Thanh âm Quý Đạc trầm thấp, lời lẽ ngắn gọn, chỉ khi không ở trên giường, anh mới mang theo một khí chất uy nghiêm tự nhiên.

Cuộc điện thoại do anh gọi, bí thư thôn không chút nghi ngờ, cũng chẳng nhớ giọng của anh, rất hợp tác nói, "Đồng chí cứ hỏi, tôi đã sớm nói họ phải báo án rồi, nhưng họ không nghe, khăng khăng nói rằng đứa trẻ đi tìm em gái nó."

Mặc dù có chút dấu hiệu của việc đẩy trách nhiệm, nhưng có một điều chắc chắn, Lâm Vĩ thực sự mất tích.

Quý Đạc liếc nhìn Lâm Kiều đang kề sát vào ống nghe, cô gái trẻ cau mày nhưng gương mặt vẫn rất điềm tĩnh, giống như lần đầu gặp mặt, càng gặp chuyện càng bình tĩnh.

Anh không khỏi hạ ống nghe xuống một chút, để cô nghe rõ hơn.

Thực ra bí thư thôn cũng không biết nhiều, chỉ nghe nói rằng Lâm Vĩ không về nhà từ ba ngày trước vào buổi tối, Lâm Thủ Nghĩa và vợ ông ta đã dùng đèn pin tìm khắp thôn mà không thấy. Ngày hôm sau, họ đi sang thôn khác tìm vài người bạn của Lâm Vĩ mà cũng không tìm được.

Không biết ai đó đã nói một câu, hai người lập tức nhớ đến Lâm Kiều, liền chạy ngay đến tìm Lưu Ngọc Lan.

"Tôi đoán là có chuyện gì đó, nếu không thì đứa trẻ này mất tích rồi, chẳng may xảy ra chuyện gì hoặc bị hại thì làm sao mà biết được?"

Mùa hè nước nhiều, thanh niên lại thích đi sông hồ hoặc đập chứa nước tắm rửa, nếu không có chuyện gì, ai lại nghĩ ngay đến chuyện đi tìm Lâm Kiều trước chứ?

Thấy không thể hỏi thêm gì nữa, Quý Đạc cúp điện thoại, "Cảm ơn sự hợp tác của ông."

Vợ của lữ trưởng Lương tuy đã tránh ra ngoài nhưng vẫn nghe được vài lời, thấy vậy liền thấp giọng hỏi, "Người chưa tìm thấy à?"

"Chưa." Quý Đạc lấy cái khăn đắp lại điện thoại, cảm ơn bà ấy.

Lâm Kiều cũng chân thành cảm ơn một câu, "Hôm nay thật sự làm phiền chị rồi, em và Quý Đạc còn có chuyện phải bàn, xin phép về trước."

"Việc của các cô cậu quan trọng hơn." Vợ của lữ trưởng Lương vội xua tay, "Chuyện nhỏ này có là gì đâu?"

Vừa ra khỏi cửa, Lâm Kiều lập tức nói với Quý Đạc về suy đoán của mình, "Em nghi ngờ anh họ có thể đã cãi nhau với gia đình, rồi bỏ nhà ra đi. Hồi nhỏ anh ấy cũng vậy, có chuyện gì không vừa ý là không nói, tức giận là bỏ đi, nhưng trước đây đều chỉ bỏ đi trong ngày rồi về."

Chỉ khi trong lòng xác định rằng người không gặp nạn, cô mới nghĩ đến chuyện người đã đi đâu, cho đến giờ vẫn chưa báo cảnh sát.

Nhưng vấn đề mấu chốt là Lâm Vĩ không hề đến tìm Lâm Kiều, lần này anh ta đã đi ba ngày, thực sự là mất tích rồi.

Quý Đạc không nói thừa một lời nào, "Em định làm gì?"

"Em muốn về quê xem sao." Lâm Kiều đã suy nghĩ về điều này, "Phải tìm được người, xác nhận an toàn rồi mới tính chuyện khác."

Lâm Kiều làm việc luôn có chủ kiến, Quý Đạc không bất ngờ, chỉ nhíu mày, "Mấy ngày tới anh không có thời gian."

