Hai nhà Phương Lý chăm sóc cầu trời khấn phật, mới có một đứa con trai độc nhất là Phương Bằng.

Lúc sinh ra đứa nhỏ này tương đối gầy yếu, khi còn bé thường xuyên bị bệnh, cho đến hai năm nay mới hơi tốt một chút.

Nhưng Lý Ngọc Phân cũng không thả lỏng được, vẫn cẩn thận chăm sóc cho con trai.

Vốn dĩ hôm nay vợ chồng bọn họ chuẩn bị đưa con trai ra ngoài chơi, nhưng đơn vị của lão Phương có chuyện tạm thời, bị gọi về làm việc, kế hoạch chỉ có thể gác lại.

Lý Ngọc Phân dẫn Phương Bằng về nhà.

Buổi chiều lúc ấy, tiểu Bảo ở dưới lầu gọi Phương Bằng đi chơi.

Mấy đứa bé trong toà lầu này thường xuyên chơi chung với nhau, Lý Ngọc Phân cũng không suy nghĩ nhiều, để cho Phương Bằng đi chơi, chỉ dặn dò mấy câu.

Lúc ấy chị đang dọn dẹp nhà cửa, thuận tiện chuẩn bị bữa tối, chờ làm xong công việc trên tay, chuẩn bị gọi Phương Bằng về nhà ăn cơm, lúc này mới phát hiện không thấy con trai đâu cả.

Lý Ngọc Phân tự tìm một lần, không tìm thấy, nhất thời vô cùng suốt ruột, gọi lão Phương về, hai người cùng nhau tìm.

Nhưng đã tìm xung quanh, cũng đã hỏi thăm hàng xóm, nhưng không có chút tin tức nào.

"... Anh nói Bằng Bằng, thằng bé có phải... Lúc ấy sao em lại không trông chừng thằng bé chứ..." Lý Ngọc Phân không kìm nén được sự khủng hoảng trong lòng, nức nở nói.

Lạc Văn Thư từ trên lầu đi xuống, đã nghe được tiếng khóc này, cô đi đến bên cạnh Lý Ngọc Phân, nhỏ giọng dò hỏi, "Chị Ngọc Phân, còn chưa tìm được Bằng Bằng sao?"

Lý Ngọc Phân đỏ mắt, khẽ lắc đầu.

"Mới vừa rồi em có hỏi Tinh Tinh một chút, thằng bé bảo hôm nay có chơi bịt mắt bắt dê với một đứa bé mà bọn trẻ không nhận ra." Lạc Văn Thư vừa nói chuyện vừa ném rác vào trong thùng rác lớn, "Lúc đó em nằm ở nhà, hình như nghe được tiếng chơi đùa của mấy đứa bé, hình như là đi lên lầu, chị Ngọc Phân đã đi tìm chỗ đó chưa?"

Lời phía sau tất nhiên là Lạc Văn Thư bịa ra, lúc cô xuyên đến, trời đã tối, đứa trẻ đã sớm mất tích, trái lại nguyên chủ đúng là nằm trong nhà, nhưng tình huống thân thể yếu ớt, tự lo cho mình không xong, nào còn sức chú ý đến tình huống bên ngoài, hơn nữa nhà nằm ở cuối hành lang, cách cầu thang rất xa, vừa đóng cửa, gần như không nghe được gì cả.

Lạc Văn Thư nói ra như vậy, chủ yếu là để cho mình tham gia vào chuyện này càng hợp lý hơn.

Xuống lầu vứt rác, cũng trở nên hợp lý.

Cô chủ động giúp đỡ vợ chồng chủ nhà như vậy, cũng không phải có ý đồ gì với bọn họ, mà là từ trước đến nay vợ chồng hai người này đối xử với mẹ con nguyên chủ rấy tốt.

Nguyên chủ đã có chỗ này hơn hai năm gần ba năm, lúc mới vừa dọn đến, Lý Ngọc Phân làm chủ lấy ba trăm tệ làm tiền thuê phòng, sau đó giá thuê phòng vẫn luôn tăng lên, nhưng tiền thuê phòng của nguyên chủ vẫn là cái giá cũ.

Bình thường điện nước trong nhà xảy ra vấn đề gì, cũng là Phương Đại Hào sửa giúp, cho tới bây giờ không nhắc đến chuyện tiền bạc.

Không chỉ có như vậy, trong ngày thường Lý Ngọc Phân cũng sẽ cho nguyên chủ chút trái cây rau củ gì đó.

Những thứ này đều là ân tình, trước kia nguyên chủ không có cơ hội trả lại, hôm nay Lạc Văn Thư chiếm cứ thân thể này, tất nhiên ân tình rơi trên đầu cô.

"Đều đã tìm..." Giọng của Lý Ngọc Phân tràn đầy nghẹn ngào.

Lầu này cao bảy tầng, đều có người thuê, vợ chồng bọn họ ở tầng bảy, đi lên còn có sân thượng, để cho mấy người thuê phơi chăn phơi quần áo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play