"Anh bảo mẹ muốn chúng ta về nhà tối nay luôn sao?"

Lâm Kiều vừa tan làm trưa nay, vừa bước vào cửa đã nhận được tin này, không khỏi có chút ngạc nhiên.

Quý Đạc cũng không ngờ, bởi Từ Lệ vốn không phải là người nóng nảy, cũng không thích kiểm soát. Trước đây, có khi cả mười ngày nửa tháng anh không về nhà, bà cũng không hối thúc. Lần này biết rõ chủ nhật họ sẽ về, nhưng lại gọi họ về vào tối thứ bảy, dường như không thể đợi thêm một đêm.

"Sáng nay mẹ gọi cho tôi, nói vậy đấy."

Anh đưa đồ trong tay cho Lâm Kiều, cánh tay lộ ra dưới tay áo sơ mi ngắn mùa hè, rắn chắc với những đường gân nổi rõ, trông rất khỏe khoắn.

Lâm Kiều nhận xấp tiền giấy bọc trong giấy da bò, "Anh cũng nhận lương rồi à?"

"Ừ." Quý Đạc không để ý lắm chuyện lương bổng, chỉ hỏi cô: "Tối nay em có bận gì không?"

"Tôi không có việc gì cả, về nhà tối nay cũng được."

Nghe cô nói thế, Quý Đạc không hỏi gì thêm. Ngược lại, Lâm Kiều cũng lôi từ trong túi xách ra một xấp tiền giấy, "Tôi cũng vừa nhận lương, để mua chút quà cho bố mẹ."

So với xấp tiền của Quý Đạc, số tiền của cô thực sự ít ỏi, chưa đến ba mươi đồng. Dù sao, Lâm Kiều cũng mới đi làm chưa đầy một tháng.

Nhưng dù ít, đó cũng là số tiền đầu tiên cô kiếm được ở thế giới này, phải để cho bố mẹ chồng vui lây một chút.

Lâm Kiều chỉ giữ lại một ít để tiêu vặt, số còn lại mua hết thành quà. Cây chuỳ nhỏ bằng gỗ để ông cụ gõ lưng, vài cuốn sách mới từ nhà sách Tân Hoa mà trong nhà chưa có... Thậm chí cả dì Trương cũng được cô mua tặng vài gói thuốc nhỏ, nói là để ngâm chân.

Mấy món quà đặt đầy cả bàn trà trong phòng khách nhà cũ. Từ Lệ tất nhiên rất vui, ông cụ Quý tuy không nói gì, nhưng khóe mắt cũng lộ ra nét cười.

Chỉ có Quý Đạc ngồi một bên, chân dài duỗi ra trông như người ngoài cuộc.

Từ Lệ vui xong, thấy con trai ngồi đó bèn thì thầm nhắc anh: "Sao thế? Quà của Kiều Kiều không hợp ý con à?"

Bà mới phát hiện con trai mình khó chiều như vậy, "Thôi nào, có quà là tốt rồi. Lúc nào con cũng mặt mày nghiêm nghị, ai mà biết con thích gì?"

Quý Đạc không phải không vui, nhưng bị mẹ nói vậy, anh liền nhìn Từ Lệ một cái, "Cô ấy không tặng con."

Từ Lệ chẳng biết nói gì, "Hai đứa cãi nhau à? Hay là con chọc Kiều Kiều giận?"

"Không có."

Kết hôn được một tháng, Lâm Kiều chưa từng to tiếng với Quý Đạc. Không giống như nhà lữ trưởng Lương bên cạnh, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng cãi vã.

Nhưng Lâm Kiều mua quà mà lại quên phần của anh.

Thật ra Lâm Kiều không quên, chỉ là cô mua quà để hiếu kính với bậc trưởng bối, còn Quý Đạc trong mắt cô là đối tác, không liên quan gì đến chuyện này.

Hứa Lệ thì lại nghĩ đến chuyện khác, "Con nhận lương rồi, có mua gì cho Kiều Kiều không?"

Quý Đạc hơi khựng lại, bà lập tức hừ một tiếng với con trai, "Giống hệt bố con. Con không mua gì cho Kiều Kiều, sao lại đòi Kiều Kiều mua cho con?"