Điều này khiến Lâm Kiều hơi bất ngờ, vì cô chỉ định tự về, không có ý định để anh đi cùng.

Lần trước không có cách nào khác, ngoài nhà họ Quý thì không ai có thể giúp cô lấy lại sổ hộ khẩu từ tay chú thím. Lần này là đi tìm người, còn chưa biết phải tìm bao lâu.

Có lẽ vì áp lực chuyện của Lâm Vĩ, nên sự bất ngờ này của cô tự nhiên bộc lộ ra mà không che giấu, bị ánh mắt của Quý Đạc dễ dàng bắt gặp, ánh nhìn của anh lập tức trở nên sắc bén.

Tuy nhiên, Quý Đạc cũng biết bây giờ việc gì quan trọng hơn, "Anh sẽ nhờ Tiểu Phương đưa em đi."

Giọng anh không phải đang hỏi, trong tình hình này Lâm Kiều cũng không thể khách sáo với anh, "Khi nào có thể đi? Em muốn về càng sớm càng tốt."

"Anh sẽ đi gọi điện ngay bây giờ." Quý Đạc lập tức quay lại nhà của lữ trưởng Lương.

Tiểu Phương đến rất nhanh, dù sao khoảng cách cũng không xa, nhưng nếu xuất phát bây giờ thì trời tối cũng chưa đến nơi, còn phải mất một đêm trên đường. Nhưng như vậy cũng nhanh hơn là đợi đến mai mới đi. Thời gian không chờ đợi ai nên Quý Đạc kiên quyết viết một lá thư giới thiệu cho hai người.

Từ khi cúp điện thoại, rồi Lâm Kiều quyết định về quê, đến khi chiếc xe Jeep khởi hành, tổng cộng chưa đầy nửa tiếng đồng hồ. Người đàn ông tựa vào cửa xe, cuối cùng đưa cho cô một tờ giấy, "Có chuyện gì thì gọi cho anh, nếu cần, anh cũng có thể nhờ cảnh sát bên đó giúp em một chút."

Trên tờ giấy là số điện thoại nhà vợ chồng lữ trưởng Lương, số điện thoại văn phòng của anh, và số của nhà cũ họ Quý.

Từ kiếp trước đến kiếp này, Lâm Kiều chưa từng dựa dẫm vào ai, nhưng vào khoảnh khắc này, cô lại cảm nhận được một sự an toàn và đáng tin từ người đàn ông ấy.

Cô cẩn thận nắm chặt tờ giấy trong tay, "Vậy em đi đây."

"Đi đường cẩn thận." Quý Đạc đóng cửa xe lại, sau đó dặn dò thêm vài câu với Tiểu Phương, rồi mới bước lùi lại.

Xe đi rồi nhưng anh vẫn đứng yên tại chỗ, không động đậy trong một lúc lâu.

"Sao thế? Lo cho Tiểu Lâm à?" Lữ trưởng Lương sau khi trở về cũng nghe chuyện, đứng trong sân nhìn ra, khuyên anh, "Tôi thấy cô vợ nhà cậu độc lập, quyết đoán, việc mà người khác không chắc chắn làm được, cô ấy chắc chắn sẽ làm được."

Nhưng Lâm Kiều quá độc lập, quá quyết đoán, gặp chuyện lớn như vậy mà lại không hề nghĩ đến việc dựa dẫm vào anh.

Trước đây cũng thế, thực ra đã có những dấu hiệu, nhưng đều là chuyện nhỏ, cô không biểu hiện ra nên anh cũng không để ý.

Quý Đạc không hiểu tại sao lúc mới gặp anh lại thích điểm này ở cô, còn bây giờ Lâm Kiều không thay đổi, nhưng anh lại cảm thấy không thoải mái.

"Chị dâu có thích dựa vào anh khi gặp chuyện không?" Anh quay đầu hỏi lữ trưởng Lương.

"Tất nhiên là có rồi." Lữ trưởng Lương nói, "Cô ấy gặp chuyện là rối ngay, việc gì lớn trong nhà cũng phải bàn với tôi."

