Việc đổi người để kết hôn, nói ra thật sự không dễ nghe chút nào.

Huống hồ đây lại là chuyện do nhà con cả gây ra, mà Từ Lệ lại là mẹ kế, nếu nói nhẹ thì giống như nhà họ Quý không đủ chân thành, đang giúp nhà con cả giải quyết. Nói nặng thì như thể bà đang trách móc con dâu cả của mình.

Suy nghĩ mãi, tốt nhất là Lâm Kiều không biết người đã được chọn là Quý Trạch, cũng may trong những ngày qua họ vẫn chưa kịp bàn về chuyện này.

Chỉ cần âm thầm đổi người là xong, sau này chuyện này không còn liên quan đến nhà con cả nữa. Bà không phải giải thích, mà Lâm Kiều cũng không phải cảm thấy ngại ngùng vì điều đó.

Còn nhà con cả có thấy xấu hổ hay không, bà thực sự không quan tâm nữa.

Từ Lệ lo rằng Lâm Kiều không hiểu ý mình, bèn nói thêm, "Ý ta là, con thấy Tiểu Đạc thế nào, nếu để kết hôn sống chung?"

Với sự thông minh của Lâm Kiều, nếu biết người đã định hôn là Quý Trạch, nghe câu này chắc chắn sẽ phản ứng ngay lập tức.

Thế nhưng, Lâm Kiều lại nghiêm túc suy nghĩ, "Cũng tốt, khá có trách nhiệm."

Trước đây vì lý do vai vế và thái độ của Diệp Mẫn Thục nên cô còn đôi chút không chắc chắn, nhưng bây giờ Từ Lệ đã đến gặp cô nói chuyện này, người ban đầu được định hẳn là Quý Đạc rồi.

Nếu là Quý Trạch mà anh ta không đồng ý, thì chỉ cần tìm cách từ hôn là xong, sao lại phải đổi người chú?

Còn về sự không hài lòng của Diệp Mẫn Thục, có lẽ vì bà ta thấy việc có cô em dâu như cô là xấu hổ, hoặc bà ta từng giới thiệu đối tượng cho Quý Đạc.

Dù sao, bà ta cũng chỉ là chị dâu, đâu phải mẹ chồng, cô kết hôn là để rời khỏi nhà chú thím, chứ không phải để duy trì mối quan hệ tốt với bà chị dâu.

Nếu đổi lại là cô, rõ ràng không muốn cưới nhưng vẫn phải theo cô về quê, còn chiếu cố khi cô sinh bệnh, cũng không thể làm tốt hơn so với Quý Đạc.

Câu trả lời này khiến Từ Lệ an tâm hơn nhiều, nhưng bà vẫn muốn xác nhận lại lần nữa, "Vậy còn hôn sự của hai đứa thì sao?"

Từ khi Lâm Kiều về nhà họ Quý, Từ Lệ luôn đối xử tốt với cô. Nhìn thái độ của Từ Lệ lúc này, cũng không giống như bà biết con trai không muốn, rồi tìm đến cô để từ hôn.

Chắc hẳn là ông cụ đã xuất viện, và nhà họ Quý đang muốn đưa chuyện này ra bàn bạc rồi.

Lâm Kiều nghĩ một lúc, nhưng không trả lời ngay, "Con có thể nói chuyện riêng với anh ấy không?"

Từ Lệ không ngờ cô lại đưa ra yêu cầu này, thoáng ngạc nhiên đôi chút.

Nhưng kết hôn dù sao cũng là chuyện của hai người, có những điều cô muốn nói rõ trước khi cưới cũng không phải là không hợp lý.

Từ Lệ gật đầu, "Được, chuyện của hai đứa thì để hai đứa tự bàn bạc."

Nghĩ lại việc này thực sự không hay, bà lại nắm tay Lâm Kiều, "Con cứ yên tâm, nhà này sẽ không bạc đãi các con đâu. Sau này nếu Tiểu Đạc có gì không phải với con, con cứ nói với ta, ta sẽ thay con xử lý nó."

*****

"Chuyện này là nhà chúng ta không đúng, nhưng đã truyền ra ngoài rồi, cũng không còn cách nào khác, đành phải làm thế thôi."

Ở thư phòng nhà trên, ông cụ Quý nhìn đứa con trai út đắc ý của mình, trong lòng cũng phức tạp vô cùng.

