là nó im lặng một lúc lâu, rồi vẫn bảo là muốn nhập ngũ trong năm nay."

Lưu Thúy Anh nói xong không khỏi thở dài, "Cô bảo xem, nó còn nhỏ mà đòi đi lính làm gì? Người ta đi là do đủ tuổi, nó còn chưa đủ. Bố nó nói bây giờ đi lính khó được đề bạt lắm, phải học trường quân sự, vậy mà nó lại không nghe lời."

Chuyện này Lâm Kiều không rõ, cô không ở trong quân đội, mà quê cô thì đa số người đi lính là để về sau có công việc ổn định.

Cô bất giác quay sang nhìn Quý Đạc, thấy anh gật đầu, "Không dễ thăng tiến như trước nữa rồi."

"Đúng vậy mà." Lưu Thúy Anh thấy vậy liền nhanh chóng tiếp lời, "Tôi cũng thật sự hết cách mới phải đến nhờ cô giúp đỡ, nếu có cơ hội thì giúp tôi khuyên nhủ Quân Tử nhé."

"Em sẽ thử xem sao." Lâm Kiều không hứa chắc chắn.

Lưu Thúy Anh cũng không ép buộc cô phải cam kết gì cả, "Thử là được rồi. Cô dẫu sao cũng có học vấn, không như tôi đây, không biết phải nói với nó thế nào." Nói rồi, Lưu Thúy Anh lại kéo Lâm Kiều trò chuyện thêm vài câu, sau đó vỗ trán, "Trời ạ, tôi quên mất, hai người đang định đi ăn cơm đúng không?"

"Vâng, bọn em đang định đi."

"Vậy hai người đi nhanh đi, tôi không giữ chân hai người nữa. Chắc ông nhà tôi cũng sắp ăn xong rồi, tôi phải về dọn bàn nữa."

Lưu Thúy Anh vội vã quay về nhà, để lại Lâm Kiều và Quý Đạc tiếp tục đi về phía nhà ăn, trong lòng cô cảm thấy chuyện này có chút nan giải.

Nan giải không phải ở chỗ khó từ chối Lưu Thúy Anh, mà là cô thực sự không hiểu nhiều về quân đội. Dù muốn khuyên, cô cũng không biết bắt đầu từ đâu.

"Trường em sắp xây phòng thí nghiệm à?" Quý Đạc nãy giờ vẫn ít nói, bất ngờ lên tiếng hỏi.

Lâm Kiều đang suy nghĩ, nghe vậy ngẩn ra một chút rồi gật đầu, "Ừ, sắp xây rồi, đây là đợt thí điểm đầu tiên của quốc gia."

Ban nãy cô gặp anh mà không hề nhắc đến chuyện này, như thể đó chỉ là một việc nhỏ nhặt không đáng để nói.

Nghĩ lại, từ khi cô bị phân công về dạy cấp hai cho đến khi chuyển sang dạy quân nhân, hình như cô không giống người khác, không vội vã chia sẻ những chuyện này về nhà...

Quý Đạc có chút muốn cau mày, nhưng từ khi quen Lâm Kiều, cô đã luôn như vậy. Tính cách này của cô không phải ngày một ngày hai mà hình thành.

Quý Đạc bất giác nghĩ đến gia đình cô, rồi càng muốn cau mày hơn. Thấy cô vẫn đang đăm chiêu, anh dứt khoát nói, "Hay là để anh đi nói chuyện với cậu ấy?"

"Anh đi nói?" Lâm Kiều ngẩn ra, nét mặt trở nên hơi kỳ lạ.

Phản ứng đó khiến Quý Đạc cảm thấy không vui, như thể cô không muốn anh can thiệp vào chuyện của mình vậy, ánh mắt anh không khỏi trở nên sắc lạnh, "Không được à?"

"Không phải." Lâm Kiều chủ yếu nghĩ đến lần nói chuyện trước của hai người, "Chỉ là anh có vẻ nghiêm nghị quá, em sợ anh sẽ làm Quân Tử sợ."