Lâm Kiều lúc này vừa chia quà xong, cũng ngồi xuống ghế sofa vì mệt, vô thức xoa lưng.

Từ Lệ lập tức không để ý đến con trai nữa, "Xem này, mải vui quá quên cả giờ giấc, chắc Kiều Kiều đói rồi nhỉ?"

Không đợi bà gọi, dì Trương cũng nhanh chóng dọn dẹp mấy gói thuốc, "Tôi đi dọn cơm ngay đây."

Từ Lệ lại quay sang nói với con trai: "Còn con nữa, muộn thế này mà không nhắc nhở mẹ chút à? Là vợ con đói chứ có phải con đâu mà con lo?"

Bà đích thân kéo Lâm Kiều vào phòng ăn, còn đích thân múc cho cô một bát canh: "Canh gà ác mới hầm đấy, dì Trương hầm hơn năm tiếng đồng hồ rồi, con uống chút để lót dạ đi."

Lần này bà không chỉ gọi Lâm Kiều về trước ngày mà còn cứ xoay quanh cô, nếu Quý Đạc không nhận ra điều gì đó bất thường thì mấy năm qua quả thật đã sống uổng phí rồi. Anh khẽ nhướng mày, nhưng bên kia Từ Lệ đã tự nhận thấy hành động của mình có phần lộ liễu, bèn nói: "Mẹ nhận được quà của Kiều Kiều nên vui thôi. Hơn nữa, Kiều Kiều của chúng ta còn nhỏ, cần bồi bổ nhiều hơn. Con nhìn gương mặt nhỏ gầy của con bé mà xem, đi làm vất vả đến nỗi gầy cả đi rồi."

Khuôn mặt Lâm Kiều nằm giữa kiểu mặt trái xoan và mặt quả dưa, dù không gầy thì cằm cũng nhọn. Quý Đạc thì lại thấy dạo gần đây cô ăn uống khá hơn, đôi khi ôm cô trong chăn còn thấy có da có thịt hơn trước.

Nhưng câu "còn nhỏ" của mẹ anh khiến lời định nói của Quý Đạc bị chặn lại nơi đầu môi.

Anh rất nghi ngờ liệu mẹ mình có biết điều gì hay không, nhưng chưa kịp hỏi kỹ thì ngoài cổng đã vang lên tiếng động, Quý Quân và Diệp Mẫn Thục đã đến.

Thấy Quý Đạc và Lâm Kiều cũng ở đó, cặp vợ chồng rõ ràng hơi bất ngờ: "Chú hai cũng ở đây à?"

Dù Quý Đạc và Lâm Kiều đã kết hôn, nhưng giữa họ vẫn xảy ra không ít chuyện, ít nhất là mỗi lần nhìn thấy em trai, Quý Quân luôn cảm thấy có phần áy náy. Giờ đây ông ta và Diệp Mẫn Thục đã hòa thuận trở lại, khi gặp Quý Đạc, ngoài sự áy náy, ông ta còn cảm thấy có chút xấu hổ.

Diệp Mẫn Thục cũng không muốn gặp Lâm Kiều, một phần vì ngượng ngùng, một phần vì thật sự không muốn tiếp xúc với cô em dâu này.

Biết hai người họ thường về nhà cũ vào chủ nhật, Quý Quân và Diệp Mẫn Thục chọn về từ thứ hai đến thứ bảy để tránh gặp mặt. Không ngờ sau một tháng, họ vẫn chạm mặt nhau.

Lần trước nghe Lâm Kiều nhắc đến Lâm Vĩ, tâm trạng của Quý Đạc đã bình ổn hơn nhiều, anh điềm tĩnh chào hỏi hai người.

Hai anh em đã sống với nhau hơn hai mươi năm, tính cách của Quý Quân anh không lạ gì. Anh cả mềm lòng cũng dễ bị ảnh hưởng bởi người khác. Trước đây vì mẹ mà anh cả có thể mềm lòng với anh, bây giờ tất nhiên anh cả cũng có thể mềm lòng với Diệp Mẫn Thục. Hai người đã có gia đình riêng, đâu còn như khi còn nhỏ nữa.