Vừa dứt lời, vợ của ông liền xách con dao cạo ra, "Cái đầu của ông còn chưa cạo xong mà đã chạy ra ngoài rồi, mấy cái sợi tóc đó đẹp lắm chắc?"

"Bà có biết nói chuyện không? Đó là tóc à? Đầu của tôi gọi là bộ não thiên tài đấy!"

Lữ trưởng Lương giọng to, liền cãi nhau với vợ, nhưng nói thì nói, ông ấy vẫn quay về để bà cạo nốt cái đầu trọc của mình.

Quý Đạc trở về nhà, vẫn có thể nghe thấy tiếng cãi vã của cặp vợ chồng bên cạnh, sau đó là tiếng ông Lương la hét mắng con trai, dù lộn xộn nhưng rất sôi nổi, vui vẻ.

Nói mới nhớ, anh và Lâm Kiều hình như chưa từng cãi nhau, có chuyện gì thì nói chuyện đó, nói xong là thôi.

Trước đây anh không cảm thấy có gì không ổn, vì dù sao anh cưới Lâm Kiều cũng là vì trách nhiệm, chỉ cần chăm sóc cô tốt là được, hai người có thể sống hòa thuận với nhau cũng đỡ được không ít phiền phức cho anh.

Nhưng bây giờ sao lại thấy không đúng nữa?

Anh dựa vào ghế sofa châm một điếu thuốc, khói thuốc lan tỏa, nếp nhăn giữa đôi mày càng lúc càng sâu. Edit: FB Frenalis

Sáng hôm sau khi đến nghĩa trang, Tô Chính cũng lờ mờ cảm nhận được điều gì đó không ổn từ anh, "Cậu sao thế? Đêm qua không ngủ ngon à?"

Anh không trả lời, vào cúng bái xong đi ra, Tô Chính lại nói: "Cậu có việc thì đi trước đi, cả đoạn đường này cậu đã nhìn đồng hồ ba lần rồi."

Anh đã nhìn đồng hồ ba lần?

Ngay cả bản thân Quý Đạc cũng không để ý, vì bình thường anh là người tính tình rất điềm tĩnh, không bao giờ có hành động rõ ràng cho thấy trong lòng có chuyện như vậy.

Nhưng trước khi đến đây, mọi chuyện ở đơn vị đã được sắp xếp xong xuôi, hôm nay quan trọng nhất là đi viếng mộ Cố Thiếu Bình, còn có chuyện gì nữa chứ?

Là Lâm Kiều.

Có lúc nào đó anh chợt nghĩ, vào giờ này Lâm Kiều đáng lẽ đã đến nơi rồi...

*****

Lâm Kiều thực sự đã gần đến nơi, cô và Tiểu Phương qua đêm tại một nhà trọ quốc doanh, sáng sớm ăn xong rồi tiếp tục lên đường, đã có thể nhìn thấy cổng thôn Sa Hà.

"Không ngờ lần này lại là anh đưa tôi về, lát nữa còn phiền anh giúp tôi một chút." Lâm Kiều áy náy nói với Tiểu Phương.

Muốn giải quyết sự việc, cần phải nhanh chóng nắm quyền kiểm soát, tránh lãng phí thời gian với vợ chồng chú thím, Quý Đạc đã cử Tiểu Phương đi cùng cô, khi cần dùng người thì phải dùng.

Tiểu Phương cũng hiểu, ngượng ngùng cười cười, "Chị dâu nói gì vậy, mỗi lần ra ngoài thế này, đoàn trưởng Quý chưa bao giờ để tôi làm không công. Lúc nào cũng cho tiền và phiếu, xong việc còn cho tôi nghỉ phép, các tài xế khác đều ghen tị với tôi đấy."

Điều này Lâm Kiều quả thực không biết, nhưng cũng rất phù hợp với tính cách làm việc chu đáo của Quý Đạc.

Nhắc đến Quý Đạc, cô không khỏi nhớ đến tờ giấy anh đưa, như đang nhắc nhở cô rằng cứ yên tâm tiến về phía trước, phía sau đã có người lo cho cô.

Sắc mặt của Lâm Kiều nhanh chóng lạnh lùng trở lại, "Đến rồi, xuống xe thôi."