Khi quyết định hôn ước từ nhỏ, ông thực sự chưa từng nghĩ đến việc dành cho thằng hai. Thứ nhất là khác vai vế, thứ hai là thằng hai hơn Lâm Kiều những chín tuổi, dù có cùng thế hệ thì tuổi tác cũng không phù hợp như Quý Trạch.

Không ngờ vòng đi vòng lại, chuyện này cuối cùng lại rơi vào tay thằng hai.

Quý Đạc cũng không ngờ rằng Diệp Mẫn Thục vì không muốn Quý Trạch cưới Lâm Kiều mà có thể gây ra chuyện đến mức này. Anh chỉ cau mày nghe ông cụ nói mà không ngắt lời.

Bộ dạng bình tĩnh như núi Thái Sơn sụp trước mặt cũng không đổi sắc của anh khiến ông cụ bất giác nhớ đến thằng con cả, vừa mới bị ông mắng đến trắng bệch cả mặt. Thật đúng là khác nhau quá xa.

Ông cụ thở dài, "Trước đây người ta giới thiệu đối tượng cho con, con không muốn gặp, nhà cũng chẳng ép con. Lần này bố cũng không muốn ép con điều gì. Nhưng nếu là người khác thì không sao, cùng lắm thì nói hai đứa từ hôn. Nhưng là Kiều Kiều, sau này con bé còn có thể ở nhà chúng ta nữa không?"

Một số chuyện không cần nói quá rõ, Quý Đạc cũng có thể hiểu, giọng ông cụ trầm xuống, "Hôn sự này là bố tự quyết định, bố đã hứa với lão Lâm là sẽ chăm sóc Kiều Kiều suốt đời. Thằng hai... coi như con giúp bố một việc lần này đi."

Ông cụ Quý cả đời tính khí nóng nảy cứng cỏi, đã đánh nhiều trận chiến hiểm nguy, lúc bị hạ bậc, khó khăn biết bao mà ông vẫn chưa bao giờ cúi đầu trước ai.

Hôm nay, trước mặt con trai út, ông lại cúi đầu. Ngoài việc không có cách nào khác, ông cũng thực sự cảm thấy có chút áy náy với đứa con này.

Quý Đạc cưới Lâm Kiều, đúng là có thể giải quyết mọi chuyện. Nhưng anh chỉ là em trai, tại sao lại phải thu dọn mớ bòng bong cho nhà con cả?

Hơn nữa, ông cụ biết anh rộng lượng, nhưng dù sao chỉ cần hẹp lòng một chút, ai mà chẳng nghĩ đây là chuyện nhà con cả không muốn nữa, đẩy sang cho anh?

Quý Đạc quả thực không nghĩ nhiều như vậy, sắc mặt cũng vẫn bình tĩnh. Cho đến khi ông cụ nói xong, anh mới ngẩng đầu lên, "Con muốn nói chuyện riêng với cô ấy."  Edit: FB Frenalis

Không từ chối nghĩa là còn có cơ hội, ông cụ thở phào, "Được, chuyện của hai đứa, hai đứa tự quyết."

Mười phút sau, ông cụ đã để lại thư phòng cho hai người trẻ, tự mình ra ngoài phòng khách.

Vậy là xem như đây là lần tương thân (1) chính thức của hai người. Từ Lệ không yên tâm, vội vàng kéo con trai sang một bên. "Chuyện này là lỗi của nhà mình. Nếu con không muốn thì cứ nói với bố, đừng dọa con bé. Con bé ở đây không có người thân, làm sao chịu được nếu con làm khổ."

(1) tương thân: nói nôm na là cuộc nói chuyện để tạo sự gắn kết, thân thiết hơn.

Quý Đạc nghe mẹ nói mà chỉ nhướng mày lên một chút. "Không có người thân? Bố chẳng nói hai người là người nhà của cô ấy sao?"

Nghe giọng điệu này thì vẫn còn bực tức, chưa hẳn đã chấp nhận mọi thứ một cách bình thản.

Từ Lệ mất nhiều thời gian hơn để tiêu hóa chuyện này, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt. Dù gì nếu không cưới Lâm Kiều, thằng hai nhà bà có khả năng sẽ độc thân suốt đời.

Bà vỗ lưng con trai một cái, "Con cứ cưới con bé về, thì chúng ta mới thật sự là người một nhà."

Thấy Quý Đạc dường như còn muốn nói gì đó, bà lại thúc giục, "Đi nhanh đi, gần ba mươi rồi, đừng để con bé phải đợi con."