Quý Đạc không tỏ thái độ gì, Lâm Kiều thì càng không có lý do gì để thể hiện. Dù sao mọi người đều biết rõ Diệp Mẫn Thục không thích cô, cô chỉ cần tránh xa là được. Nếu đối phương không tự tìm đến cô, Lâm Kiều cũng chẳng muốn dây dưa với người ta.

Chính thái độ thờ ơ này làm Diệp Mẫn Thục khó chịu. Bà ta luôn coi Lâm Kiều là cô gái quê mùa không biết lễ nghĩa. Hơn nữa, cả bàn ăn đông người như thế, chỉ có Lâm Kiều được ăn riêng một phần. Dù ngoài miệng Từ Lệ nói đối xử công bằng với hai con trai, nhưng khi thấy vợ chồng Quý Quân bước vào, bà chỉ gọi người dọn thêm hai đôi đũa.

Ông cụ thấy Diệp Mẫn Thục nhìn Lâm Kiều chằm chằm, nụ cười trên mặt vốn đã giảm đi mấy phần nay lại càng nhạt hơn: "Hai đứa hôm nay có việc gì mà lại về?"

"Bố nói thế oan cho chúng con quá, nhìn thấy bố với mẹ thì lúc nào chúng con cũng có thời gian." Diệp Mẫn Thục lập tức chuyển ánh mắt khỏi Lâm Kiều, mỉm cười vừa phải, "Nhưng lần này về, chúng con còn có tin vui muốn báo với bố mẹ. Quý Quân vừa được thăng chức đấy ạ."

"Thăng chức à? Ông già này đúng là hơi bất ngờ thật."

"Đúng vậy, thông báo mới được đưa ra, nên chúng con đến để báo tin vui cho bố mẹ." Nụ cười của Diệp Mẫn Thục không che giấu được niềm vui.

Quý Quân thì có phần ngại ngùng: "Chỉ thăng nửa cấp thôi, làm sao mà so được với chú hai."

"Dù sao cũng là chuyện tốt." Từ Lệ vội vàng gọi dì Trương: "Xem nhà còn thức ăn gì, nấu thêm vài món nữa."

Quý Quân năng lực trung bình, đã gần tám năm không thăng chức, lần này được thăng nửa cấp cũng là tin vui với ông ta. Ông cụ Quý gật đầu hài lòng.

Quý Quân vẫn luôn dõi theo phản ứng của bố, thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm, nụ cười trên mặt cuối cùng cũng lộ ra Diệp Mẫn Thục thì không có nhiều e ngại như ông ta, còn liếc Lâm Kiều một cái, "Cũng nhờ bố mẹ dạy dỗ tốt, nhà con Quý Quân không giỏi xuất sắc nhưng làm việc luôn cẩn thận, chắc chắn."

Câu này là cố tình khoe với Lâm Kiều, hay là ngầm ám chỉ rằng Quý Đạc xuất sắc nhưng không cẩn thận?

Ông cụ nhận ra ngay con dâu cả này đúng là không thể để lộ ra chút niềm vui nào cho nó được, ba ngày không nghiêm túc nhắc nhở, nó đã kiêu căng không biết trời đất gì nữa. "Tôi nhớ mấy năm trước, con trai út nhà họ Vu cũng vừa thăng chức này thì phải?"

Nụ cười trên mặt Diệp Mẫn Thục lập tức đông cứng, không nói được gì.

Con trai út nhà họ Vu thăng chức này mấy năm trước, nghe đâu sắp được thăng nữa, mà cậu ta còn trẻ hơn Quý Quân đến tận sáu tuổi.

Quý Quân cũng hiểu rõ, nụ cười vừa nở đã nhanh chóng chuyển thành vẻ xấu hổ.

Không khí trên bàn ăn bỗng chốc trở nên gượng gạo. Lâm Kiều vẫn không nói gì, uống xong bát canh rồi lặng lẽ đứng lên, định mang bát vào bếp.

Không ngờ Từ Lệ vẫn để ý: "Con cứ để đó, lát mẹ dọn."

"Không sao, chỉ có một cái bát thôi ạ." Lâm Kiều vẫn tự mình mang vào. Khi quay trở lại, cô vô thức xoa lưng một chút.