Nhà họ Lâm không có ai, cửa sân cũng đã khóa, đứng bên ngoài lắng nghe, im ắng chỉ nghe thấy tiếng gia cầm.

Trong thời buổi này nhà nào cũng nghèo, chẳng có gì đáng để ăn trộm, khóa cửa chỉ có tác dụng nhắc nhở mà thôi, vì tường bao cũng không cao lắm, khóa cửa còn không hiệu quả bằng nuôi một con chó. Lâm Kiều nhớ lại, liền lật tảng đá lớn trước cửa lên, quả nhiên tìm thấy chìa khóa bên dưới.

Cô vào trong đi một vòng quanh nhà, không có ai ở đây thật. Căn phòng nhỏ mà trước đây nguyên chủ từng ở với bà nội cũng bị Lâm Huệ chiếm mất rồi.

Lâm Kiều nhớ Lâm Huệ từng đã lẩm bẩm vài lần, rằng nguyên chủ có phòng riêng còn cô ta thì không, phải sống cùng anh trai Lâm Vĩ rất bất tiện. Nhưng Lâm Huệ và Lâm Vĩ là anh em ruột, còn nguyên chủ thì không, làm sao có thể đổi phòng với cô ta được. Hơn nữa, trước kia nguyên chủ sống cùng bà nội, khi bà qua đời, cô mới ở một mình. Cho nên mỗi khi nghe Lâm Huệ nói xong, nguyên chủ đều âm thầm khổ sở một hồi lâu.

Lâm Kiều bước ra ngoài, khóa lại cổng rồi đặt chìa khóa trở về chỗ cũ dưới tảng đá.

Cả nhà họ Lâm đều không có ở nhà, cô đành phải hỏi thăm hàng xóm. Cô bước sang nhà bên cạnh, gõ cửa nhà họ Quách, "Dì Quách, dì có ở nhà không ạ?"

Bà nội của nguyên chủ chân yếu, đi lại không tiện, nên từ khi nguyên chủ được mười hai, mười ba tuổi, đã đem những chiếc rổ và chiếu mà bà nội đan ra chợ nhỏ ở thị trấn bán.

Con gái nhà họ Quách - Quách Yến, lớn hơn nguyên chủ một tuổi, khỏe mạnh nhanh trí, thường xuyên lên núi hái quả dại rồi đựng trong xô sắt, bán mỗi cốc một xu ở thị trấn. Nhà họ Quách không lấy tiền của cô, sau khi bán xong, cô đều tự tích góp mua vài đôi giày hay tất mới, hoặc mua dây buộc tóc.

Vì hay cùng nhau ngồi bán ở chợ nhỏ, hai người trở nên thân thiết, thậm chí dì Quách còn đối xử với nguyên chủ thân thiện hơn so với những người khác.

Lần trước Lâm Kiều về nhà quá vội, không kịp gặp lại họ. Nhưng bây giờ có chuyện cần hỏi thăm, chắc chắn họ là sự lựa chọn tốt nhất.

Mẹ của Quách Yến đi ra theo tiếng gọi, vừa nhìn thấy Lâm Kiều, khuôn mặt ban đầu còn có chút tươi cười lập tức trùng xuống, "rầm" một tiếng đóng sầm cửa lại.

Nên biết rằng vào mùa hè trời nóng, ở quê hễ nhà có người là thường để cửa mở toang. Nhà họ Quách cũng thế, vậy mà thấy Lâm Kiều lại đóng cửa ngay, mặt mày bà ấy cũng không vui vẻ, nếu nói là không có chuyện gì xảy ra thì Lâm Kiều không đời nào tin.

"Cháu nghe nói anh Đại Vĩ mất tích nên về để giúp tìm người. Nếu dì Quách bận, cháu sẽ hỏi thăm chỗ khác."

Cô nói lớn hơn một chút, động tác chốt cửa bên trong có chút khựng lại, nhưng vẫn không mở cửa ra cũng không đáp lời.

Có vẻ ba tháng cô đi xa, ở nhà đã có chuyện gì xảy ra. Nếu không thì với một sự việc lớn như thế, họ không thể lạnh nhạt đến mức không nói một lời.