Đợi con trai đi rồi, bà thở dài một hơi, "Chuyện gì thế này? May mà con bé Kiều không biết."

"Con bé thật sự không biết à?" Ông cụ Quý thì thầm hỏi vợ.

Từ Lệ gật đầu, "Chắc là không biết. Lúc nhà mình đột ngột cắt liên lạc, họ có lẽ nghĩ là mình đổi ý nên chưa bao giờ kể với con bé. Dạo này nhà thằng cả làm rối tung lên, chúng ta cũng không nói chuyện rõ ràng với con bé. Mà có khi cũng là tôi không để ý."

"Dù con bé có biết hay không, nó không nói thì mình coi như chẳng có chuyện gì xảy ra, để tránh gặp nhau lại ngại ngùng."

Chuyện khó nhất xem như đã được giải quyết, giờ đến vấn đề của kẻ đứng sau mọi chuyện.

Ông cụ nhìn về phía thư phòng, cười lạnh, "Thằng cả thì không cần báo nữa. Chúng nó chê tôi nhúng tay vào việc nhà chúng nó, thì cũng không cần chúng nó quản chuyện của nhà họ Quý nữa. Cái thân già này không có sức lo liệu nổi."

Nói đến đây, ông cụ ngừng lại một lúc, rồi hỏi Từ Lệ, "Trong nhà còn bao nhiêu tiền?"

Chuyển đề tài hơi nhanh, Từ Lệ ngớ người ra rồi mới kịp báo con số.

"Con dâu cả không phải luôn nói tôi thiên vị sao?" Ông cụ nhìn vợ, "Lần này tôi muốn cho thằng hai và Kiều Kiều thêm chút của cải, xem ai còn dám nói gì."

Thư phòng của ông cụ Quý nằm ở phía Đông nhà trên, qua cửa sổ có thể nhìn thấy cây ăn quả và chiếc xích đu ngoài vườn.

Khi Quý Đạc bước vào, Lâm Kiều đã ngồi bên bàn, đang ngắm một bức thư pháp treo trên tường, không biểu hiện chút cảm xúc nào.

Sự điềm tĩnh này giống hệt như lần đầu họ gặp nhau. Chỉ có điều khi ấy, cô còn là đối tượng đính hôn của Quý Trạch, giờ lại thành của anh.

Quý Đạc kéo ghế ngồi xuống đối diện, không nói nhiều lời khách sáo, "Cô nghĩ thế nào về chuyện này?"

Người khác chắc sẽ tiện thể nói vài câu về bức thư pháp. Hoặc là để làm dịu bầu không khí giúp đối phương thoải mái hơn, hoặc ẩn ý điều gì đó khiến đối phương càng căng thẳng.

Dù theo cách nào, mục đích cũng là kiểm soát nhịp điệu cuộc trò chuyện. Nhưng chỉ có Quý Đạc là mở lời thẳng thắn, chẳng khác gì một buổi họp công việc.

Điều này lại hợp với ấn tượng của Lâm Kiều về anh. Cô khẽ cười, "Tôi muốn xác nhận trước, anh không có bạn gái chứ? Kể cả người anh thích."

Quý Đạc ngay lập tức nghĩ đến chuyện ở bệnh viện hôm đó, ánh mắt anh nhìn Lâm Kiều bỗng trở nên sâu thẳm.

Anh nghi ngờ Lâm Kiều có biết gì đó, nhưng không thấy dấu hiệu nào trên gương mặt cô.

Lâm Kiều hỏi như vậy thực ra có liên quan đến Diệp Mẫn Thục, nhưng không giống như Quý Đạc tưởng.

Dù bạn thân không nói nam chính đã có bạn gái, nhưng Lâm Kiều không muốn làm người thứ ba. Nếu đối tượng hôn ước là Quý Trạch, cô sẽ phải cân nhắc lại.

Rốt cuộc, cô tìm đến nam chính để thực hiện hôn ước là vì biết anh cần một cuộc hôn nhân để đổi lấy sự nghiệp, lợi ích đôi bên đều rõ ràng, kết hôn sẽ giải quyết được vấn đề của cả hai. Nếu nam chính đã có bạn gái và cương quyết từ chối, cô đâu thể ép anh cưới?

Thấy Quý Đạc im lặng, Lâm Kiều tưởng mình đã nói đúng điều gì, "Anh không phải là thật sự..."