Edit: FB Frenalis

Cô cảm thấy dường như kỳ kinh nguyệt sắp đến, không thì sao lưng lại cứ âm ỉ khó chịu như vậy, vừa nặng vừa đau.

Từ Lệ nhìn thấy, mắt bà liền cười cong lên: "Kiều Kiều, con còn muốn ăn gì không? Mai mẹ bảo Tiểu Trương nấu cho con." Nói rồi bà còn liếc mắt ra hiệu với ông cụ.

Ông cụ cũng nhẹ nhàng hơn khi nói chuyện với Lâm Kiều: "Con đi làm vất vả, đâu có thời gian mà tự nấu nướng được, muốn ăn gì cứ về nhà bảo mẹ."

Ai đi làm mà không vất vả?

Bà đây tan làm xong còn phải nấu cơm cho Quý Quân, chăm sóc anh ấy từng li từng tí đây.

Huống hồ, một cô gái quê như Lâm Kiều thì làm được công việc gì?

Diệp Mẫn Thục trong lòng khinh thường, nhưng cũng vui vì Lâm Kiều đã giúp chuyển hướng sự chú ý của mọi người. Đợi không khí trên bàn ăn dịu lại, bà ta mới giả vờ như vô tình nhắc: "Nói mới nhớ, Tiểu Trạch cũng lên chức được vài năm rồi, không biết năm nay có cơ hội thăng tiến không nhỉ."

Không ai đáp lời, ông cụ thậm chí còn không thèm liếc nhìn bà ta.

Quý Quân cũng không ngờ bà ta lại nói ra điều đó, vội kéo áo bà ta dưới gầm bàn, đồng thời cố gắng đổi chủ đề: "Bố vừa nói Tiểu Kiều tìm được việc làm rồi phải không ạ?"

Ông cụ chỉ lướt nhìn ông ta một cái, không nói gì.

Người ít nói nhất là Quý Đạc bỗng lên tiếng: "Cô ấy tìm được việc rồi, dạy cấp ba ở trường quân đội."

"Dạy cấp ba sao?" Quý Quân tỏ ra ngạc nhiên, "Không ngờ Tiểu Kiều còn trẻ thế mà đã dạy cấp ba rồi."

Ông ta thực sự bất ngờ, vì suốt ngày nghe Diệp Mẫn Thục gọi Lâm Kiều là "cô gái quê mùa", ông ta cũng nghĩ Lâm Kiều chẳng có bao nhiêu học vấn.

Còn Diệp Mẫn Thục thì không để ý, chỉ chăm chăm vào chuyện mình vừa nhắc tới. Đáng tiếc là suốt bữa ăn, ông cụ chẳng cho bà ta cơ hội để nói thêm gì. Quý Quân cũng rõ ràng không muốn bà ta nhắc lại chuyện đó, nên sau bữa ăn vội kéo bà ta cáo từ: "Trễ rồi, chúng con về đây. Hôm khác sẽ đến thăm bố mẹ."

Ông cụ không giữ hai vợ chồng ở lại. Kể từ khi có lời đồn đại kia, Từ Lệ càng lạnh nhạt với Diệp Mẫn Thục, nên bà cũng chẳng có ý định nói thêm gì.

Quý Đạc và Lâm Kiều đều về nhà sau khi tan ca, thời gian đã khá muộn, nên vừa dọn dẹp xong, Từ Lệ liền giục họ về phòng nghỉ ngơi.

Trước khi đi, bà gọi riêng Quý Đạc lại: "Mẹ thấy Tiểu Kiều có vẻ mệt mỏi lắm, con chú ý một chút, đừng hành hạ con bé quá."

Lúc đầu Quý Đạc chưa hiểu ra mẹ nói chuyện "hành hạ" là ý gì, cho đến khi Từ Lệ hạ giọng thì thầm: "Mẹ nói chuyện kia đó. Con nhớ đừng quá sức với con bé, Tiểu Kiều còn trẻ lắm, chịu không nổi đâu."

Thì ra là chuyện đó. Không lạ gì khi mẹ cứ nhấn mạnh rằng Lâm Kiều còn trẻ...

Quý Đạc chỉ biết lắc đầu, ngao ngán trước việc mẹ can thiệp quá nhiều vào chuyện của hai vợ chồng, nhưng anh vẫn gật đầu, "Con biết rồi."