Tiểu Phương đi theo sau, thấy cảnh này thì dừng bước, sợ Lâm Kiều cảm thấy khó xử.

Nhưng Lâm Kiều bị từ chối như vậy mà sắc mặt không thay đổi, nhanh chóng chuyển mục tiêu, chuẩn bị đi hỏi thăm nhà khác.

Đúng lúc đó, vợ của Triệu Tam trong thôn đi ngang qua, nhìn thấy chiếc xe Jeep mà bà ấy đã gặp một lần trước, không nhịn được mà đứng bên xe ngắm nghía. Dù sao lần trước bà ấy cũng chỉ lo nhìn náo nhiệt, chưa kịp nhìn kỹ xe. Thấy Lâm Kiều, bà ấy liền kêu lên, "Ôi trời, cuối cùng cháu cũng về rồi! Chú thím của cháu lại đến nhà mẹ cháu đòi người đấy!"

Vừa nói, bà ấy vừa ngó nghiêng quanh xe, "Đại Vĩ thật sự đi Yến Đô tìm cháu sao?"

Lâm Kiều gọi một tiếng "Thím Triệu Tam" rồi chỉ hỏi: "Thím vừa nói chú thím cháu lại đến nhà mẹ cháu à?"

"Đúng vậy, Đại Vĩ mất tích mấy ngày nay rồi. Hai người họ sốt ruột lắm, lần này còn mang cả Lâm Huệ đi cùng."

"Cảm ơn thím đã nói cho cháu biết." Lâm Kiều gọi Tiểu Phương, rồi quay lại lên xe.

Nhìn chiếc xe Jeep dần đi xa, vợ Triệu Tam mới hiểu ra, "Thái độ của con bé không giống như là Đại Vĩ đã đi tìm nó. Chẳng lẽ thực sự mất tích rồi?"

Một đường xóc nảy, cuối cùng cũng đến thôn mà Lưu Ngọc Lan tái hôn, bên ngoài nhà đã có cảnh náo loạn.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.vip/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.

Tôn Tú Chi ngồi ngay trước cửa nhà họ Lưu vỗ đùi khóc lóc: "Chị thật vô tâm, vì không phải con ruột nên chị không lo lắng đúng không? Đại Vĩ nhà tôi từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ đi xa, nếu trên đường có chuyện gì, tôi sẽ đâm đầu vào nhà chị mà chết, cũng không để chị yên đâu!"

Lúc khóc lúc mắng, Lâm Thủ Nghĩa chỉ đứng bên cạnh nói, "Được rồi, chị dâu cũng là bác cả, làm sao có thể để Đại Vĩ mất tích được?"

Lâm Thủ Nghĩa xưa nay là người trọng sĩ diện, chuyện làm mất mặt ngoài đường thế này chắc chắn không phải việc ông ta làm. Nhưng câu nói này đã đẩy Lưu Ngọc Lan vào thế khó.

Nếu Lưu Ngọc Lan không nói gì, thì bị xem là vô tình vô nghĩa, là bác cả mà lại thờ ơ khi cháu trai gặp chuyện.

Lâm Huệ đứng bên cạnh thêm lời, "Có khi bà ta mong anh trai con gặp chuyện, để bà ta khỏi phải chịu thiệt, để anh con chịu thiệt trước."

"Đúng rồi, người là nhà tôi nuôi lớn, bây giờ chị sống tốt rồi, chị lại giành giật, sao không cho chúng tôi tìm con trai? Đại Vĩ đáng thương của mẹ, con tin lầm người rồi!"

Chồng sau của Lưu Ngọc Lan cũng nhiều anh em. Chính vì đông anh em nên khó kiếm vợ, họ mới tìm đến bà ấy là người đã qua một đời chồng.

Lần trước nhà họ Lâm đến tìm người chưa gây sự đến mức này. Nhưng lần này, họ chặn luôn cửa nhà, lập tức có người định ra tay.

Mấy người đàn ông từ già đến trẻ vây quanh, Tôn Tú Chi cũng có chút sợ, liền hét lớn: "Ai dám động vào tôi! Cháu rể tôi làm quan to ở Yến Đô đấy!"