"Không, cô có thể yên tâm." Quý Đạc ngắt lời cô.

Cô hỏi vậy rõ ràng là không phản đối hôn sự này. Quý Đạc đan tay lại đặt lên bàn, hơi nghiêng người về phía trước, "Tôi sẽ nói qua về tình hình của mình. Quý Đạc, nam, 27 tuổi, hiện là trung đoàn trưởng tại quân khu Yến Đô, tư tưởng chính trị tốt, chưa từng kết hôn hay mắc bệnh..."

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.vip/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.

Ban đầu Lâm Kiều nghe còn ổn, nhưng càng về sau cô càng muốn bật cười.

Gì mà "nam", rồi "tư tưởng chính trị tốt"? Anh đang xem mắt hay đăng ký vào đảng đây?

Với tư thế nghiêm túc, ánh mắt sắc bén đầy kiên quyết, nói anh đang họp chiến lược thì cũng chẳng ai nghi ngờ.

Trong lòng Lâm Kiều khẽ cười, nhưng ngoài mặt vẫn đang lắng nghe nghiêm túc, thỉnh thoảng gật đầu, như thể một binh sĩ đang chăm chú nghe chỉ thị của chỉ huy.

Quý Đạc thấy cô gật đầu thì dừng lại, đưa ra một cuốn sổ nhỏ.

Anh không phải Quý Trạch còn trẻ và đầy tự tôn, khi trong lòng không thoải mái thì sẵn sàng để mẹ mình làm rối tung mọi chuyện. Lần này anh chủ động muốn nói chuyện với Lâm Kiều để hiểu rõ suy nghĩ của cô và cũng để cô yên tâm.

Lâm Kiều tưởng đó là thẻ quân nhân hay thẻ đảng viên, đang chuẩn bị cẩn thận đón nhận, nhưng hóa ra lại là một cuốn sổ tiết kiệm.

Quý Đạc đặt cuốn sổ trước mặt cô, "Hiện tại tôi hưởng chế độ đãi ngộ cấp trung đoàn, lương tháng là 176 đồng 4 xu, ngoài ra còn có phiếu thịt, phiếu vải và phiếu công nghiệp. Tôi ăn ở tại đơn vị, còn lại đều ở đây. Cô cần thì cứ lấy."

Đưa sổ tiết kiệm trong buổi tương thân, Lâm Kiều lập tức thay đổi suy nghĩ.

Người đàn ông này thực ra rất hiểu tương thân. Một vạn lời hứa hẹn cũng không bằng một cuốn sổ tiết kiệm chân thành và thiết thực.

Đúng là tiền lương là của hồi môn quý giá nhất của đàn ông. Không cần biết tiêu hết hay không, chỉ cần sẵn lòng trao đi đã là một dấu hiệu tin tưởng.

Lâm Kiều còn đang nghĩ xem phải bàn chuyện hợp tác này như thế nào, thì đối phương đã đưa sổ tiết kiệm ra, xem ra anh đã nghĩ kỹ từ trước.

Có lẽ anh vừa từ thư phòng ra, có thể đã bàn chuyện với ông cụ. Chỉ cần anh đồng ý cưới Lâm Kiều, ông cụ sẽ ủng hộ anh quay về kinh doanh.

Đối phương đã bày tỏ thành ý, Lâm Kiều cũng phải thể hiện thái độ. "Tình hình của tôi, anh đều biết cả rồi, tôi không nói thêm nữa. Sau khi cưới, tôi sẽ tìm một công việc làm tạm thời, rồi chuẩn bị thi đại học, sẽ không làm phiền anh cũng như không can thiệp vào công việc của anh. Nếu có điều gì anh không được người khác hiểu mà cần tôi giúp đỡ, tôi cũng sẽ luôn đứng về phía anh."

Vào đầu những năm 80, ai bỏ công việc nhà nước để kinh doanh đều bị cười chê.

Huống hồ, công việc của Quý Đạc không phải chỉ là một công việc bình thường mà còn là một vị trí có tương lai rực rỡ.

Quý Đạc nghe cô nói mà nghĩ đến lúc nãy khi anh vào thư phòng, ông cụ cũng xác nhận trước, "Con thích đàn ông, hay là không được?"

Anh liền ngắt lời Lâm Kiều, "Tôi có điều gì không được người khác hiểu mà cần cô giúp?"

"Không có à?" Lâm Kiều dừng lại, cảm giác ngữ khí của anh có chút không tốt lắm.