Sau khi con trai rời đi, ông cụ không nhịn được mà lên tiếng với Từ Lệ: "Nếu lỡ không phải thì sao? Mới kết hôn mà đã có thai rồi, đâu nhanh vậy?"

"Nếu đúng thì sao? Ông không thấy Tiểu Kiều hay xoa lưng à? Lúc tôi mang thai đứa thứ hai, lưng tôi cũng đau như vậy."

Thấy ông cụ định nói thêm gì, bà liền cười: "Tôi biết ông lo lắng rằng lỡ không phải thì tôi mừng hụt, nhưng tôi cũng đâu ngốc. Nếu tôi chắc chắn, đã chẳng vòng vo với tụi nó làm gì."

Bà cầm cuốn sách Lâm Kiều tặng, vuốt ve bìa sách: "Cho dù không phải, nhưng với tấm lòng hiếu thảo này của Tiểu Kiều, tôi cũng sẵn lòng quan tâm con bé nhiều hơn. Hơn nữa, tôi đâu có nói sai, nó còn trẻ lắm. Nếu có được một đứa cháu gái, tuổi con bé cũng chỉ ngang bằng tuổi cháu gái tôi thôi."

Đứa con đầu của Từ Lệ là con gái. Nếu đứa trẻ đó còn sống và kết hôn sớm, thì cháu gái của bà thật sự có thể trạc tuổi Lâm Kiều. Chính vì mất đi đứa con gái đó, bà luôn xem Quý Nghiên như con ruột của mình. Khi bố Quý Nghiên mất sớm, cô ấy theo mẹ tái giá. Nhưng chẳng bao lâu sau, mẹ Quý Nghiên cũng qua đời, để cô ấy một thân một mình sống với bố dượng. Không chút do dự, bà và ông cụ Quý đón Quý Nghiên về nuôi dưỡng như con đẻ.

Đây cũng là điều khiến ông cụ cảm thấy mắc nợ bà suốt đời. Nghe bà nhắc lại chuyện cũ, ông im lặng hồi lâu.

Nhưng Từ Lệ không định gợi lại chuyện đau lòng. "Nếu đúng như tôi nghĩ, thì vào mùa xuân năm sau, Tiểu Kiều sẽ phải ở cữ. Tôi không biết nó có muốn giữ đứa bé không, vì nó còn định thi đại học. Hay là tôi thử nói chuyện với nó, bảo nó cứ đi học bình thường, còn con cái tôi sẽ chăm sóc, như vậy sẽ không bị lỡ việc gì?"

Bà vừa nói là không quá kỳ vọng, nhưng trong lòng đã lên kế hoạch cho mọi thứ, thậm chí nghĩ đến chuyện ai sẽ chăm sóc đứa bé.

Nghĩ ngợi một hồi, bà không khỏi trách móc con trai, "Thằng hai cũng thật là, sao nhanh quá vậy? Tôi còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần."

Ông cụ ngồi bên cạnh hừ một tiếng, "Tôi thấy khi nói nó nhanh quá, bà cũng vui lắm mà."

Từ Lệ cười không phủ nhận. Ông cụ cũng không nhắc đến chuyện của con cả nữa, vì những lùm xùm gần đây của con dâu cả vẫn chưa lắng xuống.

Quý Quân cũng thấy khó tin. Vừa về đến nhà, ông ta không nhịn được hỏi: "Lần trước em gây ra chuyện lớn như vậy, bố còn chưa hết giận, sao em lại dám nhắc đến chuyện của Tiểu Trạch?"

"Em thấy họ sống tốt quá mà. Vừa kết hôn đã có con rồi." Diệp Mẫn Thục nhếch mép cười.

Thấy Quý Quân không hiểu, bà ta tiếp lời: "Chẳng phải sao? Vừa thấy Tiểu Kiều xoa lưng, mẹ đã cuống lên. Anh có thấy mẹ đã bao giờ múc canh gà ác cho em chưa?"

"Thế thì có liên quan gì đến em? Chuyện của họ tốt đẹp, không có nghĩa là chuyện của em không sai."