Câu nói này khiến mấy người kia không nhịn được mà quay đầu nhìn Lưu Ngọc Lan. Thấy vậy, Tôn Tú Chi lập tức to tiếng hơn, "Không tin thì đi hỏi thử xem, cả thôn Sa Hà ai mà không biết cháu gái tôi được xe quân đội đón đi? Các người mà dám động vào tôi, tôi bảo cháu rể tôi bắt các người hết!"

"Cô! Cô thật vô liêm sỉ!" Lưu Ngọc Lan tức đến nỗi nói không nên lời.

Đúng lúc này, có ai đó ở bên ngoài lên tiếng, "Có xe tới kìa!"

Mọi người theo tiếng nhìn về phía cuối con đường đất, quả nhiên thấy một chiếc xe Jeep đang chạy tới, biển số xe còn rất đặc thù.

Có người bắt đầu thì thầm to nhỏ, có người chăm chú nhìn chiếc xe, không ai để ý đến nét mặt của vài người nhà họ Lâm thoáng cứng lại.

Những người đàn ông nhà họ Dương đang định ra tay, lập tức dừng lại, không chắc chắn liệu chiếc xe này có phải là cháu rể đến trợ giúp cho nhà họ Lâm hay không.

Chỉ vài giây sau, chiếc Jeep dừng lại, từ trên xe bước xuống một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi, mặc áo sơ mi lụa ngắn tay, quần tây, đeo đồng hồ trên cổ tay, chân mang đôi giày da. Đi theo sau cô là một tài xế, trông cả hai đều là người thành phố, chỉ có khuôn mặt cô gái là nghiêm túc.

"Tiểu Phương." Vừa xuống xe, Lâm Kiều chỉ vào Tôn Tú Chi, "Đưa bà ta đến đồn cảnh sát, nói bà ta tự ý vào nhà người khác gây rối trật tự."

Người nhà họ Dương đều ngớ ra, cả đám đông đứng xem cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, còn Tôn Tú Chi thì há hốc miệng không thể tin nổi. Không ai ngờ được rằng người đến thật, lại còn đi xe hơi, mà không chỉ đến để bắt người mà còn chính là muốn bắt người luôn miệng khoe rằng cháu rể bà ta làm quan lớn ở Yến Đô.

Thấy Tiểu Phương thực sự tiến tới, Tôn Tú Chi liền bật dậy ngay, động tác còn nhanh hơn lúc bà ta ngồi xuống. Lời của Lâm Kiều chỉ để răn đe, Tiểu Phương thấy thế cũng không có ý động thủ.

Nhưng việc họ không ra tay không có nghĩa là người nhà họ Dương không làm gì. Thấy Lâm Kiều không phải đến để giúp nhà họ Lâm, mấy gã đàn ông lập tức xông lên khống chế cả Tôn Tú Chi và Lâm Thủ Nghĩa. Họ bực tức nãy giờ, hiện tại lại thấy Tôn Tú Chi định tiếp tục la hét, liền không biết từ đâu lấy ra một miếng giẻ rách nhét vào miệng bà ta.

Miếng giẻ đó chắc chắn không sạch sẽ gì, đa phần để lau bùn trên giày, làm mặt Tôn Tú Chi lúc ấy tái mét, nôn ọe liên tục.

Lâm Kiều coi như không thấy, bước tới nắm lấy tay Lưu Ngọc Lan, "Mẹ, mẹ có sao không?"

"Mẹ không sao." Lưu Ngọc Lan vốn là người có lòng tốt, vừa thấy con gái lập tức hỏi: "Con thật sự không gặp Đại Vĩ sao?"

"Con về chính là vì chuyện này," Lâm Kiều nói, "Lúc con đi, con chưa từng cho anh ấy địa chỉ."

"Con không cho Đại Vĩ địa chỉ?" Lâm Thủ Nghĩa lúc này mặt mày mới biến sắc.

Lâm Huệ cũng ngạc nhiên: "Trước đây anh ấy giúp chị bỏ chạy, mà chị lại không cho địa chỉ sao?"

"Nếu tôi viết thư cho anh ấy, thư sẽ đến tay anh ấy hay đến tay hai người?"