"Nếu chút áp lực này cũng không chịu nổi thì làm sao mà làm lính được?"

Lâm Kiều không thể phản bác, nên cô cũng không nói gì thêm, "Vậy khi nào anh rảnh, em sẽ bảo cậu ấy tới."

"Để vài hôm nữa, anh sẽ xem qua dữ liệu mấy năm gần đây." Quý Đạc không bao giờ làm việc khi chưa chuẩn bị kỹ lưỡng.

Chuyện của quân đội thì không ai hiểu rõ hơn anh. Có anh ra tay, Lâm Kiều cũng yên tâm hơn, thoải mái đi ăn cơm.

*****

Hiệu trưởng Tằng làm việc cẩn trọng nhưng không chậm trễ. Chưa đầy mấy ngày sau, trường đã bắt đầu chọn địa điểm xây phòng thí nghiệm mới.

Vào khoảng thập niên 80, số lượng học sinh trên toàn quốc đông nhất trong nhiều thập kỷ, trường học không còn nhiều phòng trống. Khoảng năm 1963-1964, sau ba năm khó khăn, người dân cuối cùng cũng có đủ ăn và bắt đầu sinh con ồ ạt.

Dù có phòng trống thì cũng không thích hợp để sửa thành phòng thí nghiệm. Sau khi nghiên cứu, nhà trường quyết định xây hẳn một tòa nhà hai tầng nhỏ để làm khu thí nghiệm trong tương lai.

Ngày người ta đến đo đạc, vẽ bản thiết kế trên khu đất trống cạnh tòa nhà dạy học, hiệu phó Tề cũng xuất viện.

Ông ấy mắc bệnh chủ yếu là do tâm lý. Tề Hoài Văn đã được tìm thấy, nên sức khỏe của ông ấy hồi phục nhanh chóng.

Việc Ngô Hải Dương sắp rời đi chắc cũng đã được thông báo với ông ấy. Ông ấy không nói gì nhiều, lặng lẽ bàn giao công việc cho người học sinh xuất sắc nhất của mình.

Nói cho cùng, hiệu phó Tề là một người bố thất bại, làm thầy cũng chưa chắc đã thành công. Nếu không, ông ấy đã không để con trai và học sinh rơi vào tình cảnh khó xử như vậy.

Tuy nhiên, học sinh lớp 11/4 không nghĩ nhiều như vậy. Họ chỉ thân với Tề Hoài Văn, chỉ cần cậu ấy trở lại học là vui rồi.

Trường học đang nhộn nhịp chuẩn bị xây dựng phòng thí nghiệm mới trước khi trời lạnh, còn Quý Đạc đã nhận được dữ liệu mà anh cần.

Nhưng anh vẫn chưa có thời gian giúp Lâm Kiều tìm gặp quân nhân kia thì Quý Đạc Trạch đã tới trước để tính sổ sách nửa tháng qua, "Cháu vừa đổi sang xưởng lớn hơn, mua thêm bốn bồn sản xuất, mỗi bồn chứa được hơn một nghìn cân, mà cái này đắt lắm, hơn hai trăm một cái, nên chi tiêu tháng này hơi nhiều."

Nói vậy, nhưng tiền Quý Trạch đưa qua vẫn dày cộp, nhiều hơn cả lương của người bình thường trong một, hai năm.

Xà phòng lỏng giờ đây nổi tiếng khắp vùng, bán rất chạy. Những người bán hàng của Quý Trạch chỉ cần gánh ra ngoài một lúc là hàng đã bị mua hết.

Nếu không phải xe đạp quá đắt, lại sợ nhân viên dưới tay không đáng tin, anh ta đã mua cho mỗi người một chiếc để họ có thể bán hàng ở những nơi xa hơn.

Khi thấy Quý Đạc đếm tiền và đối chiếu sổ sách, Quý Trạch nháy mắt, trên mặt lộ ra vẻ hả hê, "Còn một chuyện vui nữa, chắc chắn chú không đoán được đâu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play