Diệp Mẫn Thục định nói gì, nhưng nhớ lại lần trước Quý Quân nổi giận, bà ta đành nuốt lại lời. "Em cũng chỉ lo cho Tiểu Trạch thôi. Dạo này nó ít về nhà, em hỏi kế hoạch của nó, nó cứ ậm ờ, không rõ có phải công việc không suôn sẻ không."

Nhắc đến con trai, Quý Quân cũng chẳng biết nói gì, vì ông ta cũng không có khả năng giúp đỡ con mình.

Nhưng ông ta vẫn thấy vợ không nên bàn tới chuyện này: "Em đừng nói với bố nữa. Chú hai chẳng dựa vào ai mà vẫn làm được."

"Chú hai thì không dựa, nhưng khi đó anh đã chuyển ngành, tài nguyên cùng nhân mạch của bố chẳng lẽ không nghiêng về chú ấy. Giờ thời thế khác rồi, Tiểu Trạch muốn tiến lên khó hơn nhiều, mình không thể không tính toán cho con."

Thấy đã muộn, Diệp Mẫn Thục mang chậu nước nóng đến, đích thân đưa cho Quý Quân: "Cả ngày anh bận rộn, ngâm chân cho thư giãn một chút."

Quý Quân thấy bà ta bưng cái ghế nhỏ ngồi đối diện, liền nói: "Để anh tự làm."

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.vip/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.

"Tự làm sao bóp chân được?" Bà ta nhẹ trách, rồi ngồi xuống rửa chân, nhẹ nhàng xoa bóp huyệt đạo cho chồng. "Người khác không biết, nhưng em biết anh phải vất vả thế nào mới được thăng chức lần này. Gần như anh ở lì trong cơ quan, lúc nào cũng đi công tác. Nhìn chân anh mà xem, sưng cả lên rồi."

Lực tay vừa phải, lời nói dịu dàng khiến Quý Quân dần thư giãn.

Vừa định thở dài một hơi, thì Diệp Mẫn Thục khẽ nói: "Anh nghĩ nếu bố còn giận, liệu có thể nhờ chú hai giúp nói đỡ vài lời không? Dù sao chú ấy cũng là cán bộ cấp đoàn..."

Chưa nói hết câu, Quý Quân đã rụt chân lại.

Diệp Mẫn Thục ngạc nhiên: "Anh làm gì vậy? Chân còn chưa bóp xong mà."

Sắc mặt Quý Quân thay đổi mấy lần, ông ta gằn giọng: "Em đã hại cả đời chú hai, giờ còn muốn nhờ chú ấy giúp Tiểu Trạch nữa. Em có còn liêm sỉ không?"

"Hại cái gì mà hại? Chú hai chẳng phải đang sống tốt sao? Lâm Kiều tuy xuất thân không bằng ai, nhưng cũng đâu đến nỗi nào. Cô ta còn đi dạy cấp ba nữa đấy! Chưa biết chừng chú hai thích kiểu như cô ta, nếu không thì trước đây bao nhiêu người giới thiệu, chú ấy có để ý ai đâu. Vừa cưới đã có con rồi?"

Lúc này bà ta mới nhớ ra là Lâm Kiều đã đi dạy cấp ba, nhưng rõ ràng bà ta cũng không để tâm lắm. Thấy Quý Quân im lặng như thể đã bị thuyết phục, bà ta tiếp tục lấy chân còn lại của ông ta xoa bóp: "Hay là anh bảo cô ta nói đỡ vài lời? Em thấy ông cụ và chú hai đều rất ưng cô ta, hơn nữa nó cũng chẳng biết hôn ước ngày xưa là với ai..."

"Em nghĩ đẹp nhỉ!" Quý Quân đột ngột nhấc chân thoát khỏi tay bà ta.

Diệp Mẫn Thục không ngồi vững ngã phịch xuống đất, tay va chạm mạnh đến ửng đỏ, bà ta kinh ngạc nhìn ông ta.

Quý Quân thấy biểu cảm đau đớn của bà ta, khựng lại một chút, nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến những lời bà ta vừa nói.

Bà ta lại dám nhắc đến chú hai và Lâm Kiều?

Bà ta thật sự có mặt mũi nhắc đến chú hai và Lâm Kiều?!