Câu hỏi của Lâm Kiều khiến tất cả đều im bặt, đặc biệt là Tôn Tú Chi đang cố giãy giụa, sắc mặt bà ta lập tức tái nhợt, cả người mềm nhũn ra.

Thấy bà ta sắp ngất, mấy người đàn ông nhà họ Dương vội vã thả bà ta xuống.

Tôn Tú Chi ngã xuống đất, không quan tâm điều gì nữa, việc đầu tiên bà ta làm là tháo miếng giẻ ra khỏi miệng, sau đó quay sang Lâm Kiều xác nhận, "Cháu thật sự không cho Đại Vĩ địa chỉ sao?"

"Chưa từng cho," Lâm Kiều khẳng định chắc chắn, "Lần này cháu về cũng là để tìm người."

"Xong rồi, xong rồi... Đã bốn ngày rồi, nếu Đại Vĩ xảy ra chuyện gì..." Tôn Tú Chi lẩm bẩm, cuối cùng bà ta cũng nhớ ra việc khóc lóc.

Lâm Thủ Nghĩa cũng mặt mày tái mét, giáng một cái tát lên mặt Lâm Huệ, "Mày chẳng phải nói rằng anh mày với Lâm Kiều thân thiết, chắc chắn đã đến Yến Đô tìm nó rồi sao?"

Mặt Lâm Huệ lập tức sưng vù, "Con chỉ là nghĩ kế giúp mọi người thôi, người có phải con đuổi đi đâu."

Đến nước này mà còn định đổ lỗi, nếu Lâm Kiều là Lâm Vĩ, nhìn vào gia đình này cũng chẳng muốn quay về nữa.

Cô không muốn phí thời gian với họ, liền lên tiếng cắt ngang, "Giờ có thể nói cho tôi biết vì sao Đại Vĩ bỏ đi không?"

Lâm Huệ giận dữ nhưng rõ ràng cô ta không biết gì nhiều. Lâm Thủ Nghĩa ngập ngừng, sau đó quay sang trừng mắt nhìn Tôn Tú Chi, "Chẳng phải là tại bà sao!"

"Giờ nhắc lại chuyện này có ích gì không?" Liên quan đến đứa con trai duy nhất, Tôn Tú Chi vẫn tỉnh táo hơn chồng, lau nước mắt mới nói, "Mấy hôm trước Đại Vĩ quen một cô gái, bị chú thím bắt gặp đang ôm ấp ở ruộng ngô. Chú thím không đồng ý, tức giận quá nên..."

"Rồi hai người đánh Đại Vĩ sao?" Lưu Ngọc Lan cảm thấy việc này không đáng để đánh con.

Tôn Tú Chi ngập ngừng, "Không, tôi tát cô gái đó hai cái."

Lưu Ngọc Lan: "..."

Lâm Kiều: "..."

Đám đông đang đứng ngoài xem: "..."

Con trai chỉ mới quen bạn gái, đâu phải chuyện gì xấu, mà bà ta lại thẳng tay đánh người ta.

Khi nói ra điều này, chính Tôn Tú Chi cũng hơi ngại ngùng, "Thím thấy cô gái đó quyến rũ anh cháu, tức giận nên mới vậy. Mà cũng không phải hai cái, lần thứ hai Đại Vĩ chắn giùm. Ai ngờ cái đứa bất hiếu đó về nhà liền cãi nhau với chúng tôi, đến giờ mấy ngày rồi không thấy quay lại."

Bà ta lau nước mắt, Lâm Kiều cũng không muốn nói thêm gì, "Bạn gái của anh cháu có phải là Yến Tử không?"

"Sao chị biết?" Rõ ràng chuyện này ngay cả Lâm Huệ cũng không biết, "Chẳng lẽ trước đây anh tôi đã nói cho chị, mà chị cố tình không nói cho ba mẹ tôi à?"

Trước khi nguyên chủ xảy ra chuyện, căn bản là không hề biết gì về việc này. Có lẽ lúc đó cô ấy còn quá nhỏ để nhận ra, hoặc không để ý đến.

Lâm Kiều thậm chí không buồn nhìn Lâm Huệ, "Vừa nãy cháu đến nhà dì Quách để hỏi thăm, nhưng dì ấy không trả lời cháu."