Ngẫm lại về mối quan hệ hiện tại của hai người, cô nhận ra nếu có chuyện gì, anh cũng không thể nói với cô, vì vậy cô nhanh chóng thay đổi cách nói, "Nếu sau này có gì, anh có thể tìm tôi. Tôi chỉ muốn nói rằng chúng ta là một thể thống nhất. Dù chuyện gì xảy ra, tôi sẽ luôn đứng về phía anh."

Câu nói này cũng không biết có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả, nhưng vì cô vẫn chưa nói rõ ràng, anh cũng không thể đeo bám để giải thích thêm.

Lần đầu tiên, Quý Đạc cảm thấy khoảng cách tuổi tác chín năm có thể là một vấn đề trong giao tiếp sau này. Nhưng vì đã quyết định kết hôn, họ chỉ còn cách từ từ điều chỉnh.

Anh bỏ qua chủ đề này, "Cô còn câu hỏi nào nữa không?"

"Không." Lâm Kiều không yêu cầu quá cao ở đối tác, "Còn anh? Có gì muốn nói không?"

Quý Đạc cũng không còn gì để nói.

Lâm Kiều là người thông minh, cô biết mình muốn gì, trong đại cục chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Khi đã không có vấn đề lớn, những chi tiết còn lại đều không cần phải vội vàng.

Thấy anh không nói gì, Lâm Kiều đứng dậy, chủ động đưa tay ra, "Vậy thì hợp tác vui vẻ."

Bởi vì thường xuyên làm việc nhà, tay cô không được mịn màng, đầu ngón tay thậm chí có một lớp chai mỏng. Nhưng hình dáng bàn tay của cô rất đẹp, đầu ngón tay mảnh khảnh, móng tay đầy đặn được cắt gọn gàng và tròn trịa, lại còn ánh lên một màu hồng nhạt.

Quý Đạc nhìn qua bàn tay cô, "Cô gọi đây là hợp tác sao?"

"Không dễ nghe hay sao?"

Thấy anh không nhúc nhích, Lâm Kiều định rút tay về thì đầu ngón tay đã bị bàn tay ấm áp của anh nhẹ nhàng nắm lấy.

"Cũng không hẳn vậy." Quý Đạc chỉ chạm vào tay cô một chút rồi rút lại, nhàn nhạt nói, "Hợp tác vui vẻ."

Cuối cùng, một cuộc hôn nhân không có tình cảm cũng chỉ là cùng nhau sống chung, thực ra không khác gì một cuộc hợp tác.

Khi cuộc trò chuyện đã đi đến đây, hai người cũng đạt được sự đồng thuận, những việc chuẩn bị cho hôn lễ còn lại sẽ bàn bạc với ông cụ Quý và Từ Lệ.

Đồng hồ đã điểm gần đến giờ, bên ngoài dì Trương đã chuẩn bị xong bữa cơm, nhưng không ai có tâm trạng để ăn trước.

Khi thấy hai người ra ngoài, Từ Lệ liếc qua mặt con trai mình, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng không thể hiện gì, rồi bà lại nhìn sang Lâm Kiều.

Lâm Kiều thì lại tươi cười, "Xin lỗi đã để ngài và ông nội Quý đợi lâu, con về phòng lấy chút đồ rồi qua đây."

Lúc này mà gọi là ông nội Quý thì có phần hơi ngượng ngùng. Nhưng nhìn thái độ của cô, có lẽ hai người không gặp vấn đề gì lớn.

Không gặp vấn đề là tốt, việc xưng hô không quan trọng, cưới xong thì đổi cũng không muộn.

Từ Lệ cười gật đầu, "Con không cần phải gấp." Định thu hồi ánh mắt, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng, nên quay lại nhìn kỹ vật mà Lâm Kiều đang cầm trên tay.

"Vừa rồi con quay về phòng để lấy cái này à?" Bà đè thấp giọng

hỏi con trai mình.

Lâm Kiều hôm nay mặc áo có túi nhỏ nên không để vừa sổ tiết kiệm, chỉ có thể cầm trên tay. Nhưng vì Quý Đạc đã đưa cho cô, nên cũng không sợ người khác biết.

Từ Lệ lập tức câm lặng.

Bà còn lo lắng con trai mình không đồng ý mà làm cô gái nhỏ sợ hãi. Kết quả anh lại thẳng thừng đưa cả sổ tiết kiệm cho cô....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play