Không lạ gì khi hồi đó, sau khi hai người họ làm lành, ông ta đảm bảo với ông cụ rằng bà ta đã nhận lỗi và sẽ không dám tái phạm nữa, ông cụ đã nhìn ông ta với ánh mắt sâu xa đến thế.

Hóa ra bà ta chẳng hề rút ra bài học gì, những lời xin lỗi trước đây chỉ là để dỗ ông ta...

Quý Quân cảm thấy gương mặt nóng bừng, không rõ là do giận hay do ngượng. Ông ta đi ra khỏi phòng mà thậm chí còn không xỏ vớ.

Đến khi Diệp Mẫn Thục nhận ra và đứng dậy, tiếng cửa ngoài vang lên, ông ta đã đi rồi.

*****

Lâm Kiều không hề biết rằng một nhà anh cả chồng lại cãi vã. Thấy Quý Đạc trở về, cô ngáp một cái nhường cho anh một bên giường.

Cô cảm thấy kỳ kinh nguyệt của mình sắp đến rồi, nếu không thì tại sao lưng lại nhức, người cũng mệt mỏi bất thường như vậy. Vừa nãy, nhân lúc Quý Đạc chưa về, cô đã lót sẵn một ít giấy vệ sinh.

Quý Đạc cởi áo sơ mi, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, rồi leo lên giường theo chỗ mà cô đã nhường. Lâm Kiều định đưa tay tắt đèn thì nghe anh hỏi: "Em thích cái gì?"

Cô ngạc nhiên, nhưng vẫn tắt đèn, "Thích cái gì là thích cái gì?"

"Đồ vật, có thứ gì em muốn không?" Tuy những lời Từ Lệ nói khiến anh không thoải mái, nhưng có vài câu Quý Đạc cũng nghe vào.

Nghe vậy, trong lòng Lâm Kiều nghĩ là cô muốn nhiều lắm.

Đầu tiên và cũng là bức thiết nhất lúc này, cô muốn có băng vệ sinh. Thời này giấy vệ sinh thật sự quá thô ráp, dùng tạm khiến cô không dám cử động.

Rồi còn điện thoại và mạng internet nữa, bây giờ cô có thể duy trì việc đi ngủ sớm, dậy sớm, cũng là nhờ thời đại này không có hai thứ đó.

Chỉ là nói nhiều thì cũng chỉ thêm buồn, trong bóng tối, giọng Lâm Kiều trở nên nghiêm túc: "Tôi muốn thời đại phát triển, khoa học kỹ thuật tiến bộ, đất nước giàu mạnh và văn minh."

Yêu cầu này hơi lớn, Quý Đạc im lặng một lúc, "Đổi cái khác đi."

"Thế ngủ thôi." Trong giấc mơ thì có mọi thứ, Lâm Kiều quả thật rất buồn ngủ, hiếm khi không đọc sách trước khi ngủ.

Suốt ngày hôm sau, cô cứ có cảm giác giống như trong tiểu thuyết võ hiệp, bị phong tỏa nội công không được thoải mái.

Người không dễ chịu, cô cũng không muốn ru rú trong phòng đọc sách nữa, đi trò chuyện với dì Trương, cùng Từ Lệ tưới hoa, còn ngồi trên chiếc xích đu mà ông cụ làm cho Quý Linh, nhìn ông cụ và Quý Đạc ngồi dưới bóng cây chơi vài ván cờ tướng.

Cô thấy ông cụ từ trạng thái điềm tĩnh ban đầu, nụ cười dần dần biến mất, cả người lâm vào im lặng.

Quý Đạc thì suốt quá trình vẫn điềm tĩnh như cũ, chỉ khi ông cụ hoàn toàn không còn lời nào để nói, anh mới nhấc tay ném quân cờ lên bàn cờ, "Chơi tiếp không?"

Từ Lệ thấy thế, không nhịn được mà trách anh: "Con cũng không biết nhường bố một chút à?"

"Trên chiến trường không có bố con." Quý Đạc không thèm ngẩng đầu lên.

Ông cụ trừng mắt, "Tôi cần nó nhường à? Chơi tiếp." Sau đó lại rơi vào một khoảng im lặng dài hơn.