"Lý Bảo Đệ này, chẳng phải chỉ là tát con gái bà ta hai cái thôi sao!" Tôn Tú Chi tức giận chửi mắng, mắng xong bà ta lại hoang mang lo sợ, "Thế giờ phải làm sao?"

Chỉ là tát con gái người ta hai cái?

Nếu Lâm Kiều là mẹ của Yến Tử, việc bà ấy chỉ tỏ thái độ lạnh nhạt với cô cũng đã là nhẹ nhàng rồi, chắc hẳn bà ấy đã sớm đến nhà họ Lâm đòi lại công bằng. Có lẽ cũng vì sự việc này mà Lâm Vĩ biến mất, gia đình Yến Tử chưa kịp lên tiếng, hoặc hiểu rằng giờ có nói gì cũng vô ích.

Lâm Kiều nhìn Lâm Thủ Nghĩa, "Phải báo cảnh sát, chuyện này không nhỏ đâu."

Không ai ngờ rằng Lâm Vĩ không đến tìm Lâm Kiều, mà thực sự đã mất tích. Mấy ngày nay họ cứ đến nhà Lưu Ngọc Lan làm loạn, không chỉ chẳng tìm ra kết quả, mà còn lãng phí thời gian quý giá nhất.

Khuôn mặt Lâm Thủ Nghĩa cứng đơ gật đầu, để tiết kiệm thời gian, Lâm Kiều mở cửa xe, "Lên xe đi, cháu đưa mọi người đến đồn cảnh sát."

Chồng sau của Lưu Ngọc Lan là một người nông dân hiền lành, tuy ngoại hình không nổi bật nhưng rất chăm chỉ và đáng tin. Ban đầu khi mới cưới Lưu Ngọc Lan, ông ấy không mấy vui vẻ vì bà là người đã qua một đời chồng, lại còn lớn hơn ông hai tuổi, nhưng về sau thấy bà hiền lành, còn sinh cho ông ba đứa con nên cũng dần chấp nhận.

Thấy Lâm Kiều sắp đi, ông ấy rõ ràng hơi lo lắng, liền nói với Lưu Ngọc Lan, "Bà nếu thấy không yên tâm, thì đi cùng họ một chuyến đi."

Lưu Ngọc Lan nhìn sang Lâm Kiều, cô gật đầu, "Mẹ lên xe đi."

Lâm Huệ liền không bằng lòng, nhìn trong xe đã có Lâm Thủ Nghĩa và Tôn Tú Chi, "Nếu bà ấy đi, còn tôi thì sao?"

Thực ra xe Jeep khá rộng, thời này không có nhiều người béo, nên dù có thêm bốn người nữa ngồi ở hàng ghế sau thì vẫn ổn. Nhưng vừa nghe Lâm Huệ nói vậy, Lưu Ngọc Lan liền do dự, Lâm Kiều bèn đưa mẹ lên xe, "Sáng nay cô đến bằng gì thì về bằng thứ đó."

Cô đóng cửa xe lại, sau đó nhanh chóng ngồi vào ghế phụ lái, "Đi thôi." Để lại Lâm Huệ tức giận đứng đó một mình.

Lâm Thủ Nghĩa và Tôn Tú Chi vẫn còn lo cho con trai nên cũng không bận tâm đến cô ta. Khi đến thị trấn, họ lập tức vào đồn cảnh sát trình báo.

Nghe nói người đã mất tích ba, bốn ngày rồi, cảnh sát nhận báo án liền cau mày, "Mất tích 24 giờ là đã có thể báo án rồi. Sao giờ mới tới? Thời gian vàng để tìm người là 72 giờ đầu tiên đã trôi qua rồi."

Sắc mặt Tôn Tú Chi vốn đã trắng bệch, nghe thấy vậy đôi chân bà ta gần như không đứng vững, suýt nữa ngã khuỵu xuống đất, "Thế, thế có còn tìm được không?"

"Thử xem sao." Cảnh sát gọi thêm một người nữa, cả hai lái chiếc xe ba bánh có thùng phía sau có thể chở ba người, cùng nhau đến thôn Sa Hà để điều tra tình hình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play