Lâm Kiều nhìn không hiểu, nhưng trong lòng hết sức kinh ngạc.

Cô nghĩ nếu đảo ngược vai trò của hai bố con họ, thì việc Quý Đạc là người bố trông cũng không hề khó tin.

Người đàn ông này quá kiên định, rất ít chuyện có thể khiến anh bộc lộ cảm xúc ra ngoài, lại càng chưa bao giờ thấy anh mất bình tĩnh vì điều gì.

Tối đó trở lại khu quân đội, Lâm Kiều và Quý Đạc rời đi trong ánh mắt đầy ghét bỏ của ông cụ. Thứ hai đi làm, cô phải chuẩn bị cho kỳ kiểm tra cuối tháng.

Trong văn phòng, các bài thi của các lớp đã được chia xong, Lâm Kiều ôm chúng vào lớp, trước khi phát bài còn cười nói: "Có em nào viết phao trên tay, trên bàn, hay trên cục gôm, thì cô đây mắt 5.0 nhé, đừng để cô phát hiện, phát hiện là bị hủy tư cách làm thí nghiệm đấy."

Không biết có bao nhiêu học sinh vô thức đưa tay sờ mũi, dù sao thì với lời cảnh cáo này, ai nấy cũng làm bài khá nghiêm túc.

Khi vừa bắt đầu chấm bài, cô giáo Dương lại đến, vừa bước vào đã gọi Lâm Kiều sang một bên: "Lần trước kiểm tra kỳ kinh, sao em với chồng báo khác nhau thế?"

"Khác à?" Lâm Kiều cứ nghĩ Quý Đạc và cô có sự ăn ý, biết cách trả lời chứ.

Cho dù ngay cả trưa hôm đó nghe nói phải về nhà cũ, cô bận mua đồ mà quên hỏi, thì Quý Đạc cũng nên nói cho cô một tiếng rồi chứ.

Cô giáo Dương thấy biểu cảm của cô, biết ngay là cô không biết gì, "Lúc trên kia đối chiếu, bên cậu ấy báo là em chưa đến, rốt cuộc là đến hay chưa vậy?" Cô ấy còn khuyên: "Hai người có phải sinh thêm đâu, dù có chưa đến cũng chẳng sao, em đừng báo lung tung đấy."

"Em có báo bậy đâu." Lâm Kiều hơi bất lực, "Là anh ấy đi vắng mấy ngày đó thì em đến, chắc anh ấy không biết."

Cô giáo Dương liền hiểu ra, "Vậy để chị về nói với bên trên một tiếng."

Cô giáo Dương nói nhanh, làm việc cũng nhanh, vừa xác nhận xong liền vội vàng rời đi.

Lâm Kiều trở lại văn phòng, nghĩ bụng về nhà phải nói với Quý Đạc một tiếng, thống nhất lời khai để tránh lộn xộn. Vừa ngồi xuống cầm cây bút đỏ lên thì nghe thấy hai giáo viên Vật Lý ở lớp bên tặc lưỡi: "Ai to gan thế này? Dám nộp bài trắng?"

Nộp bài trắng?

Tất cả giáo viên nghe thấy đều nhìn qua.

Đây không phải vấn đề không làm được, mà rõ ràng là thách thức giáo viên. Hầu hết học sinh dù không làm được cũng cố viết vài đáp án, lỡ đâu may mắn đúng thì sao?

Vì phải chấm bài, hôm nay hiệu phó Tề cũng ở trong văn phòng khoa học tự nhiên, nghe thấy liền cầm bài thi lên, "Mở ra xem."

Để công bằng, những bài thi này đều được buộc lại bằng dây thừng giấy, phần ghi tên bị dán kín bằng giấy da bò, nhưng nếu cố mở thì vẫn có thể nhìn thấy một chút.

Hai giáo viên vật lý cũng tò mò muốn biết ai to gan lớn mật như vậy, nhưng vừa mở được hai chữ, sắc mặt hiệu phó Tề lập tức thay đổi.

Ngay sau đó, ông ấy quay người rời khỏi văn phòng, không để ý đến tiếng gọi "thầy Tề" đầy ngỡ ngàng phía sau, bước thẳng đến lớp 10/4.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play